Qua vài ngày Lý Phỉ ngồi kiệu tướng quân phủ đi tới cửa hàng nước hoa. Lần
này hiển nhiên không phải Lý Phỉ phong cách điệu thấp như trước, còn vận dụng thị vệ. tướng quân phủ Xa xa đã dẫn không ít người vây xem.
Diêu Mạn xa xa đã tới đón tiếp Lý Phỉ, ra vẻ tự hào nói với một vị phu nhân bên cạnh, vị này là tướng quân phu nhân.
Mặc kệ người bên cạnh sợ hãi than, Diêu Mạn chân chó tiến lên tiếp đón:
“Phu nhân, ngài muốn cái kia ta đã chuẩn bị tốt cho ngài rồi, ngài có
muốn nhìn xem không?”
Lý Phỉ mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Diêu Mạn một cái, mình không
nói gì, Xuân Vân một bên có chút cao ngạo liếc mắt Diêu Mạn, nói: “Trước nhìn kỹ rồi mới nói đi.”
Nói xong đỡ Lý Phỉ đi vào bên trong.
Vào hậu đường, Lý Phỉ buông tay Xuân Vân ra, không nhịn được nở nụ cười, “Vừa rồi còn rất vênh váo tự đắc thôi!”
Xuân Vân mặt đỏ lên. Lý Phỉ không nhịn được nhéo nhéo mặt của nàng, “Ngươi
yên tâm, diễn tốt như vậy, sinh ý của Hồ Hoa nhất định sẽ tốt, chờ cửa
hàng ổn định lại, ta liền làm hôn sự cho các ngươi đi. Mẹ ngươi gần đây
cũng nói chuyện này với ta đấy.”
“Lý Phỉ tỷ!” Xuân Vân đỏ mặt gắt giọng.
Thấy Xuân Vân đỏ mặt, Lý Phỉ không đùa nàng nữa, lại thấy Diêu Mạn bên cạnh
vẻ mặt cô đơn, trong lòng biết có lẽ nàng lại nghĩ tới biểu ca của nàng
kia.
“Xuân Vân, chính ngươi ra xem đi, thuận tiện giúp Hồ Hoa một chút.”
Xuân Vân đơn thuần, nghe xong không nghĩ nhiều, tuy rằng mặt đỏ nhưng vẫn gật đầu ra cửa.
“Ngươi tận lực tuyên truyền một chút, về sau sinh ý hẳn sẽ tốt lên.” Lý Phỉ suy nghĩ một chút vẫn là nói sang chuyện khác.
Diêu Mạn hiển nhiên hiện tại thực sự quan tâm sinh ý cửa hàng, nghe được Lý
Phỉ nói như vậy cũng gật đầu, bắt đầu thảo luận cùng Lý Phỉ phương hướng phát triển của cửa hàng.
Về lần này tuyên truyền, Diêu Mạn còn có chút lo lắng. Nhưng Lý Phỉ không lo lắng.
Thời đại này tuy rằng không có công nghệ cao như Internet, TV, nhưng muốn
tuyên truyền cũng thực dễ dàng, đặc biệt là với các phu nhân và tiểu thư trong khuê các.
Bọn họ vốn là đại môn không ra nhị môn bất nhập, nhưng bọn họ mỗi ngày này
lại thích nói bát quái. Chỗ nàng phát ra tin tức có thể là các hỏa hữu
của các khuê các, hoặc là một ít nha hoàn quản sự, cho dù là như thế
này, tuyên truyền vẫn có hiệu quả.
Mấy người phụ nhân ngốc cùng một chỗ, bình thường nói đơn giản là những
chuyện trang điểm thế nào, mà tướng quân phu nhân vốn là một cái danh từ tuyên truyền tốt lắm, cho nên không ra vài ngày, khẳng định sẽ có không ít phu nhân tiểu thư biết tướng quân phu nhân mua nước hoa này này nọ.
