Nằm trên giường gỗ nhỏ, Diệp Hiểu Mạn làm thế nào cũng không thể ngủ được, trong đầu tràn đầy suy nghĩ về việc làm thế nào giúp cho gia đình trở nên giàu có. Có lẽ ngoài trừ tiểu bánh bao Diệp Hiểu Thành là đang ngủ say như heo ra thì những người khác đều không ngủ. Mọi người đều đang suy nghĩ nếu như đã biết rau cải xoong này có thể ăn, vậy thì làm thế nào để có thể để nó lên bàn ăn mà không bị mọi người trong thôn quở trách.
Nghe tiếng thảo luận nhỏ được truyền ra từ phòng cách vách, Diệp Hiểu Mạn đã có một vài chủ ý ở trong lòng, nương theo âm thanh kia mà dần tiến vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Diệp Hiểu Mạn chậm rãi rời giường. Không thể không nói không khí ở nơi này so với kiếp trước tốt hơn nhiều, khiến cho chất lượng giấc ngủ cũng càng ngày càng tốt. May mắn hơn chính là nàng được sống trong một gia đình yêu thương nàng, nếu không làm sao có thể được dậy muộn như vậy, bằng không sớm giống những đứa trẻ khác phải thức dậy sớm để làm việc.
"Mạn Mạn thức dậy rồi" Thấy Diệp Hiểu Mạn, Lý Minh Hà gọi nàng ngồi xuống bàn ăn: "Chờ gia gia của con cùng mọi người làm việc trở về thì có thể ăn điểm tâm. Cháu ở chỗ này trông đệ đệ, nãi nãi đi phơi quần áo một chút."
Nhìn tiểu bánh bao đang ngồi bên cạnh, lại nhìn Lý Minh Hà đang xách thùng gỗ đi trong sân, Diệp Hiểu Mạn xấu hổ: "Nãi nãi để cháu giúp bà" Nói xong liền kéo theo tiểu bánh bao đi ra ngoài sân.
Lý Minh Hà nhìn Diệp Hiểu Mạn đang cố gắng giúp mình phơi quần áo ở bên cạnh, hài lòng mà nở nụ cười. Đứa nhỏ này ngày càng hiểu chuyện, trước kia người ngoài đều nói nhà bà quá nuông chiều hài tử, cái gì cũng không để cho bọn chúng làm. Nhà bà còn luôn cảm thấy hài tử nhà mình còn nhỏ, hải tử trong nhà cũng ít, chiều một chút cũng không sao. Nghĩ lại thì đứa trẻ Diệp Hiểu Mạn cũng đã mười tuổi, qua hai năm nữa có thể đính hôn được rồi, đã đến lúc để cho nàng học làm việc nhà rồi. Truyện được edit by Phương Phương.
"Mạn Mạn bây giờ ngày càng hiểu chuyện rồi, nên để nương cháu dạy cháu nữ công rồi."
Nữ công? Kiếp trước nàng sống cô độc một mình, quần áo rách hay cúc áo bị bung ra cũng đều là nàng tự mình xử lý, không nói tay nghề tốt bao nhiêu nhưng hẳn là cũng không khó đi. Học thêm một kỹ năng đối với nàng cũng không có gì là xấu.
"Vâng ạ" Diệp Hiểu Mạn gật gật đầu.
Lý Minh Hà thấy như vậy thì càng kiên định với suy nghĩ trong lòng, xem ra phải cùng cha nương nàng thương lượng một chút, phải vì đứa nhỏ Mạn Mạn này mà tính toán sớm một chút. Nói thế nào cũng phải tìm cho nàng một gia đình tốt hơn một chút.
Nếu Diệp Hiểu Mạn biết vì một hành động nhỏ này của nàng có thể khiến cho Lý Minh Hà nảy sinh ý nghĩ như vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn mà ngồi ở trong nhà chờ ăn rồi. Đính hôn, nói đùa sao, nàng mới là đứa bé lớn bao nhiêu chứ, ở cái thời đại lạc hậu này những đứa trẻ trong độ tuổi này còn chưa trưởng thành sớm như ở kiếp trước, nói một câu không dễ nghe thì ở kiếp trước còn thỉnh thoảng đưa tin nói có đứa trẻ mười một mười hai tuổi mang thai sinh con, mà ở thời đại này quỳ thủy* còn chưa tới đâu. Để cho nàng giống như người ở thời đại này đính hôn với một người chưa gặp mặt rồi kết hôn, nàng sẽ không làm, dù thế nào nàng cũng sẽ phải tìm một người mà nàng thích.
* quỳ thủy: kinh nguyệt
Phơi quần áo xong, mọi người sáng sớm ra đồng làm việc cũng đã trở về. Diệp Hiểu Mạn giúp người nhà bưng bữa sáng từ trong phòng bếp ra, nhìn rau cải xoong ở trong chậu gỗ trong phòng bếp, Diệp Hiểu Mạn lại thấy xấu hổ, rốt cuộc là nàng đã dậy muộn như thế nào.
