ý Phỉ đem sân nhà thu thập xong xuôi thì phân mỗi người một phòng, Nữu Nữu ở phòng bên cạnh. Chỉ là đại tiểu thư không muốn, mỗi ngày tắm rửa xong thì ở lì trong phòng Lý Phỉ. Hoặc là
quấn kín chăn như con nhộng, hoặc là sẽ giả bộ đang ngủ.
Ban ngày Nữu Nữu còn có trò chơi khác.
Trước kia nó ở nhà thường chơi với ba con chó hoặc Tiểu Ngưu. Bây giờ
Điền Dân ở đại môn có rất nhiều trẻ con, Tiểu Ngưu ngày nào cũng đòi đi
chơi với ‘bằng hữu’. Nữu Nữu cũng hâm mộ, giơ chân ngắn, kéo Tiểu Béo
chạy theo, đằng sau là Thu Tịch.
Thu Tịch là nha hoàn Lý Phỉ chọn tới
chiếu cố Nữu Nữu, người hoạt bát, đơn thuần, chơi với Xuân Vân cũng
không tệ, tính tình hai người có chút tương tự, là nha hoàn bậc hai. Thu Tịch cũng đã nói với nàng, chơi cùng mấy đứa trẻ bên ngoài không ai
trông nom, không an toàn, hơn nữa bọn chúng toàn đi chơi trong đất, mỗi
lần trở về người đầy bùn, ngay cả Tiểu Béo cũng là lôi một thân bùn trở
về.
Lý Phỉ không cho rằng nơi này không an
toàn, dù sao nơi này đều là Điền Dân Lý gia trang. Chỉ là mỗi lần trở về đều bẩn nhem nhuốc, đều là Lý Phỉ và Xuân Vân tắm cho, mỗi lần tắm phải hai lượt, Lý Phỉ bị Nữu Nữu ép buộc cho đau đớn sống lưng.
Lý Phỉ cân nhắc thu dọn đám đất trống
trước mặt ra thành một cái sân, đặt hết các đồ chơi của Nữu Nữu vào, còn làm một cái bàn đu dây. Sau đấy Lý Phỉ vẫn cảm thấy thiếu liền cho
ngươi làm thêm một cầu trượt bập bênh, để tùy tùng và nha hoàn ở bên
cạnh trông. Cho đứa nhỏ Điền Dân đều có đến tiền viện chơi. Điền Dân
đương nhiên nguyện ý, bọn họ mỗi ngày phải đi làm việc, không có thời
gian trông con mình, bây giờ có người trông giúp, sao còn không muốn
chứ.
Lý Phỉ cảm thấy bây giờ nhà nàng như cái nhà trẻ ấy, nhưng được cái không phải vướng bận vì Nữu Nữu, Lý Phỉ có
thể làm rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là dùng tới những thứ trong kho hàng. Lúc trước còn bận công trình Lý gia trang chưa hoàn thành và
không có thời gian, cho nên mới buông, bây giờ thời gian trống của Lý
Phỉ có nhiều.
Trước đây Lý Phỉ luôn bảo Hồ đại nương
làm các loại đồ ăn vặt từ ngô và khoai lang. Lý Phỉ không muốn họ chỉ
nướng ăn thôi, như vậy rất nhanh chán, mà lại không kiếm được tiền.
Dựa vào trí nhớ kiếp trước của mình đã
từng ăn qua các loại điểm tâm, Lý Phỉ nghĩ ra đại khái vài loại, bánh
chuối khoai lang, bánh khoai lang trứng gà, cháo khoai lang, bánh xốp
cuốn song sắc, thái dương hoa, khoai lang chiên. Lý Phỉ đem những gì
mình nhớ nói cho Hồ đại nương, chẳng hạn như hình dạng, mùi vị khi ăn,
dùng những nguyên liều gì. Tuy rằng không tinh trù nghệ, nhưng nàng lại
nhớ lâu mùi vị, điều này làm cho Hồ đại nương thật hâm mộ vị giác của
nàng, ghét bỏ trù nghệ của nàng!
Còn có cháo ngô, bánh xốp ngô, quan trọng nhất chính là bánh ngọt.
Lý Phỉ thích ăn bánh ngọt, kiếp trước ăn sáng toàn bằng bánh ngọt, các loại vị, chỉ cần nhìn thấy loại nào là nàng ăn thử ngay.