Lý Phỉ trở lại Đoạn phủ đã là buổi chiều.
Lúc buổi sáng ra ngoài, Lý Phỉ đã nói một tiếng với Đoàn phu nhân, Đoàn phu nhân cũng chỉ công đạo vài câu đơn giản rồi cho Lý Phỉ đi.
Lý Phỉ trở lại quý phủ, đi nhìn Nữu Nữu và Lý Mai trước, khi trở lại trong phòng mình, Phán Hạ đang đứng chờ, nhìn thấy Lý Phỉ trở lại, vội vàng
bước lên phía trước.
“Phu nhân, biểu tiểu thư đến đây.” Phán Hạ vừa dẫn đường cho Lý Phỉ vừa nhẹ giọng nói.
Lý Phỉ gật đầu, trong lòng nghĩ sao Hạ Tư Nhu này lại đột nhiên đến đây.
Từ ngày đó ở Hạ phủ tan rã trong không vui, hai người trên cơ bản không có lui tới. Hình như từ lúc Lý Phỉ gả cho Đoạn Dật Sơn, thời gian này
không thấy nàng ta đến.
Lý Phỉ vừa mới tiến vào phòng, thấy Hạ Tư Nhu đang đứng trước bàn học
nghiêm túc nhìn cái gì đó, nghe có thanh âm quay đầu nhìn qua, thấy đó
là Lý Phỉ, vội vàng thân thiết tiến lên nói: “Lý tỷ tỷ, ngươi đã trở
lại.”
Lý Phỉ nghe xưng hô như thế, âm thầm nhíu mày, không dấu vết tránh thoát
tay nàng, cũng cho nàng một cái mỉm cười, “Ừm, vừa trở về, không ngờ hôm nay biểu muội đến đây.”
“Lý tỷ tỷ…” Nàng đang định nói gì đó thì bị Lý Phỉ đánh gãy, “Biểu muội,
nếu ta gả cho biểu ca ngươi, vậy mời ngươi gọi ta biểu tẩu đi, ngươi gọi như vậy thực dễ dàng hỗn loạn, làm cho người ta nói Đoạn phủ chúng ta
không có quy củ.”
Hạ Tư Nhu nghe Lý Phỉ nói, mặt cương cứng đờ, ngược lại lại treo lên mỉm cười nói: “Là ta nhất thời hồ đồ, biểu tẩu đừng để ý.”
Lý Phỉ lắc đầu mỉm cười nói, “Chỉ cần về sau đừng phạm thì tốt rồi.”
“Biểu tẩu, vừa rồi lúc ngươi chưa trở về ta thuận tiện đi thăm một chút phòng ở, biểu tẩu sẽ không để ý đi.”
Không đợi Lý Phỉ đáp lời, Hạ Tư Nhu còn nói thêm: “Chữ này là biểu tẩu viết à?”
Hạ Tư Nhu chỉ vào một bộ bảng chữ mẫu trên bàn học hỏi.
Lý Phỉ nhìn thoáng qua, là mình bình thường nhàn rỗi luyện chữ để lại. Lý Phỉ gật đầu, tùy tay cất mấy thứ đi.
“Đây là lúc ta rảnh rỗi viết, cho ngươi chê cười.”
“Chữ của ta cũng không tốt, so ra kém chữ biểu ca. Biểu tẩu cũng biết, biểu
ca viết chữ rất tốt, ta nghĩ Tần Triều không có mấy người viết chữ đẹp
như hắn đâu. Ha ha, mới trước đây ta còn hay quấn quýt đòi huynh ấy dạy
cho.”
Nhìn nàng vẻ mặt thẹn thùng hồi tưởng, trong lòng Lý Phỉ càng không thoải mái, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài,
“Ồ? Là như thế này sao.” Lý Phỉ sắc mặt không thay đổi, tiếp tục nói ứng phó.
“Thiếu gia.” Bên ngoài truyền đến thanh âm Phán Hạ, tiếp theo mành được vén ra, Đoạn Dật Sơn đi đến.
