Nồng Nàn Vị Yêu

Chương 22

Trên đường đi có rất nhiều số điện thoại lạ gọi cho cô, đều là phóng viên đòi phỏng vấn cô, không biết bọn họ thần thông quảng đại thế nào mà biết được cả số điện thoại của cô. Cô nhất quyết chối họ, nhìn thấy số lạ, cô đều không nghe máy.

Duy chỉ có một số điện thoại cứ gọi đến mãi, cô từ chối nghe, số đó lại tiếp tục gọi không ngừng nghỉ…

Sau đó, thấy cô không chịu nghe điện thoại, số điện thoại đó lại gửi một tin nhắn: Cô Lục, tôi là Ngô Ngữ Thiên, nếu cô có thời gian, tôi có thể gặp mặt nói chuyện với cô không?

Ngô Ngữ Thiên.

Hân Nhan chợt nhớ, đây là cô gái xinh xắn dịu dàng bên cạnh An Thành hôm tiệc rượu.

Cô trả lời: Xin lỗi, cô Ngô, tôi nghĩ là chúng ta không có gì để nói.

Ngồi trên ghế dài ở trạm xe điện ngầm, cô tận hưởng cảm giác yên tĩnh ngắn ngủi này. Thành phố S đã vào xuân, thời tiết ấm áp, và cũng là mùa dễ chịu nhất trong bốn mùa. Những tòa nhà cao ốc mọc san sát nhau che che hết cả nắng và bao phủ chỗ ngồi của cô trong những mảng bóng râm âm u. Có một ông lão dắt con chó vàng đi qua trước mặt cô, con chó nhe răng vui vẻ chạy về phía trước, cười rạng rỡ như ánh mặt trời..

Hân Nhan cảm thấy thoải mái, cho dù đó là cảm giác thoải mái mà mình tự lừa mình…

Ngô Ngữ Thiên lại nhắn tin: Chúng ta gặp mặt đi, tôi biết ai là người tung tin.

Cô nhìn tin nhắn đó, lúc đầu cảm thấy bất ngờ, sau lại đó cười gượng.

Tại sao người khác luôn có cách uy hiếp cô.

Cô trả lời: Được, cô chọn địa điểm đi.

Ngô Ngữ Thiên là một cô gái thông minh xinh đẹp, có một đôi mắt phượng sắc sảo.

Vừa ngồi xuống sau khi đến điểm hẹn, Hân Nhan lịch sự cười: “Cô Ngô có gì cứ nói thẳng, cô muốn trao đổi điều kiện gì với tôi?”

Ngữ Thiên nho nhã khuấy li cà phê, những ngón tay sơn móng màu vàng kim nhè nhẹ cong lên như những con bướm vàng bay lượn. Cô ta đưa mắt nhìn, cười với Hân Nhan, cất tiếng nói: “Cô có muốn uống gì không? Tôi thích nhất mocha ở đây.”

Hân Nhan cười mỉm, từ tốn lễ độ: “Không cần, tôi không muốn ở đây lâu…”

Ngữ Thiên chống cằm, hơi nheo đôi mắt phượng: “Cô hơi khác với suy nghĩ của tôi, nhìn thì rất nhu nhược, nhưng hình như bên trong khá mạnh mẽ. An Thành có phải thích điểm này ở cô?”

Hân Nhan nhướn mắt: “Cô Ngô, con người tôi thích nói thẳng, không thích vòng vo Tam quốc. Cô cần gì ở tôi mới chịu nói ra người tung tin đồn?”

Ngữ Thiên nhìn cô, cười đáp: “Cô biết tôi muốn gì mà. Tôi muốn cô rời xa An Thành.”

Hân Nhan khẽ bật cười: “Cô Ngô, giao dịch này không có lợi cho cô, tôi và An Thành đã chia tay rồi.”

“Nhưng anh ấy vẫn luôn yêu cô.”

