Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 96 - Bé Gái Muốn Đồ Cưới

Bé gái mệt mỏi run rẩy đột nhiên nhìn thấy có xe bán tải dừng lại, hưng phấn gọi người đàn ông đang cõng hành lý: “Ba, con đi không nổi nữa, có ô tô dừng lại, chúng ta có thể ngồi không?”

Người đàn ông mệt đến không ngẩng đầu lên được, ấp úng đáp: “Đây là ô tô của người ta, ba lại không biết người ta, sao ngồi được hả con? Cố gắng lên, lại đi thêm hai dặm nữa là về đến nhà rồi.”

“Không đi, Đồng Đồng đi không nổi nữa, lại đi tiếp, sẽ mệt đến nằm sấp xuống.” Cô bé nói xong, đã ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, nước mắt tràn ra, rất có tư thế định khóc rống một trận.

“Nghe lời, không nghe ba đánh đòn!” Cảm xúc của người đàn ông không tốt lắm, giọng khá nghiêm khắc.

“Hu hu, con muốn mẹ, nếu như là mẹ, nhất định sẽ cõng con…” Bé gái đột nhiên ngồi phệt xuống, hai chân đạp bừa, trong khoảnh khắc mưa to tầm tã, khóc đến đầy nước mắt nước mũi.

“Con…” Người đàn ông vốn giận dữ, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của cô bé, lập tức không tức giận nổi, đúng lúc này, hắn nhìn thấy một nam thanh niên đi từ trên xe xuống, nhìn sao quen thuộc, mùi sách vở nồng đậm, mang theo nụ cười xán lạn khiến người ta thân thiết, chẳng phải là Phúc Oa em họ của mình sao.

Lý Thanh Vân cười chào hỏi từ rất xa: “Anh Mộc Đầu, làm công đã về rồi sao, sao không thấy chị dâu? A, đây là cháu gái hả, vài năm không gặp, đã biết chạy rồi.”

Mộc Đầu nghe được câu hỏi của Lý Thanh Vân, vẻ mặt buồn bã, nhưng cũng thành thật không tránh né, nói: “Đừng nhắc đến cô ta, người ngoại tỉnh, không thể hòa hợp với người của sơn thôn chúng ta. Hiện giờ không trở về không được, Đồng Đồng không có người chăm sóc, ở bên ngoài cũng không an toàn, trở về rồi tính toán tiếp.”

Lý Thanh Vân giật thột trong lòng, hóa ra tình cảm hai vợ chồng anh họ có vấn đề, không tiện hỏi thêm, đang định nói sang chuyện khác thì cảm thấy đùi mình bị người ôm lấy.

“Chú, cháu là Đồng Đồng, mệt đến đi không nổi, cháu có thể ngồi xe chú về nhà không?” Bé gái ngồi dưới đất, ôm lấy chân Lý Thanh Vân, mang theo nước mắt, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.

Bé gái này giống mẹ, trắng trẻo nõn nà, vô cùng đáng yêu, lúc này nói rất đáng thương, Lý Thanh Vân mềm nhũn trong lòng, vội ôm cô bé lên, cười an ủi: “Đương nhiên có thể! Về sau Đồng Đồng muốn ngồi xe khi nào thì ngồi lúc đó! Trong xe chú còn có dưa lê, đặc biệt thơm ngọt ngon miệng có muốn ăn không?”

“Muốn ăn, Đồng Đồng đã sớm đói bụng lắm…” Bé gái theo bản năng liếm môi, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, cẩn thận nhìn ba mình, giống như đang hỏi hắn, mình có thể ăn không?

Mộc Đầu lại trừng mắt, khiển trách: “Haizzz, con đồ tham ăn này, cả ngày chỉ biết ăn thôi, con nhìn xem, bôi hết nước mắt nước mũi lên trên người chú con rồi kìa, nhanh đi xuống!”

Đồng Đồng sợ tới mức run lên, dẩu môi, định khóc nhưng lại không dám khóc, lắc bả vai Lý Thanh Vân, muốn hắn thả mình xuống.

