Bạch Nguyệt Hồ cầm theo Thư Như, khi Lục Thanh Tửu rời khỏi vườn chim thì không thấy Thiếu Hạo và Doãn Tầm đáng lẽ nên chờ ở gần đó đâu.
“Hai người bọn họ đâu rồi?” Lục Thanh Tửu nghi ngờ hỏi.
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không biết.
Lục Thanh Tửu liền móc di động ra, gọi điện thoại cho Doãn Tầm. Khi điện thoại reo chừng hơn hai mươi mấy giây mới được nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến lại là giọng của Thiếu Hạo, anh ta nói một tiếng alo.
“Doãn Tầm đâu?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Sao điện thoại cậu ấy lại ở trong tay anh?”
Thiếu Hạo nói: “À, đang ăn ở bên cạnh, hai tay đều bận, tôi giúp cậu ấy nhận.”
Lục Thanh Tửu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Ăn cái gì? Chúng tôi đã làm xong rồi, hai người ở đâu đang ăn gì thế?”
Thiếu Hạo nói: “Ở bên ngoài, cậu bảo Bạch Nguyệt Hồ dẫn cậu đến đi, cơm trưa đã được chuẩn bị rồi.” Sau đó liền cúp điện thoại, Lục Thanh Tửu nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình di động, Bạch Nguyệt Hồ hỏi cậu làm sao thế.
Lục Thanh Tửu nói: “Không…… Chỉ là cảm thấy, hình như nghe được tiếng khóc huhuhu của Doãn Tầm.”
Bạch Nguyệt Hồ nhướng mày, từ chối cho ý kiến chuyện này.
Lục Thanh Tửu nói: “Bạch đế Thiếu Hạo là thần tiên, chắc là không ăn thịt người đâu nhỉ?”
Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Không ăn đâu.”
Lục Thanh Tửu “ừm” một tiếng, lúc này mới yên tâm. Chỉ là Bạch Nguyệt Hồ lại không nói câu tiếp theo ở trong lòng mình cho Lục Thanh Tửu nghe. Bạch đế Thiếu Hạo đúng là không ăn thịt người, nhưng Doãn Tầm cũng chẳng phải người, cậu ta vốn dĩ đã mất lâu rồi, cơ thể hiện tại đều tái tạo lại từ nhục linh chi. Thiếu Hạo có thèm nhỏ dãi cơ thể cậu ta thì cũng là chuyện bình thường thôi. Huống hồ hắn một chút cũng không ngại Thiếu Hạo thật sự ăn luôn Doãn Tầm đâu.
Bên này Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ còn đang đi trên đường, bên kia nước mắt Doãn Tầm đã rơi đến khô cạn. Thiếu Hạo cúp điện thoại, cười tủm tỉm nhìn cậu ta. Doãn Tầm đang định với tay lấy điện thoại thì đã bị Thiếu Hạo nắm lấy, anh ta nói: “Trên người của cưng có bộ phận nào mà ăn không bị tiêu chảy không?”
Doãn Tầm nói: “Không có! Ăn chỗ nào cũng ra hết ráo!”
Thiếu Hạo: “Đúng là vật cạnh Thiên trạch, chỉ có người thích ứng được mới sống sót.” Đây cũng coi như là năng lực tự vệ của Doãn Tầm đi.
Doãn Tầm nhỏ giọng nói: “Có phải Lục Thanh Tửu sắp đến rồi không?”
Thiếu Hạo trả lời: “Đến thì sao nào? Cưng thật sự nghĩ anh đây sợ Bạch Nguyệt Hồ sao?”
Doãn Tầm trợn mắt há hốc mồm.
Thiếu Hạo đang nói thì chợt dựa sát lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương. Doãn Tầm còn chưa kịp phản ứng đã thấy anh ta há miệng, cắn một ngụm vào khuôn mặt mình.
“Á……Đừng mà!!” Cái cắn này của Thiếu Hạo cũng không nhẹ. Tuy rằng Doãn Tầm không đau lắm, nhưng khi nghĩ đến người kia thật sự muốn cắn đứt miếng thịt của mình thì lại phát ra tiếng la đáng thương, lại đã bị Thiếu Hạo duỗi tay chặn được.
