Sau khi đánh vài ván mạt chược, đã gần tới thời gian ăn cơm trưa. Thiếu Hạo nói rằng mình đã chuẩn bị xong phòng bao, mời mọi người đi trước.
Vì Lục Thanh Tửu cảm thấy rất hứng thú với đồ ăn thường ngày của bọn Thiếu Hạo cho nên không từ chối. Nhưng Thiếu Hạo lại dẫn bọn họ rời khỏi vườn chim luôn, về thế giới nhân loại, sau đó đón mọi người lên xe, lái xe tới một nhà hàng rất có phong cách ở trung tâm thành phố.
Lục Thanh Tửu ngồi trên xe ngơ ngẩn: “Không ăn ở nhà anh hả?”
Thiếu Hạo nói: “Tôi không nấu cơm, trong nhà rất ít khi bật bếp.”
Lục Thanh Tửu có chút kinh ngạc: “Vậy ngày nào anh cũng ra ngoài ăn hả?” Tuy mùi vị đồ ăn ở bên ngoài không tệ, nhưng mà suốt ngày ăn hẳn sẽ ngán đến tận cổ.
Thiếu Hạo nói: “Không hẳn là ngày nào cũng ăn bên ngoài, chỉ có một số lúc thôi. Ngại phiền ấy mà, toàn ăn cùng bọn chim.”
Lục Thanh Tửu: “Vậy chim thì ăn cái gì?”
Thiếu Hạo cười cười: “Cái gì mà chả ăn.” Anh ta nói, rất có thâm ý liếc mắt nhìn Doãn Tầm, khiến Doãn Tầm ngồi ở bên cạnh không khỏi rụt cổ lại, muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, Thiếu Hạo thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói, “Ví dụ như trái cây chín, hoặc là một số loại động vật có vú nhỏ.”
Lục Thanh Tửu: “Ăn sống?”
Thiếu Hạo gật đầu.
Lục Thanh Tửu cảm thán trong lòng rằng Bạch Đế này kiên cường quá trời.
Mọi người đã tới cửa nhà hàng, Thiếu Hạo đỗ xe xong liền đưa bọn họ vào, hiển nhiên anh ta là khách quen của nơi này, người phục vụ ở cổng lớn vừa thấy anh ta đã lấy lòng gọi một tiếng Bạch tiên sinh.
Nơi này tên là Vạn Điểu Các, Lục Thanh Tửu chưa đến bao giờ, tuy nhiên nghe nói đây là một nhà hàng hạn chế hội viên, người bình thường muốn cũng không ăn nổi, phải được nhân viên nội bộ giới thiệu. Căn cứ vào thân phận của Thiếu Hạo, Lục Thanh Tửu hoài nghi ông chủ của nhà hàng này chính là bản thân Thiếu Hạo.
Đồ ăn đã đặt xong từ trước, sau khi mọi người ngồi ổn định rồi mới bắt đầu mang đồ ăn lên, tuy nhiên Thiếu Hạo mới vừa ngồi xuống, sắc mặt đã có chút hơi kỳ lạ, Lục Thanh Tửu đang muốn đặt câu hỏi, đã thấy anh ta đứng lên, vội vàng nói: “Tôi đi WC.” Nói xong quay người đi mất, nhìn bóng lưng kia có cảm giác khá là chật vật.
Mới đầu Lục Thanh Tửu chỉ tưởng là Thiếu Hạo đi giải quyết vấn đề s1nh lý một chút, nhưng ai ngờ một tiếng sau, cơ bản anh ta ngồi trên ghế chưa đầy hai phút đã lại đứng lên lần nữa, sắc mặt càng ngày càng xanh mét, cuối cùng dứt khoát không quay về phòng nữa. Lục Thanh Tửu nhìn tình cảnh này tự dưng cảm thấy có hơi quen thuộc, vì thế nghi ngờ đặt ánh mắt trên người Doãn Tầm đang có vẻ mặt rất là chột dạ.
“Rốt cuộc vừa nãy hai người đã làm gì?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Doãn Tầm nói: “Không…… Không làm gì hết.”
Lục Thanh Tửu: “Vậy vì sao anh ta lại bị tào tháo đuổi?”
