Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 90



Editor: hiimeira
Chung đại phu gõ gõ bàn, như cười như không nhìn Lý Thạch.

"Ngươi quyết định rồi?"
Lý Thạch gật đầu, đem tờ kế hoạch mất gần một tháng để viết ra cho ông xem.

"Đây là kế hoạch, ngươi xem thử đi."
Chung đại phu trực tiếp ném tờ kế hoạch sang một bên, chỉ nhìn chằm chằm Lý Thạch.

"Ta tin vào năng lực của ngươi, có điều, ngươi không sợ bị người người chỉ trích ư?"
Lý Thạch mỉm cười.

"Bọn họ vì sao phải chỉ trích ta?" Lý Thạch tự tin nhìn Chung đại phu.

"Bọn họ sẽ không, ta chẳng qua chỉ là một đại phu nhỏ mà thôi."
Chung đại phu bĩu môi không hỏi gì thêm, tuy ông không biết Lý Thạch dùng cách gì, nhưng chỉ cần không liên lụy đến ông là được, hơn nữa, một cơ hội tốt để coi náo nhiệt như thế này, sao có thể bỏ lỡ chứ?

Nguyên Hồ giảo hoạt cả đời, không ngờ tới phút cuối cùng lại bị đệ tử duy nhất chơi xỏ.
Sau khi Nguyên Hồ mất, Lý Thạch cũng không còn đến Nguyên gia học tập y thuật, chỉ có mỗi dịp cuối năm cùng với ngày giỗ Nguyên Hồ thì mới đến Nguyên gia một chuyến, những lúc khác đều ở y quán Nguyên gia hoặc ra ngoài chẩn bệnh.
Từ trước đến nay, Nguyên gia đối với Lý Thạch không xa cũng không gần.
Mấy vị lão gia Nguyên gia vốn không thích tiểu sư đệ Lý Thạch này, nhưng bọn ông biết phụ thân có tính toán, thành ra cũng không làm khó hắn, nhưng cũng chẳng thân thiết.
Có thể nói, ba người nhi tử rất đỗi bình thường, không có lấy một người được di truyền mưu tính khôn khéo của Nguyên Hồ.
Ba người họ cho rằng, Lý Thạch là đồ đệ Nguyên Hồ, nên cả đời này phải ở lại Nguyên gia dốc sức vì Nguyên gia, có thể nói, cái suy nghĩ này không phải là ngây thơ bình thường đâu.
Ngay cả Chung đại phu cũng hồ nghi ba người họ rốt cuộc có phải là nhi tử ruột của Nguyên Hồ hay không.
Lý Thạch ở y quán Nguyên gia chẩn bệnh, mỗi tháng được một lượng bạc, đây là khi Nguyên Hồ còn sống, tiền lương mỗi tháng hắn làm thư đồng, đến tận bây giờ.
Thế nên, phần lớn thu nhập hiện giờ của Lý Thạch đều đến từ việc bí mật chẩn bệnh, bằng không, với việc Mộc Lan không vào núi nữa thì hắn không thể nào nuôi sống nổi hai nhà sáu miệng ăn.
Lý Thạch muốn tách ra làm một mình, chuyện đầu tiên phải ứng phó chính là Nguyên gia gây khó dễ.
Song chuyện này cũng chẳng khó khăn gì mấy, mục tiêu của Nguyên Hồ và Nguyên gia vẫn luôn là Tô Định phía sau hắn, cũng không phải là bản thân hắn, cho nên muốn rời đi cũng không quá khó, chỉ cần giữ quan hệ với Nguyên gia như trước là được.
Mà hỏng ở chỗ đối tượng hắn lựa chọn hợp tác cùng.
Chung đại phu và Nguyên thái y vốn là đối thủ một mất một còn, hai người ở Tiền Đường từ lúc biết nhau tới nay chưa từng có một ngày hòa hợp.

