Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 17


Đối với việc Lâm Trạch muốn nấu ăn, hai vị phu phu Trịnh Hà có thái độ hoài nghi.

Khi thấy Lâm Trạch cầm xẻng xào đồ ăn trên nồi rất thành thạo và nhuần nhuyễn, hoài nghi liền không còn nữa, bọn họ không nghĩ tới Lâm Trạch thật sự biết nấu ăn!
Hơn nữa nghe mùi tỏi phi thơm giòn, cách sử dụng dầu muối như người trong nghề.

Ngoại trừ dùng dầu muối tương đối nhiều......lãng phí quá, mặt khác không thể tìm ra lỗi sai nào, động tác như nước chảy mây trôi, xem đến cảnh đẹp ý vui, không hổ là người đọc sách, bộ dáng nấu đồ ăn đều đẹp như vậy.

Vốn dĩ đang chờ Lâm Trạch nấu không được liền đổi người thay thế.

Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong tự giác im miệng lại, vẫn nên làm trợ thủ thôi.

Chỉ ngửi mùi thơm thôi, sẽ cảm nhận Lâm Trạch có tay nghề rất tốt, nhà ai có thể xào thịt rồi cho thêm nửa muỗng đường vào nhất định là ăn rất ngon.

"Đồ bếp trong nhà còn chưa có đủ, chỉ có thể làm mấy món xào, hai người chịu khó ăn tạm đi, chờ trong nhà dàn xếp xong, ta sẽ mời Hà huynh và Lạc ca nhi tới ăn tân gia, cũng coi như cảm tạ hai người chiếu cố A Tụ."
Đồ ăn dọn lên bàn, Lâm Trạch nhiệt tình tiếp đón.

Nhà cũ không có nhiều đồ dùng nhà bếp, lúc trước do Lâm gia chuyển nhà thấy cũ quá nên mới không đem đi, nồi sắt xào vài lần có thể hỏng ngay.

Dụng cụ không nhiều không thể làm món chính được, Lâm Trạch chỉ có thể làm mấy món đơn giản ở nhà, cũng may phu phu Trịnh Hà mang nhiều lương thực và gia vị tới đây.

Hiện tại người trong phòng căn bản không nghe hắn nói cái gì, tất cả đều trợn mắt há miệng, mắt nhìn thức ăn trên bàn mà chảy nước miếng.

Lúc Lâm Trạch đang xào đã thấy thơm rồi, chờ thành phẩm ra tới làm cho bọn họ nói không nên lời.

Lâm Trạch không chỉ nấu ăn ngon, còn trang trí đẹp mắt, làm món xào tinh xảo hơn.

Nếu đổi thành cái mâm đẹp hơn, nói là tửu lầu bán mọi người đều tin là thật!
"Không chê không chê, chúng ta mau ăn đi!"
Phu phuTrịnh Hà tự giác ngồi xuống cầm lấy đôi đũa, cũng không khách khí nữa.


Gia vị của thế giới này có đầy đủ hết, chẳng qua trong lòng người nhà nông mong ước có sống tốt hơn, có thể ăn no cũng đã không tồi.

Dầu,muối, tương, dấm khá đắt; mọi người đều tiết kiệm khi sử dụng.

Cho nên bỏ thêm dầu muối, cộng thêm tay nghề của hắn, đồ ăn Lâm Trạch làm hôm nay đối người trong thôn mà nói tuyệt đối là mỹ vị.

Còn có cơm trắng, gạo trắng sau khi nộp thuế xong mới dư được một ít, mọi người cả năm ăn chưa đến vài lần.

Bọn họ đưa gạo trắng Tụ ca nhi để đổi thành lộ phí chạy trốn, liền như vậy bị Lâm Trạch nấu thành một nồi to, không thể lãng phí, nhất định phải ăn hết!
Không chỉ có Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong ăn ngấu nghiến, Chương Tụ cũng ăn tới miệng phình bự ra, ăn đến không ngẩng đầu kịp.

"Ăn chậm một chút, sau này trong nhà nấu cơm đều giao cho ta, ta mỗi ngày đều nấu cơm cho em ăn."
Lâm Trạch một bên gắp đồ ăn cho Chương Tụ, một bên cười.

Cảm giác gắp đồ ăn cho phu lang quả thực rất tốt, so với làm xong hạng mục được ông chủ phát tiền thưởng còn cao hứng hơn, khó trách ba mẹ trước kia mỗi lần ăn cơm đều tú ân ái.

Tuy rằng xuyên qua không hài lòng với thân phận này lắm, nhưng gặp được Chương Tụ hắn rất vừa lòng.

Trước kia ở hiện đại, mỗi lần về nhà cũng chỉ có mình hắn, làm một bàn lớn đều là món ngon nhưng hắn quạnh quẽ ngồi ăn một mình, ngẫm lại liền thấy chua xót.

Hiện tại rất tốt, hắn cũng có đối tượng, buổi tối có người làm ấm ổ chăn, ngẫm lại tâm huyết liền dâng trào.

