Chương 365:
Buổi sáng giờ Tỵ, trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký ở Phủ thành chen đầy đám người tới mua món kho.
Từ khi khai trương đến bây giờ đã sắp ba tháng, chuyện làm ăn của Dư Ký càng ngày càng phát đạt.
Từ lúc bắt đầu mỗi ngày kho một con heo, đến bây giờ hai con heo cũng chưa chắc đã đủ bán.Mỗi con heo từ đầu tới đuôi, rồi tới nội tạng, móng giò dường như đều không lãng phí một chút nào, tất cả đều kho lên các loại hương vị.
Bán chạy nhất là nội tạng và đầu móng, bởi vì giá cả tương đối bình dân, hương vị lại không hề kém hơn thịt kho, những nhà bình thường ở xung quang vô cùng yêu thích.Tuy nói, Phủ thành là nơi rất rộng, không thiếu chỗ bán thịt.
Nhưng phần lớn thịt heo đều thu mua từ những nơi khác tới, giá cả vẫn tương đối đắt hơn so với năm trước.
Chỉ cần lấy một ví dụ, năm rồi thịt heo ngon nhất cũng chỉ hơn sáu mươi văn một cân, năm nay do ảnh hưởng của thiên tai, ở Đường Cổ mỗi cân thịt heo tăng tới hơn hai trăm văn, Phủ thành rẻ nhất cũng bán một trăm bảy mươi văn một cái được khoảng một trăm bảy mươi văn một cân.Mức sống của người dân Phủ thành tốt hơn rất nhiều so với Đường Cổ, nhưng người thường muốn ăn thịt kho cũng phải đắn đo một thời gian dài, khẽ cắn môi dậm chân một cái thắt lương buộc bụng thì mới có thể nhiều chút thức ăn mặn trên bàn cơm.Ngày thường đầu và nội tạng heo ở hàng thịt, cho dù ai có thèm thịt đi chăng nữa cũng sẽ không mua.
Bởi vì cho dù xử lý như thế nào vẫn luôn có vị hôi tanh rửa mãi không hết, khó có thể nuốt trôi.
Nhưng thứ râu ria đầu móng và nội tạng đó vào trong tay Dư Ký lại thành mỹ vị thơm ngon mê người.Đầu móng nội tạng đã kho hương vị tươi ngon, giá cả cũng vô cùng rẻ tiền.
Nói như này nhé, một cân thịt kho phải mất hai trăm sáu mươi văn đến ba trăm văn gì đó, mà nội tạng heo như dạ dày kho, tim phổi kho một cân mới mất một trăm trăm hai mươi văn tiền.
Giá cả bình dân như vậy, cho dù là gia đình bình thường, lâu lâu cũng có thể mua một cân cho đỡ thèm.
Rất nhiều người dân ở thôn trấn xung quanh khi tới Phủ thành họp chợ cũng sẽ mua mang về một ít.Bởi vậy, đầu móng nội tạng ở Dư gia trở thành mặt hàng nóng bỏng tay, cung không đủ cầu.
Nhưng lúc này Dư Tiểu Thảo lại không ở đây, mỗi ngày vợ chồng Lưu Hổ đối với khách hàng mặt mất hứng ra về mà hết đường xoay xở.Lưu Tuấn Bình thật ra cũng là người có nhanh nhạy.
Cậu ấy lặng lẽ khảo sát các quầy thịt và hàng thịt ở Phủ thành cùng các thành trấn xung quanh, phát hiện bọn họ làm ăn rất tốt, một ngày có thể bán một hai con heo, sinh ý không tốt hai ngày cũng có thể bán ra một con heo.
Mà đầu và nội tạng heo ở những quầy thịt và hàng thịt đó cuối cùng đều sẽ còn dư lại.Cậu ấy trở về nói với cha mẹ tình hình đó, cả nhà ba người tính toán, để Lưu Hổ đưa con trai theo ra mặt, thương lượng hợ tác lâu dài với mấy quầy thịt và hàng thịt đó.
Bọn họ dựa theo giá cả sáu văn mỗi cân, thu mua đầu heo móng heo và nội tạng heo.
