Thành Lạc Dương quả nhiên là lớn, đặc biệt hội hoa xuân sắp tới, cơ hồ
tùy ý có thể thấy được mẫu đơn. Nơi này còn có các loại chợ hoa to nhỏ.
Lần này Lý Phỉ đến đây, là muốn nhìn xem có thể đào ra được cái gì tốt
không.
Lần này bán năm gốc mẫu đơn, buôn bán lời không ít,
nhưng là không gian của nàng cũng không có bao nhiêu mẫu đơn. Lý Phỉ
tổng cộng nhặt được ở Lý phủ tám gốc, bán năm gốc, hiện tại chỉ còn lại
có ba gốc mà thôi. Ba gốc còn lại này sẽ không bán, là vì nàng muốn dùng ba gốc này đi bồi dưỡng mẫu đơn mới.
Lý Phỉ chậm rãi dạo chợ
hoa. Chợ hoa có đủ loại hoa, Lý Phỉ nhìn thấy rất nhiều loại mẫu đơn mà
bản thân nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Cũng làm cho nàng nhận thức thêm
nhiều hơn về các loại mẫu đơn quý báu, chẳng hạn như Diêu hoàng, Kim
phiêu hương, Thập mẫu cẩm, Diện tam biến…vân vân...
Đột nhiên, nàng nhìn thấy có đám cãi nhau, rất nhiều người đang vây quanh xem.
Lý Phỉ tiến lên, hỏi một người qua đường thì mới biết được. Thì ra là
gần đó có vị Liêu lão nhân, cực yêu mẫu đơn, trong nhà cũng có đủ loại
mẫu đơn, có một gốc cây là cực phẩm Diêu hoàng. Gốc mẫu đơn này không
chỉ sang quý vì là giống Diêu hoàng, trọng yếu hơn nó loại dạng Kim hoàn mà cực kì hiếm gặp. Được xưng là Mẫu đơn hoàng hậu, cực phẩm của các
loài hoa, đó cũng là gốc nổi bật của Liêu lão nhân. Nghe nói có rất
nhiều người muốn mua gốc hoa này, nhưng là Liêu lão nhân sống chết cũng
không bán.
Nó thật sự là bảo bối của Liêu lão nhân.
Nhưng lần này Liêu lão nhân một hôm đi ra ngoài, thế nhưng gốc cực phẩm Diêu hoàng của ông liền bị chết rồi.
Vì sao đâu? Sau khi Liêu lão nhân đi ra ngoài, nhân dịp đó một đàn thê
thiếp lại quay ra tranh cãi nhau, lúc đó ngoài ý muốn làm đổ vỡ luôn bồn hoa mẫu đơn đó, còn làm gãy cả một cành của nó. Mấy vị thê thiếp đó
kích động luống cuống lên, đây chính là thứ mà Liêu lão nhân yêu nhất
đấy.
Cuối cùng, mấy người đi đến thương nghị chung, giấu giếm
chuyện này, coi như không có việc gì rồi đem cây trồng lại. Những thê
thiếp kia đích thân đi trồng lại. Nhưng mấy người thê thiếp chưa trồng
hoa bao giờ thì trồng thế nào được. Chính là đem rễ hoa cắm xuống đất
cho xong chuyện. Sau đó Liêu lão nhân trở về phát hiện ra thì đã quá
muộn, cây đã chết rồi, còn lại cành khô héo mà thôi.
Hiện tại chính là ở nơi này khóc nháo.
Lý Phỉ tiến lên, quả nhiên thấy một cái lão nhân, ôm một gốc cây mẫu
đơn héo rũ ngồi dưới đất khóc. Đứng bên cạnh là mấy vị phụ nhân ăn mặc
hoa lệ, chắc đấy là thê thiếp của ông ta rồi.
Lý Phỉ ở trà quán bên cạnh tìm vị trí ngồi xuống nhìn sang bên kia.
Ban đầu là có vài vị là bằng hữu của Liêu lão nhân, tới khuyên vài câu, không khuyên nổi ông ta liền bước đi. Những người phía sau cũng lục tục ly khai. Đám thê thiếp cũng trở về phủ, chỉ còn lại Liêu lão nhân cô
độc ngồi đó.
Lý Phỉ thấy không có người chú ý tới liền tiến lên ngồi xổm xuống trước mặt Liêu lão nhân.
Liêu lão nhân kia cũng không them nhìn tới Lý Phỉ, tiếp tục thương tâm mẫu đơn của hắn.
“Liêu lão gia, ta có chuyện muốn cùng ngài thương lượng.” Lý Phỉ hòa khí nói.
Liêu lão nhân kia vẫn không để ý, tiếp tục thương tâm.
“Ta có thể đưa cho ngài một cành Diêu hoàng như vậy, đương nhiên là nó
vẫn còn sống, tin rằng ngài có thể nuôi dưỡng được nó trưởng thành, chỉ
là thời gian muốn lâu một chút thôi.”
Quả nhiên, Liêu lão nhân kia ngẩng đầu, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lý Phỉ.
Lúc này Lý Phỉ mới nhìn rõ bộ dạng của ông, hơn năm mươi tuổi, tóc đã
hoa râm, tóc hơi rối một chút, trên mặt còn dính nước mắt, nhìn thế nào
cũng thấy buồn cười. Lý Phỉ lại nghĩ tới tuổi tác của mấy vị thê thiếp
của hắn, âm thầm bĩu môi, già mà không kính.
“Ngươi nói thật chứ? Vậy cái cành đó đâu?”
Liêu lão nhân cảnh giác hỏi.
“Chỉ cần ngài cho ta gốc mẫu đơn héo rũ này là được.”