“Đừng có la.” Thiếu Hạo nói, “Cưng mà la nữa, anh sẽ cắn thật đó.”
Doãn Tầm rơi lệ.
Thiếu Hạo không có cắn đứt da của Doãn Tầm, dù sao thì anh ta cũng không muốn bị tiêu chảy nữa, hài lòng nhìn trên má Doãn Tầm xuất hiện một dấu răng vô cùng rõ ràng, chép miệng nói: “Vị không tồi.”
Doãn Tầm nghĩ thầm mẹ nó, anh xem tôi là thạch trái cây tái sinh sao, còn bảo cái gì mà vị không tồi. Đương nhiên, cậu ta không dám nói ra khỏi miệng, trước mặt thế lực ác bá thật không có tiền đồ cúi thấp đầu.
Thiếu Hạo nhìn dáng vẻ đáng thương của Doãn Tầm khi bị anh ta ức hiếp, vì tâm trạng tốt nên nở nụ cười, vươn tay nhéo nhéo dấu răng, nói: “Đi nào, anh dẫn cưng đi ăn tiệc lớn nha.”
Doãn Tầm bĩu môi, trưng ra vẻ mặt sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng, Thiếu Hạo cũng không để bụng, ngược lại còn cười tươi rói.
Lúc Lục Thanh Tửu đến, nhìn thấy dáng vẻ héo khô ủ rũ của tiểu Sơn Thần nhà cậu, giống như quả bóng bị xì hơi. Cậu chú ý đến vết đỏ trên mặt Doãn Tầm, nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Thiếu Hạo nói, “Vừa rồi Doãn Tầm trêu chọc chim lớn, bị nó cắn một c4i ấy mà.”
Doãn Tầm cũng ậm ừ.
Lục Thanh Tửu còn muốn hỏi tiếp, nhưng Thiếu Hạo lại đứng dậy tỏ vẻ đồ ăn đã chuẩn bị xong, để lâu sẽ nguội mất. Vì thế cả đám liền đi đến phòng ăn, nhìn thấy một bữa trưa thịnh soạn Thiếu Hạo đã chuẩn bị.
Bữa trưa có hải sản và món Nhật, bên này là món ăn nội địa. Ngày thường Lục Thanh Tửu đều rất ít làm hải sản, cậu cũng không biết quá nhiều về món Nhật, cho nên ắt hẳn đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm nhấm nháp loại đồ ăn cao cấp này.
Món ăn trên bàn vô cùng tươi mới, tôm mẫu đơn đều còn sống(*), chân trước thậm chí còn đang nhúc nhích. Mùi vị của cá hồi cũng rất ngon, beo béo thơm ngon, mang theo một ít hậu vị ngọt, nếm ra được là nguyên liệu nấu ăn cao cấp. Còn có các loại tôm hùm nướng phô mai và cua quý hiếm, cách làm và hương vị đều là thượng thừa. Trước kia lúc Lục Thanh Tửu còn công tác, đôi khi liên hoan thì đồng nghiệp cũng chọn món Nhật, cậu cũng xem như đã ăn không ít. Nhưng hôm nay nếm được món Nhật trong nhà Thiếu Hạo, đúng là có chút kinh ngạc, càng không cần nói đến người chưa từng ăn như Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm.
(*) Tôm mẫu đơn(tôm chì)
Doãn Tầm đặc biệt thích tôm hùm nướng phô mai(*), sau khi ăn xong còn rất ngoan li3m vỏ một lần nữa, li3m xong mới để ý Thiếu Hạo ngồi bên cạnh đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình. Cậu ta bị nhìn có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”
(*)tôm hùm nướng phô mai
Thiếu Hạo nói: “Muốn ăn nữa không nè?”
Doãn Tầm trả lời: “Còn có thể ăn thêm một con sao?”
Thiếu Hạo nói: “Đương nhiên có thể.” Anh ta quay đầu nhìn quản gia, người kia xoay người đi xuống bưng thêm đồ ăn cho Doãn Tầm.
Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh trầm giọng lại: “Sao tôi không được đối đãi như thế?”
Thiếu Hạo nói: “Cậu ăn đồ nhà tôi nhiều như vậy, thiếu một con tôm thì có làm sao đâu?”
Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng đáp: “Không thì để tôi cho anh ăn hai con Thư Như kia ha.”
Thiếu Hạo cười mỉa: “Không cần không cần.”
Tuy rằng anh ta không cố ý nói phải thêm đồ ăn cho Bạch Nguyệt Hồ, nhưng lúc thức ăn mang lên thì vẫn có một phần của Bạch Nguyệt Hồ. Lục Thanh Tửu đã ăn đủ rồi, nhìn hai người Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm tiếp tục ăn uống thả cửa. Doãn Tầm vẫn là người bại trận trước tiên, nằm sấp trên bàn không cam lòng vuốt cái bụng no căng của chính mình.
Thiếu Hạo hỏi: “Muốn ở nhà của anh chơi thêm hai ngày không? Mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn ngon như thế này đấy.”
Doãn Tầm lắc đầu.
Thiếu Hạo lại khuyên vài câu, nhưng thấy thái độ Doãn Tầm rất kiên quyết thì chỉ đành phải im lặng mà thôi. Nhưng Lục Thanh Tửu lại cảm thấy hình như anh ta đang lên kế hoạch gì đó. Cậu có chút không rõ, vì sao đột nhiên Thiếu Hạo lại tràn ngập hứng thú đối với Doãn Tầm như thế, chẳng lẽ anh ta phát hiện được cơ thể của Doãn Tầm được làm từ nhục linh chi rồi sao?
Ăn uống no đủ, Lục Thanh Tửu xách theo Thư Như đi về. Trước khi trở về còn thuận tiện ghé chợ hải sản một chuyến, mua rất nhiều hải sản còn tươi về tính để buổi tối ăn.
Tuy rằng lúc trước đã từng chế biến qua hải sản, nhưng đều là mấy thứ tương đối bình thường như tôm tép v…v. Lần này Lục Thanh Tửu mua mỗi loại một ít, nào là hàu sống sò điệp bào ngư, còn có cua nâu Nauy….v…v
(*)cua nâu Nauy
Hải sản chỉ cần còn tươi, làm thế nào ăn cũng đều ngon. Lục Thanh Tửu đã lập kế hoạch thực đơn cho buổi tối xong, tính dùng lò nướng làm hàu sống sò điệp nướng tỏi nhuyễn, bào ngư thì để nguyên vị. Cậu còn cố ý mua nguyên con cua chuẩn bị nấu cà ri, muốn làm cà ri cua nâu Nauy, làm thêm cả mấy cái nhím biển chưng trứng(*).
(*)nhím biển chưng trứng
Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu trên tay cầm theo bao lớn bao nhỏ, rất vui vẻ nói nhà chúng ta giống như đang ăn tết vậy.
Lục Thanh Tửu vươn tay sờ tóc trên đầu cậu ta, dịu dàng nói: “Nhà chúng ta có tiền, có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không cần tiết kiệm. Hiện tại cậu là đứa nhỏ sống trong nhà có điều kiện đấy.”
Doãn Tầm rơi nước mắt cảm động.
Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh nhìn bọn họ, giống như đang nhìn hai đứa ngốc vậy.
Về tới trong nhà, trước tiên Lục Thanh Tửu mang hải sản mua được ngâm nước cho ra cát, sau đó bắt đầu chuẩn bị phụ liệu. Doãn Tầm ở bên cạnh phụ giúp, còn Bạch Nguyệt Hồ thì ở trong sân chuẩn bị bàn ghế và chén đũa.
Lục Thanh Tửu rất thích hải sản, chỉ là nơi này khá nhỏ, giá cả hải sản và chất lượng ngược lại không tốt như trong thành phố lớn, nhưng để mấy người trong nhà ăn như vậy cũng đủ rồi.
