Sau khi ăn no nê, đoàn người tản ra ai về nhà người đấy, chỉ có trưởng thôn là bận rộn nhất còn phải đến từ đường rung chuông.
Lúc này Diệp Hiểu Mạn mới biết thì ra trong thôn có một cái chuông lớn. Còn có nguyên tắc sử dụng nó là đánh chuông một tiếng là tụ họp vào buổi sáng, hai tiếng là buổi trưa, ba tiếng là buổi tối, bốn tiếng là tụ tập khẩn cấp, năm tiếng là chạy trốn khẩn cấp, khi gõ hai tiếng phải liền nhau, gõ cách nhau ba lần. Người nghe được sẽ thông báo cho người khác, nếu ai gõ bừa sẽ bị phạt trượng hai mươi cái. Bốn loại đầu tiên phải được đánh bởi trưởng thôn.
Sau bữa tối, gia đình Diệp Hiểu Mạn liền cùng nhau đi tới từ đường, khi bọn họ tới đã thấy có một bộ phận thôn dân đang chờ ở đó rồi, nhìn thấy bọn họ cũng đều sẽ chào hỏi lẫn nhau. Truyện được edit by Phương Phương.
"Mạn Mạn, ngươi rốt cục cũng tới." Diệp Mỹ Lệ kéo Diệp Xuân Hoa chạy tới, vui vẻ mà kéo tay Diệp Hiểu Mạn nói: "Chúng ta đều đã chờ ngươi rất lâu rồi đó, đi, tụ họp như vậy sẽ rất nhàm chán, dù sao cũng không có chuyện của chúng ta, chúng ta ra bên kia ngồi đi"
Diệp Mỹ Lệ vừa nói vừa chỉ vào ghế đá bên ngoài từ đường.
Diệp Hiểu Mạn trong lòng thực sự không muốn đi, nhưng lại thấy hài tử đến đây đều ra ngoài chơi, nếu như nàng ở đây sẽ khiến người ta chú ý, vì thế liền gật gật đầu: "Các ngươi đi ra trước đi, ta phải nói với người nhà một tiếng, lát nữa sẽ tới."
"Vậy ngươi mau tới tìm chúng ta nha" Diệp Mỹ Lệ gật đầu rồi kéo theo Diệp Xuân Hoa đi qua.
"Gia gia, con ra bên ngoài chơi, lát nữa mặc kệ là có được hay không chúng ta đều kiên trì nói xong, nếu bọn họ không nguyện ý thì coi như không có gì" Nếu bọn họ đồng ý thì nàng sẽ bán cách làm, nếu như lo lắng về sau xảy ra chuyện lớn thì cùng lắm nhà nàng chuyển đến nơi khác sống.
"Được, con cứ yên tâm đi, gia gia biết phải làm như thế nào mà, nếu có vấn đề gì ta sẽ để nương cháu ra ngoài tìm cháu." Diệp Trung Căn có khi rất hoài nghi quyền nhất gia chi chủ* của mình đang bị khiêu khích, chẳng qua ai bảo đây lại là cháu gái của mình, bản lĩnh của nàng xác thật thực sự rất lợi hại, cam chịu số phận thôi.
*nhất gia chi chủ: người đứng đầu một nhà.
"Dạ" Như vậy là tốt nhất, nàng lo lắng nhất là điều kiện còn chưa đàm phán tốt gia gia đã bị người ta lừa nói ra cách làm. Điều này đối với nhà nàng rất nguy hiểm, dù sao thì nhà nàng cũng đã ký văn thư với Triệu Tử Thần.
Rất nhanh đã đến thời gian hội nghị, mấy vị tộc trưởng cũng đã xuất hiện, trưởng thôn nhìn người trên sân thì nhíu nhíu mày, rõ ràng có một số người không tới. Đây là tình huống gì? Ông nhỏ giọng thương lượng cùng với mấy vị tộc trưởng, thần sắc các vị tộc trưởng đều ngưng trọng, thế nhưng không phát hiện ra có người đang âm thầm vui vẻ, đối với tình huống như này rất hài lòng.
Diệp Cẩu Đản thừa dịp người khác không chú ý liền ném cho Diêp Trung Căn ánh mắt khiêu khích. Hắn ngược lại muốn xem người không đến đủ thì ông ta định làm thế nào? Hắn không tin một tú tài nghèo thì có thể làm được cái gì.
Truyện được edit by Phương Phương.
Cũng có dân làng phát hiện ra tình huống, đã bắt đầu nhỉ giọng nghị luận. Đều cùng một thôn, nhà ai không đến, liếc mắt một cái liền biết. Trưởng thôn ý vị không rõ trừng Diệp Cẩu Đản một cái, đối với hắn chính là rất hận. Chết tiệt, phần lớn người không đến chính là người trong tộc của hắn, còn lại chính là người có quan hệ mật thiết với hắn, đây không phải rõ ràng là hắn ở sau lưng phá hư sao? Vì chuyện cũ mà phá hỏng lợi ích của cả thôn, đúng là đầu heo mà. Ông còn đang muốn làm ra chút thành tích đáng khen ngợi để chọn chức trường thôn năm sau, nếu làm tốt nói không chừng còn có thể có một vị trí trong trấn, làm sao có thể để cho tên tiểu nhân này phá hư được.
Một nhà Diệp Trung Căn cũng thấy được tình huống này, ông nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp Cẩu Đản, cũng may bọn họ đã nghĩ trước biện pháp đối ứng, chịu thiệt cuối cùng vẫn là hắn.
Lần hội nghị này đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Bọn họ sẽ xử lý như thế nào?