Một con heo cả đầu móng nội tạng cũng phải được bốn năm chục cân.
Bởi vậy, ông chủ quầy thịt hàng thịt sẽ lãi thêm gần hai trăm văn vào sổ, cớ sao mà không làm?Lưu Tuấn Bình nhận công việc thu mua đầu móng và nội tạng.
Mỗi ngày, cậu ngồi xe lừa vội vàng đi tới đi lui giữa Phủ thành và các quầy thịt hàng thịt ở xung quanh, ít nhất có thể mang về tới bảy tám bộ đầu móng và nội tạng.Công việc xử lý đầu móng và nội tạng, mỗi ngày mẹ con Dư Thải Phượng phải vừa kho món kho, còn phải chế nướng mấy món ăn đắt tiền như gà vịt ngỗng linh tinh, nên bận đến chân không chạm đất, chỉ hận mình không có nhiều thêm mấy bàn tay.
Đầu móng nội tạng nhiều thêm nên vô hình chung tăng thêm công việc cho hai người.
Mỗi ngày, hai người vì xử lý đầu móng và nội tạng mà bận đến đêm khuya là chuyện rất thường xuyên.Cũng may Dư Tiểu Thảo về thôn Đông Sơn ở lại cũng không lâu lắm.
Sau khi trở lại, thấy đại cô và biểu tỷ mặt mày hốc hác, đáy mắt đen xanh, bóng dáng mệt mỏi sắp không chịu nổi, lập tức đã quyết định - phải thuê một nhóm người chuyên xử lý đầu móng và nội tạng.Dư Tiểu Thảo cũng tiến hành phân công công việc trong tiệm lại một lần nữa.
Nàng tự mình quản gia vị nấu đồ kho, nghiền tất cả các gia vị và hương liệu thành bột, rồi để trong một chiếc bình lớn.
Một cân thịt cần bao nhiêu gia vị, chỉ cần lấy bỏ thẳng vào sẽ tiết kiệm được thời gian phối chế ngay lúc đó.Nàng cũng dạy tất cả các cách tẩm ướp và nướng vịt quay, gà quay và vịt muối cho biểu tỷ Lưu Yến Nhi.
Chỉ cần khi phối chế đúng tỉ lệ, kỳ thật cũng không có gì khó.
Lưu Yến Nhi cũng là người thông minh, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được.
Nửa tháng sau, chỉ cần không phải là người có đầu lưỡi vô cùng tinh tường, dường như không thể nếm ra sự khác nhau giữa nàng ấy làm và tự tay Tiểu Thảo làm.
Bởi vì thứ nàng ấy làm đều là sản phẩm hạn chế lượng tiêu thụ, cho nên thời gian làm việc trong ngày cũng không quá dài, thời gian còn lại có thể giúp bán đồ kho trong tiệmMỗi ngày, đại cô Dư Thải Phượng phụ trách kho các loại món kho, bốn chiếc nồi lớn dường nhưng từ sáng tới tối chưa từng tắt lửa.
Ngày ngày, Lưu Tuấn Bình đi thu mua nguyên liệu về sẽ giúp mẹ rửa thịt, thái thịt, nhóm lửa, khi trong tiệm quá nhiều việc cũng sẽ giúp thu tiền cân thịt.Lưu Hổ phụ trách đi khắp các thôn xóm không chịu thiêu tai xung quanh thu mua heo, sau khi giết thịt xong sẽ vận chuyển trở về.
Mỗi ngày bận từ sớm đến tối, có lúc đi quá xa cũng không nhất định có thể trởi về trong một ngày.Chuyện xử lý đầu móng và nội tạng phải tìm hai người phụ nữ tương đối nhanh nhẹn cẩn thận lại biết chịu khổ chịu cực ở quanh đây, một người một ngày trả 30 văn tiền công, tương đương với tiền công của một lao động tráng niên.