Nam nhân Nhà họ Lâm bình thường có bộ dáng đứng đắn thậm chí có cả bộ dáng tinh anh, nhưng khi dính dáng tới yêu đương, nam nhân nhà họ Lâm đều thành thê nô.

Tuy Lâm Trạch nỗ lực khắc chế tâm tình, ánh mắt hắn nhìn Chương Tụ như có ý nghĩ sao phu lang của ta ăn cơm cũng đẹp như vậy, thật là muốn quăng cậu lên giường ngay lúc này , gương mặt tươi cười cũng không nhịn được.

"Tướng công, ta tự gắp được rồi, huynh cũng ăn đi......"
Chương Tụ bị hắn nhìn đến lưng đổ mồ hôi, đỏ mặt sắp ăn không ngon.

Lâm Trạch tươi cười đầy mặt, so với trước kia nổi nóng đánh chửi cậu còn muốn khủng bố hơn, cậu có cảm giác Lâm Trạch muốn ăn cậu.


"Được, ăn ăn ăn......"
Một tiếng tướng công làm cho Lâm Trạch tâm như hoa nở, ánh mắt càng thêm thâm tình, phu lang thật quan tâm tới hắn mà.

Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong nổi da gà đầy mình.

Không phải ngày hôm qua Lâm Trạch muốn bán Chương Tụ sao.

Sao hôm nay giống như bị trúng tà vậy, dường như cả tròng mắt đều dính trên người Tụ ca nhi không chịu rớt xuống.

Diễn kịch, tuyệt đối là diễn kịch, chắc chắc mục đích của hắn muốn lặng lẽ bán Tụ ca nhi đi, tên tú tài này tâm cơ quá thâm trầm!
Bữa cơm từ lúc bắt đầu thì phấn chấn cao hứng, ăn đến lúc sau không khí liền quỷ dị trầm mặc.

......
Phu phu Trịnh Hà ăn cơm xong qua giữa trưa liền đi, hiện tại đang là mùa thu hoạch, từng nhà đều vội vàng xuống ruộng để thu hoạch.

Lâm Trạch dắt Chương Tụ về Lâm gia thu dọn hành lý còn lại để chuyển nhà.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi tối hôm nay có thể dọn về nhà cũ.

Lâm gia bên này trải qua một buổi sáng cãi vã, rốt cuộc cũng cãi xong, Lâm Tam Quý thái độ cường ngạnh, Trần Thục Cúc cũng không thể không làm, thành thật đem bạc và khế ước trong nhà ra.

Năm mẫu ruộng tốt, hai mươi lượng bạc, cùng với khế ước nhà cũ, đây chính đồ vật phân cho Lâm Trạch.

Ngoài những cái đó ra còn có một số nông cụ và chén đũa, một nồi sắt lớn cùng với gạo, lúa mì và lương thực, có thể thấy được trong lòng Lâm Tam Quý quan tâm rất nhiều đến đại nhi tử.

Đừng nghĩ mấy thứ này không đánh giá, ở cổ đại kim loại rất là quý, nồi sắt và nông cụ này rất đáng giá, phân thêm cho Lâm Trạch để cho hắn bớt gánh nặng một chút, tiết kiệm được ít bạc.

Còn gạo, bột mì và lương thực càng không thể thiếu, cổ đại không giống như hiện đại đầy đủ tiện nghi, mua được đồ vật cũng không phải dễ, không phải chỉ cần có bạc mọi thứ đều thuận lợi.


"Chờ nộp thuế cho triều đình xong, phụ thân sẽ phân thêm gạo trắng, đến lúc phụ thân sao trà con cũng tới đây xem, về sau cũng có được cái nghề."
Ý tứ này là muốn đem tay nghề sao trà dạy cho hắn.

Tuy mấy năm nay nguyên thân chỉ tự học ở nhà, cũng không bằng đi tư thục được tiên sinh chỉ dạy.

Trong lòng Lâm Tam Quý cũng biết, lão đại tuy có thiên phú nhưng việc học đã bị hoang phế nhiều năm như vậy, đi thi khoa cử chỉ sợ không bằng người khác.

Một thư sinh chỉ biết chi, hồ, giả, dã có thể làm được gì, mặc dù có công danh tú tài nhưng thanh danh của nguyên thân không tốt lắm, ở bên ngoài sẽ không tìm được công việc tốt.

Học được tay nghề sao trà, đại nhi tử ít nhiều gì cũng không bị chết đói.

Tuy Trần Thục Cúc không có cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp.

Lâm Tam Quý là trụ cột trong nhà, lão nhị của mụ không cần tay nghề này, mụ cũng đành im miệng oán hận.

"Xảy ra chuyện gì vẫn còn phụ thân mà, ta và nhị bá sẽ giúp con thu dọn đồ vật."
Nói xong lời này, hai mắt Lâm Tam Quý đều đỏ.

Lão thương nhất vẫn là lão đại, căn bản là lão sợ bản thân mình luyến tiếc nhi tử ra riêng.

Nam nhân trung niên này sống tới nửa đời người, chuyện gì cũng đã trãi qua, làm tướng công và phụ thân người ta đều không dễ dàng gì.

