Rồng bị ô nhiễm, vảy sẽ biến thành màu đỏ, sinh ra nhân cách thứ hai, cuối cùng không thể khống chế được dục v0ng nguyên thủy nhất của mình. Mà dục v0ng nguyên thủy nhất của Long tộc, đó là cắn nuốt người mà mình thương yêu, ông ngoại Lục Thanh Tửu chính là một con rồng bị ô nhiễm. Tuy nhiên điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, ông ta không cắn nuốt bà ngoại Lục Thanh Tửu, mà lại cắn nuốt cha mẹ Lục Thanh Tửu, hơn nữa có thể thấy từ câu hỏi của Lục Thanh Tửu, ông ta cũng thừa nhận mình đã làm chuyện như vậy.
Lục Thanh Tửu hỏi Bạch Nguyệt Hồ con rồng đánh nhau với hắn là thứ gì.
Bạch Nguyệt Hồ ngồi trên ghế của hắn lắc lư, chậm rãi gặm một miếng lê rừng mọng nước, từ từ giải thích với Lục Thanh Tửu: “Sau khi Bàn Cổ(*) khai thiên lập địa, Long tộc liền chia làm hai phe, phe thứ nhất lấy Ứng Long(*) cầm đầu có quan hệ thân thiết với Nhân giới, một phe còn lại là Chúc Long(*) cầm đầu, cực kì ghét việc chung sống với nhân loại, cho rằng nhân loại đều là loài động vật ích kỷ tàn nhẫn.” Hắn cắn một miếng lê, tiếp tục nói, “Khi đó linh khí và lực tín ngưỡng ở Nhân giới rất nồng đậm, cho nên nhóm linh thần dị quái cũng có thể qua lại thường xuyên ở Nhân giới, không có giới hạn nào hết.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà vì sao hiện giờ lại không còn nữa?”
“Về sau thì vật đổi sao dời, linh khí và lực tín ngưỡng ở Nhân giới càng lúc càng mờ nhạt, nhóm yêu ma quỷ quái không sống dựa vào đó được nữa, vì thế Nhân giới đã dần dần tách biệt với những giới khác.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nhưng bởi vì nhân loại đã mất đi linh khí và lực tín ngưỡng, trên thế gian này cũng ít đi rất nhiều người có đủ năng lực để bảo vệ nhân loại, cơ thể nhân loại yếu đuối, căn bản không phải là đối thủ của những yêu ma quỷ quái khác, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có mối hiểm họa diệt tộc.”
Giọng hắn vẫn lười biếng như cũ, nhưng khi nói lại khiến người nghe nín thở tập trung: “Về sau dưới trướng Thiên Đế có bộ tộc Lục Ngô(*) kết hợp với Hi Hòa, Chúc Dung và các chúng thần đã xây dựng kết giới cho Nhân giới, phái Ứng Long ra bảo vệ lối ra vào của kết giới. Kết giới này cần phải đợi rất nhiều năm thì mới có thể hoàn toàn dung hợp với trời đất, việc qua cảnh đổi, hiện giờ Nhân giới chỉ còn mỗi một kết gíới ở Thủy Phủ này, những tộc người canh giữ khác dần dần tản đi, nếu vẫn còn thì cũng đã hoàn toàn dung nhập với xã hội loài người rồi.” Có lẽ đây là đang nói tới Giang Bất Hoán.
Tuy nhiên dựa theo lời Bạch Nguyệt Hồ nói, những người này cho dù không muốn dung nhập vào xã hội loài người thì cũng không được, bởi vì sau khi kết giới được dựng nên, linh khí ở Nhân giới sẽ càng lúc càng mờ nhạt, hơn nữa hiện giờ người phàm hoàn toàn không tin mấy chuyện quỷ thần, lực tín ngưỡng cũng gần như không còn, cho nên dị năng trên người bọn họ sẽ càng ngày càng ít, cho đến khi huyết mạch hoàn toàn biến mất.