“Vậy thì cô nên tìm anh ấy, chứ không không phải tôi. Cuộc đời tôi từ này không còn liên quan gì đến anh ấy nữa.” Hân Nhan giơ tay đang đeo chiếc nhẫn lấp lánh, nở nụ cười dịu dàng, “Tôi đã đính hôn rồi, cô Ngô.”

Ngữ Thiên hơi bất ngờ.

Sau đó cười: “Đúng thật tôi không nên tìm đến cô. Thật ra tôi cũng không phải yêu An Thành nhiều lắm, nhưng anh ấy có thể sẽ là chồng tương lai của tôi, tôi không muốn trong lòng anh ấy có người khác. Nhưng cô đã tuyệt tình đến vậy rồi, mà anh ấy vẫn một lòng yêu cô, tôi không có hi vọng rồi phải không?”

Hân Nhan lắc đầu: “Chuyện của cô tôi không lo được. Nếu đây là cuộc giao dịch, để công bằng, cô cứ đưa ra điều kiện đi.”

Ngữ Thiên cũng lắc đầu: “Không có điều kiện gì cả. Cũng may tôi không ghét cô, tôi miễn phí nói cho cô biết người đó là ai.”

Ngừng một giây, cô ta chậm rãi nói: “Là bạn gái của anh họ tôi, tên là Vu Vy Vy.”

Hân Nhan sững sờ cả người.

Cô không hề ngờ đến người hại cô chính là Vu Vy Vy, hơn nữa còn hại cô một cách tàn nhẫn vậy nữa.

Ngữ Thiên nhún vai, tiếp tục nói: “Hôm đó tôi dùng máy vi tính của anh họ, trang mạng lúc ấy chưa tắt, tôi mới phát hiện là cô ta đăng tin đó. Tôi rất ghét cô ta, nhưng anh họ tôi lại chết mê chết mệt cô ta. Này, hai người có mâu thuẫn gì sao?”

Hân Nhan lắc đầu. Cô vẫn chưa thôi bàng hoàng.

Cô đột nhiên nghiệm ra lời nói của Cẩn Niên, trên đời này, kẻ ngốc nhất là cô, ngốc đến không tài nào ngốc hơn…

An Thành về đến nhà, đến bên cửa sổ, cầm lấy bình nước tưới hoa.

“Anh quên em đi…”

Giọng nói lạnh nhạt của cô cứ lẩn quẩn trong đầu anh. Anh cảm thấy khó chịu trong người, thình lình ném mạnh bình nước xuống đất.

Vừa lúc bà Dư Ninh Vi đi vào và bắt gặp cảnh đó khiến bà hoảng hồn, thấy vệt nước loang lổ trên sàn, nhíu mày trách anh: “An Thành, con lại giận lẫy gì vậy, lớn thế rồi mà.”

An Thành lờ đi, quay lưng ngồi phịch xuống sô pha, mở tivi, vặn âm thanh lớn hết cỡ.

Dư Ninh Vy thở dài, nhặt bình tưới lên, lại nhìn mấy chậu hoa mới mua về đã bị tưới đến úng, nhìn thấy mà thấy đau lòng. Lại phải mua lại chậu hoa mới nữa rồi, mấy chậu hoa để ở chỗ An Thành chẳng bao giờ sống quá một tháng cả.

Bà đến bên con trai, vỗ vai của anh: “Nếu con không từ bỏ được, vậy sao không giành lại chứ?”

An Thành dựa lưng vào sô pha, ngửa đầu ra sau, lấy tay bịt mắt lại, không nói gì.

Dư Ninh Vi hiểu con mình, bà biết con trai bà đang khóc trong câm nín.

Nhìn cảnh con trai thế này khiến tim bà nhói đau.

Đứa con này của bà ranh ma như Tôn Ngộ Không vậy, bình thường chỉ nó làm người ta khóc, nhưng không ngờ lại có một ngày nó có thể khóc vì một người con gái.

