Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 26


Xã Tiên Thủy quá nhỏ, tin tức được lan truyền rất nhanh.
"Hiểu Đông à, cháu khoan dung tha cho người ta đi, A Giáp chỉ uống rượu nhiều quá thôi, đi ngang qua vườn rau nhà cháu nên khát nước muốn hái mấy quả dưa chuột ăn, không ngờ lại bị giật bởi lưới điện nhà cháu.

Đều là người trong xã với nhau, cháu đừng nên chưa gì đã đưa nó đến đồn cảnh sát chứ! Cô cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn gặp, đừng xử lý quá tuyệt tình..." Cao Thúy Lan đỡ một bà cụ, tận tình khuyên nhủ Huyên Hiểu Đông.
"Hu hu hu, tôi chỉ có một đứa con trai, bị giật điện nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao?" Bà cụ khóc lóc thảm thiết.
"Hiểu Đông, đều là bà con với nhau, chúng ta ngồi xuống cố gắng nói chuyện, nghe chú đi, đến đồn cảnh sát rút đơn tố cáo, chỉ nói đây là hiểu lầm thôi là ổn mà." Nông Kính đứng bên cạnh, cầm khăn mặt lau mồ hôi, cảm thấy thời tiết vô cùng nóng nực, nhìn Huyên Hiểu Đông mà không khỏi thấy hơi mất kiên nhẫn.
Nếu không phải sợ A Giáp ngu ngốc nói lung tung, sao ông ta phải ló mặt ra chứ? Thật sự là giống lão già Huyên như đúc, tính nết gàn dở y chang nhau, từ trước tới nay trong xã chưa từng thấy gặp vấn đề nhỏ đã có thể bắt người đưa tới đồn cảnh sát, muốn khoe cái ngu của mình ra bên ngoài à?
Người nông thôn ấy, đắc tội một người đồng nghĩa với việc đắc tội cả họ nhà người ta, đến lúc đó sống sao? Cảnh sát nói lần này nhất định phải ngồi tù, trừ khi người báo án rút yêu cầu và hòa giải, nếu không chắc chắn sẽ lưu lại tiền án.

Nhà họ Lý vừa nghe đã cuống lên, tìm người quen vào hỏi thăm, biết Lý A Giáp ra mặt vì Nông Kính, đương nhiên là tới tìm ông ta rồi.
Sao Nông Kính có thể chịu thừa nhận là mình sai khiến được? Nhưng ông ta vẫn đồng ý dẫn người tới giảng hòa, dù sao ông ta và Huyên Hiểu Đông cũng có quan hệ người nhà.

Lý A Giáp và ông ta còn hơi thân thiết, mặc dù tên này là lưu manh vô học nổi tiếng khắp các xã quanh đây, nhưng hắn lại cứ thường xuyên ra vào quán cơm nhà ông, thỉnh thoảng ăn gì cũng nhớ trả tiền, bởi vậy mới không ai dám ăn quỵt chỗ này nhà ông ta.
Nếu không giúp hắn, sự việc nhỏ này cùng lắm cũng chỉ ngồi tù một vài năm thôi, khi hắn ra ngoài nhất định sẽ suốt ngày làm phiền, ông ta còn phải mở cửa kinh doanh.

Huống chi Lý A Giáp còn cả đám anh em mất nết bên ngoài, đến lúc đó sợ là hôm nào cũng đến quán nhà ông ta...
Nói đi nói lại, ngay từ đầu tất cả mọi chuyện xảy ra cũng bởi vì thằng ranh kia cứng đầu cứng cổ không chịu bán rau! Nông Kính lại lau mồ hôi, mất kiên nhẫn nhìn về phía Huyên Hiểu Đông.
Huyên Hiểu Đông lạnh lùng nhìn đám người trước cổng gỗ nhà mình, đã có người nghe thấy tin tức lục tục vây quanh, người càng ngày càng nhiều.

Một chiếc xe cũng dừng lại ven đường từ đằng xa, tựa như đang quan sát gì đó.
Huyên Hiểu Đông chỉ dựa cái cuốc lên cổng gỗ mà không nói lời nào, chỉ vậy thôi mà không ai dám lại gần, dù sao cả người y đang toát ra khí thế lạnh lẽo khiến người ta sợ sệt.