Lục Thanh Tửu nghe say sưa, cậu nói: “Cho nên tên quái vật đánh nhau với anh kia, chính là tộc của Chúc Long hả?”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
“Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?” Lục Thanh Tửu có chút thắc mắc, “Muốn gi3t ch3t người canh giữ kết giới sao? Vậy mục tiêu của bọn họ hẳn là tôi rồi đúng không?:”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sai, mục tiêu của bọn họ đúng là cậu, nhưng bên cạnh cậu có tôi canh giữ, bọn họ sẽ không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.”
Lục Thanh Tửu nhớ tới cha mẹ của mình, và cả bà ngoại mãi mãi không chịu rời khỏi thôn Thủy Phủ, có lẽ, theo như lời Bạch Nguyệt Hồ nói, bà ngoại có thân phận là người canh giữ, cũng chính là bởi thân phận đặc biệt này, bà mãi vẫn không chịu đồng ý với Lục Thanh Tửu rời khỏi thôn Thủy Phủ, cho đến tận khi bị bệnh rồi chết cô đơn ở nơi đây.
Lục Thanh Tửu nghĩ vậy, trong lòng khá là phiền muộn, cậu ngồi bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ, nói: “Vậy nên hiện giờ trên thế giới chỉ còn lại mỗi thôn Thủy Phủ thôi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Chắc vậy đó.”
Lục Thanh Tửu: “Thế phải làm chuyện gì mới có thể khiến rồng bị biến thành ô nhiễm?”
Bạch Nguyệt Hồ thở dài: “Đến nay nguyên nhân ô nhiễm vẫn khó mà giải thích, cách duy nhất được biết đến, đó là gi3t ch3t người canh giữ ở quanh kết giới, nhưng không phải lần nào phương pháp này cũng có thể thành công…… Có rất nhiều người canh giữ đã chết, nhưng Long tộc bên cạnh họ vẫn không bị ô nhiễm.”
Nếu còn sống, Long tộc có thể gặp được cả người canh giữ thứ hai của mình, tương tự, nếu người canh giữ còn sống cũng có thể gặp được con rồng thứ hai.
Bà ngoại Lục Thanh Tửu đã được tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị ô nhiễm, rời khỏi mình, rời khỏi Nhân giới. Khi đó bà đang thai nghén một sinh mệnh ở nhỏ trong bụng mình, chờ mong hai người sẽ gặp lại, nhưng không hề biết khi hai người gặp lại, lại sẽ có tương lai đáng sợ hơn đang chờ hai người.
Hình như Bạch Nguyệt Hồ nói mãi nên hơi mệt mỏi, chờ đến khi Lục Thanh Tửu lấy lại tinh thần, hắn đã dựa vào ghế bập bênh nhắm mắt ngủ rồi.
Lục Thanh Tửu nhìn mặt hắn khi ngủ, mới đột nhiên nhớ ra hình như Bạch Nguyệt Hồ mới trải qua một trận chiến dữ dội, tuy có vẻ không phải chịu vết thương nào nghiêm trọng, nhưng cũng không phải việc gì nhẹ nhàng. Nghĩ đến đây, cậu liền bước nhẹ chân, đứng lên quay vào phòng, xắn tay áo định làm một bữa ăn ngon, an ủi anh hồ ly tinh đáng yêu này.
Cuối xuân đã qua, giờ là đầu hạ.
Nhiệt độ không khí đã dần dần có dấu hiệu nóng bức, ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, cỏ cây cũng càng thêm tươi tốt.
Lục Thanh Tửu chọn một buổi chiều có thời tiết đẹp, bảo Bạch Nguyệt Hồ thịt con heo béo trắng còn lại trong nhà, lần đầu tiên làm dồi huyết(*). Khác với lòng, vị của dồi mềm mại và tươi ngon hơn, đặc biệt bên trong còn bỏ thêm gạo nếp chín tái, sau khi trộn thêm hương liệu riêng vào bên trong, ăn vào vừa ngon vừa mềm, còn không có mùi tanh của máu, rất được người trong nhà chào đón.
