Đợi làm xong thì mặt trời cũng lặn dần về phía tây, mọi nhà đều mang theo nông cụ thừa dịp chạng vạng không quá nắng nóng mà đi ra ruộng nhà mình, âm thanh thúc giục vang liên tục.
"Hiểu Mạn, bên ngoài còn nắng, con ở nhà trông đệ đệ không được chạy lung tung, nương sẽ về sớm nấu cơm cho các con." Giống như ngày xưa, Diệp Hiểu Mạn phải ở nhà trông chừng tiểu bánh bao (đệ đệ thích khóc của nu9 đó). Theo như trí nhớ của nàng thì từ khi bị cảm nắng phát sốt về sau người nhà đã không còn để cho nàng ra đồng làm việc nữa. Gia gia chỉ có một người con trai là cha, đối với người xưa mà nói thì điều này rất khiến người ta khinh thường, cho nên mặc dù Diệp Hiểu Mạn là con gái nhưng mọi người vẫn rất yêu thương.
"Nương, người để con đi cùng đi, bệnh của con bây giờ cũng đều khỏi rồi." Diệp Hiểu Mạn quấn lấy nương nũng nịu. Nếu nàng nhớ không lầm thì hôm nay mọi người sẽ làm việc ở trên núi đối diện, nơi đó cây cối thường rất xanh tốt, vì ở đó có một đầm nước sâu nên nguồn nước rất dồi dào. Những nơi có nước thì thường đặc biệt có rất nhiều kinh hỉ.
"Không được"
"Nương!" Nhìn thấy vẻ mặt không thể thương lượng của nương, Diệp Hiểu Mạn tròng mắt liền chuyển lên người gia gia vừa mới vì nàng nói chuyện.
"Để cho nàng đi đi, ở nhà lâu như vậy chỉ sợ cũng chán lắm rồi. Để con bé đi chơi thôi, không cho con bé làm việc là được." Nhìn cháu gái hình như ngày càng thông minh, trong lòng ông cũng âm thầm tính toán. Chủ gia đình cũng nói như vậy rồi, không còn ai dám phản đối nữa, Diệp Hiểu Mạn cứ như vậy đi theo mọi người. Truyện được edit by Phương Phương.
Lúc xuất phát, Diệp Hiểu Mạn mang theo cái túi nhỏ mà nương may cho mình, dắt theo tiểu bánh bao vui vẻ đi theo phía sau gia gia cùng phụ thân, phía sau là nãi nãi và nương. Đối với tiểu bánh bao mà nói nhóc so với tỷ tỷ càng cao hứng hơn. Tỷ tỷ đã không đánh mà lại còn dắt tay nhóc. Nhóc thích người tỷ tỷ bị bệnh này, hy vọng bệnh của tỷ tỷ sẽ không bao giờ khỏi, như vậy tỷ tỷ sẽ luôn luôn yêu thương nhóc. Cùng vì hành động này của hai tỷ đệ mà người một nhà huyết mạch tương liên đều cảm thấy cao hứng. Tất cả hết thảy chỉ có Diệp Hiểu Mạn không biết, người nhà mình thì phải tự mình yêu thương, đây vẫn luôn là chấp niệm trong đầu nàng. Sau một lúc đi bộ, cuối cùng cũng đến ba phần đất nhỏ của gia đình.
"Các con ngoan ngoãn chơi ở đây, đừng có chạy loạn." Sau khi dặn dò, mọi người bắt đầu làm việc, họ cần nhanh chóng xới cho xong đất trước khi trời mưa, đợi đến khi trời mưa xong mọi người mới có thể gieo trồng hoa màu, hy vọng trước mùa đông có thể kiếm thêm một ít lương thực. Đối với tỷ đệ diệp Hiểu Mạn mọi người đều rất yên tâm, trước đây tỷ tỷ thì rất hiểu chuyện luôn đi theo phía sau họ hỗ trợ, còn đệ đệ thì cũng ngoan ngoan chơi ở một bên. Đợi mọi người ra sức làm việc xong mới phát hiện hai đứa nhỏ đã không còn ở bên cạnh thì đã là một hai canh giờ sau. Thấy người nhà bắt đầu làm việc không chú ý tới mình nữa, Diệp Hiểu Mạn mới bắt đầu nhẹ nhàng đi về phía đầm nước sâu kia theo ký ức của mình, tiểu bánh bao cũng lặng lẽ đuổi theo. Đầm nước sâu cách đất trong nhà không xa, vì để có thu hoạch tốt mà mọi người không thể không chọn nơi này dù cách nhà xa không tiện quản lý. Còn cách một đoạn mới đến nơi nhưng Diệp Hiểu Mạn đã cảm nhận được luồng khí mát mẻ.
"Tỷ tỷ, nương nói chúng ta không thể đến đây chơi, bên trong có quỷ nước sẽ đem chúng ta kéo vào trong nước ăn đó." Không giống như Diệp Hiểu Mạn nhàn nhã, tiểu bánh bao lại tràn đầy bất an.
"Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không tới gần, hơn nữa tỷ tỷ còn muốn bắt cá mang về để tiểu bánh bao của chúng ta có thịt ăn." Nàng còn mang theo đứa nhỏ này nên cũng không có ý định tới gần. Nói đến thịt, nước miếng của đứa nhóc mấy tuổi này đều chảy ra. Thịt đã từng ăn qua, vừa nói đến hương vị của nó vẫn còn ở trên miệng đấy. Quỷ nước lại chưa từng nhìn thấy qua, so sánh với nhau thì đương nhiên thịt vẫn quan trọng hơn. Diệp Hiểu Mạn tìm một cây gậy to dài khoảng hai ba ngón tay, sau đó từ túi nhỏ của mình lấy ra một vòng dây và một cây kim theo hoa. Đem dây buộc chặt vào gậy, tìm hòn đá đập kim thêu thành móc câu buộc vào đầu kia của sợi dây, sau đó lại lấy cây gậy đặt ở bên cạnh đào đất. Truyện được edit by Phương Phương.
"Ha ha rốt cục cũng bắt được ngươi" Diệp Hiểu Mạn nhìn con giun đất không ngừng nhúc nhích ở trên tay vui vẻ nói. Ngay sau đó là một cây cần câu tự chế ra đời. Diệp Hiểu Mạn hưng phấn cầm cần câu hướng về phía mép nước mà vung lên. Nhưng sợi dây lại nổi trên mặt nước theo gió tung bay. Lười câu cũng không chìm vào trong nước, cứ như vậy thì làm sao mà cá cắn câu được!.
"Tiểu bánh bao, đệ đi nhặt một tảng đá đến đây, lớn bằng nắm đấm của đệ là được rồi." Con người chính là động vật cấp cao có trí tuệ đấy, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó nàng được. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, một lần nữa quăng dây câu, lần này có trọng lượng của tảng đá, sợi dây cuối cùng cũng chịu chìm vào trong nước. Diệp Hiểu Mạn một tay cầm cần câu, một tay chống cằm, trong đầu không ngừng tưởng tượng đến cảm giác cá cắn câu. Tiểu bánh bao cũng yên lặng đứng bên cạnh nàng.