Hai người phụ nữ này đều có hoàn cảnh gia đình khó khăn, một người có mẹ chồng đau ốm phải dùng thuốc quanh năm, một người chồng bị ngã gãy chân khi làm việc từ hai năm trước nên đến đi đường cũng tốn sức.Tuy nói công việc xử lý nguyên luyện này thoạt nhìn rất bẩn, nhưng quan trọng là có thể kiếm tiền, đàn bà vai không thể gánh tay không thể mang, có thể lấy tiền công giống những người đàn ông phải làm việc vất vả, hai người không làm còn khối người đang chờ được làm đấy.
Khi chọn hai người này, Dư Tiểu Thảo và cả nhà đại cô đã âm thầm khảo sát rất lâu.Hai người này đều là người thành thật hàm hậu, người nhà đều rất an phận.
Việc làm ăn tiệm đồ kho bây giờ tốt như vậy, người ghen ghét đâu phải ít.
Nhưng, khi khai trương có Tri phủ đại nhân và Quận vương gia chống lưng, những người có ý xấu đó cũng không dám làm gì, nhưng lâu hơn nói không chừng lại làm ra chút thủ đoạn nhỏ nào đó ấy chứ.Tiệm đồ kho Dư Ký, cho dù là công thức gà quay, vịt quay hay món kho, chỉ sơ sảy lộ một cái ra ngoài cũng có thể làm người ta sáng mắt thèm muốn không thôi.
Sau này, tiệm đồ kho phát triển rồi nhất định sẽ thuê càng nhiều người hơn nữa, lúc này nhất định phải nghiêm khắc kiểm nghiệm, tránh thuê nhầm người có ý nghĩ xấu.Cửa hàng dưa muối ở bên cạnh tiệm đồ ăn cũng đã khai trương.
Trong tiệm dưa muối, phần lớn là Dư Tiểu Thảo lấy bán sỉ từ chỗ Tiểu Giang ở Đường Cổ.
Bây giờ, cửa hàng dưa muối của Tiểu Giang, phần lớn do Tiểu Thảo cung cấp công thức, hương vị tất nhiên không thể chê.
Trong cửa hàng dưa muối Dư Ký, Tiểu Thảo lại cống hiến mấy cái công thức bí mật độc nhất vô nhị, tự tay chế tạo ra vài loại dưa muối độc đáo.
Khai trương không bao lâu, chuyện làm ăn của cửa hàng dưa muối không hề kém hơn tiệm đồ kho chút nào.Làm ăn quá tốt cũng có nỗi khổ.
Mỗi ngày, Tiểu Thảo vừa canh giữ cửa hàng dưa muối, lại vừa cân vừa thu tiền, giọng nói cũng thay đổi, khi nói chuyện giống như tiếng vịt kêu, khó nghe cực kỳ.
Liễu thị lần đầu tới Phủ thành cũng bận túi bụi ở cửa hàng dưa muối.
Nàng ấy vốn chỉ định tới Phủ thành nhìn xem một chút, ngày hôm sau trở về ngay.
Nhưng kết quả là vừa bận là bận hơn nửa tháng, thật sự không thể thoát thân.Trên đường về Kinh khi đi ngang qua Phủ thành, Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua đây, thấy khuôn mặt vốn đã nhỏ gầy của Tiểu Thảo giờ đến đến cả chút thịt cũng mất hết, cằm nhọn có thể đâm chết người, trong lòng có chút đau đớn.Hắn ôm nơi ngực mình, buồn bực không thôi: Rốt cuộc đã lưu lại vết thương ngầm khi nào? Từ trước tới nay hắn đâu cảm thấy ngực có gì khác thường, gần đây sao lại phát tác như vậy? Không được, về Kinh phải để kiểm tra thật cẩn thận xem, tránh lại ra đi khi tuổi còn xuân.Chu Tuấn Dương đứng ở con phố đối diện cửa hàng dưa muối Dư Ký hồi lâu, yên lặng nhìn bóng dáng bận rộn lại hoạt bát trong cửa hàng, tựa hồ nhìn thế nào cũng chưa thấy đủ vậy.Tới giờ ăn cơm, cho dù là khách trước cửa tiệm đồ kho hay cửa hàng dưa muối cuối cùng cũng tan đi, hai người trong tiệm đều nhẹ nhàng thở ra.