Sau khi hàu sống và sò điệp còn tươi được chế biến cùng tỏi nhuyễn thì mùi tanh một chút cũng không còn, bào ngư của Q Đạn có độ dai rất lớn, còn cua kết hợp cùng với cà ri quả thực là không còn gì bằng, khi thịt cua và cà ri hòa quyện vào nhau, dùng chung với cơm trắng, khiến người khác muốn ngừng cũng không được. Chầu cơm tối này, hoàn mỹ đền bù cho h4m muốn đối với hải sản của Lục Thanh Tửu ở bữa trưa. Ba người ăn uống rất thỏa mãn, kể cả Tiểu Hoa tiểu Hắc và nhóc Hồ Ly cũng chén sạch sẽ, ăn không ít hải sản.
Cơm nước xong, Bạch Nguyệt Hồ đi rửa chén, Lục Thanh Tửu đề nghị cùng Doãn Tầm ra ngoài đi dạo cho tiêu thức ăn. Bọn họ không giống như Bạch Nguyệt Hồ có một cái dạ dày không đáy.
Bầu trời mùa hè cũng chậm tối hơn. Lúc này thời gian đã gần 7 giờ rưỡi, chân trời còn treo một mảnh hoàng hôn.
Hoàng hôn ở thôn Thủy Phủ hiện lên vẻ yên tĩnh nhàn nhã. Các thôn dân dùng cơm xong đều bắt đầu ở ven đường tản bộ, trên đường nhỏ thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy đứa nhóc đùa giỡn rượt đuổi nhau. Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm chậm rãi đi từng bước, từ đầu thôn này đi tới đầu thôn kia.
Ở bên cạnh cối xay đầu thôn, mấy người già vừa nhìn khói thuốc lá vừa nói chuyện phiếm, thấy Doãn Tầm và Lục Thanh Tửu đều lên tiếng chào hỏi.
Ở trong thôn thì đất ở trong nhà Lục Thanh Tửu có tiếng là đất tốt. Hạt giống nhà người khác gieo xuống còn chưa nảy mầm, nhà cậu đã phát triển thành cây to. Có người nói nhà cậu dùng quá nhiều phân bón, nhưng vấn đề là Lục Thanh Tửu lại không bán đồ ăn, dùng nhiều phân bón không phải để nhà mình tiêu hóa sao, hơn nữa mỗi quả đều to tròn mượt mà, người trồng trọt lâu năm tự nhiên có thể thấy được sản phẩm không tệ. Bởi vì chuyện này mà đã có không ít mấy thím và ông bác tới tìm Lục Thanh Tửu học hỏi phương pháp trồng trọt, cậu chỉ có thể cười nói đất trong nhà không phải cậu chịu trách nhiệm, tất cả đều nhờ công lao của Bạch Nguyệt Hồ. Dáng vẻ của hắn thì người sống chớ lại gần, nên cũng không mấy ai dám đi làm phiền. Đó là lý do vì sao tuy rằng đất nhà Lục Thanh Tửu vô cùng đặc biệt, ngược lại cũng không có ai nghi ngờ.
Đi tới cuối thôn, Doãn Tầm hỏi Lục Thanh Tửu muốn lên núi dạo hay không, nói mấy ngày nay cây sơn trà dại đã chín, có thể hái xuống một ít làm dầu sơn trà.
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà chúng ta đâu có mang giỏ tre theo.”
Doãn Tầm đáp: “Không việc gì, tôi có mang theo bao nilon này.” Cậu ta móc từ trong túi của mình ra một cái bao.
Lục Thanh Tửu nói: “Cũng được.” Lúc Doãn Tầm chưa để lộ thân phận Sơn Thần, bọn họ phải dùng cây sào để gõ quả trên cây. Sau này khi biết cậu ta là Sơn Thần rồi, mỗi lần hái trái cây đều là Doãn Tầm leo lên rồi hái một mớ xuống, như vậy có thể bảo đảm trái cây sẽ không bị rớt đến nát, hơn nữa cũng có thể chọn lựa trái chín. Sơn trà hoang dại và gieo trồng trong vườn nhà khác biệt rất lớn, vóc dáng chỉ lớn cỡ ngón út, cũng không có thịt gì. Nhưng hương vị lại vô cùng ngọt, hơn nữa vị rất đậm đà. Năm trước nhà bọn họ dùng sơn trà nhà Lý thúc làm chút dầu sơn trà. Làm dầu sơn trà so với mứt anh đào phiền phức hơn rất nhiều, bởi vì sơn trà muốn làm phải bỏ hạt.
