Chương 373:
Sau khi vào tháng Chạp, không khí cuối năm lại càng ngày càng rõ ràng.
Tết Âm Lịch là ngày lễ truyền thống quan trọng nhất trong một năm, cho dù gia cảnh bần hàn, lúc Tết đến xuân về cũng sẽ mua chút món ngon hơn để cải thiện bữa ăn cho mọi người trong nhà.Cuối năm cũng là lúc tiệm đồ kho Dư Ký bận rộn nhất.
Sau khi vào tháng Chạp, bốn chiếc bếp lò trong phòng bếp đêm ngày chưa bao giờ tắt, mỗi ngày đều cần kho ba bốn con heo, và hơn hai mươi cái đầu heo.
Dư Thải Phượng và mẹ Tiểu mai hận ngay cả thời gian ngủ cũng không phải bỏ ra.
Khi cửa hàng dưa muối không quá bận rộn, Hoàng Tiểu Mai cũng sẽ tới hỗ trợ.Trong tiệm đồ kho huynh muội Lưu Tuấn Bình, một người cân đồ kho một người lấy tiền.
Động tác của họ rất nhanh nhẹn, nhưng đội ngũ xếp hàng trước cửa cửa hàng vẫn rất dài như cũ, thỉnh thoảng có người tính tình nôn nóng còn mở miệng thúc giục vài tiếng.Lưu Hổ vốn ở trong tiệm làm chưởng quầy, cũng một lần nữa ra trận đi tới vùng nông thôn thu mua heo.
Heo trong trại nuôi heo của Dư gia ở thôn Đông Sơn, ngoài giữ lại lợn giống, cũng chỉ dư lại một hai com, để nhà mình ăn khi ăn Tết.
Hiện tại trong tiệm bán thịt kho, đều là mua từ các thôn xóm.Lưu Hổ và Hoàng Đại Chùy cùng ra trận, ngày nào trời chưa sáng cũng đã ra ngoài, buổi tối lại một nắng hai sương gấp gáp trở về, khó khăn lắm mới có thể cung ứng được lượng đồ kho bán ra mỗi ngày.
Nhân lực trong tiệm thật sự không thể lo liệu được quá nhiều việc như vậy, nên đã gửi tin về thôn Đông Sơn xin giúp đỡ.Dư Tiểu Thảo giao toàn quyền xử lý chuyện sản xuất thuốc viên và nước thuốc cho Anh Đào.
Sau khi nhận được tin, nàng và Tiểu Liên mang theo Dương Liễu không màng giá lạnh chạy tới Phủ thành ứng cứu.
Dư Tiểu Thảo nhận việc làm vịt quay, gà quay và một số loại sản phẩm từ gia cầm khác.
Lưu Yến Nhi có thể yên tâm làm “Người bán hàng” trong tiệm.
Cho dù là cân đồ ăn hay thu tiền, Tiểu Liên đều có thể đảm nhiệm, nên cũng bị phái tới hỗ trợ trong tiệm.Lưu Tuấn Bình rảnh tay có thể chạy tới các quầy thịt hàng thịt nhiều hơn, thu mua được nhiều đầu và nội tạng heo hơn.
Tuy rằng bây giờ mỗi ngày đều đã kho hơn mười hai mươi bộ đầu heo, nội tạng heo, nhưng bán cháy hàng đầu tiên vẫn là thịt đầu heo và nội tạng heo giá rẻ lại thơm ngon đó.
Trong tiệm, số người làm công nhật được thuê thêm tới để xử lý đầu heo và nội tạng heo đã tăng lên gấp đôi.
Đầu heo và nội tạng heo khó xử lý nhất, những người làm công nhật đó đã làm là phải bận bịu cả ngày.Dư Tiểu Thảo đáp ứng yêu cầu của khách hàng, số lượng gà quay vịt và các loại sản phẩm từ gia cầm tăng lên gấp đôi, nhưng vẫn cung không đủ cầu như trước.
Có những người vì có thể mua được gà quay vịt quay để khi ăn Tết khoản đãi khách quý có mặt mũi, trời chưa sáng đã phái hạ nhân nhà mình mạo hiểm gió tuyết xếp hàng trước cửa tiệm đồ kho.
Buổi sáng, Lưu Yến Nhi mở cửa mở tiệm, nhìn thấy người tuyết đứng trước cửa còn sợ hết hồn nữa.Mùng mười tháng Chạp, gần tới buổi trưa, hàng dài trước cửa tiệm đồ kho Dư gia vẫn như cũ.
Phần lớn đều là bá tính ăn mặc bình thường, rất nhiều người đều là thôn dân ở các thôn làng xung quang đây nghe danh mà tìm đến.