Huyên Hiểu Đông thật sự không muốn những kẻ này bước chân vào làm vấy bẩn khoảng sân nhỏ nhà mình.
Nhìn đám người trước mặt hết khóc sướt mướt rồi nói chán chê rồi, y mới lạnh nhạt nói: "Hắn xách một can đầy thuốc diệt cỏ đến định đổ vào vườn rau nhà tôi, những thứ này là tôi tự trồng tự ăn, thuốc diệt cỏ là chất độc, hắn có ý định đầu độc nên cảnh sát mới không tha, tôi chắc chắn sẽ không viết đơn hòa giải."
Bà cụ khóc càng dữ hơn, "Không phải mày sống ở đây tốt lắm sao? Thuốc diệt cỏ là tao bảo nó mua về nhà, nó tiện đường mang về thôi!"
Huyên Hiểu Đông nói: "Tiện đường thế nào mà tiện được hẳn lên núi hoang thế?"
Bà cụ nghẹn lời, sau đó thở phì phò quỳ xuống, "Nó say rượu! Cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Tiểu Giáp nhà tôi! Tôi cầu xin cậu, tôi chỉ có một thằng cháu trai này, tôi quỳ xuống với cậu, đại ân đại đức của cậu tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!"
Huyên Hiểu Đông nhíu mày quay đầu định mở cửa đi, bỗng có tiếng máy xồng xộc vang lên, A Quý lái xe ba gác chở theo hai người lên.


Một người là chủ tịch xã Mạc A Mộc, người còn lại là bà Hạ.
Lần này người đến càng ngày càng nhiều, đều vây dưới chân núi hóng hớt chuyện vui.
Huyên Hiểu Đông dừng tay, quay đầu cau mày nhìn A Quý.
A Quý chột dạ dừng xe, không dám nhìn Huyên Hiểu Đông.

Xã Tiên Thủy rộng thế này, nếu thật sự đắc tội với những tên lưu manh đó, hắn chưa bị nhốt bao lâu đã được thả ra ngoài, đến lúc đó không phải ồn ào tới mức không ai được yên ổn sao?
Chủ tịch xã Mạc A Mộc tiến lên một bước, lắc đầu thở dài nói: "Hiểu Đông à, dù A Giáp có sai thì cậu vẫn kích động quá, thanh niên mà, khụ khụ khụ." Ông ta ho khan, lại thở dài nói: "Thế này đi, tôi kêu A Giáp ra ngoài, đến lúc đó bảo nó cẩn thận nhận lỗi với cậu, giúp cậu trồng cây, đền thêm chút tổn thất cho cậu, đến khi nào cậu vui mới thôi, vậy được không?"
"Làm người phải khoan dung độ lượng."
Bà Hạ xuống xe, không biết rõ tình hình nhưng cũng biết Huyên Hiểu Đông muốn ở đây, đắc tội nhiều người không hề dễ chịu, bà nói: "Mấy cô cậu đừng có bắt nạt người đàng hoàng, Hiểu Đông là người lương thiện, không phải các người cũng quá đáng lắm sao? Sao Hiểu Đông có thể giao người đến đồn cảnh sát được?"
Bà tiến tới lặng lẽ kéo Huyên Hiểu Đông, rỉ vào tai y: "Hiểu Đông à, mấy thằng nhãi vô lại này ra ngoài nhanh lắm, đến lúc đó cháu không được yên ổn đâu.

Bà làm chứng giúp cháu, bảo bọn họ ký giấy cam đoan, sau này không đến quấy rầy cháu nữa, tha cho nó coi như xong, đỡ sau này nó báo thù cháu, không đáng.

Người đi so đo với chó làm gì cháu?"
Sắc mặt Huyên Hiểu Đông hờ hững, y vỗ tay bà Hạ, chỉ nói với chủ tịch xã, "Chủ tịch xã, nếu ông là chủ tịch xã, dĩ nhiên là muốn gìn giữ công lý.

Nếu ai cũng muốn ầm ĩ vì kẻ xấu như thế, suốt ngày ba phải đòi giảng hòa một cách vô lý, liệu sau này có phải sẽ có càng nhiều kẻ gây chuyện xấu hơn không?"
Y lạnh lùng nhìn tất cả bà con xung quanh, "Hôm nay là vườn rau tôi tự trồng, ngày mai sẽ đến lượt ao cá, giếng nước, hoa màu, cây ăn quả, gia súc của các vị, chỉ cần ngứa mắt ai là ra tay, phun ít thuốc trừ sâu, vẩy ít thuốc diệt cỏ, đầu độc thành phong trào, mọi người muốn xã Tiên Thủy sẽ như vậy sao? Mấy người vẫn còn yên tâm ăn miếng cơm miếng rau vào mồm nữa sao?"
"Dù sao tôi cũng chỉ sống một mình, không có người già trẻ nhỏ, đắc tội rồi thì thôi, có bản lĩnh thì cứ đến trả thù đi, tôi đều đón nhận.

