Việc nghiên cứu nước hoa có rất nhiều tiến triển.
Bởi vì ở kinh thành không có hoa hồng, cho nên dùng là tài liệu khác như
quế, hương căn, sơn thương tử, vân vân, nhưng đều thành công tinh luyện
thành tinh dầu.
Nếu loại thực vật này có thể tinh luyện ra, nói vậy hoa hồng sẽ không khó
khăn lắm. Điều này làm cho Lý Phỉ sau khi trở về từ Đoạn phủ, nghe được
tin tức tốt nhất, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
“Diêu cô nương, bên ngoài có người nói muốn gặp ngươi.” Tiểu nhị cửa hàng lên lầu, nói với Diêu Mạn đang thương lượng chuyện nước hoa với mình.
“A? Ai cơ?” Diêu Mạn cầm nước hoa vừa chế ra hỏi.
“Là công tử Viên gia.”
Diêu Mạn dừng tay, “Không phải đã nói người Viên gia tới tìm ta thì nói ta không có ở đây rồi sao?”
“Ta nói, nhưng hắn ngồi ở chỗ kia không đi, nói muốn chờ ngươi.”
“Mặc kệ hắn, để hắn chờ đi.” Diêu Mạn thờ ơ nói.
Lý Phỉ nhìn thoáng qua Diêu Mạn chuyên tâm nghiên cứu nước hoa, xem ra Diêu Mạn thực chán ghét Viên gia.
Chờ đến chạng vạng, hai người chuẩn bị trở về, Diêu Mạn nói với Lý Phỉ: “Lý tỷ tỷ, hôm nay tới nhà ta ăn cơm đi. Mẹ ta muốn mời ngươi ăn cơm, cảm
tạ ngươi chiếu cố ta đấy.”
“Được, đi thôi.” Lý Phỉ gật đầu đồng ý.
Đi xuống lầu, hai người nói nói cười cười, một người đột nhiên vọt lên, “Biểu muội, thì ra ngươi ở đây à.”
Vị này đúng là thiếu gia Viên gia, hắn nhìn thấy Diêu Mạn, vẻ mặt vui mừng.
“ừm, có việc sao, biểu ca?” Diêu Mạn không nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, lạnh lùng nói ra.
Viên gia biểu ca thấy Diêu Mạn vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt không tự giác toát ra biểu tình khổ sở, “Biểu muội, sao muội đột nhiên lại chuyển đi rồi?”
“Đó không phải nhà của ta, ta không thể cứ ở kia mãi, sẽ thêm phiền toái cho nhà các ngươi.”
Viên gia biểu ca giống như không nghe thấy Diêu Mạn châm chọc, vội vàng nói: “Không phiền toái, muội là thân nhân của chúng ta, làm sao có thể phiền toái chứ.”
Diêu Mạn nhìn thiếu gia Viên gia, trên mặt lộ vẻ trào phúng cười, “A, ngươi
nghĩ như vậy, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy. Còn có,
biểu ca, ngươi về sau đừng tới tìm ta, ngươi như vậy, mợ sẽ mất hứng.”
Nói xong, Diêu Mạn xoay người bước đi, Lý Phỉ đuổi kịp.
Lên xe ngựa, Diêu Mạn cười xin lỗi Lý Phỉ, “Làm cho ngươi chê cười rồi.”
“Không sao đâu.” Lý Phỉ nhìn thấy thiếu gia Viên gia kia vẻ mặt cô đơn ly khai.
“Hắn là biểu ca của ta.” Diêu Mạn đột nhiên nói, “Là con mọt sách, cũng là
cử nhân, mợ sợ ta chậm trễ hắn, cho nên không cho phép hắn lui tới với
ta, bà ta muốn con mình cưới thiên kim tiểu thư.”
Trong lời nói của Diêu Mạn mang theo ngữ khí trào phúng.
