Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 20

Hôm nay là tiết Trung thu, Lý Phỉ không đi Lý gia trang kia, mà quyết định cùng mọi người đi dạo phố. Lần này Lý Phỉ mặc nữ trang, đã lâu không mặc nữ trang Lý Phỉ thật sự không quen lắm. Vừa mặc xong đi ra thì bị mọi người trừng mắt nhìn, giống như là thấy chuyện cực kì lạ lẫm vậy, một bộ dạng không thể tin nổi!

Lý Phỉ bị họ nhìn mà xấu hổ, ho khụ một tiếng rồi đuổi mọi người đi chuẩn bị để đi ra ngoài.

Trương thị và Hồ đại nương không muốn đi, nói muốn ở nhà giữ nhà. Hồ thúc cũng nói để những người tuổi trẻ ra ngoài thôi, mẹ Xuân Vân định đi nhưng thấy mấy người nói như vậy đành phải la cà ở nhà.

Lý Phỉ vốn định để Nữu Nữu ở nhà, nhưng Nữu Nữu biết mọi người muốn đi ra ngoài, ôm Lý Phỉ không buông tay, chỉ cần nàng gỡ ra nó liền oa oa khóc to lên, đương nhiên chỉ là làm sét đánh giữa trời quang mà thôi.

Cuối cùng, Lý Phỉ ôm tiểu hài tử mang theo mấy người chuẩn bị đi ra ngoài, bọn Tiểu Hắc cũng chạy theo. Đương nhiên Lý Phỉ không muốn mang theo chó đi dạo phố, Tiểu Béo liền cọ ống quần ô ô làm nũng. Lý Phỉ thờ ơ nhưng Xuân Vân bên cạnh thì không chịu nổi, ôm lấy Tiểu Béo và mang theo ba con chó đi dạo phố.

Vì thế, Lý Phỉ ôm Nữu Nữu, Xuân Vân ôm tiểu béo, Vũ Nhi nắm tay Tiểu Ngưu. Hoa Tử và Đạt Tử đi ở phía sau nhìn mấy người, còn có hai con chó.

Bởi vì là tiết Trung thu nên trên đường rất nhiều người, trên mặt mỗi người đều là tươi cười vui vẻ, không khí ngày hội trung thu rất lớn xua tan đi những bi thương tai nạn mấy tháng trước đó.

Mấy người đều rất hưng phấn, mắt nhìn khắp nơi, ngay cả Nữu Nữu trong lòng cũng nhô nhô cái đầu nhỏ nhắn lên, a a vài câu chỉ về phía trước, cũng không biết nó đang nói cái gì.

Xuân Vân ôm Tiểu Béo hết nhìn đông lại nhìn tây, rất nhanh liền mệt mỏi. Lý Phỉ thấy nàng thở hồng hộc, liếc nhìn Tiểu Béo đang ngồi trong loàng nàng hưởng thụ, bèn nói: “Muội thả Tiểu Béo xuống đi.”

Xuân Vân nhìn Tiểu Béo, lại nhìn ngã tư đường náo nhiệt, thấy hơi lo lắng, “Nhiều người như vậy, Tiểu Béo bị lạc mất thì sao?”

Lý Phỉ nói: “Không đâu, Tiểu Béo biết đường về đấy, muội yên tâm đi. Muội cứ ôm nó như vậy thì sẽ không đi dạo nổi nữa đâu!”

Khuyên bảo như vậy Xuân Vân mới buông Tiểu Béo ra. Tiểu Béo vừa được thả xuống liền cùng bọn tiểu Hắc theo sau, cho dù mọi người đi góc nào chúng nó vẫn theo kịp.

Có khi Lý Phỉ thật hoài nghi ba con chó này, có phải vì ở trong không gian không, cho nên chúng nó sẽ thông minh hơn so với những con chó khác. Vì Lý Phỉ luôn cảm thấy chúng nó có thể hiểu được những lời nàng nói.