Tà không thể thắng chính, đến lúc đó xem ai xui xẻo, xem trong cái xã này còn ai đến đây giảng đạo lý không."
Bỗng nhiên trong đám người có ai lớn tiếng nói: "Năm ngoái ao cá nhà tôi bị người ta đầu độc, cảnh sát xã đến điều tra mãi rồi nói không tra được! Cả năm nhọc nhằn vất vả nuôi được mấy vạn tệ cá con đều phải bỏ đi, tất cả đều chết hết! Cũng vì thằng A Giáp nói thu cá nhà tôi được hời nên tôi không rao bán! Nếu không phải cháu nhà tôi còn nhỏ, tôi đã cầm xẻng đi sống mái với nó một phen rồi!"
Lại có người tức giận nói: "Nhà tôi nuôi gà, hôm nào cũng bị trộm, hỏi ra ai cũng biết thằng A Giáp suốt ngày ăn gà nướng với bạn bè! Tôi lắp camera, biết ngay là nó làm, nhưng cảnh sát bắt được cũng chỉ bắt nó bồi thường tiền rồi thả ra, sáng hôm sau thì có người tới ném gà bệnh vào chuồng gà nhà tôi! Không tìm được chứng cứ! Sau đó chết hơn mười con!"
"Ông chủ lớn vùng khác vốn định đến bao hết rừng nhà tôi để nuôi gà, sau đó nghe nói bầu không khí ở đây không tốt, các hợp đồng định ký đều bị bỏ dở! Họ chuyển sang xã Tam Quan bên cạnh!"
Có người dẫn đầu là những người sau cũng lớn tiếng kêu ca: "Suốt ngày đến quán cơm nhà người ta ăn quỵt! Ai cũng không dám chọc giận hắn!"
"Đi ngang qua mua rau là tùy tiện thò tay lấy rau của người ta, mọi người giận mà không dám nói gì!"
"Buổi tối không ngủ đua xe mô-tô trên đường cái, buổi tối sợ không dám cho trẻ con ra ngoài nữa!"
"Đáng đời! Cho nó ăn cơm tù đi! Cho đi lao động cải tạo!"

"Sau này trẻ con trong xã đều học hư thì sao, ai chịu trách nhiệm!"
"Chủ tịch xã, ông không được dung túng đâu đấy, bây giờ không phải là bọn tôi hại nó, đây là do gia đình không giáo dục được nó, chúng tôi cũng không dạy dỗ được nó, vậy thì phải nhờ nhà nước làm việc thôi!"
"Vào tù cải tạo đi, nhỡ đâu lại tốt!"
"Dù sao cũng không thể hủy hoại nếp sống của chúng ta được! Con gái nhà ai còn dám lấy chồng bên này nữa? Ai sinh con xong dám để con chạy lung tung nữa!"
Âm thanh càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, dù sao mọi người đều nghĩ, nếu không nhân cơ hội làm rùm beng lên, đến lúc nào đó ngày càng nhiều đứa bắt chước theo thì sao?
Nhà ai mà không nuôi ít gà vịt chó dê, nhà ai mà không trồng vài cây ăn quả hay vườn rau ở cổng nhà? Đến lúc đó một trận cãi vã thôi cũng gây nên vụ ngộ độc từ người đến gia súc gia cầm thì sao? Nếu xã Tiên Thủy trở thành nơi như thế, ai còn dám ở chỗ này nữa? Ai dám tới đây đầu tư nữa?
Bây giờ Huyên Hiểu Đông này là quân nhân giải ngũ, trẻ trung cường tráng khỏe mạnh, độc thân không có gánh nặng già trẻ, còn có bạn là cảnh sát, lúc này còn không xử lý tên lưu manh kia, sau này thả nó ra, đối phương chưa chắc đã dám chọc tới Huyên Hiểu Đông, vậy chẳng phải sẽ đến chọc một quả hồng mềm(*) khác sao?
(*) Chỉ người dễ bắt nạt, yếu thế.
Quần chúng vây xem càng ngày càng sục sôi, có vụ chưa chắc đã phải Lý A Giáp làm cũng đổ hết lên người hắn, kể lể trách mắng đến bảy, tám vụ.