Lý Phỉ nghe nàng nói như vậy, trong lòng hiểu được là chuyện gì xảy ra. Từ vừa rồi nghe Diêu Mạn nói, hẳn là thích Viên gia biểu ca kia đi.
Chẳng lẽ mọi biểu muội đều thích biểu ca?
Hai ngày trước Đoạn Dật Sơn bị phái ra kinh thành ban sai, cho nên có mấy
ngày không có gặp mặt. Lý Phỉ không khỏi có chút tưởng niệm. Lý Phỉ nhìn thiệp mời trên tay, đây là bái thiếp của Hạ Tư Nhu, mời Lý Phỉ đi Hạ
phủ một chuyến. Lý Phỉ không muốn đi bởi vì ngày đó Hạ Tư Nhu nói thực
dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, hiện tại gọi mình đi, sợ cũng không
có chuyện tốt gì. Nhưng nghĩ đến hai ngày trước Đoàn phu nhân nói với
mình, muốn mình kết giao với nhiều danh môn khuê tú, trong lòng thở dài
một hơi, vẫn là đi thôi.
Ngày hôm sau, Lý Phỉ đổi trang phục đi Hạ phủ.
Được nha hoàn mang vào trong, phát hiện bên trong ngồi đầy người. Lúc Lý Phỉ đi vào, trong phòng liền im lặng. Hạ Tư Nhu tiến lên, lôi kéo tay Lý
Phỉ, kéo Lý Phỉ ngồi bên cạnh nàng ta.
“Lý tỷ tỷ, chúng ta đang đợi ngươi, vừa mới còn nói ngươi đấy.”
Lý Phỉ lập tức xin lỗi vài câu, liếc mắt nhìn người trong phòng, thấy
trong đó một ít ánh mắt nhìn mình toát ra hèn mọn, còn có một ít căn bản không nhìn Lý Phỉ.
“Thì ra là ngươi!” Trong đó một cô nương đứng lên nhìn kinh ngạc Lý Phỉ nói. Lý Phỉ cũng quay đầu lại nhìn cô nương kia, tuy rằng cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
“A, Thanh Hòa, ngươi quen Lý tỷ tỷ?” Hạ Tư Nhu vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Thanh Hòa cười cười lấy lòng Hạ Tư Nhu, trào phúng nhìn Lý Phỉ nói với cô nương bên cạnh: “Lý Uyển Như, ngươi xem nàng là ai?”
Cô nương mặt quả táo ở bên cạnh bị hỏi ngẩng đầu nhìn Lý Phỉ một cái rồi lắc đầu.
“Cũng phải thôi, ngươi khả năng không biết, ai sẽ nhớ rõ một cái thô sử nha hoàn nhà mình chứ.”
Nàng vừa mới dứt lời, phòng ở vang lên thanh âm hút hơi, thậm chí một hai thanh âm nhỏ giọng kinh hô.
Một phấn y cô nương ngồi ở bên cạnh Hạ Tư Nhu nhìn Lý Phỉ, trong mắt không
che giấu hèn mọn, “Hạ nhân chính là hạ nhân, không biết dùng thủ đoạn dụ dỗ gì, cướp người trong lòng của người khác, hừ! Chim trĩ chung quy là
chim trĩ, nghĩ mình mặc tốt một chút là có thể biến thành phượng hoàng.”
Lý Phỉ trong lòng thở dài một hơi, xem ra rất nhanh, nơi này sẽ biến thành đại hội phê đấu mình.
“Tĩnh Tư, Lý tỷ tỷ tốt lắm, đừng nói lung tung! Lý tỷ tỷ, thật sự là thực xin lỗi. Ngươi đừng trách, nàng không phải đang nói ngươi.” Hạ Tư Nhu ngăn
phấn y cô nương nói, xin lỗi với Lý Phỉ.