"Phụ thân, chúng ta tuy đã phân gia nhưng ngài vẫn là phụ thân của ta mà, ngài đừng quên mỗi tháng còn sống chung với bọn ta nửa tháng, cuộc sống về sau ta đã có tính toán của mình, ngài yên tâm đi.

Nhìn Lâm Tam Quý như vậy, Lâm Trạch cũng không biết nói gì, chỉ có thể tận lực an ủi.

Tuy rằng không thể xem Lâm Tam Quý giống như ba ruột của hắn, hiện tại bây giờ đã là con trai của Lâm Tam Quý, hắn sẽ tận lực hiếu thuận với đối phương.

Lâm Tam Quý rất vui vẻ: "Được rồi, cố gắng sống tốt.

Còn có Tụ ca nhi, nó là người tốt, thành thân với nó chính là phúc khí của con, sống cùng nó thật tốt, sớm sinh cho phụ thân một đứa cháu trắng trẻo mập mạp."
"Được, buổi tối hôm nay ta sẽ nỗ lực hết sức."
Lâm Trạch lập tức nhìn Chương Tụ, đề nghị này hắn rất vừa lòng tán thành.

Chương Tụ nghe hắn nói tim liền đập nhanh, hai tai đỏ bừng cúi đầu xuống, nỗ lực nói cho bản thân mình đây đều là dối giá.


Tiểu phu phu này cứ liếc mắt đưa tình làm trong lòng Lâm Tam Quý dễ chịu hơn, xem ra lão đại rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ cần phu phu ân ái hòa thuận, cuộc sống này dù ra sao đều tốt đẹp hơn nhiều.

Những người khác đều ở trong phòng không ra ngoài, Lâm Trạch được phân nhiều đồ vật như vậy, trong lòng mọi người đều nhỏ máu.

Nói vài câu đơn giản với nhau, Lâm Tiểu Liên bị phân phó ra ngoài kêu nhị bá Lâm gia, rốt cuộc cũng dẫn theo người đi về.

Lâm Tam Quý có ba huynh đệ, lão là em út, phía trên là hai ca ca và một tỷ tỷ.

Kỳ thật theo quy củ trong thôn, cha mẹ đến tuổi già đều sống chung với lão đại, nhưng mà Lâm Tam Quý là người có tiền đồ nhất trong các huynh đệ, còn nuôi ra hai tú tài, về sau khẳng định sẽ quang tông diệu tổ*.

Quang tông diệu tổ*: làm rạng rỡ tổ tiên
Cho nên lúc đang phân gia, hai lão thái thái liền đi theo con út, lão đại lão nhị được phân ít nhưng không phàn nàn, còn bị nghị luận chế giễu.

Bởi vậy quan hệ của Lâm Tam Quý với các huynh đệ không quá hòa thuận, nhiều năm như vậy cũng chỉ cải thiện được quan hệ với Lâm nhị bá, một nhà Lâm đại bá ở trấn trên, cơ bản không nhìn tới.

Gia đình nhị bá nhiều người, nam nhân trung niên có vài phần tương tự như Lâm Tam Quý mang theo một đám nhi tử tới hỗ trợ, Lâm Trạch có chút dở khóc dở cười.

Không sai, là một đám nhi tử, nhị bá của hắn ước chừng có năm nhi tử!
Đã sớm nghe nói người cổ đại sinh nhiều, có thể sinh thành một đội bóng là chuyện bình thường, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.

Đồ vật thì nhiều, có nhiều người hỗ trợ thu dọn cũng nhẹ nhàng hơn, một chuyến liền thu dọn xong.

So với Lâm Tam Quý tính tình trung thực, Lâm nhị bá tương đối sáng sủa và tàn ác hơn nhiều, biểu tình trừng mắt tức giận cũng nhìn ra dáng lắm.

Cho nên đối với việc Lâm Trạch thay đổi, Lâm nhị bá nửa điểm cũng không tin, người ngoài thì không rõ ràng, nhưng làm thân thích kiêm luôn hàng xóm, bọn họ sao không rõ ràng Lâm Trạch là người như thế nào, nguyên thân chính là tú tài ngu xuẩn dễ bị lừa.

Bởi vậy thu dọn đồ vật xong, Lâm nhị bá tức giận nhìn Lâm Trạch:
"Ngươi đừng tưởng giả bộ như vậy có thể lừa được nhiều đồ vật, cái đó đều do phụ thân của ngươi cực khổ làm ra, nếu ngươi dám đem ruộng đất trộm bán đi, phụ thân ngươi sẽ mềm lòng với ngươi, còn ta sẽ giúp lão đánh gãy chân của ngươi! Nữ nhân kia không sống chung với ngươi đâu!"
Nữ nhân kia không cần ai nói cũng biết, chính là Chương Ngân Châu.

"Nhị bá yên tâm đi, ta hiện tại chỉ nghĩ cùng Tụ ca nhi sống thật tốt"
Lâm Trạch gật đầu bảo đảm.

Hắn không phải nguyên thân nên không hề thích Chương Ngân Châu, lấy lòng gì đó, nếu so với phu lang của hắn thì ả kém nhiều lắm..

Bình Luận (0)
Comment