Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 13

Chuẩn bị cơm sáng xong, Hân Nhan vào phòng gọi An Thành dậy, thấy anh đang ngủ, chẳng có gì là không thoải mái hay khó chịu cả, nói như người phương Bắc thì gọi là dễ nuôi.

Ngồi bên giường, cô ngắm gương mặt anh một cách chăm chú, tự dưng cảm thấy gương mặt anh rất hài hòa, cũng không phải là dạng đẹp thư sinh như Thiếu Phi, hoặc là nho nhã như Cao Tuấn. Chỉ là những đường nét khuôn mặt đơn giản mà cương nghị, cực kỳ đẹp mắt.

Cô thôi không ngắm nữa, lây nhẹ người anh, “An Thành, dậy đi.”

Anh động đậy nhưng không mở mắt, nắm lấy tay cô.

“An Thành.” Cô gọi thêm tiếng nữa.

Anh chịu mở mắt, nhưng vẫn chưa chịu buông tay. Từ trước đến nay, bàn tay cô luôn lạnh ngắt còn tay anh thì ấm áp, thế nhưng khi nắm tay thì không có chút gì gọi là “sự giao hoà giữa lửa và băng” cả.

Anh chống hờ đầu, cười sảng khoái, “Chào buổi sáng.”

Cô giật tay ra, “Không còn sớm nữa, đại thiếu gia.”

An Thành cười, mặc áo khoác vào, anh nói, “Đêm qua trước khi ngủ anh cứ suy nghĩ mãi, cuộc sống lúc trước của em là như thế này à?”

Hân Nhan đang xếp mền đột nhiên khựng lại, lắc đầu, “Em và ba sống trong nội thành, chỉ khi nào nghỉ hè hay nghỉ đông mới về quê chơi vài hôm.”

Im lặng một hồi, anh cài nốt nút áo cuối cùng, mới nói, “Anh chưa từng hỏi qua chuyện ngày xưa của em, có phải rất vất vả không?”

Cô cười cười, nụ cười có chút đắng chát, không muốn bàn đến, “Vất vả đến mấy cũng đã qua rồi. Dậy đi, cơm sắp nguội rồi.”

Lúc ăn cơm, đứa em họ mười ba tuổi của Hân Nhan – Ngô Thần cứ nhìn lén An Thành mãi.

Hân Nhan cốc đầu nó một cái không thương tiếc, “Sao không lo ăn cơm đi?”

Nó hơi oan ức, lại than thở, “Hung dữ như chị mà cũng có bạn trai như anh An Thành, sung sướng quá còn gì.”

Hân Nhan giận đến trợn mắt, còn An Thành thì cười ha hả, “Anh bạn nhỏ tinh mắt thật.”

Ngô Thần hơi nhếch mép, “Còn anh thì không có mắt thẩm mỹ gì cả. “

Lại bị Hân Nhan cầm đôi đũa gõ vào đầu nó nữa.

Thím và dượng bật cười, cười xong lại hỏi, “Tiểu An này, con tính khi nào kết hôn với Nhan Nhan vậy?”

Hân Nhan xua tay, “Tụi con chia tay rồi.”

An Thành nhéo tay cô một cái, không mạnh cũng không nhẹ, “Đừng nói bậy trước mặt người lớn.” Rồi lại tỏ vẻ ung dung bình tĩnh trước mặt người khác, cười nói, “Lần này về, con sẽ dẫn Hân Nhan ra mắt ba mẹ con, định ngày kết hôn.”

Thím nói, “Kết hôn sớm cũng tốt, nhưng mà có phải hơi gấp không?”

An Thành nhìn Hân Nhan, cười như không cười, “Vậy là trễ rồi đó, con sợ cô ấy sẽ theo người ta chạy mất.”

Hân Nhan khựng người, cô biết anh ám chỉ cái gì, xoay mặt qua một bên, tránh ánh mắt của anh.