Lý Phỉ nói cho Hồ đại nương làm các kiểu bánh ngọt bà đều làm được, hơn nữa còn có thêm vị sữa rất thơm. Lý Phỉ
nói cho bà thêm chút hoa quả bên trên vừa nhìn đep mắt lại ăn ngon. Vì
thế, dưới sự gợi ý của Lý Phỉ, Hồ đại nương làm ra các loại bánh ngọt
hoa quả.
Lý Phỉ cho mỗi loại bánh làm được đều
phân phát cho mọi người ăn, tiếp thu ý kiến của bọn họ, nàng cũng mua
một cửa hàng trong thành.
Lý Phỉ sợ Hồ đại nương bận quá, lại tìm
thêm bà tử đến làm cùng bà. Mấy bà tử này đều là thê tử của Điền dân.
Nghe Lý Phỉ muốn tuyển người liền đến. Lý Phỉ cũng nhận bọn họ, coi như
đây là phúc lợi của Điền dân.
Lý Phỉ nói cho bọn họ nếu để lộ phương
pháp nấu ăn ra ngoài thì sẽ đuổi cả nhà họ ra khỏi thôn trang. Lý Phỉ
cũng không cho họ biết đầy đủ các khâu làm việc, đầy đủ các khâu chỉ có
Hồ đại nương biết thôi. Lý Phỉ trả công cũng không tệ, còn nói nếu sinh ý tốt, buôn bán có lời bọn họ cũng sẽ có thưởng.
Quả nhiên mọi người đều gắng sức làm
việc, khi cửa hàng khai trương, Lý Phỉ cho người đứng bên ngoài chào
hàng, cho nếm thử, rất nhanh liền có danh tiếng, sau vài ngày khai
trương sinh ý tốt hẳn lên. Nhưng Lý Phỉ biết, sinh ý tốt như vậy cũng
chỉ được vài ngày thôi, sau đó sẽ giảm bớt, vì đồ ăn vặt cũng không phải lúc nào cũng ăn.
Nơi này bán tốt nhất chính là bánh ngọt, bình thường cha mẹ mang theo con cái lại đều mua một chiếc bánh ngọt
nhỏ. Còn mua bánh ngọt lớn thường là các thiên kim nhà khá giả mới thích đồ ngọt.
Chờ sinh ý ổn định Lý Phỉ mới tính toán
lại. Mỗi tháng cửa hàng lãi khoảng năm mươi lượng, một quý này không tệ, Lý Phỉ thực vừa lòng.
Lần này ở nhà nghỉ ngơi và suy ngẫm cho việc đầu tư tương lai.
“Lý Phỉ tỷ.” Nơi này chỉ có Xuân Vân mới gọi nàng là Lý Phỉ, người khác đều gọi là phu nhân hoặc là công tử.
“Làm sao vậy?”
“Vừa rồi Tri phủ đưa thiếp mời đến, Lý
Phỉ tỷ, tỷ xem xem.” Xuân Vân đưa bái thiếp cho Lý Phỉ, Lý Phỉ nhìn qua ý đại khái nói là nữ nhi Trần Tri phủ làm lễ cập kê, còn nhấn mạnh muốn
nàng mặc nữ trang đi.
Lý Phỉ thấy hơi khiếp sợ, lúc ra ngoài
nàng thường mặc nam trang, nhưng chỉ cần tra qua là biết, dù sao ở trong Lý gia trang, Lý Phỉ cũng thỉnh thoảng mặc nữ trang, những nha hoàn
thân cận sẽ biết. Kỳ thật Lý Phỉ cũng không nghĩ dấu giếm chuyện này, ở
thời đại này cũng khá rộng mở với nữ tử. Lý Phỉ tính toán nhanh tình
huống trước mắt.
Đầu tiên, hắn mời nàng tham gia lễ cập
kê, hẳn là không phải tính kế mình; hơn nữa ngày thường nàng đối xử với
Trần phủ coi như không tệ, ngày lễ ngày tết đều đã tặng mấy thứ qua,
nàng cũng không đắc tội hắn, hẳn là không tìm mình gây phiền toái. Như
vậy hắn chính là muốn mình đơn thuần đi tham gia lễ cập kê? Lý Phỉ đã
nghe nói qua, nữ tử sau lễ cập kê mười lăm tuổi là có thể lập gia đình.
