Editor: hiimeira
Thái thúc công tự cho là hiểu thấu tâm tư Lý phụ, sợ là nhìn trúng Tô Văn thông tuệ rồi.
Nhưng mà, chuyện khoa cử đâu phải chỉ có thông minh là đủ, còn phải dựa vào vận khí và tiền tài.
Vận khí mờ mịt có thể bỏ qua, nhưng tiền tài thì không thể thiếu được, dẫu sao đọc sách hay thi khoa cử, cái nào mà chẳng tốn tiền? Nếu không có tiền, thông minh cũng vô dụng.
Thái thúc công mịt mờ hỏi gia cảnh bọn nhỏ thế nào, nghề ngỗng ra sao, suy cho cùng, học phí thư viện Tùng Sơn không ít đâu.
Lý Thạch ôn nhu nhìn Mộc Lan.
"Tất cả đều nhờ vào Mộc Lan, nếu không phải Mộc Lan tay nghề giỏi, đừng nói là đọc sách, chỉ sợ bọn ta đã sớm chết đói rồi."
Mọi người đều kinh hãi, thái thúc công và Tam thẩm, Ngũ thẩm không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, đám người Mộc Lan còn không nghĩ tới Lý Thạch sẽ nói thế, bởi nói vậy chẳng khác gì mặt mũi hắn mất ráo.
Bất luận là thời đại nào, nhân dân trong nước đều ưa sĩ diện, người đọc sách còn hơn thế nữa.
Lý Thạch nói cho bọn họ hay, tài bắn cung và bản lĩnh săn thú của Mộc Lan rất khá, cũng nhờ đó mà mấy năm nay tích cóp được chút tiền, cho nên tạm thời có thể chu cấp cho hai đứa nhỏ đi học.
Về phần hắn làm gì, Lý Thạch cũng có lý do, tuy hắn không đi học nhưng vẫn chăm chỉ đọc sách, nếu không các ngươi cho rằng công danh tú tài từ đâu ra?
Bây giờ hai đứa nhỏ đến thư viện Tùng Sơn, Mộc Lan không có khả năng một lúc chu cấp cho ba người đọc sách, nên hắn đổi sang học y, hy vọng sau này có thể làm đại phu phụ giúp gia đình.
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Mộc Lan.
Ánh mắt Thái thúc công phức tạp, ông cụ nào nghĩ đến người ông muốn gạt bỏ vậy mà là người chèo chống cả nhà Lý Thạch?
Đôi mắt Ngũ thẩm và Tam thẩm nhìn Mộc Lan như thể muốn viết hai chữ "ngu đần" lên đó, ngoài ra còn có chút nghi ngờ, Mộc Lan thực sự lợi hại đến vậy ư?
Thái thúc công chẳng hề lo Lý Thạch gạt ông, bởi chỉ cần hỏi thăm là có thể biết được mọi việc.
Chuyện Lý Thạch đậu tú tài cũng là có người trong thôn đi phủ thành vừa khéo thấy yết bảng, xuất phát từ tính tò mò mà đến xem thử.
Ba cái tên đầu bảng đặc biệt bắt mắt nhưng người trong thôn lại chỉ chú ý hai chữ Lý Thạch.
Ông cụ vốn biết Lý Thạch ở thôn Minh Phượng, mặc dù Lý Thạch không về Lý gia trang, cũng chẳng liên lạc gì, nhưng Lý Thạch cho Điền Tam thuê đất.
Hàng năm Điền Tam sẽ đi giao địa tô cho Lý Thạch, ông và người Lý gia trang có thể thông qua Điền Tam biết được tình hình Lý Thạch.
Nhưng Lý Thạch ám chỉ Điền Tam, không cần nói cụ thể với người Lý gia trang, mà Điền Tam lấy lý do thoái thác không rõ khiến người Lý gia trang cho rằng Lý Thạch sống khổ.
Dù sao cha mẹ đều mất, một mình mang theo em nhỏ, bản thân hắn cũng còn nhỏ tuổi, có thể sống tốt sao? Lúc ấy còn có người trong dòng họ cảm thấy may mắn khi Lý Thạch không trở về, bằng không bọn họ phải gánh vác thêm nữa.