Doãn Tầm giả vờ bình tĩnh: “Có thể là bởi vì do thân thể anh ta yếu đuối đó.”
Nếu Lục Thanh Tửu tin mới là lạ, cậu quan sát vẻ mặt người bạn tốt của mình, chắc chắn cậu ta đang giấu giếm gì đó: “Cậu thành thật nói cho tôi, vừa rồi lúc cậu với Thiếu Hạo đi loanh quanh bên ngoài, không phải cậu đã nấu đồ cho anh ta ăn đấy chứ?” Tay nghề của Doãn Tầm rất là tràn đầy xúc cảm, ăn một bữa toi cả ngày, cực kì uy tín. Cũng may mà nhà vệ sinh ở đây có bồn cầu, bằng không nếu phải ngồi xổm xuống sẽ thấy chân mình cơ bản như bị đứt luôn rồi.
“Không có mà.” Doãn Tầm nói, “Tự dưng tôi đi nấu cho anh ta ăn làm gì?”
Lục Thanh Tửu: “Thật sự không à?”
Doãn Tầm nói: “Không hề.” Cậu ta phóng ánh mắt tới bàn thức ăn phong phú trước mặt, nuốt nuốt nước miếng.
Lục Thanh Tửu thấy Doãn Tầm trả lời kiên quyết như thế, thì không tiếp tục truy hỏi nữa, tất nhiên cậu không thể nào tưởng tượng được, Doãn Tầm thực sự không nấu đồ ăn cho Thiếu Hạo, cậu ta chỉ là do sợ hãi quá nên cắt một miếng của mình ra cho người ta nếm thử mà thôi. Đương nhiên, một miếng lớn như vậy, hiệu lực hẳn sẽ cực kì tốt, có khi mấy ngày sau Thiếu Hạo đều phải ngồi ôm bồn cầu rồi.
Thiếu Hạo ở trong WC, không hề ảnh hưởng tới khát vọng ăn ngon của bọn họ chút nào, không thể không nói, quả nhiên mùi vị đồ ăn ở đây không khiến giá cả đắt đỏ của chúng phải thất vọng, tất cả thức ăn được làm vô cùng tỉ mỉ, rất khác với cơm nhà, mỗi một công đoạn làm ra món ăn đều phải trải qua sự tỉ mỉ mài giũa để đưa ra lựa chọn tối ưu, ví dụ như món canh cải trắng(*) trước mặt, nước canh trong suốt, hương vị tươi ngon, cải trắng ngọt thanh, ăn vào miệng liền biết có phải đồ thường hay không. Tuy Lục Thanh Tửu biết sương sương cách làm món này, nhưng bởi vì quá mức rườm rà nên chưa bao giờ được nếm thử, chỉ một ít canh trong chén nhỏ này, ít nhất phải trải qua tám chín công đoạn chế biến phức tạp, người giỏi lắm mới làm được.
(*)canh cải trắng
Hai người Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm ăn rất là vui vẻ, hoàn toàn quên người chủ nhân mời khách ra sau đầu. Lục Thanh Tửu thì vẫn còn dư lại chút lương tâm, ăn được ngang bụng rồi đi vào WC một chuyến, cực kì ân cần hỏi Thiếu Hạo có cần đưa thêm ít giấy vào hay không.
Thiếu Hạo rít từ trong kẽ răng ra một câu không cần, cảm ơn.
“Có phải anh ăn nhầm thứ gì rồi hay không?” Lục Thanh Tửu thấy tình hình thê thảm của anh ta, không khỏi nảy sinh lòng thương hại, “Cần tôi đi mua thuốc giúp anh không?”
“Không cần.” Thiếu Hạo nói, “Thuốc bình thường không có hiệu quả gì với tôi.”
Lục Thanh Tửu: “Ồ…… Bọn tôi ăn sắp xong rồi, anh xem……”
Thiếu Hạo: “…… Thanh toán rồi.”
Lục Thanh Tửu: “Thật tốt quá, cảm ơn ngài đã chiêu đãi.”