Kể cả khi Nguyên Hồ đã chết, Chung đại phu vẫn như cũ đứng trước linh đường ông cụ cười nhạo một phen.
Mối thù giữa Chung đại phu và Nguyên gia vẫn còn đấy.
Mặc dù đối với mối hận của hai người, Lý Thạch vẫn luôn ù ù cạc cạc.
Bất quá Lý Thạch đã vạch kế hoạch, hắn cũng không lo lắng nhiều, với hắn mà nói, nếu có thể nhân cơ hội này thoát khỏi Nguyên gia thì càng tốt.
Lúc trước bái nguyên Hồ làm thầy, chẳng qua chỉ là một giao dịch, Nguyên Hồ đâu phải thật tâm dạy hắn, hắn cũng chẳng thật tâm muốn bái đối phương làm thầy, dĩ nhiên, điều này cũng phải ngẫm lại.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, chỉ cần Lý Thạch không phạm đại tội ngỗ nghịch thì hắn không thể phủi sạch quan hệ này.

Tuy là thế nhưng bây giờ Nguyên Hồ đã chết, không thể phủi sạch nhưng cũng chẳng gây ảnh hưởng đến hắn là mấy.
Vì thế, chưa đến vài ngày, Lý Thạch liền tiếp nhận một bệnh nhân bệnh nặng bị Nguyên gia đuổi đi, bị Lão Tam Nguyên gia đang tuần tra cửa hàng bắt gặp, chẳng thèm nể nang mà ngay ở trước mặt mọi người giáo huấn Lý Thạch một trận.
Lý Thạch cúi đầu nghe giáo huấn, thế nhưng sau đó vẫn kê đơn thuốc cho bệnh nhân kia.
Chuyện này rất nhanh đã được lan truyền.
Lý Thạch nhận chẩn bệnh cũng đã hơn ba năm, người trong giới thầy thuốc ít nhiều cũng biết hắn có xung đột với Nguyên gia, nói cho cùng, cũng là vấn đề quan niệm đôi bên.
Lý Thạch cho rằng thầy thuốc như lòng cha mẹ, cho dù không thể thương xót trước nỗi đau của bệnh nhân, nhưng có thể trợ giúp bệnh nhân trong khả năng của mình thì đó chính là y đức của thầy thuốc.
Ấy thế mà Nguyên gia lại thờ phụng quyền lợi bên trên, nói cách khác là người có quyền thế sẽ cao hơn một bậc so với người thường.
Mà quy củ trong y quán Nguyên gia càng thể hiện rõ điều này.
Chẩn bệnh ở y quán Nguyên gia, thì bắt buộc phải bốc thuốc ở y quán Nguyên gia, nhưng dược ở y quán Nguyên gia vốn đắt đỏ hơn bên ngoài một hai phần, thêm chuyện đại phu thỏa thích lấy dược liệu quý, thành ra cắt đứt đường sống của không ít bệnh nhân.
Lúc Lý Thạch còn làm dược đồng bên người Nguyên Hồ cũng vì những việc này mà từng tranh cãi với Nguyên Hồ.

Lần này, Lý Thạch chẳng thèm màng đến quy củ của Nguyên gia, tự hắn kê đơn thuốc cho những bệnh nhân bần cùng kia.

Ba vị lão gia Nguyên gia thực sự rất tức giận, Nguyên Lão Tam tỏ ý: "Theo ý ta, y thuật của hắn cũng bình thường thôi, so ra còn kém hơn cả Lưu đại phu, để hắn ở y quán cũng vì thân phận của hắn, khiến mấy đại phu cùng chưởng quỹ đối với hắn cũng có nhiều điều cố kỵ.

Mấy huynh đệ chúng ta không thể lúc nào cũng ở trong y quán, tâm tư hắn rất sâu, ngộ nhỡ về sau khiến y quán xảy ra chuyện, chúng ta còn chẳng biết được."
Nguyên Lão Nhị nhìn Lão Tam, lại quay đầu ngó Lão Đại, lẩm bẩm: "Hiềm nỗi chúng ta không thể đuổi người đi, dẫu sao hắn cũng là đệ tử của phụ thân."
Nội tâm Lão Tam thoáng lay động, hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy thì thế nào? Hắn đã sớm xuất sư, nếu đã xuất sư, làm gì có đạo lý ngây người ở y quán, đừng cho là ta không biết chuyện hắn lén ra bên ngoài chẩn bệnh cho người ta.

Nếu không phải thấy hắn là đệ tử của phụ thân, ta đã sớm tìm người phế bỏ hắn rồi."
Lão Nhị, Lão Tam đều nhìn về phía Lão Đại, chờ ông quyết định.
Ý của Nguyên Lão Đại là.

