Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 14


ột người vốn nhát gan nhút nhát dưới chính sách tàn bạo của triều Nguyên đã khởi nghĩa vũ trang.

Ngài mưu kế siêu quần, hùng tài đại lược, rất nhanh đã trở thành lãnh tụ của nghĩa quân, thành quả chiến đấu trên chiến trường huy hoàng, thời gian không đến mười năm đã lật đổ ách thống trị của triều Nguyên, thành lập triều Đại Minh.Sau đó lại dùng thời gian gần mười năm bình định được nội loạn trong nước, lại đuổi ngoại tộc như hổ rình mồi ở xung quanh ra tận quan ngoại xa xôi, đánh đến bọn họ không dám ngẩng đầu.Minh Thái Tổ Chu Hoài Dung cũng coi như tướng tài trăm năm khó gặp, ở phương diện trị quốc lại kém hơn rất nhiều.

Khi vừa dựng nước, chinh chiến liên tục, khiến "Quá mất vụ mùa, đồng ruộng bỏ hoang, lại thêm nạn đói, giá lương tăng cao".

Cuộc sống của nhân dân vô cùng khốn khổ.Đương kim thánh thượng là cháu đích tôn của Thái Tổ, hắn là thiếu niên thiên tài, khi mới mười hai, mười ba tuổi đã dẫn dắt một đám người đóng thuyền, đã đóng được thuyền để vượt biển viễn dương.

Hắn còn tự mình ra biển, mang về ớt, khoai lang và đậu phộng để gieo trồng, cũng đưa lá trà, đồ sứ và tơ lụa cùng giao dịch trao đổi với dân bản xứ ở đại lục mới kia.Khoai lang có sản lượng cao đã giải quyết vấn đề lương thực cho nhân dân vừa mới kinh qua chiến loạn.


Trăm họ không còn lầm than, có lương thực bảo đảm, xã hội cũng dần dần trở nên ổn định lại.Khi hắn vừa đủ hai mươi tuổi, Thái Tổ thoái vị hoàng đế nhường cho người hiền, nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn, mình lại tận hưởng cuộc sống du sơn ngoạn thủy nhàn nhã...Sau khi Kiến Văn Đế lên ngôi đã triển khai một loạt cải cách, bớt lao dịch giảm sưu thuế, khích lệ làm nông, ủng hộ công thương nghiệp phát triển, mới năm năm ngắn ngủi đã cai trị quốc gia đâu ra đấy.

Trong lịch sử được ca ngợi là “Cảnh thiên chi trì”...Dư Tiểu Thảo vô cùng hoang mang, nàng rốt cuộc đã xuyên đến một nhánh nào đó của lịch sử hay là trùng hợp có một thế giới giả tưởng giống với lịch sử hả?Haizz! Rối rắm chuyện này làm gì? Tới đâu hay tới đó, trước hết nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề ấm no đã rồi nói sau!Dư Tiểu Thảo chuyển ánh mắt về phía thiếu niên tuấn mỹ Chu Tử Húc, có lẽ con dê béo nhỏ này chính là bước đầu tiên cải thiện cuộc sống của nàng.Đang trong những ngày nóng nhất, Chu tam thiếu gia đột nhiên lại cảm thấy một trận khí lạnh trong người, lông măng trên cánh tay dựng đứng cả lên.

Trong lòng âm thầm kinh ngạc: Mặt trời chói chang đã nhô lên cao mà lại cảm thấy có từng trận khí lạnh, hay là mình bị phong hàn rồi?"À này...!Chu thiếu gia, Trân Tu Lâu này do ngươi phụ trách nhỉ! Ngươi có mua bào ngư này hay không?" Dư Tiểu Thảo đi thẳng vào vấn đề.Trong lúc Chu Tử Húc kể chuyện, đôi mắt đã sớm làm bộ lơ đãng nhìn rất nhiều lần về phía lọ sành cũ ở trong tay nàng, chỉ đang chờ thời cơ thỏa đáng để mở miệng, chớp lấy thời cơ vội nói: "Nếu là bào ngư tốt nhất, Trân Tu Lâu chúng ta tuyệt đối sẽ cho các ngươi một giá cả hợp lý.

Có thể...!Cho ta xem trước một chút được không?"Bào ngư Dư Hải mò được lần này thật sự là trân phẩm khó tìm được, hơn nữa dùng nước linh thạch nuôi dưỡng cả đêm nên dường như lại lớn thêm một chút, càng trở nên vô cùng tươi ngon.Chu Tử Húc không có quá nhiều hiểu biết về hải sản, liền để chưởng quầy Tưởng và đại đầu bếp Vương ở phía sau cùng xem thử.


Sau khi hai người xem xong lại tấm tắc khen ngợi.

Đầu bếp Vương đã nấu món hải sản được hai ba mươi năm, bào ngư lớn lại tươi mới như vậy, có thể sánh với bào ngư vương mà năm năm trước ông ta may mắn nhìn thấy, càng khó tin hơn là những con bào ngư này đều sàn sàn như nhau, vô cùng tươi ngon."Mấy con bào ngư này, Trân Tu Lâu muốn!" Chu Tử Húc quyết đoán đưa ra quyết định: "Bao nhiêu tiền, các ngươi ra giá đi!"Từ ánh mắt vẻ mặt của chưởng quầy Tưởng và đầu bếp Vương, Dư Tiểu Thảo dường như đã biết bào ngư nhà mình rất hiếm có, suy nghĩ một lát, nói: "Chín con bào ngư, mỗi con một lượng, không mặc cả!"Dư Hàng trợn to hai mắt nhìn muội muội nhà mình, mỗi con một lượng, đó chính là chín lượng bạc đó.

Vốn dĩ cậu cảm thấy chỉ cần có thể bán được hai ba lượng đã là may mắn lắm rồi.