Thời gian bây giờ còn sớm, trong nhà đúng lúc cũng không có trái cây gì, Lục Thanh Tửu liền đồng ý.
Hai người chậm rãi đi lên núi, tán gẫu về chuyện vườn chim ban ngày của Thiếu Hạo. Tuy rằng đã mang Thư Như kia về nhà, nhưng bởi vì buổi tối ăn hải sản, cho nên hiện tại còn cột ở trong phòng bếp, tính giữa trưa ngày mai kêu Bạch Nguyệt Hồ giết rồi lột da ăn thịt. Cũng không biết mùi vị cũng được mà Bạch Nguyệt Hồ nói là thế nào, Lục Thanh Tửu còn đang nghĩ nên dùng cách gì để nấu cho ngon, làm thịt kho hay là món xào……
Hai người đang trò chuyện, bước chân của Doãn Tầm chợt dừng lại, trên mặt cậu ta xuất hiện một chút nghi ngờ, hình như phát hiện điều gì đó khác thường.
“Doãn Tầm, làm sao vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi, cậu tưởng Doãn Tầm nhìn thấy cái gì rồi.
Doãn Tầm đơ mất vài giây, ngay sau đó sắc mặt biến đổi: “Không xong rồi!” Nói xong sau đó liền xoay người chạy đi. Lục Thanh Tửu ở sau cậu ta sửng sốt hai giây mới đuổi theo.
“Doãn Tầm??” Lục Thanh Tửu ngơ ngác chạy theo Doãn Tầm đang chạy như điên về phía trước, chỉ có thể lớn tiếng hỏi, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Doãn Tầm chạy ở phía trước, tốc độ cũng rất nhanh, âm thanh như ẩn như hiện: “Trong nhà đã xảy ra chuyện!”
Lục Thanh Tửu vừa nghe liền sốt ruột, cậu nghĩ đến việc Bạch Nguyệt Hồ lại đánh nhau với con rồng khác, cho nên nhanh chóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì??”
Doãn Tầm không trả lời, hơn nữa dùng hết sức lực chạy vội về phía trước, thoắt cái. Lục Thanh Tửu ý thức được cậu ta nói nhà cũng không phải là nhà họ Lục, mà chính là nơi của cậu ta ở, căn nhà cổ để vô số bài vị đã xảy ra chuyện.
Vốn dĩ lộ trình hơn mười phút lại được Doãn Tầm miễn cưỡng chạy trong năm sáu phút. Lục Thanh Tửu cố gắng đuổi kịp, chờ tới nơi, cả người thở hồng hộc, phổi cũng hơi đau.
Doãn Tầm không dừng lại ở bên ngoài, trực tiếp xông vào trong nhà.
Lục Thanh Tửu cũng không thong thả, vội vàng chạy vào xem chuyện gì. Cậu vừa vào cửa thì cảm thấy trong nhà Doãn Tầm quả thật không ổn. Trong không khí tràn ngập một làn sương mù màu đen, bao phủ toàn bộ căn nhà. Mà khiến cho người ta cảm thấy bất an chính là hơn phân nửa bài vị ban đầu được cúng bái đều rơi xuống mặt đất. Ngọn lửa của nhang đèn trước bài vị lung lay như sắp tắt. Trong phòng không có gió, ngọn lửa lại như hơi thở thoi thóp, tựa như có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Doãn Tầm vọt tới trước nhang đèn, dùng tay bảo vệ ngọn lửa nho nhỏ kia. Sau khi ngọn lửa được Doãn Tầm tới gần mới khôi phục lại ánh sáng một lần nữa, chiếu sáng cả gian nhà tối tăm.
Lục Thanh Tửu nói: “Doãn Tầm?”
Doãn Tầm thấp giọng trả lời: “Có người đã tới nơi này.”
