Editor: hiimeira
Lý Thạch thở dài: "Cho dù hắn không đến thì cũng sẽ sai người đến, ta nghe nói hắn đã về phủ thành từ sớm, có vẻ là trở về để dự hôn lễ của chúng ta." Tô Khả có lẽ chẳng có mấy thân tình với Mộc Lan, nhưng Tô Định đối với Mộc Lan thì lại rất tốt, hai người đều suy đoán, chính Tô Định kêu Tô Khả trở về.
Nếu là Tô Định, Lý Thạch đương nhiên sẽ gửi cho y một tấm thiếp mời, hắn tin đối phương nhất định sẽ đến dự, nhưng Tô Khả thì chưa chắc, chưa kể Mộc Lan và Tô Khả gần như không hề qua lại với nhau, hắn không dám khẳng định Tô Khả sẽ đến, cũng không chắc Mộc Lan có muốn mời đối phương đến hay không.
Mộc Lan cân nhắc nửa ngày, nói: "Vậy thì gửi cho hắn một tấm thiếp mời đi, tới hay không là việc của hắn, dù sao mấy năm nay bọn họ giúp chúng ta cũng không ít."
Lý Thạch gật đầu.
Lý Thạch có thể nhanh chóng tạo dựng được chỗ đứng trong giới đại phu ở Tiền Đường như vậy, thì ngoại trừ y thuật của hắn cùng với tiếng tăm của Nguyên thái y, thì chính là được Tô Định và Tô Khả trợ giúp.
Lý Thạch cũng chẳng ngạo mạn mà tự cho rằng chỉ dựa vào bản lĩnh của mình đã có thể tạo dựng được tiếng tăm trong vòng hai ba năm ngắn ngủi.
Hắn biết hết thảy mọi điều này có được đều nhờ Mộc Lan, cho nên cũng không định giấu nàng, những ân tình này, sau này bọn họ phải trả lại.
Lý Thạch nhận được câu trả lời chắc chắn, quay về viết cho Tô Khả một tấm thiếp mời, kêu Lý Giang mang đi.
Tô Văn sau khi biết chuyện thì ánh mắt tối lại, đối với Tô gia, Tô Văn vẫn nhất mực đề phòng, mơ hồ có cảm giác đối phương sẽ cướp Mộc Lan đi.
Lần chạy nạn năm đó, tổ phụ tổ mẫu phụ thân mẫu thân tất cả đều chết, chỗ dựa duy nhất chỉ còn Mộc Lan, khi đó biết được Mộc Lan không phải tỷ tỷ ruột của mình, cảm giác bất an lập tức phóng đại lên trăm lần.
Mộc Lan chỉ nói với Tô Văn về Tô gia một lần, nhằm để cậu yên tâm, nàng sẽ không bỏ rơi cậu.
Về sau mọi người cố ý lảng tránh đề tài này, thế nhưng Tô Văn vẫn mơ hồ cảm giác được tỷ tỷ và tỷ phu vẫn có liên hệ với Tô gia.
Nhưng cậu cũng không nói gì, những người đó dù sao cũng có quan hệ huyết thống với tỷ tỷ, nhận hay không, phải xem ý của tỷ tỷ.
Đã nhiều năm trôi qua, Tô Văn càng rõ ràng, trên đời này không có ai quan trọng hơn tỷ tỷ, kể cả là quan hệ máu mủ!
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng khi sắp đối mặt với người Tô gia thì Tô Văn vẫn có chút khẩn trương như cũ.
Thế nhưng đến ngày thành thân, Tô Khả không có tới, chỉ phái tâm phúc đến đưa cho bọn họ ba phần lễ.
Bản thân Tô Khả cũng chẳng mấy thắm thiết với Mộc Lan, thứ nhất, hắn không giống như Đại ca Tô Định có trách nhiệm đó; thứ hai, hắn không có suy nghĩ chống đối như Tô Định; cuối cùng, hắn chưa từng qua lại với Mộc Lan.
Mà Tô Định cũng không kể cho hắn biết chuyện Chung đại phu chữa bệnh cho y là do Mộc Lan và Lý Thạch mời vào Kinh.
Nhưng dẫu sao Mộc Lan cũng là muội muội hắn.
