Lý Phỉ còn học thêm mấy ngày cuối cùng
thì cũng học được ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi, cho ngựa chạy thì Lý Phỉ chưa làm được. Nhưng được thế này đã là không tệ rồi.
Vì thế Lý Phỉ khi ra ngoài chủ yếu là cưỡi ngựa. Nhưng mỗi lần đều là Đoạn Dật Sơn ở bên cạnh dắt ngựa.
Hôm nay Lý Phỉ chuẩn bị đi chi nhánh xem xét. Lý Phỉ mở ba cái chi nhánh ở trong thành, mỗi chi nhánh làm ăn cũng không tệ lắm.
Trên đường đi Lý Phỉ nhìn thấy có người đi lại, nàng thấy rõ bộ dạng người tới, Hà tú tài thần sắc vội vàng, sắc mặt khó coi.
Lý Phỉ không ngờ lại nhìn thấy Hà tú tài ở chỗ này. Đi đường này thường là đi Lý gia thôn hoặc là Lý gia trang, như vậy là hắn đi đâu?
Hà Sự nhìn thấy Lý Phỉ thì tiến lên. Lý Phỉ dừng ngựa lại nhìn hắn.
Tuy rằng sắc mặt Hà Sự không tốt nhưng vẫn thi lễ với Lý Phỉ: “Vị huynh đài này, xin hỏi tới Lý gia trang đi như thế nào?”
Thì ra là thật sự đi Lý gia trang.
Lý Phỉ bất động thần sắc, chỉ vào con đường mặt sau: “Đi thẳng về phía trước là có thể nhìn thấy Lý gia trang.”
“Đa tạ huynh đài.” Hà Sự lại làm cái lễ, Lý Phỉ không quen nhìn bộ dáng này của
hắn, nếu mình gả cho hắn, không nói đến hắn không quen nhìn hành vi của
mình, chính là mỗi ngày hành lễ lẫn nhau như vậy cùng hắn, thật đúng là
chịu không nổi.
Lý Phỉ nhìn Hà sự đi hướng Lý gia trang bản thân lại tiếp tục xuất phát tiến về phía trong thành.
Chờ khi Lý Phỉ xong xuôi công việc trở về đã là trời tối, Hồ thúc báo cáo sự tình hôm nay cho Lý Phỉ.
“Công tử, hôm nay có người tên Hà Sự tới tìm ngươi nhưng ngươi không ở, hắn đợi một lúc thì bước đi.”
“Ừ.” Hôm nay ở trên đường Lý Phỉ đã nhìn thấy hắn, thì ra là thật sự tìm mình.”Hắn có nói gì không?”
Hồ thúc nói: “Hắn nói có việc quan trọng muốn nói với ngươi, vì sao bỗng nhiên từ hôn.”
Lý Phỉ nghe nhịn không được cười nhạo, cái gì gọi là từ hôn? Mình và hắn đâu có hôn ước, như thế nào có thể gọi là từ hôn?
Không quá vài ngày, Hồ Hoa trở lại.
“Công tử, bên ngoài khắp nơi đang truyền chuyện của ngươi.” Hồ Hoa thật cẩn thận nói.
“Nói cái gì?”
“Nói công tử ngươi là nữ tử chưa gả lại có con, còn nói công tử trước kia là cái nha hoàn, hiện tại đã có nhiều tiền như vậy, lai lịch tiền này bất chính…”
Hồ Hoa nói xong thật cẩn thận quan sát phản ứng của Lý Phỉ.
“Hiện tại ở trong thành đã truyền khắp rồi, ta thấy có thể là có người giở trò quỷ.”
Truyền khắp
trong thành? Xác thực, nơi này không có tivi và truyền thông, một tin
tức truyền nhanh như vậy thì nhất định là có người giở trò quỷ. Hơn nữa
thân thế Lý Phỉ thực dễ dàng điều tra ra, nhưng trước đó không có lời
đồn đãi gì, bây giờ lại truyền mở thì nhất định có cổ quái rồi.
“Trong thành cũng có ba gian cửa hàng thực phẩm mở bán đồ ăn giống chúng ta, nhưng
sinh ý không tốt bằng của chúng ta, hơn nữa tuy rằng đồ ăn bọn họ làm
theo bộ dáng của chúng ta nhưng không có hương vị tốt như của nhà chúng
ta.”