Dư Tiểu Thảo dùng khăn ướt lau tay, cởi tạp dề hoa ra, hoạt động cánh tay rồi lại đá đá chân một chút.Tiểu Thảo vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Dương Quận vương ở phố đối diện, vội vàng đi ra quầy, gương mặt tươi cười đón chào: "Tiểu Quận vương, đến đây lúc nào vậy? Vào trong viện nghỉ ngơi một lát đi!"Dương Quận vương yên lặng gật đầu, đi vào cửa lớn ở bên cạnh tiệm đồ kho.
Tiền viện được sắp xếp vô cùng gọn gàng, đá xanh xếp thành đường mòn.
Hai bên hoa viên, một bên trồng các loại rau củ, một bên trong các loại rau vụ thu, trông vô cùng tươi tốt.
Khóe miệng Chu Tuấn Dương hơi hơi cong lên: Biết ngay có nha đầu này ở đây, một tấc đất cũng không lãng phí.Đi sâu vào trong, hai bên trái phải trước chính phòng có một bụi cây hoa quế, lúc này những bông hoa nho nhỏ màu vàng sặc sỡ đang nở rộ, hương thơm nồng nàn phiêu tán trong toàn bộ tiểu viện.Cẩn thận ngửi thử, hậu viện truyền đến mùi thịt đậm đà thơm nồng.
Chu Tuấn Dương dừng lại bước chân, dời bước về phía cửa nhở ở bên cạnh.
Dư Tiểu Thảo mở miệng ngăn cản: "Tiểu Quận vương, hậu viện là nơi kho thịt, khá lộn xộn, ngài vẫn nên đợi ở tiền viện đi?""Không sao cả, gia đang muốn nhìn một chút nhưng món thịt kho thơm ngon đó được nấu ra như thế nào.
Sao hả? Sợ gia trộm bí kíp của ngươi?" Chu Tuấn Dương hơi nâng mắt phượng, liếc về phía nàng một chút, khóe miệng hơi cong lên, trong vẻ yêu nghiệt lại mang theo vài phần quyến rũ.Đối với mỹ nam yêu nghiệt như vậy, Dư Tiểu Thảo thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, nếu chảy nước miếng với người ta thì mất mặt chết.
Nàng cười gượng ha ha hai tiếng, nói: "Chỉ cần tiểu Quận vương ngài nói, ngài nếu là muốn bí kíp, “tiểu nhân” sẽ dâng cả hai tay!"Nghe tiểu nha đầu này nói xong lời nịnh nọt, Chu Tuấn Dương đột nhiên cảm thấy hôm nay ánh nắng tươi sáng, phong cảnh quá tuyệt.
Độ cong của khóe miệng hắn càng sâu, hắn hừ một tiếng, nói: "Gia muốn bí kíp của ngươi làm gì? Gia còn chưa đến mức coi trọng chút lợi nhỏ này của ngươi!"Mấy thuyền kỳ trân dị bảo hắn mang về từ Tây Dương kia, thứ nào cũng có giá trị xa xỉ.
Nói ngay chiếc đồng hồ quả quýt Chu Tuấn Dương đưa cho Tiểu Thảo đi, ở Trân Bảo Các đã bán đấu giá năm ngàn lượng bạc, chưa đến nửa năm đã hết hàng.
Một cái đồng hồ quả quýt ở Tây Dương giá vốn chỉ mấy chục lượng bạc mà thôi, nói cách khác, mỗi thứ kỳ trân dị bảo đều có lợi nhuận gấp trăm lần.
Tài sản của Dương Quận vương bây giờ thật đúng là trong kinh không mấy ai có thể so sánh được đâu! Tiệm đồ kho của Dư gia, lợi nhuận mỗi ngày đều có một vài trăm lượng.
Nhưng ở trong mắt Chu Tuấn Dương người ta đúng thật là "món lợi cực nhỏ".