Chín lượng! Muội muội cũng dám nói ra miệng cái giá này!Chân mày chưởng quầy Tưởng hơi hơi nhăn lại.

Bào ngư ở kinh thành, hoặc là một số phủ thành trên đất liền, giá cả cao hơn có thể hiểu được.


Rốt cuộc vật vì hiếm nên mới quý! Nhưng ở một thành nhỏ ven biển như trấn Đường Cổ lại không hề thiếu hải sản như vậy, giá cả một lượng một con thật sự rất hiếm có.Khi ông ta vừa định mở miệng đè thấp giá cả một chút, thiếu đông gia kia của ông ta đã vung tay lên, sảng khoái đồng ý rồi: "Chưởng quầy Tưởng, trả tiền!"Đầu bếp Vương sớm đã không dằn nổi ôm luôn cả lọ sành cũ và bào ngư đi.

Đối với một thế hệ đầu bếp danh tiếng, còn gì khiến bản thân vui vẻ hơn so với việc có được nguyên liệu nấu ăn tốt chứ?Chưởng quầy Tưởng cũng không thể nói gì thêm nữa, cầm hai thỏi tiểu nguyên bảo năm lượng (đĩnh bạc thời xưa), đáy lòng nói thầm: "Chu tam gia thiếu không đương gia không biết củi gạo quý, một lượng bạc một con bào ngư, toàn bộ trấn Đường Cố cũng không tìm thấy giá như vậy! Haiz, vẫn là còn quá trẻ...""Chưởng quầy Tưởng, chúng ta không có bạc trả lại..." Dư Hàng nhìn nguyên bảo lấp lánh ánh sáng trên bàn, trộm nuốt một ngụm nước miếng, không dám duỗi tay nhận lấy.Chu Tử Húc đã giải quyết được món ăn đặc biệt cho buổi trưa xong, tâm tình rất tốt vô cùng hào sảng nói: "Không cần thối lại! Về sau nhà các ngươi có hải sản loại tốt, nhớ hãy ưu tiên đưa tới Trân Tu Lâu là được! Giá cả dễ thương lượng!"Dư Tiểu Thảo cười đến đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết nhỏ, vui mừng rạo rực ôm hai thỏi nguyên bảo ôm trong ngực, nghe vậy nói: "Không thành vấn đề! Dư gia chúng ta chính là cao thủ bắt cá, về sau nếu có vây cá hay hải sâm gì đó nhất định sẽ đưa tới Trân Tu Lâu trước tiên!""Dư gia? Là nhà Dư Đại Hải ở làng chài Đông Sơn?" Tin đồn về chuyện Dư Hải săn được cá mập, chưởng quầy Tưởng cũng đã có nghe phong thanh.

Đối với một đại tửu lâu, của ngon vật lạ trên núi dưới biển đều rất khó cầu.Xem ra ánh mắt nhìn người của tam thiếu gia cũng không tệ lắm.

Nếu có thể kết giao chút quan hệ với Dư gia thật thì cũng không có hại gì cả.Dư Hàng vừa mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ không thể tin được, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra.

Mười lượng bạc! Là thu nhập của nhà họ trong mấy tháng đó!Thật vất vả ổn định lại cảm xúc, cậu tiếp lời chưởng quầy Tưởng, nói: "Vâng, Dư Hải là cha ta.


Bào ngư này chính là cha lặn vào trong nước dưới đá ngầm thu hoạch được.

Nhưng những trấn phẩm của biển như vây cá mập đó cũng không phải là dễ dàng bắt được như vậy.

Đừng nghe tiểu muội ta nói bừa!""Không dễ dàng bắt được cũng không phải không cơ hội bắt được mà! Chỉ cần như lời nói của lệnh muội, có hải sản loại tốt gì, đặc biệt là trân phẩm sẽ nghĩ tới Trân Tu Lâu trước tiên là được rồi!" Chu Tử Húc vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười nói.Dư Tiểu Thảo đùa nghịch hai thỏi nguyên bảo, tươi cười sáng lạn giống như một đóa hoa: "Cứ như vậy đi! Trở về ta sẽ nói ngay với cha.

Chu tam thiếu gia, cảm ơn nhiều nhé!"Nhìn dáng vẻ tham tiền chỉ kém không cắn lên một ngụm của tiểu cô nương, Chu Tử Húc lại cười càng thêm thoải mái.Đột nhiên, tiểu cô nương ngẩng đầu lên, trịnh trọng và nghiêm túc nói với Chưởng quầy Tưởng: "Chưởng quầy đại thúc, ngài có thể đổi thỏi bạc này thành bạc vụn giúp ta được không?"Chưởng quầy Tưởng cảm thấy tiểu cô nương rất thú vị, cố ý trêu nàng: "Ngươi đã nghĩ xong chưa, nếu đổi thành bạc vụn ngươi sẽ chỉ còn chín lượng thôi đấy?"Dư Tiểu Thảo cũng không lăn tăn điều này, chín lượng bạc là do chính mình trả giá, dư ra một lượng vốn dĩ cũng là có được ngoài tính toán của mình.

Nếu không đổi thành bạc vụn, chờ lát nữa lên phố mua đồ, nàng và Dư Hàng hai đưa trẻ ăn mặc cũ nát, cầm khối nguyên bảo năm lượng, không phải đang ngang nhiên gọi kẻ gian tới sao?"Chín lượng thì chín lượng! Nếu như không phiền, tốt nhất hãy đổi giúp ta thành tiền đồng!" Một lượng bạc đủ mua bao nhiêu gạo trắng bột mì, Dư Tiểu Thảo nói vứt bỏ là vứt bỏ làm Dư Hàng có chút không thể tiếp nhận..

Bình Luận (0)
Comment