Nếu Đại ca đã coi trọng người muội muội này, thì Tô Khả dĩ nhiên cũng công nhận Mộc Lan hai phần, thế nên hắn tặng cho Mộc Lan sáu bộ trang sức có giá trị liên thành.
Mộc Lan nhìn mấy món trang sức cài tóc nạm đầy ngọc trai vùng Đông Bắc và bảo thạch cùng với xuyến ngọc trong suốt tinh xảo, trong đầu lập tức hiện ra ba chữ: "Đại phú hào!"
Sau đó, đôi mắt sáng lóng lánh hướng trượng phu tân nhiệm Lý Thạch nói: "Sau này chúng ta không cần lo việc học của Giang Nhi và Tô Văn nữa rồi." Đống trang sức này đủ cho bọn nhỏ thi cả đời lận đấy.
Lúc ấy Lý Thạch giật giật khóe miệng, chẳng chút khách khí cất trang sức đi.
"Bây giờ ngươi vẫn chưa thể đeo mấy thứ này đâu, thế nhưng sau này kiểu gì cũng cần dùng đến, không cho phép ngươi bán lấy tiền."
Dứt lời, hai người liền mở lễ vật Tô Định tặng.
Lễ vật của Tô Định thì đơn giản hơn nhiều, trong hộp nhỏ là một hà bao nhỏ, bên trong đựng mười tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng bạc.
Đơn giản mà trực tiếp, đi thẳng vào lòng Mộc Lan và Lý Thạch.
Y biết bọn họ thiếu thứ gì nhất, cũng như cần gì nhất.
Mộc Lan trầm mặc một lát, nghiêng đầu hỏi: "Lúc Tô Định thành thân hình như chúng ta không tặng lễ, vậy sau này con của y được một tuổi chúng ta có cần bù vào không?"
"Tốt nhất đừng rước thêm phiền phức cho y, đợi sau này y làm gia chủ Tô gia rồi hẵng nói." Tô gia rất kị thân phận của Mộc Lan, mặc dù mấy năm nay Tô gia có sinh thêm thai song sinh, nhưng chủ yếu ở bên chi lẻ, còn chi trưởng chỉ có một thai đôi từ trăm năm trước, lúc Lý Thạch xem bệnh cũng từng tìm hiểu đôi chút.
Trăm năm trước, Tô gia từng suýt diệt vong, tuy sau cùng vẫn trụ lại được, nhưng từ Kinh thành quay về Tiền Đường, nguyên khí cũng bị tổn hại nặng nề.
Mà Mộc Lan thì được sinh ra từ chi trưởng!
Tô Nhạc tặng lễ vật còn đơn giản hơn nữa, đều là mấy món đồ mà cậu cho rằng là đồ tốt, Mộc Lan cất mấy thứ này, không tùy tiện sử dụng.
Về chuyện Tô Khả không đến dự hôn lễ của hai người, cả Mộc Lan và Lý Thạch đều chẳng để ý, thế nhưng trong lòng Tô Văn lại có chút phức tạp.
Hiển nhiên, mấy việc này để sau rồi nói.
*****
Sau hôm đưa sính lễ chính là ngày thêm của hồi môn, Mộc Lan vốn không có nhiều bạn bè, thế nhưng người ở Tô gia trang đến không ít, thành thử trong phòng chen chúc đầy người.
Người trong thôn tặng cho Mộc Lan hầu như đều là vải vóc, trang sức thì rất ít.
Tuy vậy để tỏ lòng coi trọng, người ở Tô gia trang liền góp tiền mua một cây trâm bạc và một chiếc xuyến bạc.
Mặt mày người tới đây đều rất rạng rỡ, Tô Văn là tú tài, Mộc Lan cũng gả cho tú tài.
Tô gia trang bọn họ hầu như đều là tá điền, cho nên hay bị khi dễ, nhưng kể từ khi Tô Văn đậu tú tài, địa vị Tô gia trang tăng lên từng chút một, hiện giờ các thôn lân cận cũng coi trọng bọn họ thêm vài phần, chí ít không còn bị khi dễ giống trước nữa.
