Dư Tiểu Thảo được đặt ở trên giường, nhìn mắt Liễu thị lộ ra sự từ ái, không biết cảm giác trong trong lòng là gì. Sau mười bốn năm, nàng rốt cuộc lại có mẹ thương, tuy rằng người mẹ này quá mức nhu nhược, nhìn có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.
Dư Hàng sờ sờ đầu Tiểu Thảo, nói với Liễu thị: “Mẹ, tiểu muội từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, lần này lại gặp chuyện lớn như vậy… Vưu gia gia nói, phải làm thứ gì bồi bổ một chút.”
Trong phòng lâm vào khoảng yên lặng ngắn ngủi, nghĩ đến mẹ chồng keo kiệt, Liễu thị mang theo vẻ mặt chua xót đi ra cửa. Tiểu Thạch Đầu lại gần, dùng tay nhỏ lạnh lẽo xoa khuôn mặt nàng, dùng giọng trẻ con non nớt, nhỏ giọng tầm thì ở bên tai nàng: “Tỷ tỷ, tỷ dưỡng thương thật tốt nhé, ngày mai đệ đi lấy trứng chim cho tỷ ăn…”
Dư Tiểu Thảo sắp xếp lại tinh thần, cười một chút với cậu bé đầu củ cải nhỏ này. Trò chuyện với tiểu gia hỏa đáng yêu trong một lát, sự mệt mỏi bỗng nhiên ập đến, trong khoảnh khắc nàng rơi vào trạng thái hôn mê, bên tai truyền đến tiếng Liễu thị nén giận ở trong viện: “Mẹ, đại phu nói thân thể Tiểu Thảo yếu đuối, phải bồi bổ. Buổi sáng con bé mới chỉ uống hai ngụm cháo loãng, con muốn nấu bát canh trứng gà cho nó…”
“Ăn, ăn, ăn! Nhà dù có giàu hơn nữa cũng không đủ cho mấy con ma bệnh các ngươi hoang phí! Mời đại phu, bốc thuốc, cái nào không cần tiền hả? Trứng gà còn phải đem đi bán lấy tiền lúc chợ phiên sau đấy. Trong thùng còn có chút gạo trắng, ngươi lấy một chút đi nấu bát cháo ăn tạm đi…”
Thân thể Dư Tiểu Thảo này vốn dĩ đã ốm yếu, lại mất máu quá nhiều, cuối cùng đấu không lại tiếng gọi của thần ngủ, mê man thiếp đi.
Một giấc này, nàng ngủ rất lâu, ngay cả giữa chừng có bón cháo, rót thuốc cũng không thể đánh thức nàng tỉnh lại. Nàng cảm giác mình dường như đã lâm vào trong bóng đêm âm u, cố gắng giãy giụa cũng không thể thoát khỏi loại tĩnh mịch tuyệt vọng này.
Không biết qua bao lâu, ngay khi nàng muốn nhận mệnh từ bỏ, trong bóng đêm lại có một tia sáng, một giọng nói thở hổn hể lại vui vẻ xuất hiện ở trong đầu nàng:
[Nguy rồi! Tại sao đánh bậy đánh bạ một lần lại nhận chủ thành công với một nhân loại nhỏ yếu vậy? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu không… Mặc kệ nàng, nếu nàng chết rồi quan hệ chủ tớ sẽ giải trừ ngay... Nhưng lần tiếp theo được nhìn thấy mặt trời cũng không biết là khi nào đây!]
Linh Tổ nương nương đáng chết, lại có thể phong bế hơn nửa linh lực của nó - một Bổ Thiên Thần Thạch vĩ đại chứ, không biết vứt nó xuống không gian nào của nhân giới, chờ đợi suốt tám trăm năm mới được một nữ nhân nhân loại nhặt lấy. Nhưng còn chưa đợi nhận chủ thì đã chết thẳng cẳng…
Nếu không phải nó dùng hết thần lực còn sót lại, đưa linh hồn nữ nhân nhân loại kia tới một không gian khác, tìm được thân thể trùng sinh phù hợp, chắc chắn nó lại phải trải qua một lần tám trăm năm nữa mới có thể xuất hiện trên đời.