đúng thật là món lợi cực nhỏ.Vào hậu viện, liền nhìn thấy trong phòng bếp cửa rộng mở, bốn chiếc nổi lớn bốc hơi nóng nghi ngút, mùi thịt đậm đà lan toản bốn phía, ngay cả hương thơm nồng nàn của hoa quế kia cũng không thể che phủ được.Chu Tuấn Dương nhìn thấy mẹ con Dư Thái Phượng đang bận rộn đến mồ hôi rơi như mưa ở trong phòng bếp, mày lại nhăn chặt vài phần, hắn hỏi: "Mấy ngày nay, ngày nào các ngươi cũng bận rộn đến không biết ngày đêm như vậy?".
Nhìn bóng dáng gầy yếu của đại cô, Dư Tiểu Thảo có chút áy náy mà nhỏ giọng nói: “Cửa hàng dưa muối bên kia còn tạm, chỉ cần một người trông coi, cứ cách một khoảng thời gian lại tới Đường Cổ là được. Còn tiệm đồ kho bên này, mỗi ngày, đại cô phải kho mấy trăm cân thịt, tuy nói những người khác nếu ai rảnh có thể tới giúp một tay, nhưng người vất vả nhất vẫn là đại cô...”
Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua Dư Tiểu Thảo vốn dĩ đã gầy yếu, nay lại gầy đi giống như một que tăm, biểu cảm đầy vẻ giận mà không tranh: “Tìm thêm mấy người nữa tới đây hỗ trợ không phải được rồi à, có thể mất bao nhiêu tiền chứ? Nhiêu đó cũng không bỏ ra nổi?”
Dư Tiểu Thảo lắc đầu, cười khổ một tiếng nói: “Không phải chuyện có tiền hay không, ngươi cũng biết chúng ta làm thịt kho, thứ đáng giá nhất chính là công thức. Chuyện làm ăn của Dư Ký tốt như vậy, khó tránh khỏi sẽ không dẫn đến mấy người bụng dạ xấu xa. Cho nên, đại cô ta thà rằng bản thân mệt mỏi một chút, cũng không muốn thuê thêm người.”
Chu Tuấn Dương dùng vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc: “Gia bảo ngươi thuê người bao giờ? Bỏ tiền mua mấy nha đầu tiểu tử cũng đâu mất bao nhiêu tiền! Nếu như ngươi không bỏ ra được, gia mua người cho ngươi!”
Mua người? Dư Tiểu Thảo có biểu cảm như gặp quỷ, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Đúng rồi! Thời đại này không phải thế kỷ 21, mua người là hợp pháp, năm thiên tai, người bán con ở khắp nơi... Mua người, ký kế ước bán thân thì sẽ là hạ nhân của nhà mình. Lúc này quan hệ giữa chủ nhân và người làm vẫn là tương đối khắc nghiệt, dù có đánh chết cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Chu Tuấn Dương dường như không hiểu vì sao nàng lại có biểu cảm nhẹ cau mày, hỏi: “Ngươi không cần lo lắng, mua hạ nhân về, ngươi nguyện ý cho tiền tiêu vặt hàng tháng thì cho, không muốn cũng chỉ cần cho ăn ngày ba bữa cơm là được rồi. Ngươi sẽ không luyến tiếc chút tiền lẻ này chứ?”
Dư Tiểu Thảo ngượng ngùng cười, nói: “Ở trong lòng ngài, ta là người keo kiệt như vậy sao? Không phải là chuyện có tiền hay không, là... Không nghĩ tới có một ngày nhà ta cũng sẽ mua người.”
Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng trách mắng: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa! Để gia đưa mấy nha đầu đến cho ngươi! Sau này việc làm ăn lớn lên, các ngươi sao có thể tự mình làm nhiều việc như vậy được? Hãy nhân lúc còn sớm bồi dưỡng mấy thủ hạ đắc lực đi!”
“Vâng, vâng! Vẫn là tiểu Quận vương ngài nhìn xa trông rộng, tính toán trước sau hợp lý. Đa tạ đã nhắc nhở! Tiểu nhân tới phòng bếp làm mấy món ngon sở trường để cảm ơn ngài nhé...” Dư Tiểu Thảo làm ra vẻ mặt tiểu nhân nịnh nọt.