Ngô Thần lại nói xen vào, “Yên tâm đi anh An Thành, ngoài anh không có mắt thẩm mỹ ra, không còn người nào khác đâu.”

Hân Nhan nhéo tai nó, mặc cho nó la toáng lên, giọng nhỏ nhẹ, “Ngô Thần, nói nhiều thế? Hôm nay em phải rửa chén đổ rác đấy.”

Chuyện ở quê cũng giải quyết gần xong, Hân Nhan sắp quay về thành S.

Mấy ngày nay, An Thành ở đây chơi với cô. Sống ở quê mấy ngày, Hân Nhan thấy anh cũng rất dễ chịu, có lúc thì cãi nhau với cô, lúc thì chơi trượt ván với Ngô Thần, thậm chí còn đi theo dượng làm nông, nghiên cứu cách phun thuốc trừ sâu. Thím không biết gia cảnh An Thành, chỉ khen anh đến tít cả mắt, “Thằng bé Tiểu An này, rất thành thật, chắc chắn sẽ đối xử tốt với con.”

Hân Nhan chỉ là cười thờ ơ. Nhìn An Thành chỉ Ngô Thần cách cắt trái cây ở xa xa, người thì cao một mét tám, mặc quần áo của dượng, tay áo và chân quần ngắn cả khúc, nhìn trông rất khôi hài, nhưng hễ khoác lên người anh thì lại trông rất đẹp mắt.

Cô lấy điện thoại ra, chụp bộ dạng này của anh. Thấy hình anh trên màn hình, giống hệt là một chàng trai nông thôn trong bộ đồ màu đỏ, nụ cười tươi hơn bao giờ hết.

Cô bất giác nở nụ cười trên môi.

An Thành đến gần, “Nhìn gì mà cười vui thế?”

Cô vội cất điện thoại, “Không có gì cả.”

“Lén lén lút lút, chắc chắn có vấn đề.” Anh nghi ngờ, chồm người tới định giật lấy di động, “Cho anh xem.”

Cô vội né, cười trả lời, “An Thành, sao anh trẻ con quá vậy?

Anh lập tức ôm lấy cô, cười to, “Giờ em mới biết sao.”

Trời tờ mờ sáng, Hân Nhan khoác áo ấm, đi vào phòng An Thành, không bật đèn, kêu anh dậy.

“Hân Nhan? Chuyện gì vậy?” An Thành đột ngột bị kêu dậy, giọng anh có chút khàn khàn.

“Em dẫn anh đến một nơi.”

Hân Nhan cầm đèn pin, dẫn An Thành men theo một con đường lên núi. Trời hơi lạnh, An Thành ôm lấy áo theo sau cô, vẻ mặt không bằng lòng tí nào, “Trời còn chưa sáng, em dẫn anh đi đâu vậy? Không phải lên đến trên đó rồi đẩy anh xuống chứ, em ghét anh đến vậy sao?”

Hân Nhan cười khẽ, “Ý hay đó chứ!”

Cuối cùng cũng đến một dốc núi bằng phẳng, tầm nhìn thoáng rộng hơn nhiều. Trên là vùng trời bao la, dười chân là đất mẹ thênh thang, tất cả đều thu gọn trong tầm mắt, mênh mông bát ngát.

Hân Nhan ngồi xuống, vỗ vỗ phần đất trống kế bên, ý kêu An Thành ngồi xuống với mình.

Anh vẫn không hiểu, “Rốt cuộc em định làm gì vậy?”

Hân Nhan cười, “Anh chẳng phải muốn tìm hiểu về quá khứ của em sao? Đây là nơi ngày xưa em thích nhất.”

An Thành ngồi cạnh cô, ôm cô một cách tự nhiên, “Căn cứ bí mật của em hả?”

Hân Nhan nhìn về phía bầu trời đằng xa, đã le lói vài tia sáng đầu tiên, bầu trời ửng một màu hồng, như thể đang bắt lửa.

