Một mảng lớn đá ngầm xuất hiện trước mặt bọn nhỏ. Hai chị em Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu hoan hô chạy tới, đạp lên nhiều đợt bọt sóng bạc trắng. Dư Hàng có vẻ chững chạc hơn một chút, nhìn thấy hải sản phong phú trong rặng san hô, cũng không nhịn được cúi người xuống tăng nhanh tốc độ tìm kiếm.
Dư Tiểu Thảo lẳng lặng đứng trên đá ngầm để mặc gió biển ẩm ướt thổi lên mặt. Trước mắt một màu xanh thẳm, biển và bầu trời đều xanh thuần như vậy, màu xanh trong suốt, dù là loại phỉ thúy màu lam tốt nhất cũng không bì được màu xanh trong suốt của biển trời.
Đây mới là biển! Là biển lớn không dính một chút ô nhiễm! Dư Tiểu Thảo dường như đắm chìm trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.
“Thảo Nhi, qua đây! Con mang giày da cá mập vào, chân của con không thể so được với các ca ca tỷ tỷ, bọn chúng thường chạy trên đá ngầm ở bãi biển. Chân của con nếu đi một vòng trên bãi đá, lòng bàn chân chắc chắn sẽ không chịu được.” Không nghĩ tới Dư Hải cao lớn thô kệch lại tỉ mỉ như vậy, nghĩ tới bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của con gái nhỏ sẽ không chịu nổi bị thương.
Dư Tiểu Thảo tỉnh lại từ cảnh đẹp trước mắt, nàng vui tươi hớn hở mang giày vào. Hơi rộng, nhưng vẫn đi được. Nàng cũng học dáng vẻ của những người khác, khom người, mở to hai mắt cố gắng tìm kiếm ở trong rặng san hô.
Quả nhiên là một khu vực chưa bị khám phá! Dư Tiểu Thảo rất nhanh liền phát hiện một loại sò có vỏ đen, nàng cẩn thận nhặt lên đưa tới trước mặt Dư Hải hưng phấn nói: “Cha, con nhặt được một con sò, cha xem có thể ăn không?”
Dư Hải định thần nhìn lại, cười nói: “Cái này gọi là trai xanh, thịt tươi ngon còn rất bổ, được xưng là “Trứng gà trong biển” đấy. Cố gắng nhặt, nhặt nhiều phơi khô, mùa đông đem tới phủ thành có thể bán được giá cao!”
Trứng gà trong biển? Vậy không phải là rất bổ dưỡng sao? Người trong nhà cũng nên bồi bổ một chút, ừ! Nên nhặt nhiều chút, không bán, giữ lại ăn đi! Nghĩ tới món nghêu xào cay đã ăn lúc trước, thật là ngon! Nước miếng của Tiểu Thảo cũng sắp chảy ra rồi.
Ta nhặt, ta nhặt, ta nhặt nhặt nhặt!
“Ủa? Ca, huynh gõ cái đó làm gì? Cũng ăn được sao?” Không biết Tiểu Thảo tới bên cạnh Dư Hàng từ lúc nào, tới gần nhìn một chút, thấy cậu đang dùng cái xẻng gõ vào thứ đồ vật xám trắng cứng rắn nọ, liền tò mò hỏi.
Đối với muội muội lần đầu tiên ra biển này, Dư Hàng rất kiên nhẫn: “Cái này gọi là mã nha, muội nhìn xem hình dáng của nó có giống răng ngựa không? Mã nha nhìn không bắt mắt, thịt bên trong dùng nước trong trần qua ăn tái, vô cùng tươi mới ngon miệng.”
Dư Tiểu Thảo cầm lấy xẻng sắt trong tay ca ca, ra sức đập xuống. Quả nhiên bên trong lớp vỏ ngoài đã bị đập tan là phần thịt mềm mềm, nàng vui vẻ nhặt lên bỏ vào trong ống trúc nhỏ.
“A! Đây là con hàu tươi phải không? Nướng lên có vẻ ăn rất ngon!” Không lâu sau Tiểu Thảo vui mừng phát hiện thêm một loại hải sản, kinh ngạc kêu lên nhanh chóng khều nó ra khỏi rặng san hô.
Tiểu Thạch Đầu buồn cười nhìn tỷ tỷ chưa thấy qua sự đời: “Nhị tỷ, đó là con hàu biển! Người trong thành gọi nó là hàu đực. Sau khi phơi khô sẽ có tiệm thuốc thu mua.”
Hàu tươi lại gọi hàu đực, được hả? Cách gọi khác nhau nhưng đều là một thứ cả thôi. Dư Tiểu Thảo ai oán trừng cậu bé một cái, tiếp tục cuộc hành trình tìm báu vật trong bãi đá ngầm của nàng.
Ốc đinh nhỏ? Nhỏ không sao, có thể ăn là được! Nhặt!
Sao biển? Nhìn đẹp thật! Không biết có thể ăn được không? Mặc kệ, nhặt nhầm còn hơn bỏ sót!
Nhím biển? Nhìn rất giống con nhím, cũng có thể ăn? Nhặt nhặt nhặt!