“Vậy ngươi đi thăm dò xem.”
Chờ Hồ Hoa
đi rồi, Lý Phỉ đã sớm nghĩ đến cửa hàng của mình sẽ phát triển không
ngừng, sinh ý bên Lạc Dương kia cũng không tệ, Trình gia đang chuẩn bị
đến kinh thành mở thêm mấy nhà. Loại tình huống này, khẳng định sẽ có
người đỏ mắt, nhất định bọn họ sẽ bắt chước những thứ trong cửa hàng của mình.
Còn chưa đợi được tin tức của Hồ Hoa lại truyền đến một cái tin tức xấu, thì phải là có người ăn thực phẩm trong điếm của mình trúng độc, hiện tại Hồ Hoa bị bắt vào nhà lao.
Lý Phỉ vội
vàng đi huyện nha. Khi đó Hồ đại nương và mấy đầu bếp nữ cũng bị bắt vào nhà lao. Lý Phỉ đút lót quan sai gặp được Hồ Hoa và Hồ đại nương, thấy
Hồ Hoa và Hồ đại nương, còn có mấy đầu bếp nữ vẫn khỏe không bị thương,
thế này mới yên tâm.
Lý Phỉ không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp làm bảo bọn họ nói rõ ràng sự tình.
Thì ra là
sáng sớm hôm nay có một đám người nâng một người vào, nói là ăn bánh
ngọt cửa hàng nhà nàng trúng độc, tiếp theo là quan nha tới bắt người.
Hồ đại nương khẳng định tuyệt đối đồ ăn mình làm không thể làm người ta trúng độc được, khẳng định là vu hãm.
Lý Phỉ trấn an bọn họ, nói cho bọn họ rất nhanh sẽ đi điều tra rõ ràng để cứu bọn họ ra.
Lý Phỉ thấy
việc này đến quá khéo, khẳng định là có dự mưu sẵn rồi. Nàng lại đút lót chút tiền, hy vọng quan sai có thể chiếu cố mấy người Hồ Hoa và Hồ đại
nương một chút. Những người đó thu tiền đương nhiên không cự tuyệt.
Lý Phỉ đi ra khỏi nhà lao, hiển nhiên ánh sáng bên ngoài làm cho Lý Phỉ không thích
ứng, nàng lấy tay chắn ánh mặt trời. Lý Phỉ đi về cửa hàng trước, cửa
hàng cơ bản không có mối làm ăn nào, mọi thứ lộn xộn. Lý Phỉ cho người
đóng cửa lại, bản thân thì chuẩn bị đi Trần phủ tìm Trần Lương, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Lúc tìm được Trần Lương, dường như hắn biết nàng muốn nói gì, hắn không hứa hẹn cái
gì, chỉ là nói cho Lý Phỉ ba ngày sau hắn sẽ khai đường thẩm tra xử lí
vụ án này, cũng uyển chuyển tỏ vẻ, dường như khổ chủ thực kiên định, hơn nữa cũng muốn đem chuyện này xé ra to.
Lý Phỉ biết tin tức này lập tức đi tìm người cáo trạng, cũng chính là người công bố chính mình trúng độc.
Hỏi thăm sau mới biết được, xác thực người này trúng độc, hơn nữa hắn tìm đại phu
nổi tiếng trong thành xem bệnh, đại phu cũng kết luận là trúng độc.
Đương nhiên
Lý Phỉ không tiếp thu chuyện hắn vì ăn đồ quán mình mà trúng độc, như
vậy người kia hoặc là ăn cái khác trúng độc, hoặc chính là cố ý.
Nếu là ăn
cái khác trúng độc, vì sao người kia trực tiếp tìm quán mình, hình như
nhận định nhất định sẽ trúng độc, hơn nữa nhất định là ăn Lý gia gì đó
mới trúng độc.
Trọng yếu nhất là hắn tìm đại phu.