Nhìn thấy Hạ Tư Nhu ở đây, Đoạn Dật Sơn hơi hơi nhíu mày.
“Biểu ca.” Hạ Tư Nhu nhìn thấy Đoạn Dật Sơn vội vàng đứng dậy, vẻ mặt vui sướng kêu lên.
Thanh âm gọi biểu ca này thật đúng là trăm chuyển ngàn hồi! Lý Phỉ trong lòng không nhịn được muốn khạc nhổ.
“Tư Nhu sao ngươi lại tới đây?”
“Biểu ca, lão thái thái nói muốn ta đến bồi lão nhân gia ngài, chẳng lẽ biểu ca không chào đón?” Hạ Tư Nhu vẻ mặt bị thương.
Đoạn Dật Sơn mày lại nhăn, dừng một chút nói: “Không có, chỉ là có chút
ngoài ý muốn. Hiện tại phu nhân đã rời giường, ngươi đi bồi người đi.”
Như vậy rõ ràng là lệnh đuổi khách, Hạ Tư Nhu không tiện tiếp tục ở. Nàng
ai oán nhìn Đoạn Dật Sơn một cái, thấy Đoạn Dật Sơn căn bản không nhìn
nàng, mới không cam lòng rời đi.
Lý Phỉ nhìn Hạ Tư Nhu bóng hình xinh đẹp rời đi, không nhìn Đoạn Dật Sơn, bản thân đi tới trước bàn học cầm bút viết chữ.
“Làm sao vậy?” Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ không nói một lời, có chút kỳ quái.
“Hừ!” Lý Phỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục viết chữ, nhưng viết hai chữ thì
không viết nổi nữa. Trong lòng tuy rằng biết đây chỉ là một chuyện nhỏ,
Đoạn Dật Sơn không có khả năng có ý gì với Hạ Tư Nhu, nhưng trong lòng
vẫn nổi lên ghen tuông.
Đoạn Dật Sơn mơ hồ nhìn Lý Phỉ ném bút, lại một mình ở trong phòng xoay
quanh, tiếp theo đi ra ngoài. Đoạn Dật Sơn vẫn không hiểu được ý tứ của
Lý Phỉ.
Lý Phỉ một mình ra phòng ở, đi tới phòng Nữu Nữu.
Nữu Nữu vừa thức dậy, còn đang giận rỗi rời giường, Lý Phỉ lại dỗ, tiếp theo mang nó và Lý Mai chơi trong sân.
Lúc ăn cơm, Hạ Tư Nhu ngồi ở bên người lão thái thái, mặc dù không hợp thân phận, nhưng lão thái thái yêu cầu như vậy.
Lý Phỉ còn thật sự ăn cơm, làm bộ không nghe thấy vừa rồi lão thái thái
nói cái gì làm cho Hạ Tư Nhu ở chung với mình nhiều hơn, tăng tiến cảm
tình.
Chỉ là làm bộ, nhưng trong lòng vẫn rất rõ ràng ý của lão thái thái.
Lý Phỉ ngầm nhéo Đoạn Dật Sơn, không nhìn tới Đoạn Dật Sơn nhe răng vô tội
Ăn cơm xong, việc còn chưa thôi Lý Phỉ bị Đoàn phu nhân gọi đi.
“Hôm nay Tư Nhu tới tìm ngươi?” Đoàn phu nhân hỏi.
Xem ra tin tức thực linh thông, chuyện buổi chiều phát sinh, hiện tại đã biết.
Thấy Lý Phỉ gật đầu, Đoàn phu nhân vẻ mặt hiểu rõ.
“Vừa rồi lời của lão thái thái con hiểu được đi?”
Lý Phỉ vẻ mặt hồn nhiên nhìn phu nhân, “Nàng là biểu muội của tướng công,
thân thích của chúng ta, cho nên bảo con dâu và biểu muội ở chung cho
tốt, còn có cái gì sao?”