Thiếu Hạo: “……” Anh ta hiểu rồi, anh ta biến mất lâu như vậy, vì sao đột nhiên Lục Thanh Tửu lại muốn tới dò hỏi tình huống, hóa ra là ăn sắp xong rồi, lo mình chưa thanh toán. Thiếu Hạo ngồi trên bồn cầu hít sâu một hơi, đang định đứng lên đi ra ngoài, kết quả mới vừa đẩy cửa ra, lại cảm thấy bụng mình quay cuồng một trận, bị ép phải ngồi lại một lần nữa. Anh ta tuyệt vọng chống tay lên đầu gối, cẩn thận nhớ lại xem hôm nay đã ăn những thứ gì, cuối cùng tự dưng nhớ tới xúc cảm mềm mại từ ngón tay của Doãn Tầm…… Vậy chẳng phải là……
Thiếu Hạo che mặt lại, thở thật dài.
Doãn Tầm đang ngồi trước bàn ăn xoa cái bụng tròn vo thì đột nhiên bị hắt xì, cậu ta xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm liệu có phải mình bị cảm hay không.
“Sơn Thần mà cũng bị cảm hả?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Ừm. thì đó.” Doãn Tầm nói, “Nói thật, tôi cảm thấy trừ việc thịt mình có thể ăn được ra thì chẳng khác gì với người thường cả.”
Lục Thanh Tửu: “……” Thu hồi vẻ mặt kiêu ngạo của cậu lại đi, thịt ăn được là một chuyện đáng để kiêu ngạo sao?!
Tuy rằng lúc này Thiếu Hạo vẫn còn bị nhốt trong WC không ra được, nhưng dù sao cũng đã mời bọn họ ăn một bữa cơm đắt đỏ như thế. Ba người thảo luận một hồi, sau đó cùng nhau đi vào nhà vệ sinh chào tạm biệt Thiếu Hạo.
“Bạch tiên sinh, chúng tôi chuẩn bị trở về đây.” Lục Thanh Tửu nói, “Lần sau có rảnh nhớ tới chơi nha.”
Tiếng của Thiếu Hạo bị ngăn cách bởi cửa WC, nghe có hơi rầu rĩ: “Được.”
Doãn Tầm nhỏ giọng nói theo Lục Thanh Tửu: “Hoan nghênh tới chơi.”
Thiếu Hạo: “Nhất định sẽ tới.” Ba chữ này bị anh ta nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng nói ra, Doãn Tầm nghe xong không khỏi rụt rụt cổ của mình.
Ba người ăn uống no nê, thỏa mãn đi mất, sau đó đón xe về biệt thự của Thiếu Hạo, sung sướng lên xe vận tải nhỏ trở về nhà. Tuy nhiên quản gia của Thiếu Hạo lại có chút khó hiểu, nghĩ mãi không ra vì sao khách thì đã quay lại, nhưng ông chủ lại không thấy bóng dáng đâu.
Được ngắm vườn chim đẹp đẽ, lại được ăn cả một bữa tiệc lớn, tâm trạng Lục Thanh Tửu cực kì tốt, sau khi ngủ một giấc đến chiều, cậu bò dậy khỏi giường định đi ủ bột mì để hấp ít bánh bao cùng màn thầu với bánh mì các thứ linh tinh cho bữa cơm tối. Thế nhưng lúc đi kiểm tra nguyên liệu, Lục Thanh Tửu lại phát hiện ra hành lá nhà mình đã dùng hết rồi.
Lúc ấy Bạch Nguyệt Hồ đang nghỉ ngơi ở trong sân, Lục Thanh Tửu nghĩ dù sao cũng không xa, cho nên không quấy rầy hắn, định tự mình xuống ruộng lấy.
Hành lá là nguyên liệu thường dùng trong nấu ăn, đồ ăn gì cũng cần dùng đến, cho nên hết rất nhanh, cũng may nhà bọn họ trồng khá nhiều, khi nào muốn ăn chỉ cần cầm kéo đi cắt một phát là được, rất là tươi.
Đang đi trên đường, Lục Thanh Tửu nghĩ về sau cứ trồng luôn hành lá với rau hẹ các loại giống vậy ở trong sân, nhổ cho tiện.