Người nhà họ Lý thấy nhiều người phẫn nộ, bà Lý cũng không dám khóc nữa, chỉ che kín mặt không nói gì, chủ tịch xã chứng kiến được, không thể làm gì hơn là ho khụ, nói: "Được rồi được rồi, mọi người đừng nhao nhao lên nữa."
"Đều tại tôi không xứng đáng với chức lớn của xã, chưa chủ trì tốt cho mọi người, vậy tất cả mọi người lên trấn đi, có gì thì tâm sự với tôi.

Còn chuyện của Lý A Giáp...!Nếu Hiểu Đông đã nói thế thì chúng ta xem bên cảnh sát họ phán thế nào thì phán vậy.

Chú Lý, chú cũng về cố gắng dạy bảo con, lần này coi như chịu giáo huấn, nên xin lỗi Hiểu Đông thì phải xin lỗi, nên xin lỗi mọi người thì cũng xin lỗi đi.

Sau này ra ngoài, nếu còn muốn trả thù thì nhất định chúng tôi sẽ không tha cho đâu."
Thật ra chủ tịch xã cũng khó xử lắm, khi mới hồi hương Huyên Hiểu Đông đã quyên góp 10 vạn tệ(*) để tu sửa phòng học cho trường tiểu học trong xã.

Ông cũng biết y là người lương thiện, cho nên hôm nay mới nhắc tới chuyện tình cảm, không ngờ đối phương tốt thì tốt thật đấy, nhưng lần này vùng lên thẳng thắn quá, lại còn khiến mọi người trong xã ầm ĩ hết cả lên.

Thấy mọi người bừng bừng phẫn nộ, với lại suy cho cùng Huyên Hiểu Đông vẫn là người có cống hiến cho xã, cũng không biết lai lịch anh bạn cảnh sát kia của y thế nào nữa.

Được rồi được rồi, vẫn nên dẹp loạn trước đã.
(*) Khoảng 38 triệu VNĐ.
Chủ tịch xã dài dòng văn tự một tràng để giải tán đám đông, người đi rồi, Huyên Hiểu Đông nhìn A Quý đưa bà Hạ về, rồi nhìn sang Nông Kính, trong lòng biết e là do mình không chịu bán rau cho ông ta nên mới rước lấy tai vạ.


Nông Kính nghiêm mặt không lên tiếng, Cao Thúy Lan ngại ngùng tiến lên, "Ầy thanh niên bọn cháu không hiểu chuyện, bọn họ chỉ ước cháu ra mặt, đến lúc thằng kia ra ngoài là nó lại tìm đến làm phiền cháu.

Cháu gây xích mích với chúng nó, người trong xã với nhau, vẫn là nên tử tế hơn..."
Huyên Hiểu Đông lạnh nhạt nói: "Cô họ, cháu gọi cô một tiếng cô cũng là vì khách sáo, nhưng hình như có người nhận ra chiếm hời chưa đủ nên muốn làm vài trò mập mờ.

Vậy cũng đừng trách cháu không nể tình người thân——Không phải cô thật sự tưởng cháu tốt tính nên dễ bị bắt nạt chứ?"
Hai vợ chồng Nông Kính và Cao Thúy Lan lúng túng, chỉ có thể quay đầu về, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn bạc.

Nông Kính lại lo Lý A Giáp khai mình ra, khẽ giọng trách mắng Cao Thúy Lan, "Bảo bà đi tìm bà Hạ thuyết phục, sao không được việc gì hết?"
Cao Thúy Lan nhỏ giọng nói: "Nói rồi đấy, vừa nãy ông cũng thấy bà Hạ khuyên nó nhân nhượng cho yên chuyện, ai biết thằng này bướng bỉnh thế, một mình nó đương nhiên không sợ trả thù rồi...!Hơn nữa cũng không biết thằng bạn cảnh sát của nó từ đâu đến, trước đây nó nói có bạn tới ở, nếu biết trước là cảnh sát thì tôi đã nhắc ông từ trước rồi..."
Nông Kính sầm mặt vốn định nói chuyện, chợt dừng miệng, bởi ông ta nhìn thấy một con xe việt dã đen đang đỗ trên đường núi, trước đó cũng đã đỗ rất lâu rồi.