Chu Tuấn Dương dùng đầu ngón tay dí dí cái trán của nàng, sau đó nhẹ dùng chút sức nhẹ, cười mắng một câu: “Nghịch ngợm! Trưa nay gia không ăn cơm ở đây, gia còn phải tới nha môn tri phủ một chuyến nữa!”
“Vậy... Tiểu nhân đây không chậm trễ tiểu Quận vương ngài làm chính sự nữa, chờ khi ngài trở về từ Kinh thành, tiểu nhân sẽ ra tay làm một hũ Phật nhảy tường, cảm ơn đại ân của ngài!” Tiểu Thảo đóng giả tiểu thái giám trong phim, vuốt vuốt ống tay áo rồi thi lễ một cái.
Lưu tổng quản ở bên cạnh bĩu môi. Nếu Dư cô nương là con trai, tiến cung nhất định sẽ làm nên trò nên trống, học được biểu cảm và động tác của những tiểu thái giám trong cung kia rất ra trò. Chẳng lẽ lần trước bởi vì chuyện của tiểu Hoàng tử, bị triệu tiến cung nên đã học được mấy cái này? Dư cô nương cũng thật kỳ lạ, tiểu cô nương nhà ai lại không học hành động của cung nữ phi tần, ngược lại còn học mấy thứ không đâu vào đâu này.
Lần trước ăn Phật nhảy tường có quá nhiều người nên không đủ chia. Đặc biệt là vị Viên đại nho kia, không hề mang đến thân phân mà tranh đoạt như quỷ đói đầu thai. Trở về phải hỏi kỹ Viên Tể tướng xem trong nhà có khó khăn cũng không thể khắt khe với lão cha như vậy chứ? Có quỷ tham ăn như Viện đại nho ở đó, sao có thể ăn cho đã chứ? Cho nên, đối với “hiến dâng” của Dư Tiểu Thảo, trong lòng Chu Tuấn Dương rất sung sướng, ngay cả bước chân rời đi cũng trở nên nhẹ nhàng không ít.
Lúc xế chiều, lại tất bật một phen, chờ đến giờ ăn cơm chiều, mọi người đều mệt đến không muốn ăn uống gì. Chỉ nấu một nồi mì sợi, lấy chút thịt kho và dưa muối từ trong tiệm để ăn tạm đối phó mà thôi. Dư Tiểu Thảo thấy đã khai trương hơn ba tháng, mọi người đều gầy đi một vòng, thời gian lao động dài từ sớm đến tối với cường độ cao như vậy, người sắt cũng không thể tiếp tục kiên trì! Nàng càng kiên định quyết tâm mua người!
“Dư chưởng quầy, Dư cô nương có đó không?” Mới vừa buông bát cơm xuống, một giọng nói xa lạ truyền đến từ trước cửa tiệm. Dư Hải đã về thôn Đông Sơn, Dư Tiểu Thảo vội vàng xốc lại tinh thần, lê thân thể mỏi mệt ra tiền viện.
Người tới ăn mặc áo khoác màu xanh, để râu dê, vẻ mặt khôn khéo. Nhìn đến Dư Tiểu Thảo, người tới cười nói: “Dư cô nương, không biết ngài còn nhớ kẻ hèn này không? Kẻ hèn này là quản gia nhà Tri phủ lão gia.”
Dư Tiểu Thảo ra vẻ bừng tỉnh, khó trách nàng nhìn người này có chút quen mặt, thì ra lúc mở cửa hàng đã từng gặp. Người này vốn là chưởng quầy giúp nhà Tri phủ đại nhân quản lý cửa hàng, hình như mang họ Từ.
“Thì ra là Từ quản gia! Đã trễ thế này, không biết Tri phủ đại nhân có chỉ thị gì?” Dư Tiểu Thảo thầm kinh ngạc với mục đích ông ta tới lúc này, khách khí dò hỏi.
Từ quản gia né sang bên cạnh một bước, Dư Tiểu Thảo lúc này mới chú ý tới phía sau ông ta có hai nam hai nữ đi theo. Nàng càng có vẻ mặt mơ hồ, khó hiểu mà nhìn Từ quản gia.