Hôm nay thời tiết vẫn đẹp như vậy, ánh mặt trời chiếu rọi muôn nơi. Kiểu thời tiết này đối với người thường mà nói thì đúng là thời tiết rất thoải mái, nhưng đối với người nông dân ăn nhờ trời mà nói thì không phải chuyện gì tốt, nước mưa quá ít, cây nông nghiệp trong đất sẽ bị mọc chậm, hơn nữa mỗi ngày lại phải gánh nước đi tưới, bằng không sẽ ảnh hưởng tới việc thu hoạch.
Mấy tháng đầu xuân này, mới chỉ có ba bốn trận mưa, nếu không phải trong nhà có Bạch Nguyệt Hồ, chỉ sợ Lục Thanh Tửu phải phiền não về vấn đề đồ ăn. Nước tưới ở nơi này của bọn họ là dẫn từ đập chứa nước rất xa về đây, nếu mực nước trong đập chứa nước quá thấp thì phải tìm nguồn nước khác, nhưng mà trong phạm vi mấy chục dặm quanh thôn Thủy Phủ chỉ có một dòng suối nhỏ, cũng không biết dẫn qua đây kiểu gì. Trước kia Lục Thanh Tửu chưa từng trồng trọt, không hiểu những điều này, đến tận sau khi nghe chú Lý nhà hàng xóm thở ngắn than dài, mới hiểu được tầm quan trọng của mưa xuân đối với nhà nông.
Lúc Lục Thanh Tửu lấy lại tinh thần thì mới nhận ra mình nghĩ quá xa, cậu đã đi tới ruộng rồi, đã thấy được một hàng hành nhỏ đáng yêu.
Hành này ngon hơn rất nhiều so với hành bán ngoài chợ, đặc biệt dùng để làm hành lá trộn đậu hủ thì đúng là hết xảy, đậu hủ nhà mình tự làm, mùi đậu thơm phức tỏa ra khắp nơi, sau khi cắt thành khối rồi trộn lên cùng hành lá, đổ ít dầu mè, rắc ít muối, mát mát thanh thanh rất ngon miệng.
(*)hành lá trộn đậu hủ
Lục Thanh Tửu móc kéo ra, cong lưng cắt hành lá, chọn thêm quả bí đỏ đã chín, nhổ vài luống cải thìa, hái cả ít ớt nhỏ đỏ chót, bỏ tất cả vào giỏ tre mà mình mang theo, rồi bắt đầu chậm rãi trở về nhà.
Mỗi lần tới ruộng, Lục Thanh Tửu đều bị khiếp sợ bởi thiên phú trồng trọt của Bạch Nguyệt Hồ, từng khóm mầm dưa cải màu xanh lục chỉnh tề, bên trong có ớt cay đỏ tươi, bí đỏ màu vàng, vừa ngay ngắn vừa xinh đẹp, chỉ nhìn qua thôi quả thực giống như một khu vườn vậy.
Bí đỏ nhà bọn họ khá là to, Lục Thanh Tửu đã cố chọn một quả bé, một quả bí đỏ như vậy có thể ăn hai bữa, nếu buổi chiều có thời gian, có thể làm ít bánh đậu nhân bí đỏ ăn cho đỡ thèm.
Lục Thanh Tửu đang đi về phía trước, lại chú ý tới một thứ gì đó màu đen đặt ngay giữa đường, nhìn kỹ, mới phát hiện đó là một cái dù màu đen, cứ lẳng lặng nằm ở ven đường.
Dù nhà ai không biết? Lục Thanh Tửu ngừng bước chân lại, cái dù kia liền ở ngay trước mặt cậu, cúi xuống là có thể nhặt được. Trông cái dù có vẻ rất bình thường, chính là loại dù đen có thể mua ở bất cứ đâu trên thị trường. Vốn Lục Thanh Tửu định tiện tay nhặt lên, đi hỏi một chút xem có phải ai ở trong thôn ném đi hay không, nhưng tay cậu còn chưa vươn ra đã chú ý tới một chi tiết trên thân dù.
Cái dù này đang ướt, trên mặt dù còn dính vết nước mưa, đã gần một tuần thôn Thủy Phủ không có mưa rồi, vậy ai lại đi mang một cái dù đen như vậy ra ngoài? Lục Thanh Tửu có dự cảm không tốt, cậu nghĩ tới Vũ Sư Thiếp, vì vậy chậm rãi lui về phía sau một bước, đi vòng từ bên cạnh qua chiếc dù nhìn cực kì quái lạ trước mắt này.