Lục Thanh Tửu nhíu mày, cậu chú ý thấy cửa sổ bị mở ra. Trước khi bọn họ đến, trong phòng hình như còn có người, cho đến khi bọn họ vào, người nọ mới từ cửa sổ chạy mất.
“Hắn ta muốn làm gì chứ?” Lục Thanh Tửu nói, “Thổi tắt nhang đèn sao?”
Doãn Tầm nói: “Nhang đèn không phải thứ người bình thường có thể thổi tắt……” Cậu ta cúi đầu nhìn ngọn lửa yếu ớt trong lòng bàn tay mình, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng.
Trong phòng thật sự lộn xộn, Lục Thanh Tửu thấy Doãn Tầm còn đang che chắn ngọn nến thì liền cong lưng giúp cậu ta nhặt những bài vị rơi trên mặt đất lên rồi xếp lại từng cái. Vừa xếp vừa dò hỏi Doãn Tầm xem bài vị này có phải dựa theo thứ tự nào đó hay không. Doãn Tầm lắc đầu, ý bảo bài vị không có thứ tự gì.
Lục Thanh Tửu nhặt từng cái bài vị lên, cậu nhìn đến sắc mặt khó coi của Doãn Tầm, sợ sẽ xảy ra vấn đề phiền phức khác nên tốc độ cũng nhanh hơn. Nhưng lúc cậu cong lưng, nhìn thấy cái tên được khắc ở trên một bài vị thì cả người liền đơ lại.
“Thanh Tửu?” Doãn Tầm nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thanh Tửu có vẻ không ổn liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Lục Thanh Tửu nhặt bài vị lên, cậu nói: “Này…… Bài vị này, là cậu đặt lên sao?”
Doãn Tầm mờ mịt gật đầu.
Bài vị màu đen, hai chữ Phương Nhuận dùng thể chữ màu vàng phác họa lên. Chỉ là hai chữ Hán đơn giản như vậy, nhưng khi Lục Thanh Tửu nhìn thấy thì cả người đều phát lạnh. Cậu nuốt nước miếng, dùng giọng điệu nghẹn ngào nói: “Cậu biết không, mẹ của tôi đã từng đổi tên.”
“Cái gì?” Doãn Tầm nhìn ra manh mối từ vẻ mặt của Lục Thanh Tửu, cũng đoán được Lục Thanh Tửu vì sao lại có vẻ mặt này. Cậu ta có chút không dám tin, “Bác gái…… Tên trước kia chẳng lẽ……”
“Đúng vậy, trước kia mẹ tôi tên là Phương Nhuận.” Lục Thanh Tửu nói, “Nhưng sau này khi rời khỏi bà ngoại ra ngoài đi học một mình thì đổi thành Phương Ngu.” Tay cầm bài vị của cậu vẫn đang run, tựa như đang cầm một khối băng, “Tại sao, tại sao ở đây có tên mẹ của tôi? Doãn Tầm……”
Doãn Tầm cũng rất hoảng loạn, cậu ta nói: “Tôi, tôi không biết, bài vị này không phải tôi làm, mà là tự nó xuất hiện.”
“Xuất hiện ở đâu?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Doãn Tầm nói: “Ở trên miếu thờ sau núi.” Cậu ta sợ Lục Thanh Tửu không tin mình, bối rối giải thích, “Chính là miếu thờ cúng bái bài vị của tôi đó. Có đôi khi tôi sẽ có cảm ứng kỳ quái, cảm giác được ở trong miếu thờ có rất nhiều bài vị của những người khác. Khi đó tôi sẽ đến miếu thờ, rồi mang những bài vị đó về đặt ở trong nhà…… Tôi không biết, không biết đây là bài vị của mẹ cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi muốn đi xem.”
Doãn Tầm nói: “Cũng được…… Nhưng hiện tại không thể, bây giờ nhang đèn sắp tắt, tôi phải che chắn cho nó.”