Lý Thanh Vân không vừa ý, nhìn chằm chằm anh họ hồi lâu, cũng không thả Đồng Đồng xuống: “Mộc Đầu, anh có ý gì? Vài năm không thấy, sao anh lại biến thành dáng vẻ như vậy chứ? Đều là người một nhà, đến mức như vậy sao? Người hơn ba mươi tuổi, trút giận gì lên đầu con nít chứ? Về sau con bé ở chỗ em muốn ăn gì thì ăn, nếu như anh quá khách khí, vậy đừng trách em không để ý đến anh! Nhanh lên xe, nhìn xem anh giày vò con bé thành thế nào?”

Nói xong, Lý Thanh Vân bế cô bé, bước đi về phía xe bán tải, không thèm để ý đến anh họ đang vẻ mặt xấu hổ.

Mộc Đầu kéo hành lý đi đằng sau, ậm ờ, định giải thích gì đó: “Cái kia Phúc Oa, thật sự là… haizzz, chủ yếu là anh cảm thấy không có mặt mũi gặp em, ba mẹ anh ấy mà, thật sự không hiểu lý lẽ, chuyện học phí học đại học của em, không nên ầm ĩ. Nếu như anh có năng lực học đại học, ông bà nội anh chắc chắn sẽ trả tiền học phí cho anh.”

“Được rồi, người một nhà không nói hai nhà. Có thể có ngăn cách với bác cả, nhưng giữa anh em mình thì không thể chê. Hồi nhỏ, lần đánh nhau đó anh không giúp em sao? Ha ha, chỉ dựa vào đó, chúng ta đã là anh em tốt cả đời.” Lý Thanh Vân không hề quay đầu lại nói.

“Ôi, ôi…” Mộc Đầu đáp hai tiếng, cũng cảm thấy không nên nói về đề tài này nữa.

Lên trên xe, Lý Thanh Vân moi ra quả dưa lê màu sắc vàng óng ở trong hòm để đồ lộn xộn, đặt vào trong tay Đồng Đồng.

Bé gái mới vừa rồi còn mặt mũi đầy nước mắt nước mũi lập tức mừng rỡ đến ánh mắt thành hình trăng lưỡi liềm, cắn từng miếng, lầu bầu không rõ nói ăn ngon.

Thấy Mộc Đầu lên, xe, bé lại rất lễ phép đưa quả dưa lê đã cắn chỉ còn một nửa cho ba ăn: “Ba, dưa này rất thơm, ba cũng nếm thử đi! Đây là chú cho…”

Cầm chỗ tốt của Lý Thanh Vân, vẫn còn không quên bổ sung công lao cho hắn.

“Biết rồi biết rồi, con ăn đi, ba không đói bụng. Con phải nhớ, người lái xe phía trước là chú nhỏ của con, quay về trong thôn, con có thể gọi chú ấy là ba út, sẽ thương con giống như ba vậy.” Thấy bé gái vui vẻ, Mộc Đầu nói chuyện nhiều hơn, nhưng trong lòng không kiên định, trong lời nói cũng lấy lòng Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nghe xong, lại cười to: “Thôi, hiện giờ xưng hô kiểu cũ không phổ biến nữa, có xung đột với xưng hô mới lưu hành ở bên ngoài. Đồng Đồng đã lớn lên ở thành thị, đừng sửa loạn xưng hô của con bé, con bé muốn gọi gì thì gọi, đừng làm loạn bối phận là được.”

Bé gái đâu nghe hiểu vấn đề này, hồn nhiên hỏi: “Hả, ba út? Cũng giống như ba sao? Vậy con hiểu, về sau con cũng gọi là ba.”

Tay Lý Thanh Vân run lên, suýt nữa đâm vào lan can, bất đắc dĩ cười nói: “Ha ha, hay thật, vô duyên vô cớ nhiều thêm một cô con gái, về sau phải chuẩn bị thêm một phần đồ cưới.”

“Ba, đồ cưới là gì?” Bé gái vui mừng hỏi: “Ăn ngon không?”

