Diệp Hiểu Mạn biết người của thời đại này bảo thủ, nhưng mà không nghĩ đến chỉ có như vậy đã khiến cho nương đỏ mặt, nếu để cho nàng nhìn thấy mấy người ôm hôn nhau ở ngoài đường như ở kiếp trước thì không phải là sẽ hét lên sao.
"Nương, ở chỗ con nơi đó thường xuyên có thể trông thấy cái này, con nghĩ là đồ có thể dùng cho tân hôn nên liền thêu như vậy." Trước kia trên đường chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy một đống người đang ôm ôm ấp ấp, học sinh hôn nhau trên đường cũng có một đống lớn, không có gì kỳ quái cả.
"Mạn Mạn à, cái liên hoa này rất tốt, chúng ta liền thêu thêm nhiều những thứ này, còn về loại kia thì không cần thêu, con còn chưa đính hôn đâu, như vậy sẽ dẫn tới nhiều tin đồn." Đây chính là việc liên quan đến thanh danh trong sạch của nữ nhi không thể xem thường được.
"Nương, người cầm đến không phải là được rồi sao?" Nàng cũng không có ý định để cho mình lộ ra khỏi mặt nước, sẽ bị trời đố kỵ với anh tài.
"Không được, nương nói không thể làm là không thể làm." Mặc kệ là ai cầm đi, để cho người khác biết đều sẽ bị nói là người phó.ng đãng.
Truyện được edit by Phương Phương.
"Vâng, nương nói không thể thì không thể." Dù sao bản vẽ không chỉ có từng này, những cái bản vẽ này thêu cho người thân là tốt nhất. Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Mạn nhìn nương của mình một chút, haha, nương cũng mới chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám, đưa cho nàng không phải là rất tốt sao, nói không chừng mình lại có thêm một đệ đệ muội muội ấy chứ.
Trương Giai Giai bị nhìn mà trong lòng run lên: "Nương đi nấu cơm, sau đó sẽ thêu giúp con."
Được rồi, dù sao hiện tại nàng cũng không vội. Vẫn nên tiếp tục vẽ bản vẽ thôi vậy.
Cái yếm là tác phẩm dễ hoàn thành nhất, quần áo hay cái gì đó thì đừng nghĩ nàng làm. Thế nhưng hiện tại nàng hạ quyết tâm sẽ thêu một trăm kiện cho mỗi bản vẽ, vật liệu cũng muốn tìm tốt, sau đó đem nó cùng với bản vẽ bán cùng nhau.
Diệp Hiểu Mạn quyết định trở về trong phòng để suy nghĩ kỹ lại những gì muốn nói, muốn làm. Ai, hiện tại phải dùng tới kỹ thuật vẽ tranh mới phát hiện ra năm đó khi đi học không nghiêm túc học vẽ tranh, cũng may là từng thấy qua tương đối nhiều bản vẽ.
Đồ vật có thể nói có rất nhiều, nữ tử thì có hoa, mà chủng loại hoa liền có nhiều như hoa hồng, hoa mẫu đơn, hoa nguyệt quý, hoa sen, hoa lan, hoa bách hợp, hoa cúc,... nhiều không kể xiết. Dành cho tiểu hài tử lại càng nhiều hơn: cú mèo đáng yêu, mười hai con giáp, còn có nhân vật trong hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám,... Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là làm thế nào để nàng vẽ chúng thật tốt.
Cuộc làm ăn này của Diệp Hiểu Mạn còn chưa thành hình thì trong nhà lại có chuyện vui khác.
Lúc ăn cơm ngày hôm nay, gia gia Diệp Trung Căn đột nhiên nói ngày mai nhà bọn họ sẽ bắt đầu tìm công tượng đế chuẩn bị xây nhà, điều này khiến cho cả nhà sửng sốt một chút, không nghĩ tới gia gia im hơi lặng tiếng như vậy mà đã sớm có kế hoạch rồi. Mọi người chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi ngay lập tức cao hứng trở lại. Có nhà mới để ở thì ai cũng cao hứng nha.
"Gia gia, nhà chúng ta chuẩn bị xây nhà mới thật sao ạ?" Tiểu bánh bao vui vẻ nhảy dựng lên.
Truyện được edit by Phương Phương.
"Đương nhiên, gia gia có khi nào lừa cháu." Diệp Trung Căn cười ha ha một tiếng, cái này thì phải cảm ơn tôn nữ, bằng không ông cũng không nghĩ tới mình đời này còn có cơ hội ở phòng mới đó.
"Vậy có thể hay không cho Thành Thành một căn phòng riêng, cháu lớn lên cũng phải giống như tỷ tỷ, một mình một phòng." Tiểu bánh bao nghiêm túc nói: "Bên trong gian phòng của nương vào buổi tối luôn luôn có tiếng của quái vật." Có đôi khi nhóc tỉnh lại nghe thấy liền bị dọa cho hết hồn, nhưng nhóc lại sợ nếu mình gọi người sẽ khiến cho quái vật chú ý tới mình. Vẫn là khi nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nói quái vật kia chỉ đi theo những đứa trẻ chưa lớn, chỉ cần nhóc lớn hơn liền có phòng riêng mà vật kia cũng không có. Rất nhiều năm về sau, thẳng đến khi nhóc trưởng thành mới biết được thật ra là năm đó tỷ tỷ lừa gạt hắn, không ngờ tỷ tỷ lại lừa gạt hắn.