Haizz… Yếu một chút thì yếu đi, vẫn còn tốt hơn để nó nằm trong bóng tối vô tận. Chỉ là vết thương trên đầu nàng… Xem ra kiểu gì cũng lại phải tiêu hao linh lực còn sót lại không còn nhiều lắm của nó rồi…
Khi Dư Tiểu Thảo còn đang cảm thấy ngạc nhiên vì quả cầu ánh sáng có thể nói chuyện này lảm nhảm thì đột nhiên cảm thấy miệng vết thương trên trán lập tức mát lạnh, không hề đau đớn nóng rát nữa. Bóng tối xung quang dần dần tan đi, nàng chậm rãi mở mí mắt nặng nề ra.
Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu mờ tối, mơ hồ có thể nhìn thấy Liễu thị gầy yếu ghé vào bên cạnh giường, trong tĩnh lặng có thể nghe thấy hô hấp rõ ràng của nàng ấy.
Dư Tiểu Thảo nhớ tới giấc mơ ly kỳ kia, nâng cánh tay lên, sờ sờ cái trán, quả nhiên không đau nữa. Chẳng lẽ vừa rồi không phải đang nằm mơ? Quả cầu ánh sáng màu vàng tự xưng Bổ Thiên Thần Thạch kia thực sự tồn tại sao? Còn trị hết vết thương trên đầu nàng.
Dư Tiểu Thảo được đắp kín trong chăn cảm thấy một trận khô nóng, vươn cánh tay từ ổ chăn ra, lại nhìn thấy trên cổ tay khô gầy của mình còn đeo một sợi dây màu đỏ có một viên đá ngũ sắc. Đây không phải là hòn đá nhỏ nàng nhặt được ở trong khe núi bên cạch cung điện Potala trong lần đi ra ngoài du lịch duy nhất trong đời sao?
Viên đá chỉ có kích thước bằng viên bi, được nước suối gột rửa đến bóng loáng mượt mà. Lúc ấy, nàng cảm thấy viên đá này đủ mọi màu sắc khá xinh đẹp nên mới nhặt về tìm người khoan một lỗ nhỏ, phối hợp với một sợi dây màu đỏ đeo trên cổ tay. Sau đó, nàng ngại vướng víu khi làm đồ ăn đã tiện tay ném luôn không hề quan tâm tới nó nữa. Tại sao nó cũng cùng trùng sinh xuyên không với nàng nhỉ?
“Thảo Nhi, con tỉnh rồi! Con hôn mê suốt ba ngày mãi không tỉnh lại. Nếu con còn không tỉnh lại, mẹ sẽ đưa con lên trấn khám đại phu.” Liễu thị ghé vào bên cạnh giường cảm thấy được động tĩnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng đang nghiên cứu viên đá màu sắc sặc sỡ, kinh ngạc vui mừng lên tiếng.
Dư Tiểu Thảo yên lặng nhìn Liễu thị, cảm giác đầu tiên cho nàng ấy chính là - gầy. Dung nhan xinh đẹp ôn hòa lại mảnh khảnh mà tái nhợt, bàn tay giúp nàng dém chăm chi chít những vết chai thô ráp, trên ngón tay còn vài chỗ có vết sẹo. Vừa nhìn đã biết đây là đôi bàn tay đã lao động trong thời gian dài rồi!
Tuy rằng Liễu thị không lớn hơn bao nhiêu so với nàng kiếp trước, nhưng trong ánh mắt tràn đầy tình thương của mẹ lại làm trong lòng nàng nóng lên, kìm lòng không được gọi một tiếng: “Mẹ…” Từ sau năm mười bốn tuổi khi bố mẹ qua đời, đã không còn ai dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng nữa. Chóp mũi Dư Tiểu Thảo ê ẩm.