Trận tai họa năm đó, biến không ít đứa nhỏ trở thành trẻ mồ côi.
Gia tộc hủ bại thì cũng chỉ nuôi bọn hắn đến năm mười hai tuổi.
Tất nhiên, nếu trong nhà còn ruộng đất, thì phải tạm thời giao cho người trong họ, nhóm người này còn được chào đón trong tộc, nhưng nếu trong nhà không có đất, lại bắt bọn họ nuôi cơm, đương nhiên họ bất mãn rồi.
Tuy nhà Lý Thạch có năm mẫu đất, nhưng có đến ba đứa nhỏ, giao địa tô xong cũng chỉ đủ cho bọn nhỏ ăn, bọn họ phải bỏ sức tốn của, bởi vậy mới không muốn Lý Thạch quay về.
Cũng vì nguyên do này, tuy người trong họ bất mãn chuyện Lý Thạch đem đất cho Điền Tam thuê, nhưng cũng không tìm hắn gây sự.
Vậy nên người Lý gia trang đem tất thảy bất mãn đó gán lên người Điền gia, nên thường xuyên xảy ra tranh chấp nhỏ.
Mỗi lần đi giao địa tô, chỉ cần Lý Thạch hỏi đến, Điền Tam sẽ kể hết ngọn ngành mọi chuyện cho hắn nghe, bởi vậy mới tạo thành cảnh tượng như bây giờ, tin tức đôi bên thu được không cân xứng.
Năm đó chạy nạn dòng họ Lý bán tháo không ít đất, lúc hồi hương lại không có khả năng mua về, chẳng còn cách nào, đành phải giống người khác thuê đất trồng trọt.
Khi thái thúc công nghe nói Lý Thạch đậu tú tài, ông cụ mừng khôn xiết, trong khoảng thời gian này mưu tính làm thế nào để Lý Thạch chuyển hộ tịch về đây, sau đó nhân lúc còn sớm định cho hắn một tức phụ.
Lý gia trang xưa kia có ba vị tú tài, kết quả chỉ có một người chưa trở lại.
Lý phụ đã chết, còn có một nhà gắng gượng sống nhưng đã dẫn người nhà bỏ đi, không ai biết đã đi đâu, còn một người cũng đã chết, huynh đệ của người đó mang theo nhi tử duy nhất của hắn đi luôn rồi.
Cho nên Lý Thạch là tú tài duy nhất trong Lý gia trang, thái thúc công tính toán rất khá, gia tộc bằng lòng giúp đỡ hắn một chút, ra sức chu cấp hắn đọc sách mấy năm.
Nếu có thể thi đậu cử nhân thì kéo theo gia tộc hưng thịnh, cho dù không đậu, có tú tài trong trấn cũng tốt hơn tình cảnh hiện giờ.
Nhưng hiện tại, Lý Thạch hoàn toàn xáo trộn kế hoạch của ông cụ.
Hắn cư nhiên không đọc sách, Lý Giang vậy mà đến thư viện Tùng Sơn học.
Ông cụ không dám đề nghị chu cấp cho Lý Giang đọc sách, bởi ông biết thư viện Tùng Sơn tốn tiền thế nào, mà Lý Giang mới chỉ là đồng sinh, còn chưa hoàn thành cấp thi đầu tiên trong khoa cử.
Thái thúc công trầm mặc, phất tay nói: "Vậy ngươi về trước đi, hai ngày nữa sẽ chọn cho phụ mẫu ngươi một mộ phần đẹp."
Thái thúc công bảo Tam thẩm tiếp đãi hai nhà Lý Thạch và Mộc Lan thật tốt.
Tam thẩm cũng biết, sau này sợ là nhà Lý Thạch có tiền đồ nhất trong dòng họ, cho dù không lấy lòng, cũng chẳng thể đắc tội.
Đành dẹp bỏ những tâm tư kia, thu xếp phòng cho đám người Lý Thạch.