Sau khi Lục Thanh Tửu đi cách ra một khoảng, nhìn lại về phía sau, thấy chiếc dù kia vẫn ngoan ngoãn nằm tại chỗ như cũ, hình như không có bất cứ phản ứng gì, cậu nhẹ nhàng thở phào trong lòng, đang nghĩ liệu có phải vì mình thấy mấy thứ này nhiều nên bị mẫn cảm quá mức hay không, sau đó lại thấy cái dù đen kia chậm rãi, chậm rãi đứng lên từ mặt đất, như kiểu có người đỡ nó vậy, tiếp đó soạt một tiếng, dù đen trực tiếp bung ra, rõ ràng Lục Thanh Tửu nhìn thấy, vậy mà bên trong chiếc dù đen treo vô số những con mắt, những con mắt treo trên đó đỏ như máu, đồng tử màu đen nhìn thẳng về phía Lục Thanh Tửu.
“A!!” Lục Thanh Tửu bị một màn này dọa tới nỗi gào thét, cậu phản ứng cực nhanh, ném giỏ rau đi, quay người chạy biến.
Phía sau truyền đến tiếng vang quái dị, Lục Thanh Tửu quay đầu nhìn lại, mới phát hiện cây dù đen kia cứ như bánh xe lăn về phía cậu, những con mắt thần linh treo bên trong dù đen, theo dù đen lăn lộn cuộn thành một vòng tròn.
“Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ! Cứu mạng, cứu mạng!” Trong sự khát vọng muốn sống, Lục Thanh Tửu chạy còn nhanh hơn thỏ, rất may là khoảng cách rất gần nhà bọn họ, Lục Thanh Tửu lao trăm mét đã tới cửa nhà, thở hổn hển vọt vào sân, sau khi thấy Bạch Nguyệt Hồ thì tức thì thả lỏng trong lòng.
“Làm sao vậy?” Bạch Nguyệt Hồ thấy bộ dạng thở hổn hển của Lục Thanh Tửu thì mở miệng hỏi.
“Tôi thấy một cái dù ở ven đường——” Lục Thanh Tửu khó nhọc nói, “Bên trong chiếc dù toàn là con mắt, còn đuổi theo tôi về đây nữa.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Con mắt?” Hắn suy nghĩ một lát, dường như đã nghĩ tới cái gì đó, hơi hơi nhíu mày, “Ở đâu?”
Lục Thanh Tửu: “Ở ngay bên ngoài.”
Bạch Nguyệt Hồ đứng dậy đi ra cửa, nhưng lại không thấy cái gì cả, trên con đường nhỏ ngoài thôn trống rỗng không hề có chiếc dù đen và con mắt mà Lục Thanh Tửu nói.
Lục Thanh Tửu đứng phía sau Bạch Nguyệt Hồ, ló đầu ra: “Sao lại không thấy?”
Bạch Nguyệt Hồ quay đầu liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu: “Đi qua thử xem sao?”
Lục Thanh Tửu: “Đi…… Đi xem thử, đồ ăn tôi vừa mới hái vẫn còn ở trên đường.”
Bạch Nguyệt Hồ cất bước ra khỏi sân, cơ mà điều khiến Lục Thanh Tửu khó hiểu là, cây dù đen ban nãy đuổi theo cậu bây giờ lại không thấy bóng dáng, cả giỏ rau cậu ném ở ven đường cũng biến mất theo.
“Biến mất rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Đó là thứ gì vậy?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu: “Không biết.”
Lục Thanh Tửu: “Nó đuổi theo tôi làm gì?”
Bạch Nguyệt Hồ thở dài: “Dù thế nào thì nó đuổi theo cậu cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Cũng đúng, xem bộ dáng khủng b0 của cái dù, thấy thế nào cũng không giống là chuyện tốt, tuy rằng hiện tại cái dù đã biến mất, nhưng lòng Lục Thanh Tửu vẫn còn sợ hãi.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu đi vào sân đi, để tôi hái rau, muốn những thứ gì?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi với anh cùng đi.” Mong trên đường về đừng thấy lại thứ đồ kia.