(*) dồi huyết:
Tầm khoảng tới giữa tháng 5, sừng rồng của Lục Thanh Tửu mới dần dần biến mất, ẩn vào bên trong trán. Bạch Nguyệt Hồ đưa Lục Thanh Tửu tới bệnh viện trên thành phố một chuyến, gặp lại Cát thần Thái Phùng đã lâu không gặp.
Dáng vẻ của Thái Phùng so với một năm trước đã tốt hơn rất nhiều, chẳng qua anh ta lại không vui lắm, ngồi xổm trước vườn hoa khu nội trú giật giật bụi cỏ vô tội dưới mặt đất.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu tới thì liền ngẩng đầu lên, nói một câu chào buổi chiều.
Bộ dạng sống không bằng chết này của anh ta làm Bạch Nguyệt Hồ tức giận muốn nhấc chân đá một phát, nhưng bị anh ta lắc mình né mất.
“Sống không bằng chết vậy để làm gì hả?” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Năm nay không cần tôi giúp à?”
Thái Phùng lắc đầu.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày nhìn anh ta.
“Sau này cũng không cần nữa.” Thái Phùng cào cào đầu mình, “Cô ấy mất rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng.
Lục Thanh Tửu nhớ tới cô gái có nụ cười rực rỡ trước kia nằm trong khu nội trú, hình như cô bị bệnh một khoảng thời gian, cậu tưởng rằng có Thái Phùng che chở, hẳn sẽ không sao cả, không ngờ người nọ lại đột nhiên mất đi như vậy. Nhưng nhìn Thái Phùng thì có vẻ không đau khổ nhiều lắm, chỉ là trên mặt có chút mất mát. Có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa người và thần, thần thì bất tử, còn con người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, ở trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
“Chậc.” Bạch Nguyệt Hồ có chút không vui chậc một tiếng, “Nếu người ta đã mất rồi, cậu còn kêu tôi tới làm gì.”
Thái Phùng ném ngọn cỏ trong tay đi, đứng lên duỗi người nói: “Đó không phải là may mắn sao, cho nên muốn mời anh ăn một bữa cơm thôi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ăn gì?”
Thái Phùng nói: “Hiện giờ tôi chỉ có tiền ăn sủi cảo, tuy nhiên chờ tới lúc chúng ta tới cửa bệnh viện chắc sẽ khác.”
Mới đầu Lục Thanh Tửu còn chưa hiểu lời này của Thái Phùng có ý gì. Đến tận khi ba người đi về phía cửa bệnh viện, đi được nửa đường thì Thái Phùng nhặt được trên mặt đất mấy trăm đồng và cả một tấm vé số, anh ta nhặt tờ vé số lên xong thậm chí còn không thèm nhìn con số trên đó, rất tự tin cất vào trong túi, nói rằng mình đã trúng thưởng rồi, còn sẽ dùng tiền thưởng vé số mời Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đi ăn bữa tiệc lớn nữa.
Tuy Lục Thanh Tửu biết Thái Phùng là Cát thần, nhưng đây cũng có phần điêu quá đi, vì thế không nhịn được đặt câu hỏi: “Sao anh biết tờ vé số này trúng thưởng rồi?”
Thái Phùng rất khinh thường nói: “Vé số không trúng thưởng không xứng đáng xuất hiện trước mặt tôi.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cái này cũng sốc quá rồi đấy. Nhìn lại Bạch Nguyệt Hồ nhà nghèo khốn khổ ngay cả vé số hai đồng cũng không mua nổi, trong lòng Lục Thanh Tửu nổi lên một chút xót xa.
Bọn họ đi tới điểm đổi vé số gần bệnh viện, Thái Phùng móc tờ vé số nhặt được kia ra, thật sự đổi được 3000 tệ (>10,5 triệu vnđ) tiền thưởng, Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.
Thái Phùng đổi tiền thưởng xong rồi gọi xe, dẫn Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ tới một nhà hàng buffet sang trọng rất có tiếng trên thành phố. Vào nhà hàng, Thái Phùng đang định trả tiền, giám đốc nhà hàng lại đột nhiên xuất hiện bảo rằng Thái Phùng là khách hàng thứ 19999 của nhà hàng, vì thế ba người thành công được ăn miễn phí, còn nhận được một tấm thẻ hưởng thụ cả năm, nghe nói tuần nào cũng có thể mang một người tới ăn cơm, tất nhiên yêu cầu bản thân mình phải có mặt.
