Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 24


"Hừ hừ ——"
Hà Hướng Phong vừa nói xong, mọi người liền nghe thấy tiếng kêu quái dị.

Rầm rì, còn mang theo tiếng chân đang chạy nhanh.

"Là heo rừng! Có hai con!"
Hà Hướng Phong có kinh nghiệm săn thú phong phú, vừa nghe động tĩnh liền đoán được là con gì và số lượng.

Lâm Trạch cũng nhanh chóng phản ứng "Mau bỏ đồ vật xuống, tìm cây cổ thụ trèo lên trên đi!"
Hiện tại bốn phía đều là núi rừng, con đường gập ghềnh, muốn chạy là không có khả năng, ít người thường nào cũng có chạy thoát khỏi heo rừng.

Hà Hướng Phong có thể săn thú, nhưng hiện tại có tới hai con heo rừng, không xác định lớn hay nhỏ, một người lợi hại như hắn cũng không thể đối phó được.

Huống chi bên người còn có Trịnh Tiểu Lạc và Chương Tụ, Hà Hướng Phong và Lâm Trạch sẽ không yên tâm đối chọi trực tiếp cùng heo rừng.

Heo sẽ không leo cây, hiện tại trốn trên cây là lựa chọn tốt nhất.

Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc sắc mặt tái nhợt gật đầu, nghe lời thả đồ vật trên tay và sọt xuống, liền đi theo Hà Hướng Phong và Lâm Trạch trèo lên hai cây cổ thụ.

May mắn là hài tử trong thôn đều biết trèo lên cây.

"Phanh!"
Tốc độ của heo rừng cũng rất nhanh, bốn người vừa mới trèo lên cây, heo rừng liền đuổi tới, xì răng nanh hướng vào cây mà đâm, phát ra âm thanh thật lớn.

Lâm Trạch cúi đầu nhìn xuống dưới, sắc mặt ngưng trọng.

Tuy rằng nhìn không ra hai con heo rừng trưởng thành hay chưa, nhưng nhìn thân hình có thể đoán mỗi con tới hai ba trăm cân, khó đối phó rồi đây.

Hơn nữa hai con heo rừng không biết bị cái gì kích thích, cảm xúc rất kích động, liên tiếp đâm vào cây, cái sọt đầy trái cây mỹ vị trên mặt đất cũng không ăn.

Nếu không phải bọn họ tìm hai cây cổ thụ đủ to, sợ là bị hai heo rừng đâm vài cái liền gãy.

"Hai con heo rừng này không chừng là bị kích thích, cứ tiếp tục như thế này cây cổ thụ cũng không trụ được bao lâu."

Hà Hướng Phong thường xuyên vào trong núi, đối với động vật trong núi hiểu biết nhiều hơn so với người ngoài, nhìn dáng vẻ của hai con heo rừng không giống bình thường.

Sắc mặt ngưng trọng vài giây, hắn nhìn về phía Lâm Trạch, "Ta chỉ có thể đối phó một con......"
Lời này ngầm ý là đuổi đi hoặc là giết chết hai con heo rừng, Lâm Trạch cũng yêu cầu một mình đối phó một con.

Đến nỗi Trịnh Tiểu Lạc và Chương Tụ, thân thể ca nhi có tố chất kém hơn nam nhân.

Cho dù có sức lực, Lâm Trạch và Hà Hướng Phong cũng không muốn người mình thích đi mạo hiểm.

Người mình thích còn bảo hộ không được, vậy thì làm nam nhân làm cái gì!
"Ta có thể thử, nhưng mà đối chọi trực tiếp quá mạo hiểm, phải dùng biện pháp khác thôi"
Lâm Trạch sắc mặt cũng trầm trọng.

Trước kia Lâm Trạch là thư sinh yếu đuối, khi xuyên qua đã thay đổi thể chất, cường tráng cũng không ít.

Nếu muốn cùng heo rừng đối chọi, hắn cũng có vài phần thắng.

Nhưng phần thắng là phải đấu với một con, vạn nhất hắn và Hà Hướng Phong trèo xuống dưới, một trong hai người không đủ sức ngã xuống trước, còn lại một người phải đối chọi hai con!
Thật không nghĩ tới vận khí của bọn họ xui xẻo như vậy, trước khi về còn đụng phải heo rừng, lại còn là hai con.

Lâm Trạch quan sát bốn phía xung quanh, ánh mắt rơi xuống dây thừng trên người Chương Tụ lúc nãy không bỏ xuống, đưa ra quyết định.

"A Tụ, đưa dây thừng cho ta.

Hà ca, chúng ta vòng ra sau chúng, đem phạm vi hành động của chúng nó khống chế lại."
Heo rừng thủ đoạn công kích đơn giản là dùng răng nanh để va chạm, cùng với tốc độ chạy nhanh đó, nếu muốn đối chọi phải dùng thủ đoạn, điều này con người vẫn lợi hại hơn.

