Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 65

Đi đến Cẩm Tú bố trang, Diệp Trung Căn đứng ở bên ngoài xem đồ vật, còn Diệp HIểu Mạn thì một mình đi vào trong tiệm.

Bên trong chỉ có một nữ nhân tầm hai mươi hai ba tuổi ăn mặc xinh đẹp đứng ở đó, trông thấy Diệp Hiểu Mạn là một tiểu cô nương tiến vào cũng không có xem thường mà ngược lại là đón tiếp rất nhiệt tình: "Vị tiểu cô nương này muốn mua những gì vậy?"

Thái độ nhiệt tình như trông thấy vàng tới cửa là cho Diệp Hiểu Mạn giật nảy mình, mình lúc nào được hoan nghênh như vậy.

"Ta muốn mua một chút chỉ thêu cùng với vải vóc." Nương có nói cho nàng là bả chủ tương đối có tâm nên giá tiền cũng tương đối phúc hậu.

"Được, mau xem, vải vóc trong tiệm đều ở chỗ này, ngươi xem một chút xem muốn loại nào?" Lý Tú Nương chỉ chỉ chỗ vải vóc được sắp xếp trên kệ phía sau mình, chỉ thấy vải vóc ở trên kệ được sắp xếp dựa theo chất liệu khác nhau. Diệp Hiểu Mạn nhìn chỗ vải vóc kia tự nhiên không quyết định được: "Chưởng quầy, ta mua vải nay sau này thêu tốt rồi ngươi có thu mua hay không?"

"Thu, bất quá giá tiền là dựa vào đồ thêu tốt hay xấu. Chẳng qua là tiểu cô nương, đồ thêu hàng ngày đều là do bố trang phát mẫu đi ra ngoài, không cần tự mình mua vải vóc." Tiểu hài tử này chắc là lần đầu tiên làm đi, mọi người đều là kiếm tiền từ mấy đồ thủ công. Truyện được edit by Phương Phương.

"Cảm ơn chưởng quầy, chẳng qua là vài vóc này ta vẫn còn muốn mua, ngươi xem giúp ta loại vải kia bao nhiêu tiền một thước?" Diệp Hiểu Mạn chỉ vào vải vóc gần nhất hỏi.

"Ai nha, ánh mắt của tiểu cô nương thực sự rất tốt nha, đây chính là tơ lụa chất liệu tốt nhất chỗ ta, cái này thế nhưng mất sáu mươi văn một thước." Loại vải vóc này bình thường cũng chỉ có mấy nhà viên ngoại là cam lòng mua, dân chúng bình thường có tiền cũng chỉ mua vải thô mười lăm văn một thước mà thôi.

Nàng chính là muốn thứ tốt nhất, đến lúc đó thêu cùng hình vẽ mới bán được giá cao.

"Chưởng quỹ, nếu như ta mua nhiều thì có thể giảm giá hay không?"

"Ngươi thực sự muốn mua loại vải này?" Chẳng lẽ là do nàng nhìn lầm, tiểu nữ oa này là nha hoàn nhà giàu.

"Đúng vậy, ta định mua cái này, cái này, còn có mấy màu sắc này, tất cả đều muốn mua mười thước, có thể giảm giá không?" Diệp Hiểu Mạn chỉ vào mấy loại màu sắc tươi sáng hay dùng như đỏ thẫm, hồng phấn, tím nhạt hỏi.

Tám màu sắc, mỗi màu mười thước là tám mươi thước, đây đúng thật là không phải là một con số nhỏ: "Nếu ngươi đúng thật là muốn mua nhiều như vậy thì mỗi thước giảm cho ngươi hai văn, thu của ngươi năm mươi tám văn một thước."

Hai tám mười sáu, giảm hơn một trăm văn, đúng thật là số nhỏ sợ số lượng nhiều*, chính là như vậy đi, Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cũng sắp ăn tết rồi, mọi người trong nhà còn chưa có quần áo mới, vậy thì liền mua thêm chút vải cùng bông về để làm cho mỗi người một kiện quần áo mới đi.

"Chưởng quầy, loại vải này thì bao nhiêu văn một thước?"

"Loại này là ba mươi văn một thước, vì ngươi mua nhiều như vậy ta cũng sẽ giảm cho ngươi hai văn mỗi thước." Lý Tú Nương cũng sảng khoái nói. Từ khi cách đây hơn năm mươi mét có Cẩm Miên bố trang mới mở lấy giá thấp cướp đi gần như toàn bộ khách nhân trong tiệm, khiến cho nàng ưu sầu vạn phần, đây là sinh ý đầu tiên trong mười ngày qua, làm như thế nào cũng phải bắt lấy vị khách lớn này. Truyện được edit by Phương Phương.

Diệp Hiểu Mạn chọn mấy màu sắc cho người trong nhà, vì là lần đầu tiên làm quần áo nên nàng vẫn là dựa theo ý kiến của chưởng quầy mà cắt vải. Còn có một điểm rất tốt chính là vì để tiện mời chào càng nhiều khách nhân nên bố trang còn chuẩn bị cả bông, cũng tiện cho nàng đỡ phải đi nhiều chỗ.

Chọn vải xong tất nhiên là bắt đầu chọn chỉ thêu.

Chọn chỉ dễ dàng hơn nhiều, chỉ tốt nhất là phải cùng chất liệu hoặc gần giống với vải, như vậy tranh thêu mới tự nhiên.

Tất cả vải vóc và chỉ thêu tổng cộng lại đã tiêu phí mất năm lượng bốn trăm văn của Diệp Hiểu Mạn, nhưng mà ai mà biết được cuối cùng Diệp Hiểu Mạn lại kiếm lại gấp hai ba mươi lần.

Đem đồ lên trên xe, thắng lợi trở về.
Bình Luận (0)
Comment