Thật ra Bạch Nguyệt Hồ đã quen với vận may này của Thái Phùng, Lục Thanh Tửu thì nhìn đến nỗi nét mặt hoảng hốt, nếu không phải bữa ăn này chỉ mới được quyết định, cậu sẽ nghi ngờ liệu có phải Thái Phùng đã nói chuyện với chỗ này trước, cố ý diễn kịch cho cậu xem hay không.
Dưới ánh nhìn chăm chú cực kỳ hâm mộ của mọi người, ba người chậm rãi ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn tới cho bọn họ chọn.
Thái Phùng cũng biết sức ăn của Bạch Nguyệt Hồ rất lớn, anh ta vung tay lên, gọi mỗi một món trên thực đơn tận ba phần ăn giống nhau, sau đó liền kết thúc việc gọi món trong ánh mắt ngạc nhiên của người phục vụ.
“Số anh đỏ thật đấy.” Lục Thanh Tửu uống một ngụm rượu vang đỏ cho trơn miệng, bình phục tâm tình lại chút xíu.
“Tạm được thôi.” Thái Phùng nói, “Đã xui xẻo lâu như vậy, chính tôi còn có chút không quen.”
Lục Thanh Tửu chần chừ: “Cô gái kia……” Giọng điệu của cậu rất thận trọng, dự định là nếu vẻ mặt Thái Phùng tỏ ra bất cứ sự khó chịu gì, mình sẽ lập tức chuyển đề tài. Ai ngờ Thái Phùng cũng không để bụng, nói tới chuyện này, vậy mà lại nở nụ cười, tuy trong nụ cười này không có chút ấm áp nào hết, nhưng cũng không có quá nhiều khổ đau, chỉ trông có vẻ hơi phiền muộn thôi: “Tôi gặp được cô ấy từ lúc cô ấy còn nhỏ, tuy khi đó cô ấy vẫn chỉ là một cô bé nhưng rất đáng yêu.”
Đồ ăn đã gọi được mang lên rất nhanh, đĩa lớn đĩa bé phủ kín khắp cả cái bàn dài.
Bạch Nguyệt Hồ không có hứng thú với chuyện của Thái Phùng, cúi đầu bắt đầu ăn, Thái Phùng thì vừa ăn vừa kể cho Lục Thanh Tửu: “Lúc tôi gặp được cô ấy, cô ấy đang lạc đường, tôi giúp cô ấy tìm được đường xong thì đã giao hẹn với cô ấy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Giao hẹn gì?”
Thái Phùng nói: “Tôi giao hẹn với cô ấy, nếu như phải tin thần, xin hãy tin Cát thần Thái Phùng.”
Lục Thanh Tửu sững sờ.
Thái Phùng ngậm lấy một miếng cá tuyết, chậm rãi nuốt: “Cậu biết không, mọi người bây giờ, càng ngày càng không tin mấy thứ này rồi.” Thần quỷ gì đó, đều không đáng tin cậy, tốt nhất là nên dựa vào chính mình. Đương nhiên, loại tư tưởng này cũng không sai, bởi vì đối với người thường mà nói, thần linh vốn chính là vật hư ảo, thay vì gửi gắm tất cả hy vọng vào vật hư ảo, chi bằng tự mình nỗ lực nhiều hơn. Nhưng mà, một vị thần linh cần lực tín ngưỡng, loại chuyện này cực kỳ trí mạng, đặc biệt là kiểu thần như Thái Phùng vốn chẳng có quá nhiều tín đồ.
Thần linh không có ai nhớ tới, không cần thiết nữa, lúc cái tên Thái Phùng này bị quên đi cũng chính là giây phút anh ta biến mất.