Lý Thạch vội từ chối: "Tam thẩm đừng bận tâm, chỉ cần cho bọn ta ba tấm chăn là được, bọn ta vẫn nên về nhà nghỉ."
"Cai này..." Tam thẩm do dự nói: "Nhà các ngươi chưa dọn dẹp đâu, lộn xộn lắm, sao ở được? Vẫn là ở đây đi."
Lý Thạch quay về chính là muốn ở lại căn nhà kia, dĩ nhiên dùng mọi cách từ chối.
Tam thẩm không còn cách nào, đành đem cho bọn họ ba tấm chăn.
Nhà Lý Thạch cách nhà thái thúc công không xa, căn nhà lớn năm gian gạch xanh, được xây lúc tổ phụ Lý Thạch còn sống, để cho Lý phụ thú tức phụ.
Đã mười mấy năm nhưng vẫn còn rất mới.
Sáu đứa nhỏ và hai xa phu cùng dọn dẹp nhà một chút, Lý Thạch đưa hai tấm chăn đệm cho hai xa phu.
Lúc đám người Lý Thạch xuất môn có cân nhắc đến chuyện ngủ trên đường, nên có mang theo hai tấm chăn đệm.
Lý Thạch sợ giường còn ẩm, lấy một tấm đệm khác trải lên trên, sau đó nói với các nàng: "Phòng này hồi trước là của ta, giờ các ngươi ngủ ở đây, ta cùng Giang Nhi và A Văn đến phòng cho khách ngủ."
Mộc Lan híp mắt gật đầu, nàng thật sự rất buồn ngủ, đi đường vài ngày, chẳng có lấy một giấc ngủ ngon.
Lý Thạch vừa đi, Mộc Lan phất tay nói với hai bé gái: "Nhanh lên giường ngủ."
Đào Tử lo lắng nói: "Tối nay chúng ta ăn gì ạ?"
Mộc Lan nắn mặt nàng nói: "Chúng ta không cần lo chuyện này, để tỷ phu muội lo đi, nhanh lên giường."
Viện Viện và Đào Tử quả nhiên không một chút lo nghĩ mà bò lên giường.
Tam thẩm có thể gạt bỏ tâm tư trong lòng, nhưng Ngũ thẩm thì không.
Lúc Lý Thạch rời đi, bà lập tức chạy về nhà mẹ đẻ dắt cháu gái mình đến.
Khi Lý Thạch ngủ dậy, Ngũ thẩm dắt theo cô nương Mã gia xuất hiện trước mặt Lý Thạch.
Ngũ thẩm tươi cười đẩy đẩy cháu gái, nói: "Thất thần gì đấy? Còn không mau lấy nước cho Thạch Nhi rửa mặt?" Dứt câu cười nói với Lý Thạch: "Thạch Nhi này, muội muội Xuân Nhi thẹn thùng, nhưng dưới tay ta, làm gì cũng tháo vát, lớn lên lại đẹp, còn biết vài chữ, được rồi, các ngươi đều là người đọc sách, không chừng có chuyện để nói, ta đây không quấy rầy các ngươi nữa."
Lý Thạch xưa nay luôn bình tĩnh không tránh khỏi có vài vết nứt, Lý Giang và Tô Văn ở bên cạnh đều trợn to mắt, Tô Văn nhìn người này, lại xem người kia, đây là thông đồng trước mặt em vợ ư?
Tô Văn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở sự hiện diện của mình, nhìn cô nương rồi hỏi Lý Thạch.
"Tỷ phu, vị cô nương này tới hầu hạ chúng ta sao?"
Lý Giang cúi đầu cười, có đôi khi cậu thật sự rất tò mò, tẩu tử và A Văn rốt cuộc lớn lên như thế nào, ngày thường rõ ràng khờ như vậy, nhưng ra ngoài đối mặt với địch, đầu óc lại thông suốt như nhau, không làm người ta nghẹn chết thì không được.
Mã cô nương vốn đang ngượng ngùng lập tức đổi sắc mặt, ngẩng đầu liếc Tô Văn, nghiêng đầu hỏi Ngũ thẩm.
"Cô, hắn là ai?"
Tô Văn giật mình.