"Phụ thân muốn để chúng ta dựa vào Tô gia sau lưng hắn, nếu đuổi người đi, về sau chúng ta làm sao dựa vào Tô gia được nữa?"
Nguyên Lão Tam khinh thường.

"Đại ca hồ đồ rồi, Tô gia có Đại cô nương đoan trang ở phủ, còn Tô Mộc Lan đã gả cho Lý Thạch, còn có mấy tác dụng chứ? Nếu nói đến cảm tình, ta cũng chẳng thấy Tô Định kia đối tốt với Tô Mộc Lan được bao nhiêu, nếu không đã không mặc kệ muội muội suốt ngày chạy vào rừng? Nên nhớ, vào rừng chính là việc đòi mạng."
Nguyên Lão Đại đang lưỡng lự, nghe Lão Tam nói thế, lúc này liền động tâm.
Thực ra Lý Thạch ngây người ở trong y quán cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ là bao, dù sao tuổi tác cũng chênh lệch, huống hồ, Lý Thạch vẫn mang họ Lý, căn bản chẳng có lập trường gì để tranh với bọn họ.
Ngặt nỗi ba huynh đệ nhìn Lý Thạch không vừa mắt, thành ra vì không muốn nhìn thấy Lý Thạch, thế là số lần ba người đến y quán liền giảm đi hơn một nửa.
Nếu Nguyên thái y biết ba nhi tử ngây thơ ngu xuẩn như vậy, chắc hẳn sẽ khóc lóc sống lại mất.
Mọi chuyện cứ như vậy mà quyết định, dĩ nhiên, vì để đề phòng việc Tô Định thật sự đối với Tô Mộc Lan vẫn còn chút tình thân huynh muội, Nguyên Lão Đại quyết định hào phóng cho Lý Thạch 100 lượng bạc, gọi một cái tên rất hay "Ngân sách lập nghiệp".
Nguyên Lão Đại nói rất hoa mỹ, y thuật Lý Thạch không tệ, cũng đã xuất sư, có thể tự mình ra ngoài xông xáo một phen.
Nguyên Lão Đại ngu xuẩn vì không muốn người ngoài nghĩ mình khi dễ tiểu sư đệ này, còn cố ý ở trước mặt mấy vị đại phu có thâm niên cầm 100 lượng bạc đưa cho Lý Thạch.
Lý Thạch cũng không nhận lấy, trong đầu hắn có chút mê man, hắn vẫn chưa ra tay mà, sao đối phương lại để hắn rời đi?
Nhưng chẳng thể phủ nhận, Nguyên Lão Đại chủ động để hắn rời đi, so với kế hoạch lúc trước thì tốt hơn nhiều.
Lý Thạch lập tức sửa đổi kế hoạch một chút, cười đẩy lại bạc, chỉ cung kính đáp: "Sư đệ nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư huynh, chỉ là 100 lượng bạc thì miễn đi, trong tay sư đệ vẫn còn chút tiền tích góp."
Nguyên Lão Đại lại đưa đẩy thêm hai lần, thấy Lý Thạch thật sự không có ý nhận bạc, cũng không kiên trì nữa.
Lý Thạch không có nhiều đồ đạc ở y quán Nguyên gia, thu thu dọn dọn xong liền rời đi.
Bởi vì Chung đại phu cũng được xem là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới đại phu ở Tiền Đường, thành ra ông cũng ở trong hàng ngũ chứng kiến, giờ đây, ông chỉ còn lại vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Nguyên Lão Đại, ngươi ngu xuẩn như thế, phụ thân ngươi có biết không?
Mặc dù Lý Thạch không kể với ông về kế hoạch của hắn, nhưng Chung đại phu và Lý Thạch đều là cùng một loại người, cũng có thể đoán được một ít nhiều, đương nhiên là biết Nguyên Lão Đại đột nhiên làm như vậy không phải là bút tích của Lý Thạch.
Chung đại phu đấu đá với Nguyên Hồ nhiều năm, lại trạc tuổi với Nguyên Lão Đại, nên cũng hiểu rõ hơn Lý Thạch nhiều, ông gần như ngay lập tức đã nhìn thấu "ý đồ" của Nguyên Lão Đại
Chung đại phu chỉ có thể câm lặng thật lâu.
Lúc trước biết Nguyên Hồ nhận Lý Thạch làm đồ đệ, ông còn tưởng rằng đối phương coi trọng tư chất của Lý Thạch, làm ông hối hận rất lâu, cảm thấy năm xưa ở Kinh thành quá đỗi bốc đồng, buông lời thề thốt, bằng không, tên đồ đệ Lý Thạch này phải được ông nhận mới đúng.
Sau này ông được Lý Thạch mời đến Kinh thành xem bệnh cho Tô Định, cộng thêm một vài hành động của Nguyên Hồ, Chung đại phu liền đoán được mưu kế của ông cụ, trong lòng càng khinh thường Nguyên Hồ, nhưng hiện giờ, ông lại bất giác đồng tình với tên đối thủ kia.
Lão già tuổi cao cũng chẳng dễ dàng, có ba nhi tử như vậy, nếu không tính kế chu toàn, đợi sau khi lão chết đi, Nguyên gia còn không phải bị người khác chia xén đến mức chẳng thừa lại miếng cặn nào ư?