Từ lần trước gặp mặt Hân Nhan, bà tưởng rằng chuyện của hai người chắc chắn rồi, người con gái tên Hân Nhan nhất định sẽ là con dâu tương lai của bà, nhưng không ngờ đột nhiên nhận được tin chia tay của hai người, bất ngờ hơn nữa, lí do chia tay là vì Hân Nhan có người khác. Dư Ninh Vi có ấn tượng rất tốt với Hân Nhan, bà cảm thấy cô không giống loại người đó, nhưng không ngờ…

Bà lại vỗ vai An Thành một cái, nói thật to: “Đứng dậy, con của mẹ sao có thể vô dụng vậy chứ. Nó rời bỏ con, là do nó không biết trân trọng con, loại con gái đó con còn tha thiết gì nữa.”

An Thành vẫn áp chặt đôi tay lên mắt, nghẹn ngào thốt lên: “Mẹ, con là kẻ vô dụng, con không quên được cô ấy.”

Bà nghe thế liền thở dài.

Tiếp tục như vậy nữa, An Thành sẽ tự huỷ hoại bản thân mình.

Bà bèn nói: “Hay là con đi đâu đó cho khuây khỏa? Đúng lúc có một dự án bên Hải Nam, ba con muốn con đi một chuyến đến đó. Phong cảnh ở đó cũng đẹp, con thường xuyên đi dạo dọc bờ biển, thì tâm trạng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Lúc này An Thành mới buông tay xuống, tâm trạng ổn định trở lại,“Được, vài ngày nữa con sẽ đi.”

Khi thu dọn hành lí, An Thành cầm chiếc cà vạt xám mà Hân Nhan tặng anh trên tay, nhìn lâu thật lâu, sau cùng quyết định bỏ vào tủ áo.

Hôm qua anh xem tin trên mạng mới biết cô xảy ra chuyện. Anh biết cô không phải là người tung tin vu khống kẻ khác, chắc chắn do cô đụng chạm với ai nên mới bị hại vậy.

Anh lo cho cô, không do dự gọi ngay cho cô, nhưng cô đã tắt máy.

Gửi tin nhắn lại không thấy cô không hồi âm.

Anh sốt ruột, không biết liên lạc với cô bằng cách nào, thế là chạy thẳng xe tới dưới chung cư nhà cô, nếu mà may mắn thì có thể gặp được cô.

Không ngờ may mắn gặp được cô thật.

Anh vốn đã tính sẵn trong đầu, gặp cô anh sẽ dùng giọng điệu gì, nói cái gì và làm cái gì.

Ví dụ, anh sẽ mỉa mai bộ dạng tội nghiệp của cô: “Cô Lục, trở thành người nổi tiếng trên mạng cảm giác thế nào? Chẳng phải cô có Kha Cẩn Niên sao? Sao hắn nỡ để dư luận mắng chửi cô thế?”

Sau đó ngay lúc cô khóc nức nở vì đau khổ, anh sẽ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, an ủi cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, Kha Cẩn Niên không cần cô, coi như tôi miễn cưỡng thu nhận cô vậy.”

Thế nhưng tất cả những dự định đó đều sụp đổ trong khoảnh khắc anh gặp được cô.

Sự lo lắng của anh là dư thừa, cô rất ổn, sắc mặt ổn, dáng vẻ rất ổn, tâm trạng cũng ổn, tóm lại tất cả đều ổn cả. Người không ổn, trái lại chính là anh.

Sau đó, anh tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn đắt tiền trên tay cô, khoảnh khắc nhìn chiếc nhẫn kia tim anh như ngừng đập.

Không ngờ cô lại nhận lời cầu hôn của Kha Cẩn Niên. Thế mà anh buồn cười đến nỗi mơ tưởng níu kéo cô về lại bên mình.

Là do anh ngu ngốc tự chuốc lấy.

“Anh quên em đi”. Đúng, cô nói với anh như thế.

Nếu được, anh cũng muốn biết, làm thế nào để quên một người, quên sạch tất cả, quên một cách triệt để, từ nay không nhớ đến nữa.
Bình Luận (0)
Comment