Lý Phỉ âm thầm phiên cái xem thường, vì sao cố ý thêm một câu nói cường
điệu “Không phải nói ngươi”? Nếu không phải lúc đầu mình nhìn thấy khi
Thanh Hòa kia nói, nàng âm thầm gợi lên khóe miệng, hiện tại sợ là bị
nàng lừa đấy.
Lý Phỉ vừa định nói không quan hệ, cô nương tên Tĩnh Tư bên cạnh kia đã mở miệng trước, nàng quyệt miệng bất mãn nói: “Hạ tỷ tỷ, nàng đoạt Đoàn
đại ca, sao ngươi còn giúp nàng nói chuyện!”
Ngươi thấy nàng giúp ta chỗ nào?
“Còn có, ta vốn nói chính là nàng, nghĩ mình bay lên thì thật sự thành
phượng hoàng chắc!” Nói xong, Tĩnh Tư cô nương trừng mắt nhìn Lý Phỉ.
Lý Phỉ nghe nàng càng nói càng quá đáng, trong lòng không khỏi tức giận.
Nói mình là nha hoàn không có vấn đề gì, bởi vì đó là sự thật, nhưng nói mình đùa giỡn thủ đoạn muốn bay lên đầu lại làm cho người ta trong lòng không thoải mái.
Lý Phỉ thấy Hạ Tư Nhu vừa muốn làm người tốt ngăn cản Tĩnh Tư, cưỡng chế
trong lòng tức giận, mở miệng đánh gãy nàng muốn nói, “Hạ cô nương, xem
ra mọi người không chào đón ta, ta nên đi thôi.”
“Lý tỷ tỷ, ta không biết sẽ biến thành như vậy, ngươi đừng để ý.”
Lý Phỉ nhíu mày nhìn Hạ Tư Nhu trước mắt, nói ngược lại: “Bị người ta nói thành như vậy, ai cũng sẽ để ý.”
Hạ Tư Nhu thật không ngờ Lý Phỉ sẽ nói như vậy, không khỏi sửng sốt một
chút, lập tức vừa cười nói: “Ta đây thay các nàng xin lỗi ngươi.”
Lý Phỉ nghe xong, hít sâu một hơi, cưỡng chế xúc động muốn mắng chửi người, cười nói: “Không sao.”
Ra Hạ phủ, Lý Phỉ ngồi lên xe ngựa, Lục Hổ bên ngoài đánh xe mở miệng nói: “Đại tẩu, hay là, ta đi giáo huấn các nàng một chút, thật sự là không
biết tốt xấu!”
Lục Hổ làm ám vệ, đương nhiên nghe được những lời này, hắn thật không ngờ
tiểu thư khuê các dĩ nhiên là cái dạng này, còn có biểu tiểu thư kia,
nhìn thế nào cũng thấy giả? Thật không biết các nàng nghĩ như thế nào.
Lục Hổ nghĩ Lý Phỉ nhất định trong lòng chịu khổ sở, cho nên nói an ủi như vậy.
“Được!”
Lục Hổ thiếu chút nữa ngã xuống.
“Đại tẩu, ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?” Lục Hổ cảm thấy mình nghe lầm
rồi, vừa rồi mình chỉ là an ủi nàng mới nói những lời này, đại tẩu làm
sao có thể cảm thấy tốt chứ?
Đại tẩu thuần khiết xinh đẹp, tâm địa thiện lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lên được đại sảnh xuống được phòng bếp…
Dù sao chính là các loại tốt, trong cảm nhận của mình đại tẩu tốt nhất,
cho nên mình vừa mới nghe được kia là lầm rồi phải không?
“Ngươi nói bỏ thuốc xổ tốt hay là phấn ngứa tốt, hoặc là cả hai đều bỏ?”
Nghĩ tới tiểu thư khuê các xách quần đi tranh nhà xí, hoặc là không hề hình
tượng gãi ngứa, Lục Hổ không khỏi đánh cái rùng mình.