"Ngươi không biết ta sao? Ta là thê đệ Lý Thạch đó, không phải Ngũ thẩm tìm ngươi tới hầu hạ chúng ta ư? Nếu không sao lại lấy nước cho chúng ta rửa mặt chứ?"
Viền mắt Mã cô nương phiếm hồng, da mặt nàng có dày đi nữa cũng chỉ là một cô nương, nghe Tô Văn nói như thế nào chịu được? Lập tức ứa nước mắt nhìn về phía Lý Thạch.
Nào ngờ Lý Thạch tưởng thật gật đầu nói: "Đúng vậy đó." Nói xong nghiêng đầu cảm tạ Ngũ thẩm.
"Đa tạ Ngũ thẩm."
Hợp lực đuổi người đáng ghét đi, Tô Văn mới bĩu môi, oán giận nói: "Tỷ phu, người trong dòng họ ngươi sao khó đối phó như vậy chứ?"
Lý Thạch thản nhiên nói: "Vì lợi ích." Nếu hắn chỉ là một đồng sinh, nuôi sống bản thân không nổi, phía sau còn có một đệ đệ một muội muội, e là người trong họ thấy hắn về cũng làm ngơ.
Nếu hắn là một nông phu thì còn đơn giản hơn nữa.
Chuyện trên đời đều vì ích lợi mà trở nên phức tạp.
Lý Giang và Tô Văn không nói nữa.
Ý niệm vừa nổi lên trong đầu Lý Giang liền bị cậu gạt sang một bên.
Nhìn về nơi đặt bài vị phụ mẫu thân nhân, suy nghĩ trong đầu Lý Thạch càng thêm kiên định.
Hắn lập tức đi tìm Mộc Lan.
Mộc Lan vừa mới dậy, tóc còn chưa chải, đây không phải lần đầu tiên Lý Thạch thấy Mộc Lan tóc rối bời lười biếng nhìn hắn, mỗi lần thấy đều có chút không được tự nhiên, muốn dời ánh mắt nhưng chẳng thể dời được.
Nghĩ nghĩ, dứt khoát hào phóng nhìn nàng.
Mộc Lan không nhận ra hắn khác thường, chỉ kinh ngạc nói: "Phân chi họ?"
"Đúng." Lý Thạch hơi rủ mắt.
"Làm vậy có thể bớt không ít phiền phức, hơn nữa sau này Giang Nhi và A Văn cũng không bị liên lụy quá nhiều, tiến thoái đều được."
"Dòng họ Lý đáp ứng sao?"
"Chỉ cần thái thúc công đồng ý, thì gia tộc sẽ không ý kiến gì nhiều."
"Ông cụ sao có thể đồng ý?"
Lý Thạch cười nhạt.
"Ông cụ cầu còn không được."
Mộc Lan nghi hoặc.
"Bọn ta còn trong dòng họ, cho dù không ở đây, sau này nếu muốn Giang Nhi che chở thì bây giờ nhất định phải bỏ chút công sức, nhưng hiện giờ dòng họ Lý rất khó khăn, cũng chỉ có thể cho mình ấm no, căn bản chẳng thể giúp bọn ta được gì.
Nhưng bọn ta phân chi thì lại khác, tuy bên này vẫn là bản gia, nhưng quan hệ xa xôi, bọn họ không cần đặc biệt chăm sóc bọn ta."
"Nhưng quan hệ xa, sau này sao có thể dựa vào Giang Nhi?"
"Vì ta hứa hẹn.
Hơn nữa, Giang Nhi mới chỉ là đồng sinh, chi tiêu rất nhiều, mà thái thúc công rất coi trọng lợi ích trước mắt." Nếu không lúc trước đã không hành động như vậy.
Mộc Lan gật đầu.
"Chuyện này quá lớn, vẫn nên bàn bạc với Giang Nhi trước đi."
"Thực ra, ta lấy lý do là ta và Giang Nhi muốn phân thành một chi họ, đứng đầu là tổ phụ, để tổ tiên hưởng hương hỏa riêng."
Mộc Lan mở to hai mắt nhìn.
Lý do này?.