Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 38

Đi tới Phiêu Hương lâu, Mã chưởng quầy lập tức nghênh đón hắn lên phòng riêng, sau đó lại bảo tiểu nhị thông báo cho Diệp Hiểu Mạn đưa món ăn lên.

Nhìn từng món ăn được đưa lên, Mã chưởng quầy cùng Triệu Tử Thần đều trợn tròn mắt, ngây ngẩn cả người. Mặc dù cách nấu không giống nhau nhưng không khó để nhận ra tất cả là cùng một loại nguyên liệu chính. Bọn họ không phải chưa từng thấy qua thứ này, và cũng biết mùi vị của nó như thế nào.

"Mã chưởng quầy, đây là thứ tốt mà nàng nói sao?" Triệu Tử Thần hỏi.

"Ách, công tử hẳn là vậy" Hắn cũng không nhìn thấy bên trong thùng là cái gì, nếu như biết là thứ này thì hắn nhất định sẽ nói cho đứa trẻ kia biết thứ này không phải là trò đùa.

"Hẳn là?" Chẳng lẽ ngươi không có hỏi qua sao? Không phải là nên để cho ngươi biết trước sao? Truyện được edit by Phương Phương.

"Thế nào, Triệu thúc thúc, thứ này có hợp khẩu vị thúc không?" Đúng lúc này thì Diệp Hiểu Mạn đi tới, chờ mong nhìn Triệu Tử Thần.

"Mạn nhà đầu, ngươi xác định đây là thứ tốt mà ngươi nói tới sao?" Triệu Tử Thần hy vọng đây chỉ là trò đùa của nàng với mình, thứ tốt chân chính là ở phía sau.

"Đúng vậy, thứ này rất ngon, lần trước ta nấu ở nhà, mọi người trong nhà đều khen ngon, hôm nay đệ đệ ta còn bảo ta mang về nấu cho đệ ấy nữa." Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu: "Nếu thúc không tin có thể hỏi gia gia ta"

Triệu Tử Thần đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Trung Căn, Diệp Trung Căn liền gật gật đầu: "Đúng vậy, Triệu công tử. Trước đây ta cũng từng ăn qua thứ này, vị lúc ấy thực sự không ngon, đó là bởi vì phương pháp ăn của chúng ta bị sai. Ngài hãy thử nó đi"

Triệu Tử Thần ôm thái độ hoài nghi chọn món nhìn có vẻ an toàn nhất bỏ vào miệng, rồi cẩn thận nhai, hương vị quả thật là ngon, mềm mại ngon miệng, còn mang theo mùi hương nồng đậm. Ngon, ngon, chỉ thấy hắn nhanh chóng ăn hết món ăn, ăn rất nhiều, thế nào cũng không nỡ buông đũa.

"Món này thực sự rất ngon" Triệu Tử Thần khẳng định gật gật đầu: "Nhưng ta sẽ không đáp ứng ngươi đem thứ này bán ở Phiêu Hương lâu"

"Tại sao?" Kết quả này khiến cho mấy người Diệp Hiểu Mạn chấn động. Rõ ràng đều nói ngon, nhưng tại sao lại không bán nó?

"Bởi vì thứu này của ngươi tuy rằng ăn rất ngon, nhưng thứ này lại dễ gây hư bụng, ta là không muốn tửu lâu mất tiền suốt ngày, thời gian dài sẽ ảnh hướng tới việc làm ăn." Cũng không biết hắn vừa nãy ăn nhiều như vậy không biết liệu có không thoải mái hay không đây. Truyện được edit by Phương Phương.

"Triệu thúc thúc, kỳ thật chuyện này không liên quan đến cua, chỉ là thức ăn phối hợp với nó xảy ra vấn đề, cho dù là các loại nguyên liệu khác bị phối hợp sai cũng xảy ra vấn đề như vậy." Diệp Hiểu Mạn biết chuyện gì xảy ra: "Thứ này không thể ăn cùng rượu, bí ngô, mật ong, ăn vào sẽ bị trúng độc, cũng không thể ăn cùng hoa quả, trà, sẽ gây tiêu chảy, người bị dị ứng với cá cũng dễ bị dị ứng với thứ này, người có thai cũng không được ăn, nếu thể chất kém thì sẽ dễ bị sảy thai."

"Ăn thứ này còn phải chú ý nhiều thứ như vậy sao?" Triệu Tử Thần không nghĩ tới ăn một thứ thôi mà còn có nhiều lưu ý như vậy.

"Đương nhiên, còn có cua là khó có được, không phải lúc nào nó cũng ngon như vậy, lúc này chính là thời điểm tốt nhất, bên trong có gạch cua vừa ngon vừa thơm." Cua lớn ở chỗ các nàng chính là đồ đắt tiền, người bình thường còn không nỡ mua ăn, tùy tiện mua một lần cũng mất một hai trăm, đi tửu lâu ăn còn đắt hơn nữa.

"Triệu thúc thúc, nếu như thúc lo lắng không dễ bán, ta làm vẫn còn thừa mấy phần, ngài có thể đem cho khách nếm thử miễn phí, xem ý kiến của họ như thế nào rồi chúng ta sẽ bàn lại, được không?"

"Được, Mã chưởng quầy, ngươi đi an bài đi" Triệu Tử Thần ngẫm một lúc rồi đáp ứng. Nữ oa này thật không đơn giản, xem ra là nàng đã sớm có chuẩn bị.

Lời của tác giả: Đường Đường đến đây. Khóc a, vỗn nghĩ hôm nay có thể thêm nhiều hơn, nào ngờ lúc sáng nay khi viết xong một chương, chuẩn bị đăng, kết quả trời mưa WF không dùng được, chữ bị mất hoàn toàn. Cũng may vừa rồi cùng nhóm tác giả tán gẫu mới biết điện thoại di động cũng có thể đăng, về sau không cần lo lắng sẽ bị mất chương rồi.
Bình Luận (0)
Comment