Lý Phỉ đã
sớm hỏi thăm tốt lắm, người kia là con ma bài bạc, trời sinh tính ham
bài bạc, không nói đến hắn ngày đó vì sao đi vào quán của mình mua bánh
ngọt, nhà hắn hiện tại chỉ có bốn bức tường là tuyệt đối không có khả
năng đi tới chỗ Viên đại phu kia. Viên đại phu là nổi danh danh y trong
thành, tiền chẩn mạch không phải người thường có thể trả được. Có tin
chẩn của Viên đại phu, nếu lên công đường, có nhân chứng, với lại nhân
chứng này lại rất có tiếng sẽ tăng cường độ tin tưởng của họ.
Lý Phỉ đem
tra xét rành mạch con ma bài bạc kia. Con ma bài bạc này tên Trương
Cường, trong nhà không có cha mẹ, có một người vợ. Rất yêu đánh bạc,
nghe nói đánh thua hết cả ruộng đất trong nhà, mấy ngày hôm trước còn bị sòng bạc đòi nợ, hôm kia không biết như thế nào mà lại có tiền trả,
còn có cả tiền đánh thêm ván nữa, đương nhiên vẫn là thua.
Lý Phỉ cho rằng số tiền đó rất khả nghi. Đồng dạng khả nghi còn có một gian cửa hàng trong thành.
Lý Phỉ tới cửa hàng gần đó mua chút điểm tâm, ngồi ở một tửu lâu gần đó.
Điểm tâm này rất giống cửa hàng nàng, chắc là mất rất nhiều công sức. Nhưng xác thực hương vị kém một chút. Chắc là khi phối nguyên liệu chưa nắm chắc kĩ
thuật, chắc là một số kĩ thuật họ không biết. Nhưng cửa hàng này sau
khi cửa hàng nhà mình gặp chuyện không may sau thì dường như sinh ý tốt
hơn rất nhiều.
Nghe nói
thời gian trước họ khai trương có làm chuyện hạ giá, tuy rằng có làm
giảm sinh ý cửa hàng của hàng, nhưng hương vị vẫn kém hơn, cho nên không có ảnh hưởng lớn gì. Lúc ấy Lý Phỉ không để ý, kiểu cạnh tranh như vậy
là bình thường.
Nhưng bây giờ xem ra lại quá mức trùng hợp. Lý Phỉ cảm thấy chuyện lần này chắc chắn có liên quan tới nhà đó.
“Hà huynh!
Nghe nói ngươi đính hôn, chính là vị kia ở Lý gia trang?” Thanh âm người nọ không nhỏ, Lý Phỉ nghe thấy hắn nói tới Lý gia trang, theo phản xạ
nhìn xuống thì thấy Hà Sự ngồi cùng một đám người trong đại sảnh lầu
một.
Lý Phỉ ở ghế lô lầu hai nên những người đó không thấy nàng.
Hà Sự sưng mặt lên “Đừng nói nữa!”
Hắn nói xong buồn bực ngồi một bên uống rượu.
“Làm sao
vậy, Hà huynh? Nghe nói gia cảnh vị kia không tệ đâu, ngươi xem Lý gia
trang này đều là của nàng, hơn nữa hình như người cũng không tệ đâu.”
Ngữ khí người kia lỗ mãng, Hà Sự bị bọn họ cười sắc mặt càng khó nhìn.
“Hừ! Đừng
nói cho ta ngươi không nghe nói! Nữ tử không tuân thủ nữ tắc như vậy
dùng làm gì! Chưa xuất giá đã có đứa nhỏ còn muốn gả cho ta! Ta cũng
không muốn kết hôn với cái phụ nhân cho ta đội nón xanh!”
Lý Phỉ nghe
xong mặt trắng bạch, cho dù Lý Phỉ phóng khoáng tới đâu nhưng nghe được
người khác chửi bới mình như vậy cũng sẽ tức giận.
“Nói cũng
phải, nàng trước đó chỉ là cái tiểu nha đầu, lại lập tức có nhiều tiền
như vậy, mua nhiều đất như vậy, ngươi nói có thể hay không tiểu tử Lý
gia kia…”
Bọn họ càng nói càng thái quá, cuối cùng nói Nữu Nữu là của lão gia Lý gia, chính mình là cái ngoại thất.
Lý Phỉ rất
muốn lao ra chửi những người đó một trận nhưng cố nhịn xuống. Nàng hít
sâu một hơi, ổn định tâm thần, nói với Đoạn Dật Sơn bên cạnh: “Đoàn đại
ca, ngươi giúp ta nhìn ông chủ cửa hàng này.”