“Cô ấy là một cô bé ngoan.” Thái Phùng nói, “Cô ấy đã giữ đúng lời hứa hẹn của chúng tôi.” Khi anh ta nói tới đây, đôi mắt cong lên, có thể thấy rằng cười rất vui vẻ, “Trở thành tín đồ của Thái Phùng, đặt giá cắm nến cho tôi, mang đồ cúng cho tôi.” Anh ta chống cằm, mặt đầy thoả mãn, “Rất lâu rồi tôi không được hưởng mùi nến…… Nhưng mà đáng tiếc……”
Nhưng mà đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, cô gái đã mắc bệnh.
“Tôi vẫn đi cùng cô ấy.” Thái Phùng nói, “Tôi tưởng rằng có thể đi cùng cô ấy đến già, nhưng lại phát hiện ra hình như tôi không có được may mắn như vậy.” Anh ta vỗ vỗ bàn tay, làm ra tư thế như kiểu trắng tay, “Vận may của tôi đã dùng hết mất rồi.”
Có thể khiến cô gái sống đến bây giờ, đơn giản là nhờ vào may mắn, có lẽ có anh ta che chở, cô gái ấy sẽ chỉ có một phần vạn vận xui là sẽ chết, nhưng kể cả một phần vạn, cũng không phải sẽ không xảy ra, việc này chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.
Anh ta chỉ là Cát thần, không phải là Diêm Vương khống chế sự sống chết.
Cô gái ấy đi rồi, mang theo cả cái lông đuôi hay dùng để chọc anh ta, anh ta không cần sự hỗ trợ của bạn thân mình nữa, từ nay về sau lại cô độc một mình.
Bọn họ chỉ là người qua đường trong sinh mệnh của nhau mà thôi.
Lục Thanh Tửu nghe xong trong lòng có chút khó chịu, nhưng thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ hóa thành ba chữ: “Bớt đau buồn.”
Thái Phùng nói: “Ừm, trừ việc bớt đau buồn thì còn có thể làm gì được chứ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Chắc chắn cô ấy rất thích anh.”
Thái Phùng cười nói: “Tôi cũng thích cô ấy lắm, này, Bạch Nguyệt Hồ, anh nói xem con người có thật sự đầu thai chuyển kiếp không?”
Bạch Nguyệt Hồ ngước mắt lên: “Có thì sao, không có thì thế nào.”
Thái Phùng cười ngây ngô: “Nếu có thì liệu tôi có thể tìm được người cũ hay không? Cho bọn họ nhớ lại chuyện kiếp trước?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Cho dù có thì cũng đã uống canh Mạnh Bà cắt đứt tiền duyên, anh vẫn là anh, còn cô ấy đã không phải cô ấy nữa.” Hắn tạm dừng một lát, uống một húp canh gà hầm bào ngư, “Nhỡ đâu kiếp sau người ta tin đạo Chúa thì anh định như nào?”
Thái Phùng nghe vậy, vẻ mặt hơi méo mó.
Lục Thanh Tửu cười khẽ.
Lúc sau, Thái Phùng chuyển đề tài, không tiếp tục nói về chuyện của cô gái kia nữa. Lục Thanh Tửu có thể thấy được, tuy anh ta tỏ vẻ rất thoải mái, thực ra vẫn không buông bỏ được. Nhưng bởi vì trong lòng biết rõ ràng chuyện này không buông bỏ là dư thừa, thế nên gắng gượng đè nó xuống, dường như nếu không đề cập tới, thì sẽ thật sự không tồn tại vậy.
Tuy rằng không có hứng thú với chuyện này, nhưng cũng may bữa tiệc buffet rất vừa ý Bạch Nguyệt Hồ, dưới ánh nhìn ngạc nhiên chăm chú của người phục vụ bên cạnh, hắn đã gọi thực đơn tới lần thứ ba rồi.
Thái Phùng cười bảo rằng nếu hôm nay không phải rời khỏi bệnh viện, chắc chắn sẽ không dẫn Bạch Nguyệt Hồ đi ăn buffet, bởi vì chuyện này quá thiếu đạo đức, cảm giác như làm tổn thương nhân phẩm vậy đó.