Một lần nữa hái lại những đồ ăn mình muốn, hai người quay trở về, Lục Thanh Tửu vẫn luôn chú ý xung quanh, nhưng hiển nhiên thứ kia không muốn gặp mặt Bạch Nguyệt Hồ, đến tận khi đi vào sân, Lục Thanh Tửu vẫn không thấy thứ kia nữa.
“Mấy ngày này đừng ra ngoài.” Sau khi về đến nhà, Bạch Nguyệt Hồ dặn dò Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu gật gật đầu, xem như đồng ý với lời dặn dò của Bạch Nguyệt Hồ, cậu không có sức chiến đấu mạnh mẽ như Bạch Nguyệt Hồ, nếu thật sự gặp thứ gì đó kỳ quái, chạy là phương thức có thể sống sót duy nhất.
Buổi chiều, Doãn Tầm cũng đã nghe được chuyện mà Lục Thanh Tửu gặp phải, cậu ta hơi lo lắng, nhưng vẫn mở miệng an ủi Lục Thanh Tửu, nói có Bạch Nguyệt Hồ ở đây, chắc chắn không có vấn đề gì hết.
Lục Thanh Tửu cười nói: “Tôi biết, tôi chỉ tò mò rốt cuộc thứ kia là gì thôi, con mắt bên trong là cái gì nữa.”
Doãn Tầm nói: “Dù sao thì chắc chắn không thể ăn.”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật một chút.
Buổi chiều nhàn rỗi không có việc gì làm, Lục Thanh Tửu liền đi hấp bí đỏ đã mang về lúc trước, đem cả hột vịt muối đã ướp từ mùa đông ra, định làm bánh nướng bí đỏ trứng muối tan chảy. Doãn Tầm ở bên cạnh hỗ trợ nhào nặn, nhào bí đỏ lẫn với bột mì. Cách làm vỏ bánh khá là phức tạp, mấu chốt là số lớp vỏ bánh và độ canh lửa, Lục Thanh Tửu làm lần đầu tiên, thành ra vỏ hơi dày một chút, tuy nhiên may là vẫn xốp giòn. Cắn xuống một miếng là lòng đỏ trứng bên trong liền tràn ra, phối với vị ngọt của bánh đậu, hương vị mặn mặn ngọt ngọt đầy mê người.
(*)Bánh bí đỏ trứng muối
Từ trước đến nay Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ rất nhiệt tình với những món điểm tâm ngọt, ba người vui vẻ ăn đồ ăn, rất nhanh đã quên đi chuyện không vui lúc sáng sớm.
Vốn Lục Thanh Tửu lên kế hoạch ngày mai sẽ lên thị trấn mua ít chanh và chanh leo để làm chân gà ướp chanh, nhưng vì chuyện vừa rồi mà không thể không trì hoãn lại, cậu nói chuyện này với Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ liền bảo hắn sẽ lên thị trấn một chuyến để mua giúp cho Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu chờ ở nhà là được.
Lục Thanh Tửu rất yên tâm về Bạch Nguyệt Hồ, nhìn hắn lên xe vận tải xong mới đi vào trong trong sân.
Doãn Tầm vừa mới ăn mấy cái bánh nướng trứng muối, bây giờ đang ngồi trong sân nghỉ ngơi, Lục Thanh Tửu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện sáng sớm nay trời vẫn sáng trưng rực rỡ mà giờ đã đầy mây đen, trông có vẻ như sắp mưa rồi.
Mưa xuân quý như mỡ, đây là một trận mưa to mà mọi người đã chờ đợi từ lâu.
Lục Thanh Tửu đi thu đồ đang phơi ngoài sân, nhân lúc thời tiết ngày xuân đang đẹp, cậu đã mua một ít cây đậu đũa, rong biển vân vân mây mây, định phơi khô rồi để dự trữ, mấy thứ này chỉ cần bảo quản thật tốt là có thể để rất lâu, đến mùa đông lấy ra làm nguyên liệu hầm canh thì quá tuyệt luôn.
