Bây giờ, Bạch Đường và A Mai cũng thân thiết hơn trước, nàng húng hắng ho một tiếng, bảo Thạch Oa về phòng, nói là còn hai củ khoai lang chừa lại, đứa nhỏ này nghe thấy có ăn, liền chạy nhanh hơn thỏ.
Chờ Thạch Oa đi, Bạch Đường mới nhanh đến bên hàng rào, ngẩng đầu nói: "Tỷ leo cao vậy thì nguy hiểm lắm, hay là xuống đây nói chuyện?"
Thạch Vĩnh Mai tranh thủ thời gian khoác tay nói: "Không cần, không cần, bên dưới tỷ có thang đỡ, cũng không nguy hiểm, xuống đất thì chẳng may mẫu thân muội đến, tỷ không chạy nhanh được."
Trong đầu Bạch Đường thật sự cảm kích A Mai đã hỗ trợ, nên nàng muốn đến gần bắt chuyện.
Biểu cảm Thạch Vĩnh Mai lại có chút là lạ: "A Đường, muội ăn cơm chưa, mẫu thân có mắng muội hay đánh muội không, tại sao mặt lại sưng lên rồi?"
Nàng hỏi dồn dập, giống tiếng pháo nổ lốp bốp.
"Không, mẫu thân không có đánh muội." Bạch Đường cười nói. "Bà ấy chỉ lo lắng cho muội thôi."
"Ôi chao, muội bảo ca tự đi mà hỏi, ca lại không chịu, cách tường nghe nàng nói chuyện thật chẳng ra sao!"
Thạch Vĩnh Mai đột nhiên phàn nàn, cả người cũng biến mất.
Bạch Đường nghe tiếng thang giật, biết nàng đi xuống, một hồi sau lại ló mặt ra.
"Ca ca có lời muốn nói với muội, muội đừng trốn, nghe huynh ấy nói xong đã."
Giọng nói A Mai cách một bức tường, nghe có vẻ buồn rầu.
Bạch Đường nhìn Thạch Vĩnh Ngôn ở gần như vậy, muốn lui về sau để hắn không nhìn rõ mặt mũi của nàng, hai người nhìn nhau thế này, nàng lại thấy ngại ngùng.
Cũng may là Thạch Vĩnh Ngôn mở lời trước: "A Đường, muội đừng sợ, ta đã đánh A Mai xong rồi."
Hả! Đánh A Mai xong rồi, Bạch Đường giật mình nhìn hắn.
"Sao huynh lại đánh A Mai?"
"Muội ấy làm việc không biết nặng nhẹ, lúc ta không ở đây thì cũng đành chịu, ta quay về mà muội ấy cái gì cũng không nói, liền dẫn muội lên trấn trên, hai người nếu có gặp chuyện nguy hiểm tính mạng, thì bị ta đánh một trận tính ra vẫn còn hời."
Bạch Đường nhớ lại, vừa rồi A Mai cũng không bị thương, ắt hẳn hắn cũng không ra tay quá mạnh.
A Mai lại rên rỉ hai tiếng, nũng nịu nói: "Huynh ấy dùng chổi đánh tỷ mấy lần, bây giờ eo vẫn còn đau đây, huynh ấy còn không cho tỷ ăn cơm, A Đường, muội nói xem, tỷ có khi dễ muội không!"
Bạch Đường phụt cười thành tiếng: "Tỷ muốn qua nhà muội ăn cơm không?"
"Muội đừng nghe muội ấy nói bậy, vừa về đến nhà đã ăn hai bát cơm, ai cũng không ngăn được."
Thạch Vĩnh Ngôn nghe nàng lên tiếng, giọng nói ôn hoà, ấm áp như gió xuân, lập tức liền cảm thấy nôn nao.
Thân hình hắn cao lớn, cùng đứng ở đầu tường mà A Mai chỉ lộ ra cái đầu, hắn lại lộ ra hơn nửa thân trên.
Bạch Đường có hơi đau đầu, mục tiêu này có vẻ cũng hơi cao to quá rồi.
"A Đường, muội thật sự không có chuyện gì sao?"
"Thật." Nàng xoè hai tay, muốn để hắn thấy rõ. "A Mai đối với muội rất tốt, tỷ ấy hết lòng che chở muội."
Ngay lúc bắt đầu, A Mai đã đổi khối ngọc bội với nàng.
Nếu không thì vận khí nàng cũng không tốt như vậy, sẽ gặp được Thất công tử, cũng không thể bình an quay về.
"Muội không sao là tốt rồi." Thạch Vĩnh Ngôn nhìn nàng không nỡ, rồi cũng đành dời mắt sang chỗ khác.
Ba năm trôi qua, nữ tử trước mặt lại thêm duyên dáng yêu kiều.
Hắn biết vóc dáng A Đường vốn đẹp, nhưng sau khi hắn trở về, hắn mới hiểu ra là mình nghĩ sai rồi.
Đẹp mắt vẫn không đủ để hình dung về nàng, A Đường trong mắt ạ cũng như có chút điểm sáng, khiến mọi người an tâm.