Bạch Nguyệt Hồ trừng mắt nhìn Thái Phùng một cái: “Đồ ăn cũng không lấp nổi miệng của cậu.”
Thái Phùng hoàn toàn không sợ Bạch Nguyệt Hồ, vừa cười vừa nói chuyện với Lục Thanh Tửu đã ăn no: “Này, cậu biết tôi quen Bạch Nguyệt Hồ như thế nào không?”
Lục Thanh Tửu: “Không biết, sao thế, trước kia các anh không quen nhau à?” Cậu còn tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ và Thái Phùng đã quen biết nhau ở một thế giới khác.
“Đương nhiên, anh ta chính là dị tộc cao quý lạnh lùng.” Thái Phùng nói, “Tôi chỉ là một Cát thần nho nhỏ, làm sao mà quen được anh ta chứ.”
Lục Thanh Tửu: “Vậy các anh quen nhau như thế nào?”
Tuy Bạch Nguyệt Hồ vẫn luôn bày sắc mặt ra cho Thái Phùng xem, nhưng rõ ràng Thái Phùng không hề sợ hãi, biết rằng đang có Lục Thanh Tửu ở đây, Bạch Nguyệt Hồ sẽ không dám làm gì anh ta, nhướng mày, một câu bán luôn Bạch Nguyệt Hồ đi: “Lúc cậu ta mới tới thôn Thủy Phủ, không có tiền thông dụng của nhân loại, không mua nổi cái gì mà ăn, có hôm tôi mua cái kem đang ăn trên đường, đột nhiên cảm nhận được một làn khí rét lạnh…… Móa nó, tôi thề đó là lúc tôi nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi.”
Răng rắc một tiếng, Bạch Nguyệt Hồ cứng rắn cắn vỡ cái thìa inox nhỏ.
Sắc mặt Thái Phùng không hề thay đổi, tiếp tục đào bới lịch sử đen của Bạch Nguyệt Hồ cho Lục Thanh Tửu nghe: “Sau đó thì, lúc ấy tôi đã nhận ra thân phận của Bạch Nguyệt Hồ, hồ ly sao, trong trí nhớ tôi đó là loài động vật rất hung tàn, anh đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm tôi, tôi tưởng anh ta muốn ăn luôn cả tôi cơ, ai ngờ……” Không hổ là bạn thân của Bạch Nguyệt Hồ, anh ta vẫn không quên giúp Bạch Nguyệt Hồ dán lại luôn lớp vỏ ngoài.
Lục Thanh Tửu cũng đã tưởng tượng tới cảnh tượng ngay lúc đó, không nhịn được nở nụ cười: “Ai ngờ lúc ấy thứ anh ấy nhìn chằm chằm chính là cây kem trong tay anh?”
Thái Phùng vỗ đùi: “Đúng vậy!”
Lục Thanh Tửu cười ha ha.
Thái Phùng nói hết sức hứng khởi, quơ chân múa tay, anh ta đúng là có không ít lịch sử đen của Bạch Nguyệt Hồ, nhưng mà có lịch sử đen thì sao chứ, không hề có chỗ để nói, cuối cùng bây giờ đã có người để nói hết, nhịn không được mà nói ào ào cứ như trút nước: “Cậu ta đi đến trước mặt tôi, hỏi tôi một câu, ngon không? Tôi mất ít nhất một phút mới phản ứng được là anh ta đang hỏi về cây kem, tôi run rẩy đáp lại một câu ngon, hỏi tiếp anh ta có muốn ăn không, chỉ thấy Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.”
Anh ta cười chảy cả nước mắt: “Sau đó tôi mới dẫn anh ta tới gần tiệm kem, nhìn anh ta ăn hết tất cả kem trong tiệm, sau đó mới lưu luyến đi về.”
Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt âm u, không nhịn được muốn hôn tên đáng yêu này một cái.