Bọn họ tưởng chỉ đến hóng hớt chuyện vui, bây giờ người tới hóng đã tản bớt nên mới nhìn được rõ hơn.
Cửa xe mở ra, một trong hai người mặc quần áo thể thao vàng nhạt xuống trước, trông như học sinh, nhưng giày thể thao đi dưới chân và đồng hồ thể thao trên cổ tay nhìn đã thấy vô cùng đắt giá.

Hắn xuống xe cầm theo chai rượu từ ghế sau, nhìn bao bì toàn là chữ nước ngoài.

Người còn lại ngồi ghế sau, mặc áo khoác, trông khôi ngô lạnh nhạt, chỉ thản nhiên nhìn hai người họ một cái.

Nông Kính cảm thấy người mình phát lạnh, trong lòng không khỏi rét run nghĩ bụng, trông hai người này ăn mặc đẹp đẽ, khí chất cao quý chèn ép, vừa nhìn là biết có gia cảnh ưu việt, cũng không biết đến chân núi này làm gì.
Ông ta và Cao Thúy Lan không tiếp tục nói nữa, vừa xuống núi vừa hơi quay đầu lại, nhìn hai người trẻ kia đi về phía cổng gỗ, vậy mà lại...!tìm Huyên Hiểu Đông sao?
Bỗng nhiên Nông Kính hối hận trong lòng, nếu biết trước Huyên Hiểu Đông là quân nhân giải ngũ thì cũng phải biết nó có bạn bè, không nên để Lý A Giáp làm loạn mới đúng, cũng không biết lần này có thể bình an vượt qua được không.
Huyên Hiểu Đông mới vừa vào nhà được mấy bước thì thấy Tiểu Bố đi ra, nhìn thấy y, bỗng nhiên nó kêu meo meo.

Tiểu Bố vốn là một chú mèo rất yên tĩnh, từ lúc đến cùng chủ nhân vẫn luôn cực ít gây rắc rối, bây giờ đột nhiên nó gọi mình, Huyên Hiểu Đông cảm thấy có chút mới mẻ, bèn bế nó lên ngực, hỏi: "Mày cũng nhớ chủ của mày sao?"
Lại nghe thấy có người gọi ngoài cổng gỗ, "Hiểu Đông! Hiểu Đông ơi!"
Chử Nhược Chuyết? Huyên Hiểu Đông tò mò xoay người, thấy cổng gỗ bị đẩy ra, Chử Nhược Chuyết vô cùng phấn khởi đứng lại, giơ chai rượu trong tay lên, "Hiểu Đông! Mang cho anh rượu Triple Sec(*) từ nước ngoài về này, hôm nay tôi có anh bạn cùng đến đây xem vườn chuối tiêu, tiện thể ghé thăm anh luôn."
(*) Một loại rượu trong, có hương vị của vỏ cam Curaçao, thoang thoảng hương thơm của cam quýt.
Ánh mắt Huyên Hiểu Đông đã rơi vào người đàn ông cao gầy phía sau Chử Nhược Chuyết từ trước, tròng mắt y đông cứng lại.
Người đàn ông mặc áo khoác kaki, dáng người cao gầy mảnh khảnh, anh tuấn nổi bật.

Hắn đứng đó nhét một tay trong túi áo khoác nhìn Huyên Hiểu Đông, ánh mắt chan chứa cả ngàn câu chữ.


Vừa rồi hắn ngồi trên xe chứng kiến từ xa cảnh Huyên Hiểu Đông một mình ứng phó với lưu manh, còn lo lắng y không xử lý được, dù sao y vẫn luôn là người dịu dàng hòa nhã, hiền lành tốt tính.
Không ngờ y chỉ trầm mặc nói dăm ba câu đã khiến cả đám người nổi giận, đuổi được phiền toái.
Một Hiểu Đông lúc nào cũng im lặng, lúc nào cũng tốt bụng mềm yếu không từ chối người khác, giờ cũng đã trở thành một người đàn ông chín chắn đáng tin cậy.
Anh ấy đã phải trải qua chuyện gì sao?
Bọn họ đã xa cách nhau quá lâu, hắn nhìn qua cửa sổ xe rất lâu, nhìn gương mặt mình đã nhiều lần miêu tả bằng ánh mắt, nỗ lực tìm lại khuôn mặt trẻ trung non nớt trong ký ức, nỗ lực tìm lại đôi mắt trong veo như dòng suối trước đây.
Chử Nhược Chuyết quay đầu cười giới thiệu: "Hiểu Đông, tôi giới thiệu cho anh, đây là bạn đại học của tôi, Lâm Diệc Cẩn.