Đã tới mùa quýt ngọt chín, Lục Thanh Tửu mua một ít ăn ở nhà, sau khi ăn xong thì phơi khô phần vỏ, có thể dùng để làm trần bì(*). Trần bì có thể lấy để ngâm nước, cũng có thể dùng để làm hương liệu, thả một ít vào trong đồ ăn có thể khử đi mùi tanh và dầu mỡ.
(*) Trần bì là vỏ quả quýt chín đã phơi sấy khô để lâu năm, có vị cay và hơi đắng, thường dùng làm mứt có tác dụng trị ho, hen suyễn, viêm phế quản.
Lục Thanh Tửu thu được gần hết đồ, bầu trời đã bắt đầu mưa.
Khác với cơn mưa tầm tã của mùa hè, mưa xuân nhẹ nhàng như sợi tơ, âm thanh cũng rất dịu dàng, chậm rãi rơi trên mặt đất, tạo tiếng vang tí tách.
Trong không khí bắt đầu tràn ngập hơi thở của bùn đất, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ngồi ở trong nhà, vừa trò chuyện vừa nhìn mưa bên ngoài.
“Bạch Nguyệt Hồ không mang dù thì phải?” Lục Thanh Tửu nhớ tới cái gì đó.
“Chẳng phải anh ta không cần dùng dù sao?” Doãn Tầm nói.
“Không được.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh ta đi mua đồ trên thị trấn, không thể chắn nước mưa được như trước được đâu.” Nhỡ đâu bị con người thấy, e rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ bị vây xem mất.
“Aizz, thật là.” Doãn Tầm chưa nghĩ tới vụ này, đưa tay sờ sờ đầu mình, “Nhưng mưa này bé mà, dính tí cũng không sao đâu.”
Lục Thanh Tửu không nói gì, chỉ đứng dậy vào phòng tắm cầm một cái khăn lông khô, đặt lên trên bàn, muốn để khi nào Bạch Nguyệt Hồ về thì liền đưa luôn cho hắn lau tóc.
Mưa càng ngày càng to, chỗ đất khô ráo đã trở nên ướt nhẹp, vùng trũng thì hình thành một vũng nước to. Lục Thanh Tửu đột nhiên nhớ tới gì đó: “Này, có phải tổ ong ở sân sau quên che vải bạt rồi không nhỉ?” Lúc trước vì vụ dọn dẹp, cậu đã lấy miếng vải bạt che tổ ong xuống để lau sạch sẽ, kết quả là quên che lại luôn, bây giờ trời mưa, tổ ong bằng gỗ rất dễ bị ướt.
“Để tôi đi cho.” Doãn Tầm nói, “Vải bạt để trong phòng bếp hả?”
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Tiện thì rút một ô mật ra luôn, ngày mai dùng làm bánh kem.”
Doãn Tầm gật đầu, thuận tay cầm cái dù đi ra ngoài. Lục Thanh Tửu còn đang suy nghĩ xem còn những thứ gì khác quên thu lại hay chưa, lại nghe thấy tiếng hét chói tai thê thảm của Doãn Tầm truyền đến từ sân sau.
Lục Thanh Tửu cả kinh, miệng kêu lên: “Doãn Tầm!” Thậm chí cậu còn không kịp lấy dù, trực tiếp chạy ra sân sau, lúc chạy ra tiện tay cầm lấy cái gậy gỗ đặt ở góc tường làm vũ khí phòng thân.
“Aaaaa——” Doãn Tầm vẫn kêu to thảm thiết.
Sau khi Lục Thanh Tửu tới sân sau nhìn thấy Doãn Tầm, miệng hít phải một hơi thật sâu, chỉ thấy đầu Doãn Tầm bị cái dù màu đen quặp lại, cảm giác được cây dù kia như có sinh mệnh vậy, khóa chặt đầu Doãn Tầm lại bên trong, bất kể Doãn Tầm có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi nó.
Lục Thanh Tửu buông gậy gỗ, bắt đầu giúp đỡ Doãn Tầm xé rách cây dù đen, nhưng bất kể dùng sức mạnh thế nào, cây dù đen vẫn dính chặt lấy đầu Doãn Tầm, mới đầu Doãn Tầm giãy giụa rất ghê gớm, nhưng về sau biên độ động tác lại dần dần nhỏ lại, dường như chẳng còn sức lực nữa.