Đoàn phu nhân nghe xong vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Con đó,
chính là tâm địa thiện lương.” Nói xong lắc đầu thở dài một hơi, nhưng
không có nói nữa.
Lý Phỉ biết bà là đang chờ mình hỏi, sau đó mới nói những lời này ra.
“Mẹ, chẳng lẽ không đúng sao? Còn có ý tứ gì nữa sao?”
“Phỉ Nhi, con xem, lão thái thái vì sao cố tình ở trước mặt nhiều người như
vậy nói muốn con ở chung với nàng cho tốt? Hơn nữa Tư Nhu tuổi này, bình thường đều là ở khuê các đợi gả, vì sao cố tình còn gọi nàng đến Đoạn
phủ chúng ta?”
Lý Phỉ lập tức làm ra vẻ mặt khiếp sợ thêm biểu tình thương tâm, trong mắt hàm chứa nước mắt, ai oán nhìn Đoàn phu nhân nói: “Vì sao? Chẳng lẽ lão phu nhân không thích con, cho nên mới muốn như vậy, như vậy…”
Lý Phỉ nói xong bắt đầu thút tha thút thít.
Đoàn phu nhân thương tiếc nhìn Lý Phỉ, “Ai, chúng ta nữ nhân đều phải chịu
việc này, con xem nhà ai không phải ba vợ bốn nàng hầu. Chúng ta phải
trí tuệ rộng lớn một ít, nhìn lâu dài một ít, không thể bởi vì chuyện
này mà trí khí với nam nhân, phải rộng lượng, hiện ra trí tuệ đương gia
chủ mẫu, như vậy mới có thể được nam nhân tôn trọng. Mặc kệ thế nào,
chúng ta mới là nữ chủ nhân Đoạn phủ, cho nên không phải sợ.”
“Nhưng con không muốn, con nghĩ phu quân cũng nghĩ như vậy …”
Đoàn phu nhân nghe xong nhăn lại mi, “Nghĩ như vậy là tuyệt đối không được,
phải coi trọng Đoạn phủ con nối dòng, nạp thiếp là phải! Nhưng các con
mới thành hôn không bao lâu, nạp thiếp phải về sau mới nói. Trước mắt
trọng yếu nhất là Tư Nhu.”
“Tư Nhu? Nếu lão thái thái thật sự thích nàng, con cũng chỉ có thể giúp phu quân…” Lý Phỉ nói xong vẻ mặt đau thương.
“Phỉ Nhi!” Đoàn phu nhân đột nhiên nghiêm túc lên, “Tư Nhu là không được.”
Thấy Lý Phỉ vẻ mặt không rõ, Đoàn phu nhân thở dài một hơi, sao con mình lại cưới con dâu ngốc thiếu tâm nhãn như vậy chứ, cái gì cũng phải nói hết
ra mới hiểu được.
“Con nghĩ xem, lão thái thái thích Tư Nhu, nếu thực cưới nàng về, con làm
chính thê tranh như thế nào? Lão thái rất nhất định là giúp đỡ nàng ta,
khi đó con có mà ăn khổ. Mẹ hiện tại nói cho con là vì tốt cho con, con
cần phải cẩn thận suy nghĩ nên làm như thế nào.”
Lý Phỉ ra khỏi phòng không nhịn được cười khổ. Cẩn thận ngẫm lại, Đoàn phu nhân nói, làm sao không phải vì tính cho mình chư?
Lão thái thái yêu quyền trọng thế, cho tới nay Đoàn phu nhân vẫn bị bà áp
chế, ở Đoạn phủ tuy nói là đương gia phu nhân, nhưng không có thực
quyền, hiện tại nếu con mình thực sự cưới người nhà mẹ đẻ lão thái thái, như vậy lão thái thái nhất định là sẽ đỡ Tư Nhu nhà mẹ đẻ của mình, đến lúc đó bà hy vọng quản gia càng nhỏ, cho nên hiện tại bà muốn liên hợp
lực lượng.