Cho nên chỉ cần kiềm chế phạm vi hành động của heo rừng, như vậy dễ đối phó hơn nhiều.

Hà Hướng Phong là thợ săn, vừa nghe Lâm Trạch nói liền phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Lâm Trạch thêm vài phần thưởng thức.

"Biện pháp rất hay!"
Không hổ là người đọc quá sách có đầu óc giỏi, hắn vừa rồi không nghĩ tới điều này.


Trước kia gặp phải heo rừng, thợ săn không ỷ vào thân thể mạnh mẽ để đối chọi thì cũng là chạy, mấy cái thợ săn ỷ vào vũ lực thì trực tiếp giết chết heo rừng, nhưng không phải lúc nào cũng gặp được heo rừng dễ chơi, tự nhiên sẽ không nghĩ tới biện pháp đối phó heo rừng khác.

Dây thừng là do Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc mang theo trên người, cũng không biết dùng nó để làm gì, bởi vì đi vào núi mặc kệ cái gì cũng mang theo.

Hiện tại đúng lúc, hai con heo rừng mỗi con mỗi cây!
Heo rừng ở phía dưới đâm lợi hại, thời gian không thể trì hoãn nữa, Lâm Trạch hiện tại cũng không có thời gian khoe khoang, nói với Hà Hướng Phong xong bắt đầu hành động.

Đem một đầu dây thừng cột chặt trên thân cây, một đầu khác làm thành vòng tròn.

"A Tụ, đem cây cổ thụ ôm thật chặt, nếu chúng ta thất bại, hai người hãy chạy trốn thật nhanh, ta và Hà ca sẽ cầm chân hai con súc sinh này.

Nếu ta có chết......Em cũng đừng thủ tiết vì ta, tìm người khác lần nữa mà gả, nhớ lúc đó mang theo bài vị của ta."
Trước khi hành động, Lâm Trạch không yên tâm dặn dò với Chương Tụ, còn có di chúc nữa.

Không phải hắn muốn đen đủi, mà cái gì trên đời cũng có vạn nhất, tốt nhất là nên nói trước.

Khi hắn xuyên qua nơi này, một chút dự liệu cũng cũng không có, ngoài tiền hắn để lại cho ba mẹ còn phải bị đóng thuế di sản.

Vốn dĩ nghe câu trước Chương Tụ còn cảm động, mà nghe được câu cuối
"......"
"Nói hươu nói vượn, mang theo bài vị chồng trước mà đi gả chồng, mệt cho ngươi nghĩ ra, Tụ ca nhi mới không túc trực bên bài vị của ngươi đâu!"
Trịnh Tiểu Lạc vừa tức vừa buồn cười.

Mấy ngày nay tiếp xúc với Lâm Trạch, phát hiện con người hắn cũng tốt, cậu còn tưởng rằng Lâm Trạch đã thay đổi, kết quả vẫn là tên hỗn đản, mang theo bài vị chồng trước mà gả chồng, tướng công mới sẽ thấy thế nào?!
"Tiểu Lạc, ôm chặt cây đi."
Hà Hướng Phong nhìn Trịnh Tiểu Lạc phun tào với Lâm Trạch, hắn chỉ nghẹn ra những lời này.

Không khí khẩn trương bị một câu không đứng đắn của Lâm Trạch làm mất, sợ hãi trong lòng mọi người đều tan không ít.

Nghĩ đến bản thân mình chết, phu lang của mình bị người khác cướp mất, Lâm Trạch và Hà Hướng Phong hít một hơi thật sâu cầm vòng dây thừng hướng về đầu của hai con heo rừng.


Không thể thua, không thể chết được, nếu chết phu lang của mình phải người ấm chăn cho kẻ khác, nhất quyết không được!
Đối với dục vọng chiếm hữu phu lang của nam nhân, người khác đôi khi cũng không có biện pháp tưởng tượng.

Đặc biệt là nam nhân giống Lâm Trạch và Hà Hướng Phong, hai người này vất vả lắm mới tìm được phu lang.

Hai người hít đủ khí, không coi heo rừng là heo rừng nữa, mà là tình địch dám đoạt phu lang của mình.

Tùy ý cho hai con heo rừng tuy hung hãn, sao có thể hung hãn bằng nam nhân đỏ mắt với tình địch?
Chương Tụ nhìn Lâm Trạch như bị đội nón xanh có biểu tình muốn ăn thịt người, nhấp môi, do dự vài giây, cố ý đỏ mắt gật đầu
"Được, ta đáp ứng huynh, nếu huynh chết, ta tái giá nhất định mang theo bài vị của huynh.

A Đông ca ở thôn Thượng Thủy có tính tình rất tốt, trước kia còn thích ta, hiện tại hắn còn chưa thành thân, hắn khẳng định sẽ đồng ý, Lâm Trạch huynh yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ huynh......"
Lời này làm Lâm Trạch bị kích thích, lập tức đen mặt.