Chỉ đáng tiếc, điều kiện tốt như vậy, vậy mà bị Nguyên Lão Đại hạ xuống một nước cờ dở.
Những người khác không biết tính toán của Nguyên Hồ, chỉ cho rằng ba nhi tử của Nguyên Hồ không vừa mắt Lý Thạch, bèn đuổi người đi.
Trong lòng tiếc thay tư chất Lý Thạch, nhưng dẫu sao chuyện cũng không liên quan đến mình, phủi mông một cái liền đi.
Lý Thạch cầm một ít lễ vật trở về, Mộc Lan đương nhiên muốn hỏi han.
Lý Thạch nói rõ, Mộc Lan mở miệng lại là: "Chẳng biết Nguyên thái y có nhảy ra khỏi mộ đến tìm con lão tính sổ không nữa?"
Lý Thạch kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Mộc Lan sẽ đau lòng cơ, dù sao cũng đánh mất một việc tốt.
Mộc Lan lại như có điều suy nghĩ, nói: "Lão tìm ba nhi tử lão tính sổ thì đỡ, chỉ sợ lão còn tìm đến chàng."
Lý Thạch dở khóc dở cười.

"Người đọc sách không bàn chuyện yêu ma quỷ quái, chớ nói bậy."
Chuyện này cũng không chắc chắn đâu, Mộc Lan liếc mắt nhìn hắn, không dám nói cho hắn biết, nàng vẫn còn giữ ký ức của kiếp trước.
"Vậy sau này chàng ra ngoài chẩn bệnh cho người ta sao?"
Lý Thạch mỉm cười.

"Ta dự định cùng Chung đại phu mở một y quán."
Mắt Mộc Lan sáng lên.

"Chung đại phu đồng ý?"
Lý Thạch gật đầu.

"Có danh hào của ông, mở y quán cũng không khó." Tuy thanh danh Chung đại phu cũng chẳng mấy tốt lành, nhưng so với kẻ làm bộ làm tịch như Nguyên Hồ thì vẫn tốt hơn chút đỉnh.
Hơn nữa, Chung đại phu quen biết nhiều người, nên có không ít các loại tài nguyên, y thuật của ông rõ như ban ngày, mở y quán quá dễ dàng, chỉ cần chú ý một chút ở phương diện kinh doanh là được, mà Lý Thạch lại chủ yếu phụ trách mảng này.
Mộc Lan vui vẻ một hồi, bừng bừng phấn khởi nói: "Thế là chàng không cần phải thường xuyên vào núi hái thuốc rồi."
Đâu chỉ có thế?! Lý Thạch dịu dàng nhìn Mộc Lan, về sau nàng cũng không cần phải thêu thùa may vá mỗi ngày nữa.
Có câu này hứa hẹn, Lý Thạch cất ở trong lòng, lúc trước chuyện chưa thành, nên hắn không muốn cho Mộc Lan biết.
Y quán đăng ký dưới danh nghĩa Chung đại phu, Lý Thạch tiêu tốn hơn phân nửa tiền tích góp, cũng chỉ chiếm được hai phần y quán, đây là Chung đại phu đã có ý giúp đỡ hắn..


Bình Luận (0)
Comment