Thế nên bây giờ Mộc Lan thành thân, gần như mỗi nhà trong dòng họ Tô đều cắt cử người đến đây, người ở thôn Minh Phượng thấy Lý gia và Tô gia chênh lệch nhau rõ rệt, đều kinh ngạc nhìn Lý Thạch.
Nào có ai nghĩ gia tộc Mộc Lan tuy nghèo nhưng lại rất đoàn kết.
Về sau Lý Thạch không khi dễ khuê nữ người ta còn tốt, chứ nếu thật sự khi dễ Mộc Lan, người ta còn không đến chặn kín nhà nữa ư?
Nghĩ đến đây lại chợt nhớ đến sức mạnh của Mộc Lan, nhất thời yên tâm.
Hắc Nữu đã xuất giá cũng tới thêm của hồi môn cho Mộc Lan, nàng nhìn sính lễ đặt bên ngoài, hâm mộ nhìn người bạn nối khố.
"Mộc Lan, ngươi hạnh phúc thật đó!"
Ánh mắt Mộc Lan mang theo ý cười, kéo tay nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không hạnh phúc à?"
Hắc Nữu đỏ mặt.
"Tuy cuộc sống của ta không sánh được với ngươi, nhưng rất thư thái." Hắc Nữu thấy mọi người không chú ý bên này, bèn ngồi cạnh Mộc Lan kề tai nói nhỏ.
"Mộc Lan, bộ dạng Tiểu Lý tướng công khôi ngô, lại có bản lĩnh, ngươi phải giám sát hắn kỹ vào, nương ta với mấy thẩm thẩm sợ hắn tìm nữ nhân bên ngoài, quay về lại chán ghét ngươi, quan trọng nhất là phải có nhi tử, ngươi thành thân rồi đừng nghĩ đến mấy cái khác, trước tiên phải có một nhi tử rồi nói tiếp."
Mộc Lan dở khóc dở cười, biết đối phương có ý tốt, chỉ nói: "Lý Thạch không phải người như vậy, hơn nữa, ta đâu phải là người mặc cho kẻ khác bắt nạt.
Ngươi yên tâm đi."
Hắc Nữu ngẫm cũng đúng, Mộc Lan đâu giống như bọn họ, nói không chừng có thể thu phục được Tiểu Lý tướng công nữa đấy?
Phong tục kết hôn ở triều đại này khác với kiếp trước của Mộc Lan, ở nơi này uống rượu mừng vào lúc sáng, đến tối tân lang tân nương mới bái đường.
Do ở chung một nhà nên Mộc Lan có dư dả thời gian, dứt khoát ngủ đến trời sáng tỏ mới dậy.
Ăn xong điểm tâm rồi hàn huyên cùng mọi người, đến giữa trưa ăn chút ít lót bụng, hỉ nương trang điểm cho nàng, tính là giờ lành sẽ lên kiệu, kiệu hoa dạo quanh một vòng thôn Minh Phượng, lại vòng về cổng lớn, Lý Thạch sẽ đứng đó nghênh đón.
Mộc Lan cầm táo đỏ, lần đầu tiên nàng thấy khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Không chỉ có mỗi Mộc Lan khẩn trương, Lý Thạch cũng rất khẩn trương, thành thử khi nghe hỉ nương kêu hắn đá cỗ kiệu, dưới chân không vững, nên chỉ đụng nhẹ cỗ kiệu một phát.
Lý Thạch hối hận, muốn đá lại lần nữa, thế nhưng hỉ nương đã hô lớn "Cát tường" rồi vén màn kiệu lên, Mộc Lan liền cầm táo đỏ xuống kiệu.
Lý Thạch vội tiến lên đỡ nàng, chung quanh lập tức cười vang.
Lỗ tai Lý Thạch dần đỏ ửng.
Mộc Lan cũng cúi đầu đỏ mặt cười, lại nhớ mình đang đội khăn voan, người bên ngoài vốn dĩ không nhìn thấy, bèn thở phào nhẹ nhõm, thầm rủa Lý Thạch.
Lý Thạch dắt Mộc Lan bước qua chậu than, đi thẳng về hướng đại sảnh.