Nói tới mục đích mình tới đây, Từ quản gia nở nụ cười càng tươi hơn, nói: “Buổi chiều hôm nay, Quận vương gia giá lâm phủ đại nhân nhà chúng ta có dò hỏi ma ma nổi tiếng nhất ở Phủ thành. Nói là muốn mua vài người! Bốn người này đó là Quận vương gia tự mình chọn hạ nhân giúp ngài, bọn họ là cả gia đình, người lớn tuổi chính là một đôi vợ chồng, nam ba mươi ba tuổi, nữ ba mươi mốt tuổi, hai đứa trẻ đại nha đầu mười lăm tuổi, tiểu tử mười ba tuổi. Quận vương gia đã điều tra rồi, nhà người này thân thế trong sạch, đều quen việc có thể chịu được khổ. Ngài cứ dùng trước, nếu cảm thấy không dùng được có thể bán đi, ngày ấy sẽ chọn ra mấy người đắc lực ở phủ Tĩnh Vương rồi gửi tới đây...”
Có thể để Dương Quận vương để ý như thế, còn tự mình chọn hạ nhân cho, người Dư gia này có sức nặng không nhẹ trong mắt Quận vương gia. Tri phủ lão gia nói, phải có quan hệ tốt với người Dư gia, thái độ nhất định không thể chậm trễ.
Trong lúc chưởng quỹ nói chuyện, Dư Tiểu Thảo lại vẫn luôn ở quan sát cả gia đình này. Người đàn ông dáng người tuy rằng không cao lớn, lại chắc nịch, thoạt nhìn rất có sức lực. Người phụ nữ trông rất trung thực, đứng ở đó cúi đầu, hai tay đan nhau có chút run rẩy. Tiểu nha đầu trông cũng không tồi, ánh mắt trong sáng, bàn tay khá thô ráp, vừa nhìn đã biết là người quen tay thạo việc. Thằng bé tầm mười ba tuổi, đã sắp cao bằng cha cậu, nhìn trông cũng thật thà trung thành.
“Các người có thể nói một chút vì sao lại bán mình làm nô không?” Bán mình làm nô, mấy đời đều thấp hèn, phải nghe người ta sai bảo, hơn nữa con cháu đời đời không thể tham gia khoa cử, gần như là chôn vùi tiền đồ của đời sau...
Người đàn ông tiến lên một bước, trả lời: “Tôi tên Hoàng Đại Chùy, nhà ở trong Lâm thôn trang hơn một trăm dặm phía nam Phủ thành. Vốn dĩ trong nhà có mười mẫu đất cằn, miễn cưỡng có thể sống qua ngày. Nhưng mùa xuân năm nay, một quản gia nhà Vương lão gia ở thị trấn nhìn trúng nha đầu nhà tôi, muốn nạp con bé làm tiểu thiếp. Chúng tôi không muốn, quản gia kia liền tìm tới một đám du côn vô lại tới phá nhà chúng tôi, đánh cho tôi bị trọng thương, khiến mẹ tôi tức giận nằm trên giường không dậy nổi.”
“Năm trước thiên tai, cả nhà vất vả lắm mới chống đỡ được tới đầu xuân, ai ngờ lại xảy ra cơ sự này! Vì để cứu chữa cho cha mẹ nên tôi đã bán tất cả đồ trong nhà. Cha mẹ tôi vẫn không thể qua khỏi. Xử lý xong hậu sự của cha mẹ, vì tránh thoát quản gia Vương gia, tôi đã đưa cả nhà tới Phủ thành cậy nhờ nhà thân thích. Ai biết nhà người thân thích kia không biết đã dọn đi từ bao giờ. Quản gia của nhà họ Vương lại dẫn người đuổi theo tới đây... Thật sự không còn cách nào khác mới tự bán thân...”
Hoàng Đại Chùy hổ thẹn vì mình không có năng lực bảo vệ cả nhà, cũng vì quyết định của mình.
“Cha! Đều do nữ nhi làm hại cả nhà ta cửa nát nhà tan. Nữ nhi nguyện ý làm tiểu thiếp cho Vương quản gia kia...” Trên khuôn mặt thanh tú của cô nương ngập tràn nước mắt, hai mắt đỏ đậm, đôi bàn tay cô siết lại thật chặt.