Mà lực lượng này chính là Lý Phỉ.
Phán Hạ ở một bên nhìn Lý Phỉ bộ dạng này thì trong lòng có chút lo lắng,
muốn hỏi lại không dám. Lý Phỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rối rắm, không nhịn được nở nụ cười.
“Đã muộn rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nói xong Lý Phỉ vào phòng, Đoạn Dật Sơn ngồi ở chỗ đó nghiêm túc đọc sách.
Lý Phỉ nghiến răng nghiến lợi, mình vì hắn rối rắm như vậy, có người muốn
hưởng tề nhân chi phúc của chàng, chàng đương nhiên là vui vẻ! Mà mình ở trong này thương vỡ đầu đây.
Lý Phỉ trong lòng càng nghĩ càng giận, trực tiếp đi qua Đoạn Dật Sơn, nằm lên giường, đắp chăn nhắm mắt lại ngủ.
“Phỉ Nhi?”
Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ trở về, mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn tâm
tình không tốt lắm. Nhớ đến vừa rồi Lý Phỉ phải đi tới phòng mẹ mình,
chẳng lẽ mẹ nói gì đó làm cho Lý Phỉ chịu khổ sở trong lòng?
Đoạn Dật Sơn trong lòng đang đoán rốt cuộc mẹ nói gì với nàng, chậm rãi đi
qua ngồi ở bên giường, nhìn người nằm trong chăn, cười nói: “Phỉ Nhi,
làm sao vậy?”
Giật giật cái chăn không thấy có trả lời.
Đoạn Dật Sơn không nói chuyện, kéo cả chăn lẫn Lý Phỉ vào trong ngực.
Lý Phỉ bị ôm có chút bực mình, đành phải vươn đầu ra, thấy Đoạn Dật Sơn mỉm cười nhìn mình.
Lý Phỉ nhất thời quẫn bách, nghĩ vừa rồi mình đùa giỡn giận rỗi thì ngượng ngùng. Nhưng mà…
“Chàng nghĩ như thế nào? Hạ gia biểu muội của chàng? Nghe nói các ngươi là
thanh mai trúc mã đấy.” Lý Phỉ muốn nói chuyện cùng hắn nhưng vừa mở
miệng, lời vừa đến bên miệng lại nổi lên ghen tuông.
Đoạn Dật Sơn dường như cũng hiểu ra điểm ấy, hắn cười khẽ cúi đầu hôn Lý Phỉ, càng ôm Lý Phỉ chặt hơn.
“Sao lại đột nhiên hỏi cái này? Có phải mẹ nói gì đó với nàng à?”
“Không phải. Chàng cứ nói cho ta biết trước đi, nếu người nhà chàng cưới biểu
muội cho chàng, hoặc là người khác, chàng sẽ làm như thế nào?” Lý Phỉ
nhìn chằm chằm Đoạn Dật Sơn, hiện tại nàng biết mình để ý hắn, không
chịu nổi cái gọi là ba vợ bốn nàng hầu, đây là điểm mấu chốt của mình,
nếu chạm đến, cho dù trong lòng mình để ý hắn, nhưng sẽ không nhân
nhượng vì lợi ích toàn cục, đi nhận kia cái gọi là chính thê nên có trí
tuệ khí độ, đi tiếp nhận chuyện nữ nhân chia sẻ trượng phu với mình.
Hiện tại mình có chút mệt mỏi, lão thái thái, Đoàn phu nhân, những người nhà của Đoạn Dật Sơn đang bức bách mình, tuy rằng không hề phiền này đó,
nhưng Lý Phỉ biết cuộc sống luôn phải có chỗ chống đỡ, hiện tại Lý Phỉ
cần một cái đáp án của Đoạn Dật Sơn, đến chống đỡ cuộc sống của mình,
cho nàng biết làm như vậy là đáng giá.