Cô nói, “Hồi nhỏ em hay bỏ nhà ra đi, nhưng thực ra cũng không đi xa lắm, thường ngồi ngoài này một lát, sau đó lại về nhà.”

“Bỏ nhà ra đi? Vì quan hệ giữa em và ba không tốt?”

Hân Nhan nở nụ cười tang thương, “Đâu chỉ không tốt, em đã từng mong ông ta chết cho rồi.”

An Thành lắng nghe, ngạc nhiên nhìn cô.

Cô nói, “Sau khi ba mẹ li dị, ba em bắt đầu uống rượu, tự sa ngã, có khi uống say quá lại đánh em. Đợi đến ngày hôm sau ông tỉnh dậy, thấy vết thương trên mặt em lại ôm em mà khóc. Em ghét cay ghét đắng. Có một lần, ông ấy lấy cái chảo đánh em, em bị thương rất nặng, thấy không thể chịu đựng cuộc sống như thế nữa, đành gói gém hành lý bỏ nhà ra đi. Em cũng suy nghĩ cả rồi, đến thành B, tìm mẹ và em gái, đi thật xa, không trở về đây nữa. Nhưng khi em chuẩn bị đi, ông ta hối hả chạy về nhà, lấy bịch khoai lang nướng trong áo ra, nói, ‘Nhan Nhan, ăn lẹ lên, ba sợ nó nguội nên ôm trong người chạy về đấy’, lúc đó em chỉ biết cầm bịch khoai lang trên tay mà khóc, về phòng ngủ lấy hành lí ra, từng cái áo một. Anh thấy đó, mấy chuyện hận thù, nói hận thì hận, nói không còn thì lại không còn.”

An Thành không nói gì cả, ôm cô chặt hơn.

Bầu trời đằng đông hừng lên sáng ngời, bình mình đã ló dạng, ửng đỏ cả một góc trời, như làn da em bé sơ sinh.

Cô lại nói tiếp, “Ba em say rượu mới té xuống sông chết đuối, ngày mà vớt xác lên, em chỉ nhìn từ xa, nói với cảnh sát rằng đó là ba em. Thật ra em cũng không nhìn rõ có phải là ông ấy không, bởi vì nghe nói xác chết ngâm dưới nước quá lâu thường sẽ phình ra và có mùi hôi, em rất sợ những thứ đó.”

“Hân Nhan, đừng nói nữa.” An Thành hôn lên má lạnh như băng của cô.

Cô khẽ cười, lộ ra đôi mắt nhỏ dài, rất đẹp, “Em không sao, chỉ là tự nhiên muốn kể chuyện ngày xưa cho anh nghe.”

Chuyện này giấu trong lòng đã rất lâu rồi, cũng là lúc đem phơi dưới ánh mặt trời, hít thở chút không khí.

Anh cười, xoa đầu cô, “Vậy em nói đi, anh nghe.”

Cô tiếp tục nói, “Ông nội là người thương em nhất trên đời. Mỗi kì nghỉ hè và nghỉ đông, ông nội cũng bảo em về chơi với ông. Em chỉ cảm nhận được tình thương gia đình từ ông nội, và từ gia đình thím. Chỉ là hồi nhỏ em không hiểu, tưởng rằng gia đình là chỉ có ba mẹ và em gái thôi. Lúc ba mất, ông muốn em về sống với ông, song em lại nói rất muốn được ở với mẹ và em gái. Ông buồn lắm nhưng vẫn tìm cách liên lạc mẹ em để mẹ đón em về sống chung. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó em sống với ông sẽ tốt hơn.”

Mặt trời mọc từ nửa vòng cung cuối cùng cũng đã lên cao, mịt mờ hơi sương, nắng ban mai dần dần chiếu rọi khắp chốn.

Bình minh đẹp như tranh vẽ.