“Câm miệng! Đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện này không cần nhắc lại nữa! Làm tiểu thiếp cho Vương quản gia kia sẽ có kết cục tốt đẹp sao? Nếu cha vì mạng sống mà bán nhi nữ của mình, cha có còn là người không?”Hoàng Đại Chùy cau mày, ánh mắt lộ ra bị thương.
Tiểu cô nương nhìn đệ đệ đã cao hơn mình một chút rồi, khóc lên thành tiếng: “Nhưng nếu chúng ta đều bán mình làm nô, tiểu đệ sẽ không thể tiếp theo đọc sách nữa. Tiên sinh của tiểu đệ nói, đệ ấy rất có thiên phú, tiếp tục khổ học nói không chừng có thể lấy được chút công danh Con không muốn vì họa của mình mà làm mất tiền đồ của đệ đệ!”
“Tỷ! Không cần nói nữa, trước đó không phải chúng ta đã nói rồi sao? Nếu dùng mạng của tỷ để đổi lấy tiền đồ của đệ, tỷ cảm thấy đệ có thể an lòng sao? Tiền đồ như vậy đệ đây không cần!” Khó trách tiểu tử này có làn da trắng hơn những người khác, trên ngón tay cũng có cả vết chai, thì ra là đã đi học mấy năm!
Dư Tiểu Thảo cẩn thận quan sát trong chốc lát, phát hiện người tiểu Quận vương lựa chọn cho nàng đúng là rất đáng tin cậy. Cuối cùng cũng có cơ hội nói chen vào: “Hay là... Các ngươi cứ bàn bạc kỹ lại đi, rồi hãy đưa ra quyết định cuối cùng?”
Người con trai của Hoàng Đại Chùy kia ánh mắt kiên định nhìn nàng, nói: “Không cần bàn bạc nữa, chúng tôi đã bị nhà ngài mua rồi, kế ước bán thân cũng đã ký. Sau này cả nhà bốn người chúng tôi chính là nô tài của nhà các ngài, nghe ngài sai bảo!”
Từ quản gia vội vàng đưa khế ước bán thân của mấy người ra, nói: “Ma ma đã nói mấy người này còn chưa được dạy dỗ phải làm sao, nói chuyện làm việc cũng chưa có quy củ, hay là... Để kẻ hèn ta mang bọn họ về rồi lại đổi vài người tới đây cho ngài?”
Dư Tiểu Thảo nhận lại khế ước bán thân, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần! Bọn họ cũng khá tốt rồi! Các ngươi nghe đây, nhà chúng ta cũng không nhiều quy củ lắm, nhưng cái chúng ta cần chính là nhân phẩm, có thể làm việc, nghe theo chỉ huy! Làm việc tử tế, chúng ta tuyệt không sẽ bạc đãi các ngươi. Nếu như gian dối thủ đoạn, xin lỗi, các ngươi tới từ đâu thì về đó đi!”
Bốn người thành thật nghe lời, tỏ vẻ nhất định sẽ làm việc tử tế. Từ quản gia đã hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ rời đi trước. “Hoàng Đại Chùy, ngươi đi cùng cha ta mấy chuyển, làm quen với lịch trình một chút. Sau này chuyện vận chuyển từ Đông Sơn sẽ giao cho ngươi! Vợ Đại Chuỳ, ngươi đi theo đại cô ta làm giúp chút chuyện vặt đi. Hoàng Tiểu Mai theo ta tập tiếp quản chuyện làm ăn ở cửa hàng dưa muối trước!”
"Tiểu, tiểu thư, vậy còn ta?” Hoàng Tiểu Hổ nhẹ giọng hỏi.
Dư Tiểu Thảo nhìn cậu ta một cái, nói: “Tiểu đệ nhà ta, năm nay mới vừa thi đỗ Tú tài, bên người còn tiếu một thư đồng gì đó. Hai ngày nữa ngươi tới Đường Cổ với ta, không biết thư viện Vinh Hiên có đồng ý cho phép học sinh tự mang thư đồng hay không.”