Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên Hương

Chương 3


Sở Linh Nguyệt duỗi tay lau cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nguyên chủ trước kia tính tình quái gở, trước nay đều không chào hỏi ai bao giờ, người ba họ thấy nàng đi ra chào họ quả thật có chút không quen.

"Nguyệt Nhi, ngươi không phải không thích bị phơi đen sao? Mau về phòng đi, hôm nay tam thúc cùng hai ca ca con thu hoạch rất phong phú a."
Sở Chí Cao sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu cười, quơ quơ con thỏ trong tay, cao hứng nói.

"Tốt, tam thúc, ta đi giúp nương cùng đại tỷ nấu cơm."
Sở Linh Nguyệt chủ động làm việc, lúc này tam thẩm ở trong phòng uống cháo bước ra cười nói: "Nguyệt Nhi mau vào phòng đi, ngươi chưa từng nấu cơm bao giờ đâu? Cảm ơn ngươi đã đem cháo đến cho thẩm, ta uống vô thấy trong người rất tốt, để thẩm làm cho."
"Đúng vậy, Nguyệt Nhi, ngươi trước nay chưa đi đến phòng bếp sao có thể làm được việc gì, vẫn là để chúng ta làm cho."
Sở Linh Chi ở trong nhà nghe thấy liền bước ra, thấy Sở Linh Nguyệt phải nấu cơm cũng vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Nàng mới vừa rồi ở nhà bếp đã nghe Lý Tú Anh nói chuyện đưa cháo cho Tôn Ngọc Nương nàng cũng cảm thấy cao hứng, cho nên cũng không đành lòng khiến cho Sở Linh Nguyệt bước vào nhà bếp.


Sở Linh Nguyệt cuống cuồng lau một trán mồ hôi, trách không được người nhà họ Sở bị người trong thôn khi dễ thành như vậy, bọn họ cũng thiện lương có chút quá mức rồi a, trong nhà ai cũng không có vậy đãi ngộ như vậy cố tình là chính mình lại có đãi ngộ như vậy, nàng quả thật nhất thời không thể tiếp thu nổi.

"Nguyệt Nhi, ngươi mới vừa tỉnh lại chưa được mấy ngày, tốt nhất vẫn nên nghỉ một thời gian có chuyện gì thì để bọn họ đi làm đi."
Lúc này bà nội của Sở Linh Nguyệt từ trong nhà ra kêu nàng, Sở Linh Nguyệt thấy mọi người đều phản đối nàng làm việc, thầm nghĩ trong lòng muốn thay đổi ấn tượng của bản thân đối với người trong nhà không phải là việc một sớm một chiều có thể làm được, vẫn phải từ từ không thể gấp được.

"Tốt, vậy Nguyệt Nhi hôm nay liền lười biếng, qua hai ngày nữa con và mọi người cùng nhau làm việc."
Sở Linh Nguyệt nhìn nãi nãi của mình, trên trán nếp nhăn thật sâu, mái tóc hoa râm tóc được búi gọn bằng một mảnh vải cũ, quần áo miễn cưỡng có thể che khuất thân thể, ống quần thiếu mất một đoạn,nàng nhắm mắt nhịn xuống giọt nước mắt đang muốn rớt xuống.

Người nhà họ Sở nam tử dần dần lớn lên thôn trưởng lại phân cho nhà bọn họ ruộng cũng ít, lao động nhiều cho nên gia gia nãi nãi mấy năm nay cơ bản đều không phải xuống ruộng làm việc, ngày thường hai vợ chồng già đào chút rau dại mang về giúp người trong nhà đỡ đói, mang theo giỏ nhặt chút phân về làm phân bón, thời gian rảnh rỗi thì cắt giấy dán cửa sổ rồi mang lên trấn trên bán lấy chút tiền.

Tóm lại hai vợ chồng già sợ mình là gánh nặng trong gia đình nên cho dù như thế nào cũng không chịu nhàn rỗi, khuyên bảo nhiều lần cũng không nghe nên đành từ bỏ, người một nhà cần cù chịu khó nhưng cuộc sống vẫn gian nan, so với những hộ khác trong thôn vẫn kém rất xa.

Mọi người nghe Sở Linh Nguyệt nói vậy đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng, vẻ mặt có chút không tin.


"Ông nội, bà nội, nương, Nguyệt Nhi từ quỷ môn quan trở về, nhớ lại những việc đã làm trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, trước kia đều là con không tốt, khiến cho mọi người chịu liên luỵ bị người trong thôn xem thường, sống lại một lần nữa nhớ tới chính mình trước kia con cảm thấy vô cùng hối hận, con sai rồi, về sau con sẽ không như vậy nữa, con cũng muốn phụ giúp mọi người cùng nhau làm việc, sống cho thật tốt."
"Thật ra, sau lần tỉnh dậy này trong đầu bỗng nhiên nhiều rất nhiều việc chưa thể tiếp thu hết, chờ mấy ngày nữa con sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhất định sẽ nói với mọi người..."
Sở Linh Nguyệt vừa nói vừa suy nghĩa, tận lực dùng phương thức mà họ có thể tiếp thu được thuyết phục bọn họ, khiến cả nhà cảm thấy bởi vì mình chết đi sống lại một chuyến, tự nhiên học được nhiều thứ, nếu không nàng đột nhiên thay đổi sẽ khiến họ hiểu làm mình là quỷ a.