Lục Thanh Tửu sốt ruột sắp điên đến nơi, cậu vọt vào phòng bếp lấy kéo, lại cảm thấy rằng căn bản chất liệu của chiếc dù này không thể nào dùng kéo để đâm thủng được.
“Doãn Tầm, Doãn Tầm, cậu kiên trì một chút, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ, cậu cố kiên trì thêm một chút.” Đầy mặt Lục Thanh Tửu toàn là nước, không biết là nước mưa hay là mồ hôi do sốt ruột.
“Từ từ.” m thanh rầu rĩ của Doãn Tầm truyền ra từ bên trong chiếc dù, “Tôi thấy hình như thứ này không có ảnh hưởng gì với tôi hết.”
Lục Thanh Tửu: “…… Hả?”
Doãn Tầm nói: “Trừ việc không nhìn thấy gì.” Cậu ta theo phản xạ có điều kiện muốn gãi đầu, lại sờ đến mặt ngoài của cây dù đen, “Dù sao tôi cũng không cần hít thở, bị bọc như vậy hình như cũng chẳng sao cả.”
Lục Thanh Tửu: “…… Thật sự không sao chứ?”
Doãn Tầm đứng lên từ trên mặt đất: “Không có chuyện gì thật mà.”
Lục Thanh Tửu: “Nhưng chẳng phải cậu không nhìn được sao?”
Doãn Tầm: “Dù sao tôi cũng là Sơn Thần, thật ra chỉ cần muốn, không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy, chẳng qua bình thường tôi không thích dùng năng lực này, lúc nào cũng phải thấy một ít thứ không nên xem.”
Lục Thanh Tửu: “Vậy còn cảm giác nào khác không?”
Doãn Tầm: “…… Cảm giác? Không cảm giác gì hết.” Không đau không ngứa.
Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi: “Con mẹ nó vậy cậu cứ kêu như gà bị chọc tiết làm gì hả?”
Doãn Tầm ngượng ngùng: “Chẳng phải do bị dọa sao.” Cậu ta lại lươn lẹo kiểu đúng lý hợp tình, “Nếu đột nhiên cậu bị một thứ ở đâu ra quặp đầu như thế, cậu không kêu lên chắc?”
Lục Thanh Tửu nghĩ thầm tôi làm gì có cơ hội mà kêu, dù sao cùng lắm hai phút là người đã bị nghẹn chết rồi.
Doãn Tầm nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Cứ để cho nó ngồi trên đầu tôi như thế này sao?”
Lục Thanh Tửu thở dài: “Cố chịu một chút, chờ Bạch Nguyệt Hồ trở lại, bảo anh ta lấy ra giúp cậu.”
Doãn Tầm nói: “Vậy cũng được, trời vẫn đang mưa, cậu đi vào trước đi, tôi đi lấy vải bạt che lên đã.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không được, chúng ta vẫn nên đi chung thì hơn.” Trái tim này của cậu thật sự không thể chịu nổi k1ch thích nữa.
Doãn Tầm nhanh tay nhanh chân lấy tấm vải bạt, chứng tỏ cậu ta vẫn nhìn được thật, sau khi lo xong cho cái tổ ong mới đi vào phòng với Lục Thanh Tửu. Lục Thanh Tửu cầm lấy khăn lông lau mặt, rồi liếc mắt nhìn cái đầu đã biến thành chiếc dù của Doãn Tầm một cái.
Doãn Tầm: “Cậu nhìn tôi làm gì? Dù này đẹp lắm hả?”
Lục Thanh Tửu: “……” Người anh em, tại sao trọng điểm của cậu luôn khiến người ta phải bất ngờ như vậy.
Bạch Nguyệt Hồ mua đồ xong, vừa bước vào cửa nhà thì đơ người, hắn nhìn Lục Thanh Tửu, lại nhìn cái người trên đầu có cây dù bên cạnh Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu biết ngay Bạch Nguyệt Hồ đang suy nghĩ cái gì, giới thiệu một câu: “Đây là Doãn Tầm.”
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Tạo hình gì đây? Đầu óc bị nước vào nên muốn che dù bớt à?”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm: “……”
Bạch Nguyệt Hồ, anh đúng thật là nhân tài.