“Sau đó bọn tôi liền trở thành bạn bè.” Thái Phùng nói, “Tôi số đỏ mà, không hề thiếu tiền tiêu, thỉnh thoảng mời anh ta ăn một bữa cơm cũng không vấn đề, tuy nhiên từ sau khi người bạn nhỏ kia phát bệnh, lâu lắm rồi tôi không mời khách, thật ra hôm nay là để bù cho những lần trước……”
Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm bộ dạng tinh thần thoải mái kia của Thái Phùng, nặn từ kẽ răng ra một câu: “Cậu không muốn sống nữa à?”
Thái Phùng gãi gãi đầu, làm bộ như không nghe thấy lời uy hiếp của Bạch Nguyệt Hồ.
Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi, chỉ đùa một chút thôi mà, Nguyệt Hồ, buổi tối về tôi sẽ làm kem cho anh ăn, chúng ta làm loại siêu to siêu khổng lồ luôn nha.”
Bạch Nguyệt Hồ hừ một tiếng.
Thái Phùng nhìn thấy hai người tương tác, cảm thán tự đáy lòng: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng anh đã gặp được người dám vuốt lông anh rồi nhỉ?”
Bạch Nguyệt Hồ không hề để ý tới Thái Phùng, kiêu ngạo hất cằm mình lên, nếu không phải trước mặt hắn còn đặt vô số đĩa đồ ăn trống rỗng, có khi biểu cảm này của hắn sẽ có sức thuyết phục hơn một chút.
Ăn xong một bữa buffet khiến người phục vụ và giám đốc nhà hàng mồ hôi lạnh toàn thân, ba người tạm biệt nhau, đường ai nấy đi.
Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ trở về thôn Thủy Phủ, còn Thái Phùng thì một mình gọi taxi đi tới một nơi.
Lục Thanh Tửu đi sau, cậu nghe thấy nơi mà Thái Phùng muốn đi, hình như đó là một nghĩa trang công cộng, thông thường người ở thành phố này đều được chôn cất ở nơi đó.
Có lẽ Thái Phùng đi thăm mộ cô gái kia, xem ra anh ta cũng không hoàn toàn vô tình như anh ta nói.
Nhưng thật ra, Lục Thanh Tửu cũng không nói rõ được rốt cuộc thần linh vô tình là tốt hay xấu, thường nói trời đất không có lòng người, coi mọi vật như chó rơm(*), nhưng nếu thần linh nào cũng có tình, lưu luyến mỗi một sinh mệnh mất đi, thì làm sao có thể phổ độ chúng sinh, vốn đây chính là mâu thuẫn rồi.
(*) Gốc là: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. (Trích từ ‘Đạo Đức Kinh’)
Lục Thanh Tửu không nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ thêm, vốn dĩ không phải câu hỏi nào trên thế giới này cũng có đáp án. Cậu nghiêng mặt nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, hồ ly tinh nhà cậu ăn no rồi, bây giờ đang ngồi trên ghế phụ ngủ gà ngủ gật, lông mi thật dài hơi rũ xuống, hắt vào mí mắt một cái bóng rất nhỏ, làm hắn trông có vẻ không giống một vị vua với muôn vàn mảnh vảy lạnh như băng, mà giống một đóa hoa yếu ớt hơn, trên phiến lá còn đọng một giọt sương mỏng manh như cánh hoa, khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay, nhẹ nhàng vu0t ve lông mi mềm mại của hắn, da thịt nhẵn nhũi, và cả cánh môi mím thành một đường thẳng.
Bởi vì xe vận tải nhỏ có thể tự động điều khiển, Lục Thanh Tửu ngơ ngác đã lâu vẫn chưa phản ứng lại được, chờ đến khi cậu phục hồi lại tinh thần, mới ý thức rằng mình đã nhìn gò má Bạch Nguyệt Hồ cười một lúc lâu, lâu đến nỗi bản thân còn nhận ra có chỗ không ổn.
Lục Thanh Tửu ho khan một tiếng, muốn ho rớt luôn cả cảm xúc mới lên men.