"Ha ha, tốt, Nguyệt Nhi, ngươi có thể nói như vậy, ta và nội ngươi chết cũng có thể nhắm mắt, về sau ngươi muốn làm cái gì liền làm cái đó, mọi người tuyệt đối sẽ không sẽ cản ngươi..."
Sở Khai Điền nghe vậy cũng từ nhà bước ra, nhìn ánh mắt kinh dị của người trong sân, có chút vui mừng nói.

"Ông nội, người đừng nói những điều không may như vậy, cái gì chết hay không, về sau Nguyệt Nhi sẽ cải tà quy chính, một lần nữa làm người, nỗ lực kiếm tiền, còn muốn cho người hưởng phước đâu."
Sở Linh Nguyệt thấy Sở Khai Điền trong ánh mắt loé lên một ánh sáng kì lạ, không khỏi cong mi mắt nở nụ cười.

"Ha hả, Nguyệt Nhi ngươi thật sự có thể nghĩ như vậy thật tốt quá, ngươi cũng không biết, tính tình ngươi trước kia có chút quái dị, ngay cả nương ngươi cũng không hiểu nổi, còn khiến nàng sợ hãi thật lâu."

Lý Tú Anh nghe vậy bước tới thân mật nắm tay Sở Linh Nguyệt, kích động nói.

"Được, Nguyệt Nhi tới cùng nội con vào phòng, đợi một lúc là có cơm thôi."
Người một nhà vui vẻ hoà thuận, lại thêm Sở Linh Nguyệt đổi tính, trong lòng đặc biệt vui mừng, Tống Mỹ Lan vẫy tay kêu Sở Linh Nguyệt theo bà vào nhà, sau đó phân phó Sở Linh Chi cùng Lý Tú Anh,Tôn Ngọc Nương đi nấu cơm.

"Được ạ." Sở Linh Nguyệt ngoan ngoãn đáp lại một tiếng,rồi đi đến dìu Tống Mỹ Lan vào nhà.

Tam thúc Sở Chí Cao cùng Sở Tử Khâu, Sở Tử Thanh ba người chờ còn đang ngây người nhìn mọi người bận rộn tản ra, mới hồi phục tinh thần, ba người nhìn nhau cười, đồng thời thở ra một hơi, cao hứng đem con mồi trong tay làm sạch sẽ,để mấy người Lý Tú Anh nấu cơm.

Sở Linh Nguyệt hôm nay xuất quân thuận lợi, để lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng mọi người, than thở một phen người nhà họ Sở thật thiện lương a.

Nàng hiện tại mười hai tuổi, ngày tháng trôi qua rất tốt nên da dẻ trắng mịn, mi thanh mục tú, lớn lên thập phần đáng yêu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là một mỹ nhân bại hoại, bởi vì dung mạo này nên rất nhiều cô nương trong thôn âm thầm đều ghen ghét đâu.

Thế nhưng bề ngoài như vậy lại không xứng với tính tình nha, trước kia nàng ngang ngược như vậy nhiều năm cũng không biết người nhà họ Sở chịu đựng như thế nào, cho dù trước mặt đều yêu quý nàn nhưng mà sau lưng ít nhiều cũng có chút đau lòng thất vọng đi?
Cơm trưa đã nấu xong, do Tôn Ngọc Nương mang thai nên chỉ có thể phụ giúp Lý Tú Anh cùng Sở Linh Chi làm việc, ba người cùng nhau làm một bữa cơm trưa phong phú có thịt gà hầm, rau xào, còn có một tô sứ dựng cháo trắng, gạo trắng là dùng tiền công của đại bá Sở Chí Xa mua về.


Sở gia hiện tại gia cảnh khó khăn không có khả năng ăn được cơm gạo trắng, chỉ có thể hầm thành cháo loãng để ăn.

Trên bàn cơm, trước mặt Sở Linh Nguyệt đặt một tô đầy ắp thịt đều là cho nàng ăn, những người khác đều chỉ ăn tượng trưng cho biết mùi vị, chủ yếu vẫn là ăn rau dại, Sở Tử Thư ăn hai miếng thịt gà liền ghé mắt trông mà nhìn tô gà rồi lại ngoan ngoãn gắp rau dại đặt bên cạnh.

"Tử Thư, đệ còn nhỏ, ăn thịt nhiều một chút."
Trong đầu Sở Linh Nguyệt nháy mắt hiện lên một hình ảnh: Người một nhà vây quanh trên bàn cơm, trên bàn cơm có một tô thịt nhỏ, chờ Khi Sở Linh Nguyệt ăn xong rồi người trong nhà mới ăn phần còn dư lại đó.

Sau khi kế thừa kí ức của nguyên chủ hình ảnh nhưng vậy lúc nào cũng có, Sở Linh Nguyệt bị tra tấn nhiều ngày cũng muốn điên lên rồi, trách không được thì ra Sở gia sớm đã quen việc này, cũng chẳng trách nàng hơi thay đổi người nhà họ Sở liền kinh ngạc như thế.

"Cảm ơn tỷ tỷ." Sở Tử Thư thấy Sở Linh Nguyệt gắp thịt cho hắn, hắn có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói cảm ơn.

Sau đó nàng lại đem thịt chia cho những người khác, thầm than thở trong lòng Sở Linh Nguyệt a Sở Linh Nguyệt, ngươi chết cũng không oan a.....

Bình Luận (0)
Comment