Bên ngoài có rất nhiều quầy ăn vặt, Tiểu Ngưu nhìn xem mà chảy nước miếng, Vũ Nhi thì không dám biểu hiện rõ ràng, nhưng ánh mắt thì vẫn thỉnh thoảng đảo qua đó, Lý Phỉ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nó. Lý Phỉ cũng không keo kiệt, mỗi loại đều mua mấy phần, một người một phần, còn không quên để lại một phần cho mấy người ở trong nhà.

Thực ra đồ ăn vặt nơi này sao ngon bằng đồ Hồ đại nương làm được chỉ là nhìn chúng lạ mắt thôi.

Đến một cửa hàng vải vóc, Lý Phỉ thấy Xuân Vân muốn vào xem, liền để Hoa Tử mang theo không kiên nhẫn Đạt Tử, Tiểu Ngưu và mấy con chó đi tửu lâu đối diện.

Lý Phỉ nói cho mấy người mỗi người được chọn một tấm, mấy người nghe xong lập tức chạy đi chọn vải. Về ăn mặc Lý Phỉ cũng không để ý lắm, vì thường ngày nàng toàn mặc nam trang.

Nhưng nữ tính vốn bẩm sinh thích xinh đẹp, Lý Phỉ cũng không ngoại lệ. Cũng đi chọn vải cho mình.

Chưởng quầy thấy nhiều khách nhân như vậy, còn nói mua cho mỗi người một tấm, biết đây là khách hàng lớn bèn chạy ra nhiệt tình chiêu đãi. Cầm rất nhiều vải dệt tốt ra. Lý Phỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ vải hoa màu hồng sắc đường viền màu bạc, chỉ vào vào thất vải hỏi chưởng quầy.

“Phu nhân thật tinh mắt, thất này là trấn điếm chi bảo đấy! Ở Phụ thành chỉ nhà ta mới có, chỉ quan to quý nhân kinh thành mới mặc nó…”

Đại khái là do đang ôm Nữu Nữu nên bị người ta gọi là phu nhân nhưng Lý Phỉ cũng không ngại.

Lý Phỉ kiên nhẫn nghe hắn khoe khoang một hồi, chờ hắn dừng lại mới hỏi nói: “Bán thế nào?”

“Mười lượng bạc một thất.” Chưởng quầy cười tủm tỉm nhìn Lý Phỉ nói.

Lý Phỉ không có trả lời ngay muốn nó hay không, mà quay sang hỏi Xuân Vân đã chọn được chưa. Xuân Vân cầm một thất phấn hồng sắc, Vũ Nhi cầm trong tay một thất thâm sắc. Nhưng vừa rồi Lý Phỉ nhìn thấy Vũ Nhi vẫn nhìn vào thất vàng nhạt bên cạnh, có lẽ là rất thích nó. Lý Phỉ đoán chắc là thất này lấy cho Tiểu Ngưu, nữ hài không mặc loại nhan sắc này.

“Muội muốn thất này ư?” Lý Phỉ hỏi.

Vũ nhi đã thu hồi tầm mắt ôm cuộn vải gật gật đầu.

“Thất này để cho Tiểu Ngưu, muội đi chọn thất khác đi.”

Quả nhiên Vũ Nhi nghe xong sửng sốt một chút nhưng cũng không động đậy, chỉ là ánh mắt không tự chủ liếc về phía tấm vải vàng nhạt kia. Lý Phỉ có chút đau lòng cho sự trưởng thành sớm của nó. Lý Phỉ tự mình đi lên lấy thất vải đó đưa cho chưởng quầy gói lại.

Nữu Nữu ở một bên đột nhiên giơ tay bắt lấy một thất vải màu đỏ thẫm không chịu buông.

“Nữu Nữu thích cái này?” Xuân Vân ở bên cạnh đùa Nữu Nữu. Nữu Nữu chưa biết nói, chỉ không chịu buông tấm vải ra. Lý Phỉ không còn cách nào khác là mua luôn nó.