Cái gì A Đông ca thôn Thượng Thủy, phu lang, ta còn chưa có chết!
Còn chưa có rống ra, Lâm Trạch quăng vòng dây thừng vào cổ con heo rừng, nó ngoa ngoa tru loạn lên, nhảy giãy giụa ném dây thừng xuống.

Trịnh Tiểu Lạc thấy thế, tròng mắt chuyển động, giơ ngón cái với Chương Tụ, cũng nói với Hà Hướng Phong
"Phong ca cố lên, nếu huynh bại bởi Lâm Trạch, ta sẽ kêu phụ thân đến nhà huynh từ hôn!"
Không được!
Hà Hướng Phong trừng to hai mắt, dây trên tay quăng đến đầu heo rừng, vòng dây thừng thành công vào cổ heo rừng.

"Ét Ét Ét"
Hành động đã bị hạn chế, hai con heo rừng đồng thời kêu lên.

Hà Hướng Phong dù sao cũng là thợ săn chuyên nghiệp, phản ứng cực nhanh, lập tức buông dây thừng ra, lấy ra cây cung bắn về con mắt heo rừng mấy mũi tên.

Hai con heo rừng bị trúng mũi tên, một con bị mù mắt.

Cơ hội tốt!
Hà Hướng Phong và Lâm Trạch nắm lấy cơ hội, đồng thời nhảy xuống cây, nắm dao chẻ củi trên mặt đất, nhanh chóng đâm mạnh lên bụng heo rừng.

"Étttttt ~~~~"
Hai con heo rừng cùng kêu thảm thiết.

Cơ hội tốt tự nhiên phải bắt được, hai người cầm lấy dao chẻ củi đâm liên tiếp, nhắm ngay giữa mày heo rừng, hung hăng đâm một nhát ngay nhược điểm trí mạng.

Dao chẻ củi sắc bén cắm trực tiếp vào đầu heo rừng, hét thảm một tiếng, hai con heo rừng không còn thở.


"Ha ha ha ha"
Lâm Trạch bật hơi, cùng Hà Hướng Phong quỳ xuống đất không còn sức lực, hai người hồi thần lại nhìn nam nhân người đầy máu đối diện cười to.

Phu lang là động lực của nam nhân, những lời này nửa điểm không giả, hai người bọn họ vừa rồi thật sự đang trong cơn giận dữ.

Hai ca nhi ở trên cây cũng nhẹ nhàng thở ra, trèo nhanh xuống dưới, chạy đến phía từng nam nhân xem xét.

"Ô ô, Phong ca ta vừa rồi lừa huynh, trừ bỏ huynh ai ta cũng không thành thân, ô ô, cho ta nhìn xem, trên người huynh toàn là máu heo rừng, ô ô......"
Trịnh Tiểu Lạc là người thẳng tính, nguy hiểm qua đi thần kinh căng chặt liền buông lỏng, xem nam nhân của mình toàn là máu, liền đau lòng đến khóc.

Hà Hướng Phong đẩy ra không được, không đẩy cũng không được, chỉ có thể cười, tùy ý cho người sờ loạn mình.

Chương Tụ cũng vội vàng chạy tới bên người Lâm Trạch, sẽ không khóc nhè như Trịnh Tiểu Lạc, nhưng cũng rất lo lắng.

Lâm Trạch hy vọng đặc biệt thiếu niên của hắn cũng có thể giống như Trịnh Tiểu Lạc, thân mật khóc nhè làm nũng trên người nam nhân nhà mình, nhưng hắn biết tính cách Chương Tụ sẽ không như vậy.

Lâm Trạch chỉ có thể chủ động, đem người ôm vào trong lòng ngực, cằm để trên đỉnh đầu cậu, ôn thanh nói chuyện
"Ta không có việc gì......"
"Dạ."
Chương Tụ chôn trong ngực hắn, hốc mắt ửng đỏ gật đầu.

Lần đầu tiên chủ động thân cận, duỗi tay ôm lấy eo rắn chắc của hắn.

Cảm giác trên eo được cánh tay tinh tế ôm lấy, Lâm Trạch anh tuấn nở nụ cười.

Phu Lang rốt cuộc cũng ôm hắn, hôm nay mạo hiểm có giá trị!
Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện tình cảm.

"Được rồi, chúng ta đem mật ong giấu trước, sau đó mang heo rừng về rồi quay lại lấy đồ vật khác."
Máu hai con heo rừng chảy đầy đất, mùi máu tươi nồng nặc rất dễ bị thú dữ trong núi phát hiện, việc cấp bách bây giờ là phải mang heo rừng chạy nhanh đi.

May mắn là bọn họ có bốn người, tạm thời giấu đồ vật khác, mang hai con heo rừng và mấy con gà rừng, thỏ hoang đi cũng không thành vấn đề.

Tuy rằng mạo hiểm một hồi, nhưng thu hoạch phong phú.

.

Bình Luận (0)
Comment