Trước đây cậu ta làm giáo sư đại học ở nước ngoài, bây giờ về nước phát triển, hôm nay ra ngoài đi dạo cùng tôi, nói là muốn thăm vườn chuối."
Hắn tiến lên trước muốn đưa rượu cho Huyên Hiểu Đông, "Nào, rượu này ngon lắm đấy, tôi uống ở nước ngoài thấy ngon nên đặc biệt mua về cho anh nếm thử...!À đúng rồi, lần trước chủ tịch Thịnh nói muốn tới ở, chắc là vẫn chưa tới chứ? Mới hơn một tháng...!Chỉ là chỗ này của anh được cải tạo nhiều ghê..."
Huyên Hiểu Đông bỗng né tay đi, mắt vẫn nhìn Lâm Diệc Cẩn, giọng điệu rất bình thản: "Chử thiếu gia, chỗ này của tôi quê mùa, không chiêu đãi được khách quý.

Xin Chử thiếu gia và bạn đi dạo chỗ khác đi."
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, bèn vội vàng tiến tới, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông bế chú mèo trong ngực, dứt khoát xoay người về phòng, đóng mạnh cửa sầm một tiếng.
Chử Nhược Chuyết: "Hiểu Đông? Sao vậy?"
Chử Nhược Chuyết hoàn toàn không tìm được manh mối, quay đầu lại nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Quái lạ...!Không biết anh ấy bị làm sao...!Lẽ nào còn giận tôi...!Hay do tôi nhắc đến chủ tịch Thịnh? Lạ quá, Thịnh Vô Ngung còn chưa đến đây sao?"
Lâm Diệc Cẩn nói: "Không phải giận cậu mà là giận tôi."
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, "Cậu quen Hiểu Đông sao?"
Đôi mắt Lâm Diệc Cẩn phảng phất vẻ quyến luyến, biểu cảm dịu dàng hơn một chút, "Anh ấy là anh trai kế của tôi."
Chử Nhược Chuyết: "..."
Hắn nói to: "Anh trai kế? Cậu có anh trai kế từ bao giờ thế?" Đầu óc hắn xoay chuyển liên tục, hoang mang nói: "Cậu hai nhà họ Lâm có thể nói là em trai cậu...!Ý cậu là..."
Lâm Diệc Cẩn lạnh nhạt nói: "Anh ấy và Lâm Diệc Du cùng mẹ, mẹ anh ấy lấy bố tôi."
Chử Nhược Chuyết gian nan vận động não, cuối cùng chậm chạp phản ứng kịp, "Là con trai của mẹ kế cậu và chồng trước đúng không? Đợi đã! Ý cậu là, cậu biết anh ấy từ trước rồi nên cố ý bảo tôi đưa cậu đến? Bởi vì cậu biết anh ấy không chịu gặp cậu có đúng không?" Chử Nhược Chuyết than lớn.
Lâm Diệc Cẩn cười khổ, "Anh Nhược Chuyết, đúng là tôi không đúng, sau khi xem livestream của cậu tôi cũng mới biết, hóa ra là cậu quen anh ấy.

Tôi đã mất liên lạc với anh ấy nhiều năm, tôi biết nếu không dẫn cậu theo, anh ấy tuyệt đối sẽ không muốn gặp tôi."
Chử Nhược Chuyết bị xô máu chó của gia đình hào phú xối ngập mặt, hắn vô lực nói: "Lâm Diệc Cẩn——Tôi luôn cảm mình bị cậu chơi một vố lớn."
"Bây giờ ngay cả tôi anh ấy cũng không muốn gặp..."
"Cậu thật sự không cố ý sao?"
_______________
Lời editor:
"Mày cũng nhớ chủ của mày sao?
Ủa? Alo? Cũng? Anh Hiểu Đông, cũng là seooo? Còn ai nhớ anh Thịnh dzị? Anh đúng hemmm:)).

Bình Luận (0)
Comment