Chờ tới khi tiểu bánh bao kéo diệp Hiểu Mạn tới rừng trúc thì đã có một vòng lớn người đang vây quanh rồi, có thể nhìn ra được tất cả mọi người đều lo nếu mình đến trễ sẽ bị phân một vị trí không tốt, điều này đại biểu cho khi bọn họ chặt trúc đem về sẽ tốn nhiều thời gian hơn người khác. Như vậy vô tình sẽ mất nhiều thời gian hơn người khác. Thế nhưng chuyện quan trọng như phân rừng trúc đâu phải chuyện ngươi đến sớm thì sẽ được phân vị trí tốt, đây không phải là ăn buffet như ở kiếp trước.
Trưởng thôn kiểm kê từng hộ gia đình sau đó mới bắt đầu chuyện chia rừng trúc.
"Vì công bằng mà nói, lần chia rừng trúc này chúng ta trước tiên chia đều ra theo số hộ gia đình trong thôn, sau đó lại thông qua rút thăm để quyết định vị trí của mỗi hộ." Đây là phương pháp công bằng nhất mà ông nghĩ ra, mọi người cũng không ai có ý kiến gì, lúc này chỉ có thể dựa vào vận khí của nhà mình, tốt hay không đều là do mệnh.
Bắt đầu phân chia rừng trúc, mọi người mênh mông cuồn cuộn đi về phía rừng trúc, Diệp Hiểu Mạn rất hiếu kỳ tại thời đại thiếu thốn công cụ này thì làm sao có thể đo đạc. Truyện được edit by Phương Phương.
Phân rừng bắt đầu từ chân núi, ban đầu trưởng thôn đã sớm tìm người đo đạc đại khía rừng trúc qua một lượt, hiện tại theo đó phân chia là tốt rồi, thế nhưng lại có vấn đề mới xuất hiện, có nhà đã phân gia, một hộ gia đình chỉ có ba, bốn người, hộ chưa phân gia thì lại có mười lăm mười sáu người một hộ, nếu phân theo hộ khẩu thì không công bằng, phân chia như vậy, những nhà có nhiều người đều cùng nhau chạy đến phản đối.
"Nếu đã vậy thì liền phân theo nhân khẩu đi." Đây cũng là đạo lý, xác thực không thể không công bằng như vậy.
"Phân theo nhân khẩu cũng không được, nhà ta hiện tại có ba người, đứa bé trong bụng bà nương của ta liệu có tính không, những người mới kết hôn không có hài tử thì sao, về sau hài tử được sinh ra chẳng phải không có sao." Còn những nhà có nhiều lão nhân, không phải là sau khi lão nhân qua đời không phải lại có nhiều thêm mấy phần sao.
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, đầu trưởng thôn đều lớn lên rồi, sao mà chỉ chia cái rừng trúc cũng phức tạp như vậy chứ. Mà những người không tán thành trông thấy như vậy liền thấy vui vẻ, dù sao chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện trọng yếu.
"Mạn Mạn, cháu xem chuyện này nên như thế nào?" Diệp Trung Căn nhìn thấy đám đông đang hỗn loạn thì lo lắng hỏi.
"Gia gia, cái này kỳ thực rất đơn giản, sinh lão bệnh tử là hiện tượng bình thường, chỉ cần định ra một thời gian cụ thể, qua mấy năm lại phân lại một lần nữa là được rồi, thứ nhất tất cả mọi người đều có lúc chịu thiệt, đều có lúc được lợi, thứ hai cũng có thể khiến mọi người càng có tự giác bảo hộ rừng trúc, không có chặt cây quá tay." Diệp Hiểu Mạn đem phương pháp phân chia ruộng quê ở kiếp trước nói ra.
"A, phương pháp này xác thực có thể thực hiện được." Diệp Trung Căn nghe xong gật gật đầu, liền lén nói phương pháp cho Diệp Đại Phúc, Diệp Đại Phúc lại đem phương pháp nói cho Diệp Đại Bảo, vì thế phương pháp này vừa được nói ra đều nhận được sự đồng ý của mọi người. Thế là lại bắt đầu một vòng thống kê nhân số mới, rồi phân chia rừng trúc.
Diệp Hiểu Mạn càng xem càng thấy không thú vị. Hiện tại nàng hứng thú nhất là được về nhà ăn điểm tâm.
"Thành Thành, đệ ở cùng mấy người gia gia bọn họ hay là cùng tỷ về nhà ăn điểm tâm." Đói chết đi được, nàng mặc kệ dù sao việc phân chia này đối với nàng mà nói thì cũng không phải chuyện trọng yếu. Truyện được edit by Phương Phương.
"Tỷ tỷ, nương cũng đến đây, không có người làm điểm tâm." Tiểu bánh bao sờ sờ bụng nói, kỳ thật nhóc cũng thấy đói.
Quả thật việc phân rừng trúc đối với người lớn mà nói là đại sự, nhà nào cũng gần như đều là cả nhà cùng đến.
"Tỷ tỷ trở về sẽ làm điểm tâm cho đệ có được không?" Đứa nhỏ này vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không thể để bị đói được.
"Dạ được tỷ tỷ, tỷ muốn nấu món ngon cho đệ đúng không? Đệ muốn ăn con cua." Tỷ tỷ làm đồ ăn ngon đương nhiên tốt hơn nhiều so với việc xem người lớn làm mấy chuyện nhàm chán này mà.
"Hôm nay chúng ta không nấu cua, tỷ tỷ sẽ nấu cho món mà đệ chưa từng ăn qua bao giờ."
Cứ như vậy hai tỷ đệ vui vẻ về nhà.