Lý Thanh Vân cũng định trêu chọc cô bé, nên nói: “Ăn ngon, đương nhiên là ăn ngon, có dưa hấu, dưa lê, cà chua, táo, xoài, quýt, cam, bưởi… Tất cả những gì con muốn ăn đều có.”

“Wow, tốt quá, vậy con thích đồ cưới, ba nhỏ, ba chuẩn bị thêm vài phần đồ cưới cho con được không?” Vừa nghe có rất nhiều đồ ăn ngon, bé gái lập tức hai mắt tỏa sáng, thích ghê gớm.

“…” Đầu tiên Lý Thanh Vân cười to, sau đó rất nghiêm túc sửa lại: “Hoặc gọi ba út, hoặc gọi ba, đừng gọi ba nhỏ.”

Bé gái nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Nhưng con sợ khi gọi ba, ba nhỏ và ba không phân rõ ràng, cho nên mới có thêm lớn nhỏ.”

Hai người đàn ông cười to, so đo với bé gái, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Trong lúc nói giỡn, đã về đến Lý gia trại.

Mộc Đầu kết hôn, cũng làm công ở bên ngoài hàng năm, không ở riêng với ba mẹ.

Mùa xuân Lý Thanh Vân về trong thôn, đi thăm không ít họ hàng, nhưng không đến nhà bác cả, chủ yếu là bởi vì hai nhà có mâu thuẫn. Hôm nay đưa anh họ và cháu gái đến trước cổng, chỉ giúp chuyển hành lý xuống, không vào cửa.

“Đồng Đồng, ngày mai kêu ba con dẫn con đến Nam địa, chú làm việc ở đó, trong ruộng có nhiều đồ ăn ngon, muốn ăn phải đi hái.” Nói xong, Lý Thanh Vân nhảy lên Longhorn, vẫy tay chào tạm biệt cô bé.

“Hẹn gặp lại chú, đừng quên chuẩn bị đồ cưới cho con!” Bé gái vui vẻ vẫy tay, cũng biết mới vừa rồi là đùa giỡn, không gọi bừa nữa. Đương nhiên, cô bé nhận thông tin giáo dục từ trong thành phố, cũng sẽ không thể gọi loạn ba.

Tối về nhà, chuẩn bị lên mạng, nhìn xem bài blog mình post lên như thế nào. Bởi vì gần đây du khách rõ ràng tăng nhiều, ở trên thị trấn xuất hiện rất nhiều người trong thành phố, khiến cho người bán hàng ở trên chợ vui vẻ, đồ bán đi nhiều hơn bình thường vài phần.

Hôm nay ba mẹ cũng ở nhà, giống như định hỏi hắn chuyện cướp bóc. Lý Thanh Vân lấy đào và nho mới hái từ trong không gian ở trên xe xuống, đưa cho ba mẹ nếm thử. Hiện giờ, ba mẹ không hỏi nguồn gốc hoa quả ngon nữa, tất cả nguồn gốc đều đẩy cho người bạn ở viện khoa học nông nghiệp, bạn trồng hoa quả.

“Hai người không cần quan tâm chuyện Lý Khoát Tử và Hồng Tiêu nữa, bằng chứng như núi, người lại lợi hại nữa cũng không lật chuyển được án. Hai người bọn họ là thủ phạm chính, không phán mười năm không ra được. Vườn rau trong nhà mới phát triển lên, con không muốn để cho chúng nó phá hư.” Lý Thanh Vân mở máy tính ra, kết nối 3G, bắt đầu nhìn xem lời nhắn dưới bức ảnh phong cảnh.

Ba mẹ nghe xong mới hơi yên lòng, nhưng lại lo lắng đến chuyện phó trưởng trấn Hồng tới đây gây sự, kêu Lý Thanh Vân về sau làm việc cẩn thận chút, đừng đắc tội quan viên, bằng không về sau làm việc ở trong thôn đều phiền toái.

Nhắc tới làm việc ở trong thôn, Lý Thừa Văn còn nói, hôm nay Lý Thiết Trụ tới hỏi vài lần, nói ngươi định nhận thầu ruộng bậc thang của hắn, hỏi ngươi có nhà không, có thời gian lên trên ủy ban thôn làm hợp đồng nhận thầu không. Nhìn dáng vẻ kia của hắn, giá ngươi đưa ra chắc chắn cao, bằng không hắn sẽ không nhiệt tình như thế.