Woa! Xem nàng phát hiện được gì này? Trong khe đá lại có một con bạch tuộc nhỏ, ha ha! Trốn chỗ nào!
…
Dư Tiểu Thảo khá bận rộn ở trên bãi đá ngầm. Không biết giỏ trúc nhỏ đã đầy từ lúc nào. Nàng vẫn tiếp tục nhặt không biết mệt.
Dư Tiểu Thảo bừng bừng hứng thú trải nghiệm lần đầu tiên đi biển, thu hoạch phong phú khiến nàng làm không biết mệt. Dần dần, trong khi chính nàng cũng không biết mình đã cách xa cha và các anh chị em, men theo dải đá ngầm đi tới bên kia vách núi.
Ơ? Trong nước biển là cái gì kia nhỉ? Hình như là một người? Dư Tiểu Thảo giật mình, không lẽ là người chết? Quá đen đủi mà!
“Cha! Cha mau tới đây!” Giọng nói của Dư Tiểu Thảo thay đổi, mang theo khẩn trương và sợ hãi mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Dư Hải nghe được giọng nói của con gái lập tức tới ngay: “Sao vậy? Sao vậy? Không sao chứ khuê nữ?”
“Cha, người nhìn bên kia xem có phải người chết hay không?” Dư Tiểu Thảo cao giọng hô, chỉ về vật thể cách đó không xa
Dư Hải nhìn theo phương hướng con gái chỉ, đúng thật! Không lẽ là ngư dân thôn bên cạnh bị lật thuyền? Buổi trưa gió nổi lên, trên biển sóng gió lớn rất có khả năng như vậy!
Chàng quyết định rất nhanh, cởi áo, lập tức nhảy xuống biển lặn vào làn nước. Gió dường như lớn hơn, sóng biển đánh thẳng vào vách núi và bãi đá ngầm, phát ra tiếng vang rất lớn.
Dư Tiểu Thảo khẩn trương hô to với cha nàng: “Cha, cha cẩn thận! Phía dưới nhiều đá ngầm, coi chừng làm mình bị thương đấy!”
Dư Hải trồi lên trên mặt biển thì đã cách Tiểu Thảo mấy trượng, nghe giọng điệu lo lắng của con gái liền phất tay với nàng, tiếp tục bơi tới cơ thể người đang trôi nổi trên biển kia.
Anh em Dư Hàng không để ý nhặt đồ biển nữa mà đều chạy lại đây, nhìn cha bơi tới gần người không rõ sống chết kia.
Lúc Dư Hải nhô lên từ trong sóng biển kéo người bị chìm trong nước kia trở lại bãi đá ngầm thì đã cạn kiệt sức lực. Dư Hàng và Tiểu Thảo giúp cha kéo người kia lên trên bãi đá ngầm.
Đây là một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, toàn thân mặc đồ đen. Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài giống như cây quạt nhỏ dán vào đáy mắt, trên môi không một tia huyết sắc.
“Hình như là... Còn sống!” Ngón tay Dư Tiểu Thảo đặt trước mũi thiếu niên, kêu lên một tiếng “ấy” kinh ngạc và vui mừng.
Dư Hải còn chưa lấy lại sức đã vác thân dưới của thiếu niên trên vai, đặt bụng hắn trên bả vai mình. Trong miệng thiếu niên phun ra một ngụm nước biển. Dư Hải lại xốc hắn lên, cho tới khi trong miệng hắn không phun ra nước nữa mới đặt hắn xuống.
“Cha, có thể cứu hắn sao?” Thấy thiếu niên tuấn mỹ vẫn chưa tỉnh lại, Dư Tiểu Thảo lo lắng hỏi.
Dư Hải nhìn chân tay thiếu niên một chút, khẳng định nói: “Hắn rơi xuống biển chưa được bao lâu, nếu không có việc gì thì có thể cứu được. Các con ai mang nước đút cho hắn uống một chút.”
“Cha, không phải hắn chết đuối rồi sao? Trong bụng đều là nước, sao phải đút hắn uống nước nữa?” Dư Tiểu Thảo cởi chiếc túi da chứa đầy nước linh thạch từ bên hông ra, không hiểu hỏi.
“Đệ biết, đệ biết!” Tiểu Thạch Đầu vỗ tay nói: “Nước biển mặn, uống nhiều sẽ khát nước, mà khát nước đương nhiên sẽ phải uống nước.”
Lời nói trẻ con của em trai làm Dư Tiểu Thảo buồn cười, nàng véo mặt cậu bé, cười nói: “Đệ giỏi lắm!”
Dư Hải mệt mỏi ngồi trên đá ngầm, cười hả hả nhìn các con, nói: “Cho hắn uống nước là để ngăn ngừa sự mất nước. Tiểu Thạch Đầu nói không sai, uống nhiều nước biển đối với thân thể chỉ có hại không có lợi!”
Dư Tiểu Thảo để cho Dư Hàng đỡ thiếu niên nửa nằm. Nàng cẩn thận bóp miệng thiếu niên, đút nước linh thạch vào trong miệng cho hắn uống.