Lúc đó sẽ mời một số người thân, bạn tốt đến dự. Tuy nàng không có mâu
thuẫn gì với Trần Lương, nhưng nàng cũng đâu có là thân bằng hảo hữu gì
của hắn cả.
Đến ngày hôm đó Lý Phỉ lấy ra một bộ trang phục tốt, mang theo Xuân Vân, ngồi lên xe ngựa đi Trần phủ.
Được nha hoàn mang vào hậu viện, Lý Phỉ nhìn qua các trang phục thì nhận ra nữ nhi tri phủ Trần Vi Vi.
Trần Vi Vi ngồi giữa đám người, bọn họ
trò chuyện gì đó còn nàng vẫn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại vài
câu, xem ra nàng là một cô gái thông minh.
Trần phu nhân nhìn Lý Phỉ, trong mắt
hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phục hồi lại, lôi kéo
tay Lý Phỉ, nhìn từ trên xuống, làm Lý Phỉ xấu hổ đỏ cả mặt
“Đúng là một cô gái mà, còn xinh đẹp nữa chứ!” Bà vừa nói vừa gật đầu, Lý Phỉ không hiểu ý tứ của bà, đành ngây
ngốc đứng yên một chỗ.
Trần Vi Vi ở trong đám người mở miệng:
“Mẹ, người cao hứng đến đâu thì cũng không thể cứ kéo tay Lý Phỉ vậy đi, còn không cho nàng ngồi nữa.”
Trần phu nhân nghe xong nói: “Đúng vậy, ta cao hứng quá quên mất, mau mau, mang ghế lại cho Lý tiểu thư.”
Lý Phỉ nhìn hai mẹ con kẻ xướng người
hoạ, không rõ tâm tư bọn họ, cái gọi là địch bất động ta bất động, Lý
Phỉ cảm tạ hai câu, rồi ngồi xuống.
Lý Phỉ vừa ngồi xuống thì thấy tất cả mọi người trong đại sảnh đều soi mói nhìn nàng, nàng bình thản tiếp nhận.
“Vi Vi, sao người như vậy cũng có thể vào đây ngồi?”
Một tiểu cô nương bên cạnh Trần Vi Vi
mang ánh mắt khinh thường nhìn Lý Phỉ nói, chắc là nghe nói qua chuyện
của Lý Phỉ, cho nên mới nói như vậy.
Lý Phỉ có chút thông cảm cho ý nghĩ của
nàng ta, dù sao ở thời đại này nữ giả nam ra ngoài đi loạn, có thể gọi
là đi loạn đi, dù có thành công như thế nào, cũng không thể tránh khỏi
những bàn tán ồn ào. Cho dù ngươi có nhiều tiền đến đâu thì cố một số
thị phi là không thể được lẫn vào. Bọn họ chỉ biết nói ngươi là kẻ nhà
giàu mới nổi, cả người toát ra toàn mùi tiền, đó là chỗ mà họ kinh
thường đấy.
Trần Vi Vi giả bộ không nghe thấy,
chuyển hướng nói: “Ở Lý gia trang hoa đào nở rộ, nghe nói rất đẹp, khi
nào chúng ta đi nhìn xem chứ?”
Lý Phỉ nghe xong lời này cảm thấy Trần
Vi Vi cũng không coi thường mình, giống như là đơn giản chuyển đề tài
câu chuyện. Chẳng lẽ nàng không biết Lý gia trang chính là của mình.
Lý Phỉ nghe thấy mọi người bàn tán đề
tài này, cũng cảm kích nàng ta giải vây. Nhưng nàng cũng không chủ động
đi nói cho những người này mình ở Lý gia trang, mà là giả bộ không biết, ngồi yên một chỗ nghe bọn họ thảo luận, trong lòng chờ đợi ngày cập kê
lễ mau chóng chấm dứt.
“Nhà của ta ở bên kia cũng có cái thôn trang, mọi người có muốn đi không?.” Một cô nương khác diện mạo ngọt ngào nhẹ giọng nói.
Đến đây mấy người đều hưng trí thảo luận đi thế nào. Lý Phỉ không nói chuyện, nhìn bọn họ trò chuyện, bản thân
thì thấy nhàm chán. Những gì bọn họ nói dường như chẳng liên quan gì tới nàng. Mà sau ngày hôm nay nàng và mấy thiên kim, thư hương dòng dõi này sẽ không còn gặp mặt đâu nhỉ?