Rõ ràng nàng còn chưa đến tuổi cập kê, nếu lớn thêm hai tuổi, sẽ càng thêm đẹp đẽ.
Hắn không biết bản thân còn cơ hội ấy không.
"Thạch Đầu ca, huynh còn chuyện gì sao?"
Cũng không thể cứ đứng nói chuyện cách tường thế này, nếu mẫu thân nhìn thấy, lửa giận mà nàng vất vả đè xuống không chừng lại bùng cháy lên.
"Không có việc gì."
Hắn nói xong, người cũng không nhúc nhích.
Không có việc gì thì đứng ở đầu tường Bạch gia uống gió tây bắc à?
Bạch Đường cũng không thể mở miệng đuổi hắn, người ta đi ba năm mới về, muốn gặp thanh mai trúc mã cũng không có gì sai trái.
Vấn đề là nàng không phải thanh mai trúc mã của hắn!
Đối với nàng, Thạch Vĩnh Ngôn chỉ là một người xa lạ, còn không bằng A Mai đã ở cùng được một thời gian.
Nhưng ánh mắt đối phương nhìn nàng càng ngày càng nóng bỏng, giống như nếu nàng không tránh né, không màng đến thì tức là nàng có thái độ tiếp nhận hắn.
"A Đường, muội yên tâm, những kẻ nói xấu muội, ta sẽ không để bọn họ có quả ngọt đâu."
Thạch Vĩnh Ngôn đột nhiên lên tiếng, giọng điệu trầm thấp, một tay để lên đầu tường đã nắm lại thành quyền.
"Huynh không cần phải quan tâm những chuyện đó."
"Không, có một số việc không thể im lặng chịu đựng."
Không đợi Bạch Đường phản ứng, hắn nhanh chóng rút thang đi, tiếng chân thùm thụp vang lên lúc quay về.
Bạch Đường giờ mới hiểu ra, ý hắn là định đi tìm bọn Hồ thị lắm mồm kia, dạy dỗ một chút à?
Một đại nam nhân thì có thể nói gì tử tế với mấy bà nương mồm mép này, cũng không thể, không thể hô một cái, đánh một trận được.
Thạch Vĩnh Ngôn mặc dù trông vai u thịt bắp, song cũng không giống một người sẽ động tay động chân với nữ nhân.
Chẳng may hắn tranh chấp với phụ nhân, phản bác không được, lại khiến sự việc càng bôi càng đen.
Không được, nàng nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Thạch Đầu.
Không có lửa thì sao có khói, chỉ cần không để ý tới, được một thời gian sẽ chìm vào quên lãng.
Về phần mẫu thân nói nếu thanh danh không tốt, về sau khó mà lấy chồng, nàng lại không có thời gian rảnh rỗi để suy tính chuyện này.
Bạch Đường còn muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng, Từ thị đã từ trong phòng hỏi vọng ra, nàng đang nói chuyện với ai?
"Không có nói gì, vừa rồi con đang xem mấy loại thảo dược, Thạch Oa còn giúp con tưới nước đây."
"Bên ngoài gió lớn, xem xong thì về phòng nghỉ ngơi đi."
"Con đến đây."
Bạch Đường nghiêng đầu nhìn, bên bờ tường đã không còn dấu vết gì.
Trở về phòng rửa mặt một chút, A Duyệt cứ muốn ngủ cùng nàng, hai người cùng nhau nằm trên một chiếc gối.
Giường chiếu vốn dĩ không rộng, nằm chung một chỗ ngược lại càng thêm ấm áp.
"Đại tỷ." Giọng nói A Duyệt rất nhỏ. "Mấy đêm qua muội đều mơ thấy ác mộng."
"Mơ thấy cái gì?"
A Duyệt không trả lời, khịt mũi một cái mới nói: "Mơ thấy đại tỷ không trở về."
"Không trở về thì đi đâu bây giờ?"
Bạch Đường biết người muội muội này đặc biệt thân thiết với nàng, trong lòng nàng cũng đã sớm xem A Duyệt như muội muội ruột thịt, nàng duỗi tay ra khỏi chăn, vỗ nhẹ mái tóc A Duyệt.
"Đại tỷ nói đúng, muội thật ngốc, cho dù đại tỷ thương nhà mình thì cũng còn phải lấy chồng, không lẽ muội lại khóc nhè không cho tỷ đi sao?"
A Duyệt lại cọ đầu tới lui: "Chờ tới khi trả được nợ, đại tỷ cũng không cần khổ cực như vậy, trước kia đại tỷ trắng nõn nà, giờ mỗi ngày đều lên núi, da cũng rám nắng rồi."
"Muội cũng vất vả, mọi chuyện trong nhà đều do muội gánh vác đấy thôi."
A Duyệt cũng còn nhỏ tuổi, cũng không có nhiều khúc mắc.
"Đai tỷ, trấn Bình Lương có vui không, lần sau tỷ dẫn muội đi cùng có được không?"
"Được, lần tới tỷ mang thảo dược đến tiệm thuốc, tỷ sẽ dẫn muội theo, về sau nếu tỷ có bận việc, muội có thể thay tỷ mang đi."
Giọng nói hai tỷ muội dần thấp xuống, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.