Hân Nhan đột nhiên nắm lấy tay An Thành, nhìn anh, cười lộ má lúm đồng tiền, cười thắm thiết vô cùng.

“An Thành, chuyện em gái là một cú sốc rất lớn đối với em, em luôn cảm thấy có lỗi, không có tư cách cũng không dám theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng mà sau khi ông nội qua đời, em đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về cuộc sống hồi trước và cả cuộc sống sau này. Em mới bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa cuộc sống, sống là cố hết sức để bản thân sống thật tốt, không để nội và những người thương yêu em phải đau buồn. Em thừa nhận, lúc đồng ý ở bên anh, là bởi vì em quá mệt mỏi, muốn có một chỗ để dựa dẫm, không hẳn là thực lòng. Nhưng bây giờ em nghĩ lại, An Thành,” Cô nhìn vào mắt anh, chân thành hơn bao giờ hết, “Em thích anh và em muốn ở bên cạnh anh.”

Trong mắt An Thành, phản chiếu gương mặt tươi như hoa của cô, và cả hình ảnh bình minh tuyệt đẹp. Hai hình ảnh hoà lẫn vào nhau, tỏa sáng rạng rỡ, như thể thắp lên niềm hi vọng tươi đẹp nhất trần đời.

Ánh mặt trời lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt ngọc bích của anh, lắng đọng thành một niềm vui khôn tả.

Đây là những lời cảm động nhất mà anh từngnghe.

Anh nở một nụ cười tươi rói, sau đó liền kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Cứ như là muốn hoà làm một với cô.

Anh thở nhẹ bên tai cô, “Đợi câu nói này của em, thật không dễ tí nào.”

Sau đó khóa miệng cô bằng một nụ hôn thật sâu.

Anh hoà lẫn tất cả sự dịu dàng và cả sự ngang tàng của bản thân vào làm một, toàn bộ đều khắc ghi lên đôi môi mềm mại của cô. Anh chẳng giữ lại gì cả, cô cũng chẳng giấu giếm, để cho nụ hôn triền miên kéo gần khoảng cách của hai trái tim. Anh chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô một cách không thương tiếc, đôi tay luồn vào mái tóc đen óng ả của cô, đắm say thật sâu.

Hân Nhan dần dần bị rút mất hơi thở, có chút ngột ngạt, lại hơi choáng váng. Cô không thể không lùi về sau, tìm chút không khí, nhưng anh không cho cô bất kì cơ hội rút lui nào hết.

Cuối cùng, lúc anh chịu buông tha cho cô, mặt cô đã đỏ ửng.

Niềm vui hiện lên từ đáy mắt anh, An Thành nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nói với vẻ hơi giận dỗi, “Nếu em đã nghĩ thông suốt, sao mấy hôm nay lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh vậy?”

Cô cười, “Đáng đời, ai bảo anh để em một mình giữa đêm giao thừa bên bờ sông lạnh buốt. Nói mấy câu là anh quay đi, không cho em cơ hội giải thích nữa. Từ đầu chí cuối, anh làm ra vẻ lạnh lùng, có nghĩ đến cảm giác của em lúc đó không.”

Anh lại ôm cô vào lòng, “Xin lỗi, anh sai rồi. Hôm đó anh giận quá hoá ngu, mới nói những câu đó với em, nói xong anh cũng rất hối hận. Sau này, anh sẽ không như thế nữa, anh hứa.”

Cô hừ lạnh một tiếng, không nói gì cả, chỉ dựa vào vai anh, cảm thấy cõi lòng đã tìm được sự yên bình.

Qua một hồi, An Thành lại chịu không nổi cúi đầu hôn cô, khẽ hôn lên môi cô, từ tốn nói, “Có trời có đất làm chứng, bầu không khí lại lãng mạn thế, hay là chúng ta làm luôn việc cần làm tại đây luôn đi.”
Bình Luận (0)
Comment