Lý Phỉ lại chọn thêm mấy thất cho đám người Trương thị. Lúc tính tiền, chưởng quầy tính toán giá cả xong Lý Phỉ giao tiền, nhưng không hề nhắc tới tấm vải kia. Chưởng quầy thấy vậy hơi sốt ruột, mắt thấy bọn họ sắp đi ra, lập tức gọi Lý Phỉ lại.

“Phu nhân, ngài xem lại một chút, ta bớt giá cho ngài?”

Lý Phỉ dừng lại, “Một lượng.”

“Như vậy sao được? Phu nhân ngươi xem vải của ta này, là tốt nhất …”

Lý Phỉ không đợi hắn nói xong bèn đi luôn.

“Được rồi, được rồi, phu nhân, cho ngài cho ngài.”

Lý Phỉ trả tiền xong gọi Đạt Tử lại chuyển đồ. Hai người Xuân Vân và Vũ Nhi ngơ ngác đứng ở một góc, há miệng kinh ngạc nhìn Lý Phỉ.

Thật ra có khi lạc thú khi đi mua quần áo còn là ở chỗ trả giá!

Trở lại tửu lâu Lý Phỉ để bọn họ tự gọi những món mình yêu thích, còn nàng thì nhàm chán nhìn ra cửa sổ.

Ngay lúc này một thân ảnh nhỏ gầy lọt vào tầm mắt Lý Phỉ. Thân ảnh kia đang nhặt những quả lê bị quầy hàng ném đi. Nó nhặt rất cẩn thận những trái lê mà người ta vứt đi như rác, đặt vào trong túi áo.

Lý Phỉ nhìn thấy rõ thân ảnh nó, là muội muội Xuân Hoa! Lý Phỉ cả kinh! Đứng lên, chạy xuống dưới lầu đi đến trước mặt nó.

Đại khái là do xấu hổ nên vẫn cúi đầu, thấy có người đứng ở trước mặt mình, bèn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cả kinh, làm rơi hết cả đám quả lê trong áo xuống đất, ngơ ngác nhìn Lý Phỉ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, bổ nhào vào Lý Phỉ khóc rống lên.

“Tỷ, tỷ…” Miệng nó vẫn không ngừng gọi Lý Phỉ tỷ, gầy yếu bả vai hơi run run, như là gặp phải áp lực gì đó phải khóc ra.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc.” Lý Phỉ có chút cứng ngắc khẽ vuốt lưng nó, trong lòng thì đau đớn từng trận.

Lý Phỉ trở lại Phụ thành, vẫn cố ý xem nhẹ nhà Xuân Hoa, cố gắng để mình quên đi Xuân Hoa, nàng là Lý Phỉ, nàng không muốn làm Xuân Hoa, cũng không muốn người khác gọi nàng là Xuân Hoa. Trong lòng nàng Xuân Hoa là người có bộ dáng giống hệt mình, nhưng lại không phải là một người. Nàng là Lý Phỉ, Xuân Hoa là Xuân Hoa. Cho nên sau đó, Lý Phỉ đã dùng hơn mười lượng bạc vứt bỏ đi quá khứ Xuân Hoa. Trong lòng nàng vẫn an ủi chính mình, Xuân Hoa bị người nhà bán, sau đó đã chết, cho nên nàng giải thoát. Mà nàng là một người khác, không cần phụ trách với nhà Xuân Hoa. Nàng cố ý xem nhẹ đi việc nàng chiếm cứ thân thể Xuân Hoa, thậm chí cho rằng hơn mười lượng bạc tương đương với những gì Xuân Hoa trải qua. Nàng làm như vậy là lừa mình dối người, nhưng Lý Phỉ càng nguyện ý làm như vậy, nàng không thể nhận thức thành người một nhà với họ, không có tin tưởng với người nhà ấy, sau khi gặp gỡ mẹ Xuân Hoa thì càng chán ghét.