Trưởng bối Lý gia và Tô gia đều đang ở đó, đặt tại cao đường là toàn bộ thân nhân đã qua đời trong trận tai họa năm xưa! Bao gồm cả Lại nãi nãi và Lại đại thúc.
Lý gia đối với việc này cực kỳ có ý kiến, từ xưa đến nay bái cao đường chỉ bái cha mẹ trưởng bối, chưa từng nghe nói, đến cả cha mẹ trưởng bối nhà tân nương cũng phải bái, thậm chí ngay cả người khác họ mà cũng đặt tại cao đường.
Thế nhưng với điều này, Mộc Lan và Lý Thạch đều vô cùng kiên quyết.
Nếu hai người đã nói muốn cung phụng hương hỏa Lại gia, dĩ nhiên sẽ không nuốt lời, huống hồ, năm đó bọn họ có thể thoát khỏi trận tai họa kia là nhờ có Lại Ngũ thúc.
Hiện giờ Lại Ngũ không rõ sống chết, bọn họ dĩ nhiên phải gánh trách nhiệm thay Lại Ngũ.
Tô gia hoàn toàn không có ý kiến, chung quy Lý gia đã có một tầng xa cách, có gia chủ Lý Thạch tự quyết, bọn họ ngoại trừ buồn bực cũng chẳng làm được gì khác.
Mặc dù Mộc Lan không nhìn rõ tình hình bên ngoài, thế nhưng giác quan nhạy bén, nhận thấy bầu không khí trong đại sảnh khác thường, còn chưa nghĩ ra nguyên do, hỉ lang đã hô lớn: "Nhất bái thiên địa!"
Lý Thạch hơi kéo lụa đỏ, Mộc Lan vội bắt kịp tiết tấu, cùng Lý Thạch quỳ trên đệm cói cúi lạy...
*****
Lý Thạch và Mộc Lan cùng bị đưa vào tân phòng, hỉ nương chờ hai người ngồi lên giường, nói xong mấy câu cát tường, lúc này mới đưa qua một cây gậy, Lý Thạch vội cầm lấy, chẳng đợi hỉ nương dứt câu đã dùng cây gậy vén mở khăn voan của Mộc Lan, người vây xem cười to một trận, cười đùa: "Tân lang cũng quá gấp gáp rồi..."
Gương mặt vừa lộ ra cũng có chút ngượng ngùng, liền cúi đầu vờ như không nghe thấy.
Lý Thạch mím môi, lỗ tai ửng đỏ ngồi xuống cạnh Mộc Lan.
Hỉ nương cũng cười vài tiếng, thấy tân lang tân nương ngượng ngùng, liền phất tay ngắt lời nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục, đừng có làm trễ nãi tân lang tân nương vào động phòng." Dứt lời, nhìn tân lang tân nương uống rượu giao bôi, lại đút Mộc Lan ăn vài miếng đồ ăn bị sượng, hỏi mấy câu như "sinh hay không sinh", sau đó hỉ nương liền dẫn đám người lui ra ngoài
Tân phòng lập tức yên tĩnh lại.
Mộc Lan bỗng chốc có chút không thích ứng được, ngơ ngẩn ngồi trên giường.
Lòng bàn tay Lý Thạch đổ đầy mồ hôi, chủ động kéo Mộc Lan một cái, thấy thê tử nhìn qua, ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt, trong lòng mềm nhũn, không khỏi mềm giọng: "Có muốn tắm rửa không?"
Mộc Lan đỏ mặt gật đầu.
Lý Thạch liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền xách một thùng nước về.
Tân phòng ở trong sân nhị tiến, lúc trước thì là chính phòng.
Ban đầu chính phòng là của Lý Thạch, coi như là uy nghiêm của gia trưởng.
Sau khi chuyển đến nhất tiến, hắn liền kêu người trát vôi đổi mới lại toàn bộ, xây một gian phòng làm phòng tắm, như vậy, sau này bọn họ không cần đi đến nhà tắm.
Lý Thạch đem nước vào, Mộc Lan liền mang quần áo đi vào rửa mặt chải đầu.
Lý Thạch ngồi trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại chuyện cần làm sau đó, miên man một hồi liền cảm thấy cả người nóng lên, nghe thấy tiếng động, hắn vụt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Mộc Lan!.