Bữa sáng cũng không có cái gì ngon, chỉ có cháo bột ngô và mấy cái bánh bao cứng ngắc. Nhưng đối với hầu hết các gia đình trong thôn thì đây đã là một bữa sáng tốt rồi. Vốn dĩ cháo bột ngô ở kiếp trước là đồ ăn được những người có tiền đặc biệt đi vùng rừng núi tìm để làm đồ ăn dưỡng sinh, cũng không phải quá khó ăn, nhưng tay nghề nấu món này cũng quá kém đi, kiếp trước nàng tự mình giúp ông bà nấu cho heo ăn còn ngon hơn. Cũng khó trách mọi người lớn lên lại phát triển thành như thế này, xem ra nếu muốn dưỡng tốt thân thể mọi người thì nàng cần sớm lấy được quyền nấu ăn trong nhà bếp mới được.
"Mạn Mạn, hôm nay cháu vẫn cùng chúng ta ra ngoài làm việc đi" Diệp Trung Căn trong mắt lóe sáng mà nhìn Diệp Hiểu Mạn. Điều này khiến trong lòng Diệp Hiểu Mạn vui vẻ lên một chút.
"Gia gia, được ạ. Nhưng chẳng qua đi làm việc là giả, người muốn cháu dẫn người đi câu cá mới là thật đi." Diệp Hiểu Mạn thăm dò tính cách lão ngoan đồng của Diệp Trung Căn nên cũng lớn mật mà trêu ghẹo.
"Cái đứa nhỏ này sao lại nói chuyện với gia gia con như vậy." Trương Giai Giai trừng mắt trách tội nhìn Diệp Hiểu Mạn một cái, tuy rằng mọi người trong nhà đều hiểu rõ ràng, nhưng cũng không thể không nể mặt ông lão như vậy được.
"Không có việc gì. Đây vốn là tính toán của ta. Chúng ta làm nhiều hơn mấy cái cần cầu, sau đó mang theo thùng gỗ đi qua để còn nuôi cá khi bắt được, ngày mai là ngày họp chợ trên trấn, đến lúc đó lại mang cá đi bán kiếm tiền mua thêm chút lương thực trở về. Cũng sắp vào đông rồi, trong ruộng cũng không cho ra được lương thực gì, năm nay trong nhà cũng thu hoạch không tốt, chỉ có thể trông vào biện pháp này." Nhớ tới thu hoạch vụ thu năm nay khiến Diệp Trung Căn không kìm được mà lắc đầu. Truyện được edit by Phương Phương.
"Phụ thân, người đừng lo lắng. Nếu không đợi con làm xong việc đồng áng sẽ cùng các huynh đệ khác trong thôn lên trấn tìm chút việc làm, từ giờ đến tết còn mấy tháng nữa, còn có thể kiếm thêm chút đồ." Diệp Vĩnh Hâm cũng rõ tình huống trong nhà. Những năm trước khi thu hoạch tốt, lương thực cũng vừa chống đỡ được đến vụ thu hoạch năm tới. Năm nay thu hoạch không tốt, nếu muốn chống đỡ đến lúc đó thì e rằng không có khả năng.
"Được, đến lúc đó ta sẽ đi cùng con." Diệp Trung Căn ngẫm lại vẫn cảm thấy là mình có lỗi với con trai, nếu năm đó không phải là do ông bị bệnh nặng một hồi, khiến cho trong nhà phải tiêu sạch tiền tiết kiệm, con trai cũng sẽ không giống như bây giờ thi tú tài xong liền không còn thi nữa. Nếu có thể, ông thực sự hy vọng con trai ông có thể đi theo con đường làm quan của mình một lần nữa thay vì phải làm việc đồng áng ở nhà như hiện tại.
"Phụ thân, người nếu như cùng đi thì trong nhà ai trông coi chứ." Diệp Vĩnh Hâm không đồng ý, hắn không phải không biết ý nghĩ của phụ thân, nhưng hắn thực sự chưa bao giờ trách ông, người một nhà giống như bây giờ không có gì là không tốt cả.
"Được rồi, gia gia, phụ thân, chúng ta nhất định sẽ bắt được thật nhiều cá, mọi người yên tâm đi. Mạn Mạn sẽ giúp cho gia đình mình kiếm được thật nhiều tiền." Ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại, nàng sẽ cố gắng vận dụng tài năng của mình để giúp gia đình, thôn xóm có cuộc sống tốt đẹp. Nàng cũng không tin nhiều nữ chủ trong tiểu thuyết xuyên không như vậy đều có thể sáng tạo ra kỳ tích thì không lý nào nàng không làm được. Chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng từng nhìn thấy lợn chạy rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Mạn nhanh chóng đem cháo bột ngô nuốt vào, thừa dịp khoảng thời gian người nhà rửa chén mà làm thêm mấy cái cần câu.