Nhưng bây giờ nhìn thấy muội muội Xuân Hoa ở trong này. Quần áo của nó cũ nát đầy mụn vá. Lý Phỉ có chút kinh ngạc. Nàng đã cho họ hơn mười lượng bạc, số đó đủ họ sống hơn một năm, sao bây giờ lại rơi xuống tình cảnh như vậy?

“Không phải ta đã cho ngươi hơn mười lượng bạc sao, sao ngươi phải…?” Lý Phỉ hỏi.

“Tỷ không biết đâu, đệ đệ bị bệnh nặng, dùng thật nhiều tiền, tiền tỷ đưa đều dùng hết, còn thiếu thật nhiều, mẹ nói, tỷ đi rồi nên ở nhà lại không có tiền, còn muốn bán muội cho nhà giàu người ta. Ô ô ô “

Lý Phỉ nghe xong cũng hiểu được đại khái tình huống thế nào. Thật không ngờ là mẹ Xuân Hoa lại chuẩn bị bán nữ nhi.

“Được rồi, đừng khóc. Tỷ tỷ bây giờ đã trở lại, ngươi đừng khóc.” Thấy Lý Mai gầy yếu bả vai, quay đầu đi không dám nhìn Lý Mai nữa. Loại cảm giác đau đớn trong lòng lại mãnh liệt.

“Ăn cơm chưa, ta mang muội đi ăn gì đó.”

Nói xong nắm tay muội muội Xuân Hoa kéo vào tửu lâu.

Lý Mai không đi, lắc đầu không muốn đi vào, “Tỷ, đừng vào đó, mất rất nhiều tiền.”

Lý Phỉ muốn nói cho nó nàng bây giờ có rất nhiều tiền, nhưng ngĩ tới bộ dạng mẹ Xuân Hoa lại nhịn xuống.

“Được, ta mang muội qua bên kia ăn mỳ đi.” Lý Phỉ chỉ vào mặt quán ven đường nói.

Lý Mai ăn rất nhanh, có lẽ do đói quá lâu. Nghĩ đến nó khổ sở như vậy. Không hiểu sao lòng nàng lại cảm thấy đau đớn hơn. Loại cảm giác này không phải Lý Phỉ chưa từng có. Khi nàng ra khỏi nhà Xuân Hoa, khi đó Lý Mai ôm nàng khóc gọi nàng đừng đi, lúc đó nàng cũng có cảm giác như vậy. Nhưng chỉ là mờ nhạt, Lý Phỉ áp ở trong lòng không biểu hiện ra ngoài.

Lý Phỉ biết cảm giác này không phải của nàng, nó là kí ức của lưu lại của Xuân Hoa, thực nhỏ, ngày thường không biểu hiện ra, chỉ là khi nhìn thấy cô bé này khóc mới mãnh liệt hơn.

Lý Phỉ áp chế tâm tư xuống đáy lòng, cười nói với Lý Mai: “Tiểu Mai, đây là một lượng bạc, muội cầm lấy, về sau nếu có chuyện gì thì tới đông thành tìm tỷ, tìm một người tên Lý Phỉ là được rồi.”

“Tỷ, muội biết phải tìm Lý Phỉ, đó không phải là tên của tỷ sao? Tỷ, chẳng lẽ tỷ không về nhà cùng muội sao? Muội nhớ tỷ!”

Lý Phỉ ngốc lăng, “Muội nói cái gì? Trước kia ta cũng gọi là Lý Phỉ, chẳng lẽ tên ta không phải là Xuân Hoa à?”

Lý Mai có chút kỳ quái nhìn Lý Phỉ, “Tỷ, đương nhiên tên tỷ là Lý Phỉ rồi, Xuân Hoa là tên khi đi vào phủ người ta đổi.”

Lý Phỉ ngơ ngác, thì ra Xuân Hoa tên là Lý Phỉ!

Nàng đã hiểu vì sao giống, vì căn bản chính là một người!
Bình Luận (0)
Comment