Xa xa ở cửa thôn, mấy người nông dân trông thấy một chiếc xe bò đang đi tới thì đều thấy hiếu kỳ mà nhìn xem, muốn xem xem lúc này là nhà nào có khách tới thăm.
Trông thấy mấy người thôn dân trên đường, Trương Giai Giai quen thuộc mà hỏi thăm. Trông thấy Trương Giai Giai trở về, tất cả mọi người không ngừng suy đoán, chuyện sau khi lấy chồng của nữ nhi nhà ai đều là chuyện mà mọi người chú ý tới, không biết lần này nàng trở về để làm gì.
Đem trâu cột vào dưới gốc cây bên ngoài sân, Trương Giai Giai bước nhanh đến trước cửa viện: Cha, nương!"
Trong viện yên tĩnh, không có người trả lời.
"Ca ca, tẩu tẩu!"
Tiếng gọi khiến lão thái thái ở sát vách chú ý, nàng đi ra ngoài, nheo mắt đầy nếp nhăn hỏi: "Các ngươi là ai? Nhà bọn đều ra ngoài làm việc hết rồi, không còn ai ở nhà đâu."
Truyện được edit by Phương Phương.
"Tam thái thái, là ta, Trương gia tiểu muội đây. Người có biết cha nương ta làm việc ở mảnh ruộng nào không?" Trương Giai Giai bước lên phía trước hỏi.
"Ai nha, là tiểu muội sao, Tam thái thái già rồi nên nhìn không rõ. Cha nương của ngươi làm việc ở đâu ta cũng không biết, các ngươi vào trong ngồi một chút đi, để ta bảo Tiểu Kiên Tử đi tìm giúp các ngươi"
"Cảm ơn Tam thái thái" Mấy năm gần đây đổi ruộng đất, nàng cũng không biết ruộng nhà mình ở nơi nào. Tiểu Kiên Tử là một cậu bé bảy tuổi, hắn rất nhanh chạy tới chỗ có nhiều ruộng đất nhất thôn, kết quả là nơi đó không tìm được cha nương của Trương Giai Giai, mà lại tìm được đại ca, nhị ca và hai vị tẩu tẩu của Trương Giai Giai. Nghe nói là tiểu muội đã trở về, mấy người họ liền vội vàng thu thập công cụ trở về nhà, nhị ca thì tự mình đi đến mảnh ruộng khác để tìm cha nương, tam đệ và tứ đệ.
Trương Giai Giai có tất cả là bốn vị ca ca, trong nhà chỉ có nữ nhi duy nhất là nàng, tuổi cũng nhỏ nhất, tất nhiên là được cả nhà cưng chiều, các ca ca đều đã cưới vợ sinh con, bởi vì đều là nam hai nên mấy vị tẩu tẩu cũng đối với nàng như là muội muội ruột, đối với Mạn Mạn như là nữ nhi của mình.
Nghe nói nữ nhi của mình đã trở về, hai lão nhân gia đều cực kỳ vui vẻ, vội vàng để lại các con ở lại phía sau thu dọn, còn mình thì chạy về trước, mấy tháng không gặp tiểu nữ nhi, cũng không biết thời gian này bọn họ trôi qua như thế nào.
Thấy hai lão nhân đi vội vàng, mấy người cùng thôn đều hỏi đi làm gì vậy, sao lại gấp gáp như vậy. Nghe thấy là Trương Giai Giai trở về, trong lòng mỗi người đều có những ý nghĩ khác nhau. Có đố kỵ với Trương Giai Giai lúc trước gả tốt, sau lại nghe nói nhà nàng gặp nạn thì đều là cười trên nỗi đau của người, nghĩ thầm chỉ sợ lần này trở về là xin giúp đỡ. Cũng có người đều là thay hai lão nhân vui vẻ vì nữ nhi trở về thăm hỏi.
"Cô cô, cô cô" Từ xa Trương Giai Giai đã nghe thấy tiếng gọi của mấy nhi tử nhà đại ca, nhị ca, liền nói: "Tam thái thái, cảm ơn người, cha nương ta đã trở về, ta về trước."
"Được, khi nào rảnh lại tới ngồi chơi."
"Vâng" Mấy người vừa ra đến cửa đã có ba đứa trẻ bốn năm tuổi vây quanh Tiểu Bao Tử, lôi kéo tay hắn đi về nhà. Tiểu Bao Tử cũng vui vẻ cùng bọn hắn nói chuyện, xem ra tình cảm rất tốt.
Truyện được edit by Phương Phương.
"Muội muội, muội phu khó có dịp các ngươi đến đây, lần này hẳn là cha nương sẽ vui vẻ rất lâu. Đến đây nào Mạn Mạn, để đại cữu cữu ôm một cái." Một nam nhân trung niên cao lớn có làn da ngăm đen do phơi nắng đi tới vỗ vỗ lưng Diệp Vĩnh Hâm, sau đó mở rộng vòng tay với Diệp Hiểu Mạn. Đây là đại thúc bá Trương Đại Minh mà nương nói ít gặp nhất trong ngày thường.
"Mạn Mạn đừng để ý tới đại cữu cữu của ngươi, lại đây với đại cữu mẫu nào." Đại cữu mẫu của Diệp Hiểu Mạn lườm đại cữu cữu một cái.
"Đại ca, Mạn Mạn cũng đã là đại cô nương rồi, nàng để cho người ôm thì sau này làm sao mà tim trượng phu." Nhị cữu mẫu cũng không khách khí mà nói.
"Đại cữu cữu, đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu." Xem ra đây là một gia đình hòa thuận, khó trách sẽ luôn luôn giúp đỡ nhà nàng, nàng có thể khẳng định mấy tháng không liên lạc là do có nguyên nhân.