Lý Thanh Vân giải thích: “Triền núi này gần nhà, ruộng bậc thang của chúng ta nhiều, lại chiếm triền núi bị cớm bóng trồng cây ăn quả và cây trà, nên định nhận thầu một ít ruộng bậc thang nhà chú ấy, quy hoạch toàn bộ triền núi một chút. Ví dụ như trong ruộng rau nhiều sâu, chúng ta có thể nuôi gà ở trên đỉnh núi, để gà ăn sâu, còn có thể thu hoạch trứng gà. Nếu như khép kín được, nuôi lẫn lộn một ít gà rừng ăn thịt, cũng là phương án nuôi dưỡng không tệ. Do đó, vì quy hoạch tổng thể, cho thêm ít tiền, nhận thầu ruộng bậc thang nhà chú ấy cũng rất có lời.”

Lý Thừa Văn ăn nho trồng từ không gian, tâm tình không tệ: “Ba mẹ cũng không hiểu quy hoạch gì cả, con xem mà quyết định đi. Nhưng giá không thể ra cao được, chúng ta có tiền nữa cũng là do vất vả kiếm ra, không thể phung phí được. Còn có, nhà con đang xây không phải là nhà trệt mà là nhà lầu đúng không? Giỏi thật, người cả thôn đều biết rõ con xây nhà lầu, chỉ có ba và mẹ con là chưa biết gì đấy nhé.”

Lý Thanh Vân cười gượng: “Hì hì, con vốn định xây nhà trệt, nhưng sau này trong tay có tiền, nên nghĩ một tầng cũng là xây, không bằng xây thêm hai tầng.”

Trần Tú Chi ăn liên tiếp hai quả đào, cảm thấy ăn nữa sẽ no căng bụng, mới rảnh rỗi nói: “Vậy con còn xây tầng hầm làm gì? Ướt át, dầm dề, không có tác dụng gì, có công phu kia, còn không bằng xây thêm vài hầm đồ ăn!”

“Làm tốt phòng ẩm, tuyệt đối không ẩm ướt, về sau dùng để cất giữ rượu. Ba mẹ biết đấy, tiểu ngũ lương ông năm của con ủ ra cất giữ vài năm, hương vị kia không hề thua kém gì mười loại rượu nổi tiếng trong nước, con không nói nhiều, cất giữ mấy ngàn vò, cả đời có rượu ngon uống là được.” Lý Thanh Vân giải thích.

“Cất giữ mấy ngàn vò? Con là tửu quỷ hả! Có tiền tích trữ để cưới vợ, không thể phung phí.” Trần Tú Chi còn chưa quên vụ này, nắm được cơ hội, lại lấy chuyện cưới vợ ra nói.

“…” Lý Thanh Vân không theo, chỉ vào máy tính nói: “Con còn có việc, ba mẹ đi ra cửa chính nói chuyện đi, chuyện xử lý ở trên máy tính đều là chuyện lớn, mẹ không thấy gần đây nhiều du khách hơn sao? Đó đều là do con đưa tới! Chờ về sau, thôn chúng ta dựa vào du lịch trang trại là có thể kiếm được tiền, không cần xuống phía Nam làm công nữa!”

Đang nói, Lý Thanh Vân kêu lên một tiếng, chỉ vào một trang web nói: “Đừng nói du lịch trang trại, chỉ riêng tìm thú cưng cho người trong thành phố thôi đã có thể phát tài! Ba mẹ đọc tin tức này, nói ngày hôm qua có người ở trong thành phố đến trấn Thanh Long du ngoạn, vài con trăn vàng của hội đam mê nuôi bò sát ly kỳ đi lạc, một con trăn vàng lớn nhất dài đến năm mét, treo giải thưởng 200.000 tệ tìm kiếm. Con trăn vàng nhỏ khác dài ba mét, treo thưởng thấp nhất 30.000 tệ, chỉ cần tìm được giúp bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment