Hoa cúc khuê nữ cũng không phải để làm như vậy!
Dì cả và mẹ Xuân Hoa mỗi người kéo một bàn tay, lôi kéo Lý Phỉ vào đại sảnh ngồi xuống.
“Tiểu Phỉ à, nếu Nữu Nữu không phải con gái của con thì tốt rồi. Con cũng lớn như
vậy rồi không thể mang theo đứa nhỏ mà sống qua ngày. Tuy rằng con có
nhiều tiền trên người không phải lo lắng cái khác. Nhưng là nữ nhân thì
không thể cứ sống như vậy, phải tìm chỗ mà dựa vào…”
Lý Phỉ nghe bà càng nói càng thấy sợ trong lòng, bà ta muốn làm gì?
Quả nhiên,
mẹ Xuân Hoa không chú ý tới vẻ mặt Lý Phỉ tiếp tục nói: “Dì cả con cũng
quen biết nhiều, cũng nhiều chỗ không tệ, tuyệt đối xứng đôi với con
đấy, con cũng biết con không còn nhỏ nữa phải tìm một mối hôn nhân…”
“Ngừng, việc này bà đừng quản, ta tự có chừng mực.” Lý Phỉ đánh gãy lời của mẹ Xuân
Hoa. Thì ra là đánh chủ ý tìm một mối hôn nhân cho mình.
Mẹ Xuân Hoa
nghe xong lời này thì không thoải mái, lần đầu kiên cường đứng lên: “Con nói cái gì! Cái gì mà tự có chừng mực! Ngươi đừng tưởng một mình ở chỗ
khác thì ta không được quản ngươi! Ta nói cho ngươi, ta là mẹ ngươi!
Cái gì gọi là có chừng mực! Ngươi một cái cô nương gia thì biết cái gì.
Lần này nhất định phải nghe mẹ!”
“Được rồi,
được rồi, muội tử cũng bớt tranh cãi đi. Tiểu Phỉ, không phải Dì cả nói
ngươi, không phải nói cha mẹ chi mệnh môi chước ngôn sao, hôn nhân đại
sự khẳng định là cha mẹ ngươi làm chủ, chẳng lẽ bọn họ còn hại ngươi!”
Lý Phỉ há miệng thở dốc nhưng không nói được điều gì.
Nàng nên nói như thế nào? Ngay từ đầu nàng đã quên mất cổ đại này chính là như thế, một chữ hiếu, một tục cha mẹ chi mệnh môi chước ngôn có thể áp chết
người.
Lý Phỉ nhanh chóng nghĩ biện pháp, bây giờ không thể nói cự tuyệt thì phải rời khỏi nơi này đã, chạy đi rồi nghĩ biện pháp sau.
Hai vị trung niên phụ nữ trước mắt này vì cuộc sống giải trí hữu hạn, vì thế đem mọi thời gian vào sự nghiệp làm bà mối. Hai người trò chuyện với nhau thật
vui, ông chủ kia tiểu tử nọ, đông gia tây ốc đều nói một lượt.
Lý Phỉ như ngồi đống lửa nghĩ như thế nào rời đi, nàng dùng sức nháy mắt với Đoạn Dật Sơn đối diện ngoài cửa.
Đoạn Dật Sơn lăng lăng nhìn Lý Phỉ liếc mắt một cái rồi xoay người tránh ra.
Lý Phỉ ai
thán trong lòng, đáng ra nên mang Hồ thúc đi cùng, hoặc mang theo Đạt Tử cũng được, ít nhất bọn họ có thể hiểu được ánh mắt của mình giúp mình
giải vây.
“Tiểu Phỉ à, ta biết, bây giờ ngươi có tiền thì tâm cũng lớn, nhưng ngươi là cái cô
nương mà một mình nuôi đứa nhỏ là không được.” Dì cả thấy Lý Phỉ có chút không yên lòng nói: “Ngươi yên tâm, Dì cả tìm người nhất định sẽ không
tệ.”
Nói xong
quay đầu nói với mẹ Xuân Hoa: “Muội tử, ta nói ngươi nha, chính là cháu
của tỷ phu ngươi đấy, người ta tuổi còn trẻ đã là cái tú tài đấy.”
“Tú tài!” Mẹ Xuân Hoa nghe xong mắt sáng trưng, nếu là tú tài thì tốt quá, người đọc sách tương lai còn có chức vị đấy. Nếu không là tiên sinh dạy học cũng
cực thể diện. “Nhà người đó có để ý tới Tiểu Phỉ không?”
Lý Phỉ cúi đầu xem thường, nhìn hai bàn tay nắm chặt, không đi được.
“Mẹ!” Lý Mai bưng trà đi ra đỏ mặt giận dữ nói: “Sao mẹ lại có thể nói trước mặt tỷ tỷ như vậy chứ.”
Mẹ Xuân Hoa
và Dì cả thấy Lý Phỉ cúi đầu, nghĩ là nàng là thẹn thùng thì cười ha ha
lên: “Đúng vậy, đúng vậy, là chúng ta hồ đồ, sao có thể đem chuyện này
nói trước mặt một cô nương chứ, Tiểu Phỉ cùng Tiểu Mai đi ra ngoài đi.”
Lý Phỉ như là được thánh chỉ lập tức đứng lên bước nhanh đi ra ngoài, trong mắt người khác như là thẹn thùng muốn chạy trốn.
Lý Phỉ ra cửa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng xoay người nói Lý Mai: “Ta còn có việc, đi về trước.”
Nói xong không chờ Lý Mai trả lời nhanh chân bước đi.
Trên đường trở về vừa vặn gặp phải cha Xuân Hoa.
“Tiểu Phỉ phải đi về?”
Lý Phỉ dừng lại gật đầu lên tiếng, trong lòng nghĩ muốn như thế nào cự tuyệt việc hôn nhân bọn họ nói.
“Không ở nhà ăn cơm à?”
Lý Phỉ trong lòng có tâm sự không chú ý tới vẻ mặt cha Xuân Hoa.
Lý Phỉ lắc đầu: “Hôm nay ta có việc nên không ăn ở nhà.”
“Ừ, vậy chính con chú ý thân thể, không được để mệt nhọc.”
Về nhà Lý
Phỉ không có thời gian xem thường Đoạn Dật Sơn, trực tiếp trở lại phòng. Đau đầu rồi, bây giờ có chuyện phiền phức rồi, chưa kể tới việc bọn họ
nhắc tới chuyện hôn nhân, mà mẹ Xuân Hoa lấy chữ hiếu áp lên đầu Lý Phỉ
sẽ không chịu nổi được.
Nàng giờ mới hiểu hơn cổ đại chính là như thế. Trăm sự hiếu là đầu, người cổ đại rất coi trọng chữ hiếu. Hiện tại trong mắt người khác Lý Phỉ chính là Xuân
Hoa. Vậy họ chính là cha mẹ chính thức, không nói tới chuyện khác,
chuyện hôn nhân là họ tính rồi.
Lý Phỉ không thích người khác can thiệp vào chuyện hôn nhân của mình nhưng giờ lại
không nghĩ ra cách nào cả, chỉ có thể tạm thời nhìn xem. Dù sao bây giờ còn chưa ảnh hưởng tới ích lợi của mình, cũng chưa sinh ra điều nguy
hại tới nàng. Nếu chuyện đó thực xảy ra thì lại nghĩ biện pháp.
Mấy ngày kế tiếp Lý Phỉ cơ bản đều không ở nhà, không tạo cơ hội cho mẹ Xuân Hoa tìm nàng, tránh được một ngày tính một ngày.
Lý Phỉ nghe
Hồ thúc đưa tin mấy ngày nay, thấy ngoại trừ hai ngày trước mẹ Xuân Hoa có tới tìm nàng ra còn không thấy tới lần nào nữa.
Lý Phỉ yên
lòng, hẳn là họ đã hết hy vọng. Mấy ngày nay Lý Phỉ vì né tránh mẹ Xuân
Hoa và vị Dì cả kia mà cả ngày không ở nhà. Làm cho Nữu Nữu cực không
hài lòng, mỗi ngày chạy theo đằng sau mông Lý Phỉ đòi đi cùng. Lý Phỉ
cũng hiểu được ở bên ngoài không bằng ở nhà. Hiện tại mẹ Xuân Hoa buông
tha cho rốt cục có thể an tâm ngốc ở nhà.
“Lý Phỉ tỷ, Tiểu Mai tỷ đến đây.”
Lý Phỉ nghe thấy Xuân Vân nói như vậy, phản ứng đầu tiên chính là chạy, nhưng sau nghĩ lại người tới là Lý Mai hẳn là không sao.
Thấy Lý Mai
đến một mình Lý Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tỷ, tỷ ở nhà à, có phải
mấy ngày nay tỷ bận quá hay không mà không nhìn thấy tỷ ở nhà?”
Lý Phỉ hàm hàm hồ hồ đáp: “Ừ, đúng vậy.”
“Tỷ, tỷ cũng biết chuyện mẹ tìm cho tỷ một mối hôn sự rồi đấy.” Lý Mai có chút thẹn
thùng lắp bắp mở miệng. “Tỷ, kỳ thật có phải tỷ không muốn mẹ tìm mối
hôn nhân cho tỷ cho nên mấy ngày nay vẫn trốn tránh phải không?” Lý Mai
nhìn chằm chằm Lý Phỉ, không muốn bỏ qua vẻ mặt Lý Phỉ.
“Nếu ta không muốn thì sao?”
“Vì sao? Tỷ, tỷ là, là có người trong lòng sao?” Nói tới đây Lý Mai càng ngượng
ngùng, nào có nữ hài tử hỏi như vậy, nhưng vì tỷ tỷ nó phải nói.
Vì sao, cũng không thể nói cho nó rằng, hôn nhân phải lấy tình yêu làm cơ sở, không
có cảm tình, giống như hôn nhân ở thời đại này, chính là môi chước ngôn, Lý Phỉ không thể nhận.
Nếu để cho bọn họ thấy mình kỳ thật có ý trung nhân, như vậy bọn họ có buông tha cho không?
Lý Phỉ liếc mắt nhìn Lý Mai một cái, làm ra một bộ dáng thẹn thùng gật đầu.
“Tỷ!”Lý Mai kinh hô: “Thì ra là thật sự, tỷ, người nọ là ai?” Lý Mai vẻ mặt sốt ruột và lo lắng vội vàng hỏi.
Lý Phỉ ưu thương lắc đầu không nói lời nào. Lý Mai càng đau lòng, trong mắt nó thì ra là người ta không thích tỷ.
Lý Mai đau
lòng tỷ tỷ, thầm mắng trong lòng người nọ có mắt không biết nhìn ngọc,
tỷ tỷ xinh đẹp giỏi giang vậy mà lại không thích, hại tỷ tỷ ở trong này
thương tâm. “Tỷ tỷ, đừng khổ sở, nếu người nọ không thích tỷ, tỷ tìm
người khác là được.” Lý Mai vẻ mặt oán giận: “Tỷ, nghe nói lần này Dì cả tìm người kia là tú tài đấy! Tỷ đi xem thử biết đâu lại thành.”
Lý Phỉ nghe xong lời này trợn mắt há hốc mồm, thật sự là chuyển tảng đá đập chân mình mà! Cuối cùng kết quả lại ra thế này!
“Không,
không cần, ngươi biết không tỷ không quên được hắn, ai cũng không được!
Ngươi đừng khuyên ta.” Lý Phỉ chỉ có thể đâm lao phải theo lao, làm ra
vẻ mặt thâm tình dứt khoát nói.
“Tỷ!” Lý Mai càng đau lòng tỷ tỷ, tỷ tỷ vì một người có mắt không tròng đem lầm chung thân không đáng đâu.
“Tỷ, kỳ thật mẹ sai muội tới đây nói tỷ hai ngày nữa đi hội chùa ngày rằm, nghe nói
ngày đó tú tài kia cũng đi, bảo tỷ đi nhìn xem. Không phải gặp mặt, tỷ
tỷ, tỷ đừng hiểu lầm. Chỉ là để tỷ từ xa nhìn hắn.”
“A?” Làm thân cận? Không ngờ còn có thể làm như vậy.
“Không được, ta không muốn đi!” Vẻ mặt Lý Phỉ kiên quyết cự tuyệt.
“Tỷ, tỷ đi
đi, nói không chừng lại thành đâu! Tỷ, tú tài kia không chừng lại tốt
hơn người nọ đấy!” Vì hạnh phúc tỷ tỷ nhà mình, Lý Mai không yếu đuối
ngượng ngùng như ngày thường mà rất kiên quyết.
“Ah? Ah.” Lý Phỉ khẽ nhếch miệng ngốc lăng nhìn Lý Mai kiên quyết trước mắt.
Vì thế đến ngày mười lăm đó, Lý Phỉ dậy từ sáng sớm, tranh thủ lúc Lý Mai chưa tới chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tỷ, tỷ dậy sớm vậy!” Vừa đi tới cửa thì Lý Mai nhảy ra cười sáng lạn.
Lý Phỉ nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của Lý Mai, vì sao nàng cảm thấy Lý Mai
là một tên phúc hắc nhỉ? Nàng đã dậy sớm thế này rồi còn biết nàng sẽ
trốn? Hoặc là nó am hiểu giả heo ăn con hổ?
Nếu không tiếp xúc với Lý Mai lâu rồi Lý Phỉ nhất định cho rằng nó như vậy.
“Tỷ, sao tỷ lại mặc nam trang? Tỷ, tỷ có biết hôm nay là đi đâu không hả! Là đi hội chùa đấy! Nhanh đi thay đổi đi!”
Cuối cùng Lý Phỉ mặc nữ trang ngồi lên xe ngựa cùng Lý Mai.
Lý Phỉ vén rèm lên nhàm chán đến chết nhìn ngoài cửa sổ, thật sự là nhàm chán!
Mấy đứa nhỏ
đòi theo nhưng bị Lý Mai cường ngạnh trấn áp không cho theo, ngay cả
quần áo và giày mà Lý Phỉ đang mặc đều là Lý Mai chọn. Bên ngoài xe ngựa là vẻ mặt nghiêm túc Đoạn Dật Sơn đang phụng phịu.
Được rồi, kỳ thật người ta là bảo tiêu bây giờ còn phải kiêm chức làm mã phu! Đây là Lý Mai yêu cầu, nó biết Đoạn Dật Sơn là Lý Phỉ mời đến làm bảo tiêu,
ngày thường nhìn thấy Đoạn Dật Sơn, Lý Mai không phải thẹn thùng thì
chính là sợ hãi (+_+, vì sao thẹn thùng và sợ hãi lại cùng một chỗ đâu?)
Lý Phỉ liếc mắt nhìn Lý Mai bên cạnh vẻ mặt hưng phấn, nàng sờ sờ cằm, Lý Mai thật sự có chút không giống ngày thường!
Đây là hội
chùa lớn nhất Phụ Thành, hôm nay dòng người tấp nập. Cầu con, cầu danh
lợi, chỉ cần có tâm nguyện đều đến chùa này. Nghe nói chùa này đã có
lịch sử ba trăm năm, là từ tiền triều lưu lại. Hứa nguyện rất linh
nghiệm.
Lý Mai là
lần đầu tiên đến nên rất tò mò. Bởi vì người quá đông nên rất nhanh hai
người bị tách ra. Lý Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, không cần phải nghe
Lý Mai lải nhải ở bên tai mình nữa rồi.
Nàng chậm rãi đi dạo quanh chùa, nhìn những người mang tâm nguyện tiều tụy quỳ lạy.
“Lý tỷ tỷ?” Lý Phỉ thấy có tiếng gọi mình, quay đầu lại nhìn thấy đó là Trần Vi Vi.
“Thật sự là tỷ, Lý tỷ tỷ, hôm nay tỷ cũng tới tham gia hội chùa à?” Trần Vi Vi nhìn thấy Lý Phỉ thật cao hứng chạy lại.
“Ừ.” Đương nhiên Lý Phỉ không thể nói mình là đi xem mắt? “Còn muội?”
“Ta đi cùng
mẹ. Mẹ muội hàng tháng đều đến bái tế ở chùa này. Ai, ta tuyệt không
thích cái này, nhàm chán chết mất, vừa rồi nhân dịp mẹ đang nghe chủ trì giảng kinh muội chuồn ra đây.”
“Tiểu thư, tiểu thư.”
“Tỷ xem, nha đầu của ta tới tìm ta, chúng ta phải tránh thôi.” Nói xong nắm tay Lý Phỉ tránh người tới lễ bái.
“Như vậy không sao chứ? Mẹ muội lo lắng thì sao?” Lý Phỉ thấy Trần Vi Vi kéo tay mình chạy đi thì hơi lo lắng.
“Không sao
đâu, mẹ ta biết ta không thích, khẳng định biết ta ra ngoài chơi, bà sẽ
không lo lắng.” Trần Vi Vi thể hiện vẻ mặt không sao cả.
“Lý tỷ tỷ, chắc tỷ chưa tới đây đâu, đi, ta mang ngươi đi dạo.”
Nói xong lôi kéo tay Lý Phỉ đi ra sau núi.
Phía sau núi là một rừng phong, lá đỏ đầy khắp núi đồi, liền một mạch thẳng tới chân trời. Không hề thiếu du khách ở đây du ngoạn. Hiển nhiên Trần Vi Vi rất quen thuộc nơi này, mang theo Lý Phỉ đi vào bên trong.
Không đi được bao xa tới một cái đình, trong đình có mấy người đang trò chuyện gì đó.
“Thì ra đã có người.” Trần Vi Vi tiếc nuối nói: “Nơi này phong cảnh rất đẹp, đáng tiếc có người ở đó rồi.”
“Vậy thôi
chúng ta trở về đi.” Lý Phỉ nhìn trong đình toàn là nam, biết tuy rằng
thời đại này cũng khá thoáng với nữ tử, nhưng nam nữ có khác, kiểu đại
tiểu thư khuê các như Trần Vi Vi bị coi rất nghiêm, nữ tử nhà bình
thường mà đi gặp gỡ riêng nam tử cũng bị phỉ nhổ.
“Đợi chút, Lý tỷ tỷ.” Trần Vi Vi nhìn chằm chằm đình bỗng nhiên đỏ mặt.
“Làm sao vậy?” Đối với biến hóa bất thình lình của Trần Vi Vi, Lý Phỉ có chút hồ đồ, sao tự nhiên mặt lại đỏ.
“Kia, người
kia là, là vị hôn phu của ta.” Trần Vi Vi càng nói càng nhỏ, đầu cũng
càng lúc càng cúi thấp, cuối cùng là chôn tại ngực.
Lý Phỉ bừng
tỉnh hiểu ra, hóa ra là như vậy, thảo nào lại thẹn thùng. Lý Phỉ liếc
mắt nhìn trêu tức Trần Vi Vi một cái: “Là người nào? Ta xem xem.”
“Kia, chính là người quần áo màu lam kia.”
Lý Phỉ thật
nghiêm chỉnh quan sát hắn, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, làm cho người ta có cảm giác tươi mát sạch sẽ, diện mạo thanh tú, trên mặt tươi cười chân
thành, thoạt nhìn người cũng không tệ lắm.
“Khi nào thì định thân?”
“Là tháng
trước, vừa định ra.” Trần Vi Vi muốn nhìn lại không dám nhìn, bộ dáng
thẹn thùng nhìn tìm niềm vui Lý Phỉ. Lý Phỉ nhịn không được nở nụ cười.
Người trong
đình nói càng lúc càng lớn, hình như là sắp cãi nhau. Trần Vi Vi bên
cạnh đỏ ửng trên mặt còn chưa tán đi, lo lắng nhìn người trong đình.
Bởi vì Lý
Phỉ và Trần Vi Vi đứng không gần lắm, cộng thêm nơi này cây cối um tùm
nên người trong đình không nhìn thấy. Hơn nữa bên này còn có không ít du khách, cho nên không chỉ có mỗi Lý Phỉ và Trần Vi Vi.
Nhìn kỹ lại
thì thấy là vị hôn phu Trần Vi Vi đang tranh luận gì đó với một người
khác. Người kia cũng cao tầm bằng vị hôn phu Trần Vi Vi, dáng vẻ bình
thường, quần áo bình thường.
“Hà huynh
nói không đúng rồi. Xưa có Tư Đồ Hướng Nguyệt nắm giữ ấn soái kháng địch uy chấn thiên hạ, nay có Trần Tam Nương giàu có nhất phương. Những nữ
tử này đều là kỳ nữ, Tô mỗ bội phục sâu sắc, không thể vì bọn họ là nữ
tử mà phủ định công tích của họ.”
Lý Phỉ nghe
hắn nói như vậy thì kinh ngạc nhìn hắn một cái, Lý Phỉ không ngờ một
người cổ đại có thể nghĩ được như vậy, coi như là khai sáng. Nhìn lại
Trần Vi Vi bên cạnh vẻ mặt ngượng ngùng cười, nàng ấy chắc sẽ hạnh phúc.
Người nọ
giằng co với hắn mặt đỏ lên: “Tô huynh, này, đây là già mồm át lẽ phải. Người xưa vẫn nói ‘nữ tử không tài mới là đức’. Trước không nói tới Tư
Đồ Hướng Nguyệt đã qua đời, chính là Trần Tam Nương hiện tại, bắt chước
nam tử làm việc buôn bán, xuất đầu lộ diện, bây giờ đã mười tám tuổi,
cho dù có chút tiền thì thế nào chứ. Thương nhân là hạ lưu, một cô nương thì nên ở phòng đọc sách thêu hoa, làm như vậy khác gì tự mình làm hạ
lưu, cho nên mới không có người cưới nàng. Tô huynh, ngươi cảm thấy nàng không tệ, cho ngươi cưới nàng chắc gì ngươi đã muốn.”
Bị hắn nói
trắng trợn như vậy, Tô Tử Nguyên mặt đỏ lên: “Hà huynh, không cần tùy
tiện nói xấu thanh danh cô nương người ta, hơn nữa ta có hôn định, hy
vọng Hà huynh cân nhắc trước rồi hãy nói.”
Trần Vi Vi ở một bên tức đỏ mặt: “Đây là loại người nào mà không biết xấu hổ nói như vậy. Trình Tam Nương kia làm sao vậy, người ta có tay có chân có thể
kiếm tiền, so với người chỉ biết nói bốc nói phét, thư sinh không biết
làm gì này thì mạnh hơn nhiều…”
Nghĩ đến ngay cả Tô Tử Nguyên cũng bị hắn mắng thì tức giận ra miệng.
Lý Phỉ cũng thực oán giận, nhưng biết đây là ý tưởng của đa số cổ nhân. Hà? Người kia họ Hà?
Lý Phỉ nhớ
tới Lý Mai đã từng nói, mẹ Xuân Hoa muốn định một mối hôn nhân cho mình, người đó là gọi là Hà tú tài, không phải là hắn đấy chứ?