"Gia gia" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ cầm theo cái túi chạy vào trong nhà, bổ nhào đến bên người Diệp Trung Căn: "Gia gia, gia gia, ông có biết cái túi này được làm từ giấy gì không ạ? Bên ngoài có bán không ạ?" Nàng hiện tại không kịp chờ đợi mà muốn biết thí nghiệm của mình liệu có thành công hay không.
Diệp Trung Căn không có nhận lấy cái túi mà chỉ tùy ý nhìn một chút: "Đây là dùng giấy dầu để làm, có bán ở bên ngoài, cũng rất rẻ"
Cũng vì nó rẻ nên người bán bánh mới chọn dùng nó để làm túi, rẻ mà lại không hút dầu rất thích hợp để cho bọn họ dùng.
Rẻ sao? Vậy thì tốt quá, nàng còn đang lo lắng nếu quá đắt thì không thể dùng nổi. Nếu đây là giấy quý, chi phí liền cao hơn, mà mũ đi mưa của nàng là làm thủ công như vậy giá bán đi cũng sẽ cao. Nếu như bán giá cao quá, mà người mua nó đều là các lão bách tính bình thường, vậy thì sẽ không có người mua, như vậy đây cũng là làm vô ích rồi.
"Vậy gia gia có thể mua giúp con ba miếng giấy dầu lớn để làm ba cái mũ đi mưa được không ạ?" Truyện được edit by Phương Phương.
Diệp Hiểu Mạn vừa nói xong, mọi người cũng liền biết nàng muốn dùng cái giấy này vào việc gì.
"Được. Chẳng qua cháu quên mất một việc rồi" Diệp Trung Căn nhìn Diệp Hiểu Mạn nói.
Quên mất một việc? Nàng quên mất chuyện gì rồi sao? Không có đi.
"Ngày mai là đến phiên chợ, cháu không phải đã để cho nam hai kia mang cua tới hay sao? Ngày mai cháu định không đi?" Diệp Trung Căn hỏi: "Nếu cháu không đi, gia gia sẽ giúp cháu mua về"
Cua sao? Đúng nha, sao nàng có thể quên mất chuyện này chứ. Nếu nàng thực sự không đi mà để cho nam hài kia chờ ở đó thì thật là tội lỗi, nàng nghe phụ thân nói biển gần nhất cách chỗ này cũng phải hơn ba canh giờ.
"Gia gia, không cần, cháu cũng muốn đi" Đây chính là một biện pháp kiếm tiền khác của nàng đó, nàng không đi thì không phải một cơ hội nhỏ cũng đều không có sao.
"Được. Vậy thì chờ lát nữa cùng gia gia đi câu cá, ngày mai chúng ta cũng mang một ít cá đến đó." Ai bảo tôn nữ của ông câu cá tốt hơn ông.
"Vâng ạ" Nghĩ đến ngày mai có khả năng sẽ có thêm hai hạng mục nữa có thể kiếm thêm thu nhập, Diệp Hiểu Mạn liền cảm thấy vui vẻ.
Tiểu bánh bao nghe thấy sẽ có cua, nước miếng không nhịn được mà chảy ra, nhóc nuốt nuốt nước miếng: "Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta lại có thể ăn con cua lớn ngon ngon kia sao?"
Nghe tiếng nuốt nước bọt vang dội của nhóc khiến cho tất cả mọi người cười vang. Truyện được edit by Phương Phương.
"Được, ngày mai tỷ tỷ nấu cho đệ" Dù sao mang một ít trở về là được.
"Tỷ tỷ thật tốt" Tiểu bánh bao cười vui sướng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hiểu Mạn đi theo gia gia đến phiên chợ, mà Diệp Vĩnh Hâm đã đem cá đến cho Phiêu Hương lâu từ trước. Diệp Hiểu Mạn cứ nghĩ bọn họ như vậy là đã tới sớm rồi, không nghĩ tới khi họ đến phiên chợ nam hài Chiêm Hải kia đã ở nơi đó chờ bọn họ rồi, bên cạnh hắn là hai cái thùng, bên trong chứa đầy ắp cua.
Lộ trình hai, ba canh giờ mà hắn đã đến rồi, vậy thì không phải rạng sáng ba, bốn giờ hắn đã dậy rồi sao.
"Lão gia gia, mọi người đã đến rồi." Trông thấy bọn họ, Chiêm Hải nở nụ cười chân thành.
"Đúng vậy, ngươi tới thật sớm, trên đường nhớ phải cẩn thận." Diệp Trung Căn quan tâm nói.
"Hôm nay ngươi mang đến nhiều như vậy sao, chỗ này bao nhiêu tiền?" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ nhìn chỗ cua kia hỏi. Quá tốt rồi, đem đồ ăn làm qua một lần hẳn là vẫn còn thừa đem về nhà cho tiểu bánh bao.
"Những cái này không cần tiền, ta tặng cho các vị" Chiêm Hải chất phác cười nói: "Cảm ơn các vị lần trước đã mua cua của ta, để ta kịp thời có tiền chữa bệnh cho nương" Đại phu nói chậm thêm chút nữa thì phiền phức lớn.
"Như vậy sao được, cứ tính theo giá tiền lần trước đi" Diệp Hiểu Mạn nhìn mấy con cua đang phun bong bóng nói.