Bạch Nguyệt Hồ nghe được tiếng cậu ho khan, tỉnh lại, đôi mắt đen trầm lắng nhìn về phía Lục Thanh Tửu, nói: “Làm sao vậy? Khó chịu sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “À…… Không sao đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Thế sao lại ho khan?”
Lục Thanh Tửu bị Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm có hơi không được tự nhiên, bình thường số lần hai người đối diện như vậy nhiều không đếm được, nhưng không biết vì sao lần này Lục Thanh Tửu lại cảm thấy ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ có chút đốt người: “Tôi…… Chỉ là cổ họng có hơi khó chịu thôi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thật không?”
Lục Thanh Tửu: “Ừm.”
Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, chợt đưa tay ấn lên trán Lục Thanh Tửu: “Mặt cậu đỏ lắm đó.” Hắn nhớ rõ lúc mùa đông Lục Thanh Tửu có bị bệnh một lần, lần bị bệnh đó toàn thân Lục Thanh Tửu đỏ như tôm nướng. Con người rất yếu ớt, không thô to khỏe mạnh như Long tộc, một lần bệnh tật là có thể cướp đi sinh mệnh của bọn họ. Bạch Nguyệt Hồ nhớ rằng trước khi tới thế giới này, người hướng dẫn của hắn đã liên tục dặn dò, nếu phát hiện ra con người bị bệnh, nhất định phải để bọn họ được điều trị kịp thời.
“Tôi chỉ hơi nóng thôi.” Lục Thanh Tửu cảm thấy tiếp tục như vậy thì không được, cậu bị tay Bạch Nguyệt Hồ sờ, cả người suýt chút nữa bùng nổ, nhưng vẫn phải ra vẻ bình tĩnh. “Đừng nói cái này nữa, buổi tối anh muốn ăn kem vị gì, vị cam được không? Nhưng mà mật ong nhà mình không còn nhiều lắm, để bảo Doãn Tầm ra sân sau lấy một ít vậy, ấy, hay là dùng mật do ong mật của Kiêu Trùng mang đến làm nhỉ, mật Khâm Nguyên còn để dành cho Chu Miểu Miểu chữa mụn nữa……” Cậu lải nhải linh tinh, toàn nói mấy chuyện vụn vặt, không hề chú ý tới vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ bên cạnh, trong lúc cậu lải nhải mà trở nên dịu dàng.
“Sao không nói gì thế?” Lục Thanh Tửu hỏi Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không sao, cậu cứ nói tiếp đi.” Hắn nhẹ giọng nói, “Tôi muốn nghe cậu nói chuyện.”
Lục Thanh Tửu bật cười: “Thật không đó? Không chê tôi dong dài hả?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Không chê.” Hắn nói xong câu đó, lại sợ lỡ Lục Thanh Tửu hiểu lầm, nghiêm túc bổ sung một câu: “Cậu nói gì tôi cũng thích nghe hết.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ò…… Vậy được.” Cậu liền tiếp tục mở miệng, “Thế rốt cuộc anh muốn ăn kem vị gì?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Vị cam cũng được.”
Lục Thanh Tửu đang định gật đầu, Bạch Nguyệt Hồ lại tiếp tục nói: “Vị đó có hơi giống cậu.”
Lục Thanh Tửu: “Giống tôi?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Có chút ngọt, nhưng lại không ngọt lắm.”
Lục Thanh Tửu nghiêng đầu: “Tên của tôi là rượu(Tửu) mà.”
Bạch Nguyệt Hồ: “Tên của cậu là rượu thì cậu chính là rượu à?”
Lục Thanh Tửu nghe vậy lại bỡn cợt cười: “Tên của anh là hồ, chẳng phải anh cũng là hồ ly sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “……”
Lục Thanh Tửu: “Tôi nói có đúng không?”
Bạch Nguyệt Hồ nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một chữ: “Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu không nhịn được cười ha ha, lúc trước toàn là cậu bị Bạch Nguyệt Hồ làm cho cạn lời, cuối cùng lần này đã đến lượt cậu phục thù, hơn nữa còn là dùng cái nút thắt áo choàng cuối cùng của Bạch Nguyệt Hồ.
=======