Lục Thanh Tửu nhìn vào lòng bàn tay Doãn Tầm đang thật cẩn thận che chắn ngọn lửa: “Nhang đèn tắt rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không biết.” Doãn Tầm nói, “Người biến tôi thành Sơn Thần chưa từng nói với tôi. Nhưng trực giác nói cho tôi biết, nếu nhang đèn tắt thì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ. Cho nên nhất định không thể để cho nó tắt được……”
Lục Thanh Tửu nhớ tới lần trước lúc Doãn Tầm xảy ra chuyện, khi nhang đèn sắp tắt, bài vị trước mặt cũng đều xao động bất an. Trong lòng có một phỏng đoán vô cùng hoang đường, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Dù sao cũng không thể bất chấp nguy hiểm để mà thử nghiệm chứng thực được.
Lục Thanh Tửu ôm bài vị, trong lòng rối bời cả lên. Cậu thật sự không rõ vì sao ở đây lại có bài vị của mẹ cậu: “Cậu phát hiện ra bài vị này từ khi nào thế?”
Doãn Tầm nhỏ giọng đáp: “Đã phát hiện rất lâu rồi…… Có lẽ là sau khi cậu rời khỏi thôn Thủy Phủ ……”
Lục Thanh Tửu nói: “Khi đó mẹ tôi vẫn còn sống sao?”
“Vẫn còn.” Doãn Tầm nói, “Thời gian bài vị này xuất hiện và thời gian mẹ cậu rời đi, ít nhất cách nhau rất nhiều năm.” Nếu không cậu ta nhất định sẽ phát hiện, dù sao thì họ Phương này cũng rất hiếm thấy. Lúc ấy Doãn Tầm cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng người quen xung quanh lại không có ai tên Phương Nhuận cả, cho nên chỉ nghĩ là trùng hợp thôi, không nghĩ đến hóa ra lại là tên của mẹ Lục Thanh Tửu trước khi đổi…
Lục Thanh Tửu biết Doãn Tầm không thể đi được, mà chính mình cũng chờ không kịp nữa nên hỏi: “Cậu có thể miêu tả lại miếu thờ không? Rốt cuộc ở chỗ nào sau núi vậy?”
Doãn Tầm nói: “Cậu muốn tự mình đến đó sao? Thanh Tửu…… Cậu đừng đi, cái miếu thờ kia không phải chỗ đặc biệt gì đâu.” Cậu ta trầm giọng, trong giọng nói có chút năn nỉ, “Hay là chờ ngày mai chúng ta cùng đi, chờ qua đêm nay đi.”
Lục Thanh Tửu đáp: “Không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi.”
Doãn Tầm: “Thanh Tửu à!”
Lục Thanh Tửu thở dài rồi nói: “Hay vậy đi, cậu nói vị trí chỗ đó cho tôi biết, tôi gọi Bạch Nguyệt Hồ đi cùng là được?”
Doãn Tầm nghe vậy lúc này mới thở nhẹ, tả lại vị trí miếu thờ cho Lục Thanh Tửu. Dựa theo cách nói của cậu ta thì nơi đó vô cùng hẻo lánh, cỏ dại xung quanh mọc thành cụm, ngay cả bản thân cậu ta mỗi lần đi vào cũng đều phải tìm rất lâu. Lục Thanh Tửu cẩn thận nghe Doãn Tầm miêu tả xong thì liền rời đi. Doãn Tầm nhìn theo bóng dáng của cậu, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng vô cùng. Cậu ta cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ quặc. Người muốn dập tắt nhang đèn còn chưa tìm được thì lại có chuyện liên quan đến mẹ của Lục Thanh Tửu.
Tình cảm của Lục Thanh Tửu và cha mẹ rất tốt. Tuy rằng khi còn bé cậu không lớn lên bên cạnh bọn họ, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, cha mẹ cảm thấy bản thân có chút nợ con của mình, cho nên hầu như đều chiều chuộng hết mực. Lục Thanh Tửu dưới sự cưng chiều như thế, tùng ngày trưởng thành cũng không hư hỏng gì, ngược lại còn vô cùng chăm chỉ, thi đậu trường đại học mà mình thích. Cậu vốn dĩ cho rằng đại học là điểm khởi đầu của bản thân, không nghĩ đến lại biến thành bước ngoặt khó quên nhất trong cuộc đời cậu.