Lý Phỉ phái
người điều tra lão bản cửa hàng này rồi, là từ kinh thành đến đây, họ
Ngô. Cũng không có gì đặc biệt. Lý Phỉ cảm thấy, nếu ông chủ cửa hàng
này có liên quan tới Trương Cường thì chỉ cần mình thoáng bức bọn họ
nhất định lộ ra dấu vết.
Đoạn Dật Sơn nghe xong muốn nói lại thôi, sau đó vẫn gật đầu đáp ứng.
Lý Phỉ trở
lại thôn trang thì nhìn thấy Hồ thúc và Đạt Tử đứng ở cửa vẻ mặt lo
lắng. Nhìn thấy ngựa Lý Phỉ lập tức tiến lên. Lý Phỉ không nói gì thêm,
cho hai người đi theo đến đại sảnh.
“Công tử, mẹ và ca ca ta làm sao vậy?”
Lý Phỉ vừa ngồi xuống, Đạt Tử liền nhịn không được hỏi.
“Hiện tại
tạm thời không sao.” Lý Phỉ an ủi hai người: “Trần đại nhân nói ba ngày
sau khai thẩm, mấy ngày nay chúng ta tìm được chứng cớ là được.”
“Công tử,
ngươi cũng biết, mẹ và mẹ ta sẽ không hạ độc hại người, vì sao người
khác ăn không làm sao còn người đó ăn lại có chuyện! Nhất định là hắn vu khống!” Đạt Tử vẻ mặt tức giận nói.
” Đương
nhiên ta biết, nhưng hắn ta một mực cam đoan không ăn ở chỗ khác, chỉ ăn bánh ngọt trong cửa hàng bị trúng độc nên có thể nói gì chứ!”
“Ta muốn đi đánh hắn một trận, hỏi hắn sao lại hãm hại mẹ và ca ca ta!” Đạt Tử tức giận giơ nắm đấm vội la lên.
“Ngươi đứa
nhỏ này nói cái gì vậy! Đừng thêm phiền!” Hồ thúc ở một bên quở trách,
tuy rằng Hồ thúc cũng rất lo lắng nhưng biết chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Hiện tại Lý Phỉ thật sự chưa nghĩ ra cách nào, chỉ là bảo bọn họ tạm thời đừng có gấp, rất nhanh sẽ kết quả.
Lý Phỉ nằm ở trên giường muốn nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại Hoa Tử và Hồ đại nương đều ở trong lao, rõ ràng là có người muốn hãm hại
mình. Mà lúc này Lý Phỉ nghĩ tới những lời đồn gần đây. Lúc đầu Lý Phỉ
không để ý, nhưng bây giờ khác rồi. Những lời mình nghe được này e là có người cố ý nói ngoa, bịa đặt. Chỉ sợ rất nhiều người cũng nghĩ như vậy, chính mẹ ruột Xuân Hoa lúc đầu cũng nghĩ như vậy huống chi là dân chúng bình thường khác!
Lai lịch Nữu Nữu có thể giải thích được, có người biết nó là do được nhặt về, nhưng
số bạc tự nhiên toát ra kia nói thế nào. Nói cho bọn họ là mình bán mẫu
đơn được ư! Quang minh chính đại!
Đương nhiên
không thể nói như vậy, nói xong chỉ sợ càng phiền toái. Người ta sẽ lại
hỏi mẫu đơn lấy ở đâu ra, cứ dây dưa như vậy chẳng lẽ sau cùng lại phải
nói mình có cái không gian à!
Nhưng những
lời đồn đãi hôm nay mình nghe được, ai nghe xong đều khó chịu, mà mình
lại không thể giải thích được chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Một loại cảm giác cô độc, khát vọng ấm áp, hy vọng có chỗ dựa vào dâng lên trong
lòng. Cho dù đời trước hay đời này Lý Phỉ cũng chưa từng yếu đuối. Đời
trước nàng đã sớm phải gánh trọng trách gia đình, đời này luôn vì cuộc
sống của mình và phấn đấu. Nhưng bây giờ cảm giác đó lại mãnh liệt như
vậy.
Nàng giơ hai tay ôm đầu gối nằm ở trên giường…