“Thảo Nhi không khóc, miệng vết thương đau không? Mẹ thổi thổi giúp con nhé…” Liễu Mộ Vân nhẹ nhàng thổi vài cái trên đầu cuốn băng gạc của con gái, lại vội vàng quay đầu đi, dùng tay áo vội lau đi mấy giọt lệ vừa trào ra khóe mắt.
Khi nàng ấy mang thai song sinh, trong lúc giặt quần áo bất cẩn rơi xuống nước nên bị sinh non. Tiểu Liên còn tốt, cân nặng hơi nhẹ nhưng vẫn khỏe mạnh lớn lên. Chỉ có đứa nhỏ Tiểu Thảo này, mới vừa sinh ra ngay cả sữa cũng không ăn nổi, còn thường xuyên sinh bệnh, rất nhiều lần thiếu chút nữa không chống đỡ được.
Đứa bé cần uống thuốc quanh năm, nhưng trong nhà lại không tách riêng, toàn bộ tiền cha con bé bắt cá săn thú kiếm được về đều phải giao vào trong tay mẹ chồng. Mỗi lần xin mẹ chồng tiền mua thuốc, mẹ chồng luôn không tình nguyện, nói vô số lời khó nghe, còn có đại tẩu ở một bên châm chọc mỉa mai lên tiếng phụ họa.
Vì con, cái gì nàng cũng có thể nhịn xuống. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lần này con gái suýt chút nữa chết trong tay đại tẩu. Rõ ràng đại phu nói phải bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé, nhưng mẹ chồng chẳng cho dù là một quả trứng gà.
Liễu Mộ Vân liếc nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, chân mày tràn ngập bất đắc dĩ. Nàng gả đến Dư gia đã mười ba năm, mỗi ngày thức dậy sớm hơn gà, đi ngủ muộn hơn mèo, mệt chết mệt sống gánh vác phần lớn việc trong nhà.
Mệt, nàng không hề sợ, nhưng cho dù nàng làm như thế nào cũng không chiếm được niềm vui của mẹ chồng. Lúc nào bà cũng phải chấp nhận ánh mắt soi mói và những lời nói lạnh nhạt chua ngoa, làm liên lụy đến mấy đứa trẻ cũng không được yêu thích.
Những người khác trong nhà cũng chẳng hơn gì. Tiểu Thảo bởi vì đại tẩu mới bị thương, đứa trẻ hôn mê ba ngày, cả nhà đại ca thậm chí còn chẳng lộ mặt một lần nào. Chỉ có cô em chồng và cha chồng tới phòng nhìn thoáng qua một cái…
“Thảo Nhi, có đói bụng không? Tiểu cô của con cho một quả trứng gà, mẹ dùng nước ấm trần giúp con này.” Liễu Mộ Vân bóc trứng gà giúp con gái, nhìn nàng chậm rãi ăn vào từng miếng một mới hài lòng cười cười.
Lại nói: “Nữ nhi ngoan, con ngủ tiếp một lát, mẹ đi nấu cơm. Tỉnh ngủ sẽ có cháo gạo trắng con thích đấy. Mẹ sẽ nấu thật kĩ cho con, ăn cùng với dưa muối nữa, múc cho Thảo Nhi nhà chúng ta một bát thật lớn nhé!”
Dư Tiểu Thảo nghĩ đến trước khi rơi vào hôn mê, mẹ đã hỏi bà nội của thân thể này xin trứng gà nhưng bị từ chối, đoán được rằng nhà bọn họ nhất định rất ít khi được ăn gạo trắng tinh khiết như vậy.
Vì bát cháo gạo trắng này, Liễu thị không biết đã phải chấp nhận những lời nói lạnh nhạt gì nữa, lại có chút đau lòng nói: “Mẹ, mọi người ăn gì, con sẽ ăn cái đó, đừng chuẩn bị riêng cho con. Hôm nay không phải đã ăn một quả trứng gà sao?”