Không phải đánh cho tàn phế hoặc là đả thương người khác, hạ ngoan thủ ở chỗ
các nàng để ý, đây mới là biện pháp trừng phạt các nàng trí mạng nhất!
Hình tượng tẩu tử tốt đẹp trong lòng Lục Hổ tiêu tan hết…
Đoạn Dật Sơn nhận được tin tức của Lý Phỉ vào lúc ban đêm thu được tình báo của Lục Hổ.
Nghe Lục Hổ nói lại Lý Phỉ muốn dùng cách đó, nói Lý Phỉ tức giận như thế
nào, thế cho nên nàng không bình tĩnh như ngày thường được, nghĩ ra cái
cách như vậy.
Đoạn Dật Sơn nở nụ cười một chút, có lẽ Lý Phỉ thật sự là nghĩ như vậy đâu!
Chỉ là nghĩ đến những người đó nói những lời này, Đoạn Dật Sơn giận tái
mặt, có một số người cần phải được giáo huấn, tâm tư nhiều lắm!
Đương nhiên, chuyện này Lý Phỉ chỉ là nói giỡn thôi, không thật sự sai Lục Hổ đi làm. Sau này thu được bái thiếp của Hạ Tư Nhu, nàng không đi nữa.
Đùa giỡn tâm cơ với nữ nhân này thật sự là mệt hơn buôn bán. Lý Phỉ càng
nguyện ý dồn sinh mệnh của mình vào việc kiếm tiền vẫn hơn.
Vì thế, Lý Phỉ càng chuyên tâm vào việc nghiên cứu nước hoa, đầu nhập càng nhiều.
Hôm nay Lý Phỉ bị Nữu Nữu nháo, nói mấy ngày rồi không chơi cùng nó, hôm
nay nhất định phải mang nó đi chơi. Lý Phỉ nghĩ đúng là mấy ngày bỏ qua
nó, hơn nữa mình cũng có chút mệt, cho nên quyết định mang nó đi chơi.
Cái gọi là đi chơi chính là đi mua các loại mà Nữu Nữu muốn, đi dạo đông, đi dạo tây.
“Phu nhân, trên lầu có công tử tên Công Tôn mời ngươi đi lên.”
Lý Phỉ đang cùng Nữu Nữu xem xiếc ảo thuật phía trước, một tiểu nhị tiến lên nói.
Công Tôn?
Không nghĩ tới gặp hắn khéo như vậy. Lý Phỉ nhìn tiểu nhị chỉ vào tửu lâu,
thấy Công Tôn đứng ở cạnh cửa sổ lầu hai, nhìn Lý Phỉ và Nữu Nữu cười.
Lý Phỉ mang theo Nữu Nữu lên ghế lô. Công Tôn nhìn thấy hai người thật cao hứng, đặc biệt lúc nhìn thấy Nữu Nữu.
“Nữu Nữu, còn có nhớ ca ca hay không!” Công Tôn cười thân thủ muốn ôm Nữu
Nữu, lại bị Nữu Nữu né tránh. Nữu Nữu nhìn thoáng qua hắn, không để ý
tới, chuyên tâm chơi tượng đất trong tay.
Thấy Công Tôn ngượng ngùng, Lý Phỉ việc giải thích nói: “Nữu Nữu đã lâu
không gặp ngươi rồi, bây giờ e là không thể nhớ ngay được.”
Công Tôn cười nói với Lý Phỉ: “Không sao. Kỳ thật như vậy cũng tốt, chuyện không vui đã quên thì thôi.”
Trưởng thành, rất nhiều chuyện ngươi muốn quên cũng không quên được.
Nhìn Công Tôn tươi cười, Lý Phỉ cảm thấy trong tươi cười có chút cô đơn.
