Quả nhiên còn chưa đi vào cửa đã nghe thấy thanh âm hưng phấn của Diệp Mỹ Lệ.
"Được lắm, Mỹ Lệ, ngươi tới đây chơi cũng không nói với ta." Diệp Hiểu Mạn đẩy cửa ra, giả vờ tức giận nói.
"Ngươi đến rồi, tới chỗ này ngồi đi." Diệp Xuân Hoa vui vẻ vẫy tay với Diệp Hiểu Mạn, ra hiệu nàng ngồi lên trên giường.
"Người ta là nghĩ đến nhà ngươi đang xây nhà không rảnh cho nên mới không tới gọi ngươi. Chính ngươi không phải cũng tới rồi sao, ngươi cũng không có rủ ta nha?"
"Ai nha, còn nói ta, ngươi còn nói lý, ngươi ở đây thì làm sao biết ta có đi rủ ngươi hay không?" Lời này là sự thật, nàng thế nhưng là có đi đến nhà Mỹ Lệ tìm nàng ấy, chẳng qua là người trong nhà nàng ấy nói nàng ấy không có ở nhà nên nàng mới tới đây.
Truyện được edit by Phương Phương.
"Được rồi, là do ta sai." Diệp Mỹ Lệ cũng nhanh chóng xin lỗi.
"Trông thấy hai người các ngươi đấu võ mồm thật đúng là tốt. Về sau ai đi đường nấy, cũng chỉ có thể gặp nhau một lần vào ngày lễ ngày tết." Nói đến đây, Diệp Xuân Hoa không khỏi cảm thấy ưu sầu. Vừa nghĩ đến về sau mình phải gả cho một người mà mình hoàn toàn không hiểu rõ, thậm chí là chưa từng gặp mặt, đến lúc đó mặc dù là nói gả đi, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì nàng vẫn là người ngoài, cũng không biết nên sống chúng với bọn hắn như thế nào. Nếu gả cho người tốt, không chịu thua kém thì cuộc sống của mình cũng trải qua tốt hơn, nhưng nếu như là người không cố gắng, như vậy thì cuộc sống của nàng liền là khổ sở.
Ưu sầu của Diệp Xuân Hoa cũng lây nhiễm sang hai người, trong lúc nhất thời bân trong gian phòng trở nên yên tĩnh. Mặc dù bình thường vô tư như thế, nhưng Diệp Mỹ Lệ ngày thường hay nghe người ta nói cũng biết mẹ chồng tốt, em chồng chị dâu tốt thì liền sống tốt, nhìn thấy các cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu của nhiều gia đình trong thôn, khiến cho nàng sợ hãi việc lấy chồng. Chỉ là có nữ nhân nào không phải gả đi.
"Ai nha, nghĩ cái gì thế, đều tại ngươi khiến cho ta ưu sầu theo." Diệp Hiểu Mạn đột nhiên quát to một tiếng: "Ta tới tìm các ngươi cũng không phải vì chuyện này, ta tới tìm các ngươi là có chuyện quan trọng cần phải thương lượng." Cũng chỉ có hai người bạn tốt này, làm sao cũng phải giúp đỡ các nàng. Chính là nàng không có ý nghĩ coi nam nhân là trời như người ở thời đại này, bên trong ý nghĩ của nàng là mặc kệ ở niên đại nào chỉ cần nữ nhân cầm tiền cầm quyền trong tau thì có thể nắm giữ được vận mệnh của mình. Nếu mình có tiền có bản lĩnh, nhà nào mà không nhìn một chút, nếu nhà nghèo còn không phải cần lấy lòng mình sao. Nàng không cần các nàng có ý nghĩ giống như nàng, thế nhưng ít nhất cũng có thể làm cho các nàng ấy sau khi lấy chồng có cuộc sống không đến mức quá kém.
"Ngươi có thể có cái sự gì cần tìm chúng ta?" Đều là tiểu nha đầu thì có thể có chuyện quan trọng gì. Diệp Mỹ Lệ không tin mà nhìn lại nàng.
"Xem bộ dạng này của ngươi đúng thật là xem thường người khác mà." Cùng các nàng ở chung đã lâu, nàng đã quá quen thuộc tính tình của các nàng, Diệp Hiểu Mạn cũng trêu đùa các nàng: "Cầm lấy, cho ngươi kỹ."
Truyện được edit by Phương Phương.
Diệp Hiểu Mạn từ trong người móc ra một cái khăn tay thêu hoa lan đưa cho Diệp Mỹ Lệ.
Diệp Mỹ Lệ còn chưa kịp nhìn kỹ đã đề cho Diệp Xuân Hoa tinh mắt đoạt lấy khăn tay: "Oa, hoa thêu trên cái khăn tay này thật đẹp, Mạn Mạn, đây là ngươi thêu sao? Ngươi thêu như thế nào?"
Nguyên lai hoa lan trên khăn tay là áp dụng phương pháp thêu thay đổi màu sắc. Mặc dù nhìn đẹp, nhưng chỉ cần là người biết thêu thùa nhìn qua một hai lần là có thể nhìn ra mờ ám ở bên trong. Cho nên thứ nàng đặt cược không phải là phương pháp thêu này mà là hình vẽ độc nhất vô nhị. Cái phương pháp thêu này đúng là mới lạ, nhưng cũng rất nhanh là có người có thể học được.
"Thấy thế nào? Đẹp mắt không, ta tới tìm các ngươi chính là muốn bàn về chuyện này. Vải cùng chỉ đã được ta mua về, còn muốn làm hay không thì phải xem các ngươi."