"Mạn Mạn, ăn xong điểm tâm thì cùng nương đi hái rau." Trương Giai Giai đã ăn xong điểm tâm từ sớm, vừa đi giặt quần áo trở về thấy Diệp Hiểu Mạn đã rời giường liền nói.
"Vâng ạ" Mặc dù có chút kỳ quái khi mà nương bảo nàng đi làm việc, nhưng nàng vẫn rất tình nguyện gật đầu.
Trên đường Diệp Hiểu Mạn vẫn nghĩ về sự việc hình vẽ mẫu. Vài ngày nữa khi mà các cữu mẫu đến thì cũng đồng nghĩa nàng phải vẽ thêm nhiều hình nữa.
"Con gái, ngày hôm qua cảm ơn con." Trương Giai Giai đột nhiên nói.
"Nương, người đang nói cái gì vậy?" Diệp Hiểu Mạn giật mình.
"Nương đã biết việc hôm qua con giấu cha nương đem ngân lượng cho bà ngoại rồi." Đứa bé này còn rất tri kỷ mà lấy danh nghĩa của nàng.
"Nương." Diệp Hiểu Mạn ngượng ngùng: "Mọi người ở đây đều đối xử với con rất tốt, con đương nhiên cũng phải đối tốt với mọi người rồi, bời vì mọi người đều là thân nhân của con không phải vậy sao?"
Mẫu nữ hai người nhìn nhau cười.
Bên kia, sáng sớm Triệu Tử Thần đã cho người đánh xe ngựa đi tới Cẩm Tú bố trang, còn có Mã chưởng quỹ tò mò mà đi theo. Sau khi bông được xếp lên xe, hai người cùng đi tới Diệp gia thôn ở bên ngoài trấn. Chiếc xe ngựa rêu rao này còn chưa đi tới cửa thôn đã bị mọi người chú ý.
Truyện được edit by Phương Phương.
"Đây là khách nhân nhà ai vậy, xe ngựa này thật đẹp nha?"
"Đúng đấy, hơn nữa còn đi rất nhanh."
Đám tiểu hài tử trong thôn như ong vỡ tổ mà vây quanh chiếc xe ngựa, người lớn đối với xe ngựa này cũng rất quan tâm.
"Thành Thành, ngươi nói ngươi đã đi trấn trên, ngươi có thấy xe ngựa đẹp như vậy ở trấn trên hay không?" Một đứa trẻ hỏi.
"Đương nhiên là trông thấy, hôm qua khi trở về ta còn nghe được tỷ tỷ nói với cha là muốn mua một chiếc xe ngựa đấy!" Tiểu Bao Tử kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu.
"Thật sao?" Bọn trẻ hâm mộ mà nhìn nhóc: "Thành Thành, tỷ tỷ ngươi đối tốt với ngươi như vậy, đến lúc đó ngươi có thể hay không nói với tỷ tỷ ngươi để cho bọn ta đến ngồi một chút?"
Tại sao tỷ tỷ của Thành Thành đối xử tốt với hắn như vậy, trong khi tỷ tỷ của bọn hắn lại luôn bắt nạt bọn hắn vậy chứ?
Diệp Hiểu Mạn không biết rằng bởi vì Tiểu Bao Tử lơ đãng khoe khoang mà nàng đã trở thành nữ thần trong lòng bọn trẻ.
"Đây là bánh kẹo mà tỷ tỷ cho ta, nàng muốn ta và tiểu bằng hữu thân nhất ăn cùng nhau.
"Đây là đồ ăn vặt tỷ tỷ làm cho ta, ăn rất ngon"
"Đồ ăn tỷ tỷ ta làm ăn rất ngon."...
Đang suy nghĩ không biết làm sao để đi đến nhà Diệp Hiểu Mạn, định tìm người hỏi thăm một chút thì Triệu Tử Thần nghe thấy như vậy ánh mắt sáng ngời, nữ tử có thể nói ra những lời như vậy thì có được mấy người? Thật sự là không tốn chút công sức nào.
Hắn cho dừng xe, vén rèm đi xuống, đi theo sau là Mã chưởng quầy.
"Oa, thúc thúc kia thật xinh đẹp nha!" Bọn trẻ sợ hãi mà thán phục, lời nói thiên chân vô tà của bọn trẻ khiến cho Triệu Tử Thần nhíu mày, hắn ghét nhất là bị người khác nói hắn xinh đẹp. Hắn không biết rằng bên bờ suối cách đó không xa già trẻ đang giặt quần áo hai mắt đều bốc hồng tâm, biết bao thiếu nữ đã sinh lòng yêu mến. Truyện được edit by Phương Phương.
"Tiểu bằng hữu, có phải ngươi tên là Thành Thành đúng không? Có thể mang ta tới nhà các ngươi được không?"
"Ngươi là ai? Tỷ tỷ nói không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, người càng xinh đẹp càng phải cẩn thận, ta mới không để ý đến ngươi." Tiểu Bao Tử lắc lắc đầu.
Triệu Tử Thần trên trán hiện là ba vạch đen, Diệp Hiểu Mạn chết tiệt này dạy đệ đệ như thế nào vậy, làm sao lại có ý nghĩ kỳ quái này.
"Thành Thành ngoan, các thúc thúc là muốn tặng đồ cho gia đình ngươi, thúc thúc không phải là người xấu, chúng ta đều biết tên mọi người trong nhà ngươi, tỷ tỷ ngươi tên là Diệp Hiểu Mạn, phụ thân tên là Diệp Vĩnh Hâm, gia gia tên là Diệp Trung Căn, có đúng không?" Mã chưởng quầy vụng trộm cười, không ngờ thiếu gia lại bị người ta nói như vậy.
Người này thật sự biết nha! Tiểu Bao Tử do dự.
Date: 18/09/2023