Lý Phỉ không đành lòng, khi đó Nữu Nữu và Công Tôn cảm tình thật sự tốt
lắm, chỉ là trẻ nhỏ vốn trí nhớ còn kém, lâu như vậy không gặp, khó
tránh khỏi sẽ không nhớ được. Nàng nói với Nữu Nữu trong lòng:
“Nữu Nữu, con không nhớ rõ sao? Hắn là Công Tôn ca ca của con đó, không, kỳ
thật con luôn gọi là Tôn ca ca đấy. Khi đó hắn luôn mang con đi chơi.”
Nữu Nữu nghe xong, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Công Tôn trong chốc lát, nghĩ nghĩ, giống như thật sự nhớ tới cái gì, giơ tay đi qua cho Công Tôn ôm.
Công Tôn lập tức nở nụ cười, tiếp nhận Nữu Nữu, đặt nó trên cổ lắc lắc, đùa Nữu Nữu cười khanh khách không ngừng.
“Nghe nói Đoạn Dật Sơn hướng Hoàng Thượng thỉnh chỉ tứ hôn?” Công Tôn vừa
chơi với Nữu Nữu, vừa làm bộ như lơ đãng hỏi Lý Phỉ bên cạnh.
Công Tôn thấy Lý Phỉ gật đầu, trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười làm cho Công Tôn cảm thấy chói mắt.
Mấy ngày trước hắn đã biết Đoạn Dật Sơn dâng tấu chương, hắn ngay từ đầu
còn có chờ mong, đây là Đoạn Dật Sơn nhất sương tình nguyện, bản thân Lý Phỉ không muốn, cho nên muốn dùng cách tứ hôn này đến bức bách Lý Phỉ.
Tuy rằng nói vậy là cho mình nghe thôi, Công Tôn không tin. Bởi vì từ
khi Lý Phỉ đến kinh thành, Công Tôn lúc nhàn rỗi sẽ đi tới con phố Lý
Phỉ ở, mỗi lần có khi nhìn thấy một mình Lý Phỉ trở về, có khi Đoạn Dật
Sơn cùng nàng, khi đó nàng tươi cười chói mắt tựa như như bây giờ!
Hiện tại nhìn thấy Lý Phỉ nhắc tới Đoạn Dật Sơn không tự giác lộ ra tươi
cười, Công Tôn biết mình chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Lý Phỉ thấy Công Tôn đột nhiên trầm mặc, đang định mở miệng nói cái gì đó, thì Công Tôn lại ngẩng đầu cười nhìn Lý Phỉ: “Ta mua vài thứ cho Nữu
Nữu, để ta đưa tới chỗ của ngươi.”
Lý Phỉ vội vàng xua tay nói quá khách khí. Công Tôn chỉ cười cười không nói cái gì.
Chờ ăn qua cơm chiều, Công Tôn đưa hai mẹ con trở về.
Công Tôn mua không ít thứ tốt cho Nữu Nữu, lúc tách ra, Nữu Nữu ở trong lòng Lý Phỉ ngoắc nói tái kiến Công Tôn, “Tôn ca ca, lần sau còn gặp Nữu
Nữu.”
Công Tôn gật đầu, nhéo nhéo khuôn mặt Nữu Nữu mới rời đi.
Lý Phỉ nhìn một đống lớn trong phòng, lại nhìn Nữu Nữu mừng rỡ híp mắt,
thở dài, còn tưởng rằng không nhiều lắm, hiện tại nhìn thoáng qua, không phải là nhiều, là quá nhiều.
Lý Phỉ lật xem một chút, có máy xay gió, đèn lồng nhỏ, còn có các loại
quần áo nhỏ, lớn nhỏ hợp người Nữu Nữu, có rất nhiều đầu hoa, không ngờ
còn có cả một bộ tranh, Lý Phỉ mở ra xem, trên tranh vẽ là Nữu Nữu và Lý Phỉ.
Hai người ngồi ở dưới tàng cây hoa đào nở rộ, vẻ mặt tươi cười. Thế nhưng họa giống như thật!
Lý Phỉ nghĩ nghĩ, cất bức tranh đi.