Vào mùa hè năm đó, cha mẹ Lục Thanh Tửu trở về thôn Thủy Phủ thăm bà ngoại, đi đến nửa đường thì gặp núi đá sạt lở, vì thế mà nhắm mắt xuôi tay, thậm chí cả thi thể cũng tìm không thấy.
Lục Thanh Tửu thế nào cũng không ngờ có thể nhìn thấy được bài vị của mẹ mình ở trong nhà Doãn Tầm. Hơn nữa theo cách nói của Doãn Tầm, lúc mẹ còn sống, bài vị cũng đã xuất hiện rồi.
Miếu thờ xuất hiện bài vị kia rốt cuộc là có ý nghĩa gì, lúc này Lục Thanh Tửu đã muốn tìm đáp án gấp đến không chờ nổi rồi.
Cậu cũng không về nhà tìm Bạch Nguyệt Hồ như lời đã nói với Doãn Tầm, cứ thế một mình xoay người lên núi.
Lúc này trời đã tối, cũng may giữa bầu trời treo một vầng trăng khuyết, ánh trăng rất sáng. Mặc dù không cần đèn pin, cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ đường núi dưới chân.
Lục Thanh Tửu đi dọc theo con đường nhỏ trên núi, đi theo hướng mà Doãn Tầm đã nói.
Theo miêu tả của Doãn Tầm, tuy miếu thờ cách thôn Thủy Phủ cũng không xa, nhưng lại chưa từng có thôn dân nào phát hiện được.
Sau khi màn đêm buông xuống, xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn, tiếng côn trùng ồn ào kêu vang ngược lại làm người khác rất an tâm. Lục Thanh Tửu dựa theo cách nói của Doãn Tầm, rất nhanh tìm ra ngã ba đường nhỏ, bên cạnh đường nhỏ có vô số cỏ dại rậm rạp nhưng lại khô héo. Doãn Tầm cũng từng nói qua rồi, tất cả cỏ dại gần khu vực miếu thờ đều là màu vàng khô, bất kể xuân hạ thu đông cũng sẽ không đâm chồi nảy lộc. Nếu Lục Thanh Tửu đã thấy được đám cỏ dại này, có nghĩa là miếu thờ đã ở cách đó không xa.
Lục Thanh Tửu bắt đầu tìm kiếm ở trong bụi cỏ.
Đúng như những gì Doãn Tầm nói, miếu thờ quả thật hoàn toàn bị cỏ dại che kín, hơn nữa sắc trời tối tăm, thật sự rất khó tìm thấy. Lục Thanh Tửu tìm kiếm, đột nhiên lại phát hiện không khí xung quanh có chút không đúng. Vẻ mặt cậu hơi cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện trên con đường núi cách đó không xa xuất hiện rất nhiều bóng đen u ám.
Những bóng đen này đứng đưa lưng về phía cậu, bày ra sắc màu u ám, cũng không nhìn thấy rõ cơ thể và khuôn mặt đâu cả. Sau khi Lục Thanh Tửu cẩn thận quan sát thì mới cảm giác bọn họ so với nhân loại mà nói, ngược lại giống như là hình thể do làn sương nhẹ cấu tạo thành, chỉ là sương mù này dần dần biến dày, hình dáng cơ thể bọn họ cũng càng ngày càng rõ ràng. Đây không phải thứ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, mà khiến cho người ta hoảng sợ chính là bọn họ đang di chuyển từ từ đến chỗ của Lục Thanh Tửu, như là đàn sư tử đi săn dê con, yên tĩnh không tiếng động, ung dung thản nhiên.
Cánh tay Lục Thanh Tửu nổi cả da gà, mấy thứ này dường như chiếm gần hết lối đi đến con đường núi, bủa vây thành nửa vòng tròn bay đến hướng của Lục Thanh Tửu. Cậu chỉ có thể lui về phía sau, nhưng sau khi lùi lại mấy bước mới ý thức được, đám này tựa như đang xua đuổi cậu đi về một nơi nào đó, mà nơi kia…… Chính là nơi cỏ dại sâu nhất.