“Không!” Liêu lão nhân lập tức phản đối. Lý Phỉ cũng không ngại, đứng lên định đi.
“Ngươi đợi chút!” Liêu lão nhân ngăn lại Lý Phỉ, “Ta có thể tin được ngươi sao?”
Lý Phỉ cười cười, “Ngài không cần tin tưởng ta, gốc mẫu đơn này vốn đã
chết, ngài cho ta hoa khô, ta cho ngài cành tươi. Nếu ta không cho ngài, ngài cũng chỉ là tổn thất một gốc cây hoa khô mà thôi. Vậy vì sao ngài
không đánh cuộc một keo?”
Hiện tại Lý Phỉ chính là dùng tay
không đi bắt sói. Có hoa mẫu đơn héo này nàng có thể làm cho chúng sống
lại. Sống lại rồi, liền cho ông ta một cành, còn không sống được thì
không cho nữa, nàng cũng không bị tổn thất gì. Thành công thì nàng sẽ
được giống mẫu đơn quý giá này.
Dựa vào sự yêu thích hoa mẫu
đơn của Liêu lão nhân, nàng nghĩ ông ta sẽ đồng ý thôi! Bởi vì, đây là
mẫu đơn ông ta thích nhất, vậy hắn sẽ tình nguyện làm một lần đánh cược!
Với Lý Phỉ, đây là một trận mua bán không cần vốn, mà người thắng vẫn là nàng!
Đúng vậy, Lý Phỉ lấy đến gốc mẫu đơn kia, kìm nén vui vẻ trong lòng,
cầm lấy gốc hoa khô, không nhìn tới ánh mắt thương tiếc đáng thương của
Liêu lão nhân, quay về khách sạn.
Lý Phỉ tiến vào phòng, đóng
cửa lại, liền vào không gian, không để ý đến ba con chó nhỏ đang kêu ô
ô, nàng lập tức đem mẫu đơn thật cẩn thận trồng xuống, tưới một ít nước
ao, xong Lý Phỉ mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nếu đây thật sự là gốc cực phẩm mẫu đơn, thì nàng liền phát tài lớn, như vậy tương lai...
Lý Phỉ ngây ngô cười ha ha, nằm trên mặt đất, tùy ý mấy con chó nhỏ liếm cổ liếm mặt làm nũng muốn ăn.
Lý Phỉ vừa cảm giác ngủ thẳng tới bình minh. Ngày hôm sau, Lý Phỉ lại
đi ra ngoài mấy lần, đều là tìm chút mẫu đơn héo rũ, đều trồng vào trong không gian. Lý Phỉ cũng không được cực phẩm mẫu đơn như của Liêu lão
nhân, nhưng Lý Phỉ cũng thực thỏa mãn. Chính mình có cái không gian, đã
là buôn bán có lời rồi, việc lời lãi như vậy làm sao có thể không có
lòng tham đâu?
Lý Phỉ dành nhiều thời gian trong không gian.
Hiện tại con chó nhỏ được dưỡng lên mập mạp, đã có thể chạy loạn trong
đó rồi. Lý Phỉ đặt tên cho ba con chó nhỏ cho dễ phân biệt.
Toàn thân đều là màu đen gọi là Tiểu Hắc, có chỗ đen chỗ trắng gọi là
Tiểu Hoa, cuối cùng là một cái tên đáng yêu nhất, yêu nhất liếm người
lăn lộn làm nũng. Mỗi lần nhìn thấy Lý Phỉ liền kêu ô ô ô, trông đáng
thương cực, chọc Lý Phỉ luôn luôn phải cho nó ăn trước tiên. Vì thế nó
tương đối béo, nên gọi là Tiểu Béo.
Bởi vì mỗi ngày phải quan
sát tình trạng trưởng thành của Diêu hoàng, nên nàng có nhiều thời gian
đứng ở trong không gian, Lý Phỉ bắt đầu chậm rãi cải tạo không gian.
Nàng dùng cây mộc lan nhỏ vây quanh không gian đám hoa, tuy rằng không
có tác dụng gì cả, bởi vì Tiểu bọn Hắc đều có thể đi vào, chỉ có Tiểu
Béo không vào được, bởi vì nó rất béo. Nhưng là để cho đẹp. Mộc lan là
loại hoa cỏ cùng giống mẫu đơn. Thậm chí Lý Phỉ làm riêng ra một khối
đất, mua một ít nhân sâm và mấy loại thảo dược trồng vào đó.
Ngoài Mộc lan, Lý Phỉ mua một chiếc ghế để vào, mỗi ngày mệt mỏi có thể nằm một chút. Còn có mấy cái bàn.
Đại khái là cảm thấy trong viện rất đơn điệu, Lý Phỉ còn trồng mấy loại hoa quả mà mình thích ăn vào bên cạnh đó, còn khai khẩn ra một khối đất nhỏ trồng dưa hấu mà nàng thích ăn nhất.
Lý Phỉ còn làm một cái giàn ở nơi mình hay ngồi, trồng một ít nho.
Nhìn qua toàn bộ không gian giống như cái hậu viện riêng. Tiểu Hắc và
Tiểu Hoa một lần không cẩn thận xông vào khu vực mẫu đơn của Lý Phỉ, dẫm chết một cây mẫu đơn, bị Lý Phỉ mắng cho một trận, còn không cho chúng
ăn, vì thế bọn chúng đều học ngoan không dám lại đi đụng vào đám mẫu đơn đó. Lần phạm tội này, Tiểu Béo không có tham dự, không phải nó biết mẫu đơn trân quý, mà là nó rất béo, căn bản không thể chui lọt qua khe hở
của đám mộc lan.