Vào tháng Chạp, người các thôn xung quanh đều sẽ tới Phủ thành sắm Tết, bây giờ thứ hàng Tết họ chọn hàng đầu chính mua được mấy cân đồ kho Dư Ký.Đồ kho Dư Ký hương vị đậm đà tươi ngon, giá cả cũng rất phải chăng.
Đặc biệt là đầu và nội tạng heo, giá cả không hề đắt hơn thịt heo tươi bao nhiêu, những người dân bình thường cũng có thể mua được.
Trước kia, khi đón Tết, thôn nhân có hoàn cảnh gia đình khó khăn một chút cũng sẽ khẽ cắn môi mua hai ba lạng thịt heo cho bọn nhỏ đỡ thèm, bây giờ đổi thành thịt đầu heo hoặc là dạ dày heo, hay như lòng heo càng béo ngậy hơn.Những món ăn tiêu thụ số lượng có hạn, ngày nào cũng vừa mới mở cửa không lâu đã cháy hàng.
Đây là dưới quy định mỗi người chỉ có thể mua hai con, nếu như buông lỏng sợ là một người cũng có thể bao trọn tất cả các món có hạn lượng trong tiệm.
Cứ như vậy, cũng có không ít gia đình, mỗi lần đều phái đi rất nhiều hạ nhân tới đây xếp hàng.
Người ta đã không thiếu tiền, cũng có đủ nhân lực, thêm vài con gà quay vịt quay cũng là có thêm thể diện gấp bội lần trước mắt khách khứa.Dư Tiểu Thảo để Dương Liễu tới phòng bếp giúp đỡ đại cô, nàng cũng mang cân của cửa hàng dưa muối tới, giúp cân rau dưa, bởi vậy tốc độ tiêu thụ nhanh hơn rất nhiều.
Bên ngoài bông tuyết nhẹ bay, khung cảnh những người xếp hàng dưới trời tuyết mua đồ kho kia làm Dư Tiểu Thảo có chút cảm động.Lúc này, một chiếc xe ngựa lái qua trước cửa.
Bên cạnh xe ngựa là những hộ vệ cao lớn khỏe mạnh, hai tròng mắt đầy ánh sáng, nhìn thoáng qua về phía đội ngũ thật dài trước cửa tiệm, dường như còn mang theo chút đề phòng.“Dừng, dừng, dừng lại!” Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc, “Thơm quá! Đây là hương vị đầu heo kho! Hương vị này còn chính tông hơn cả tay nghề của ngự trù, rõ ràng là tay nghề nha của đầu Dư gia! Đức Toàn, đi xem mùi hương truyền tới từ đâu đi.”Bên cạnh xe ngựa có một ông già mặt trắng không râu đã hơn năm mươi tuổi, xoay người xuống khỏi lưng ngựa.
Động tác kia còn dứt khoát lưu loát hơn cả người trẻ tuổi.
Ông già đi tới đội ngũ bên kia, lập tức đi vào trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký.
Người phía sau có chút tức giận hét lên: “Xếp hàng, xếp hàng! Nơi khác tới hả? Muốn mua đồ kho phải xếp hàng trước đã!”Ông già ngoảnh mặt làm ngơ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu trên cửa, lại liếc nhìn trong tiệm.
Tầm mắt lão dừng lại trên người Dư Tiểu Liên đang thu tiền đầu tiên, sau một cái chớp mắt, lại chuyển tới trên người Dư Tiểu Thảo đang mỉm cười cân thịt đầu heo cho một bà lão.Lão vẫn chưa kinh động tới người trong tiệm, xoay người trở lại bên cạnh xe ngựa, cúi người về phía trước mặt, dùng giọng nói có hơi chói tai nói: “Bẩm chủ tử, ngài đoán không sai, đúng là cửa hàng Tiểu Thảo cô nương mở.
Hai chị em đều đang bận rộn ở trong tiệm ạ!”“Ha ha! Nha đầu này mở cửa hàng ở phủ Tân Vệ từ bao giờ vậy? Không hề nói với Ngũ gia một tiếng nào.
May mắn không đi đường tắt, nếu không lại phí công tới thôn Đông Sơn một chuyển.” Một bà tay mạnh mẽ vươn ra từ trong xe ngựa, trên ngón cái mang ngọc ban chỉ trong suốt óng ánh.Màn xe bị xốc lên, một ông lão khom lưng bước ra từ bên trong, gương mặt tròn trịa, tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào tựa trẻ con, dưới hàm để bộ râu dài rất đẹp, trên người y phục sang trọng, khí độ bất phàm.Ông già mặt trắng không râu mở bung chiếc ô giấy che trên đầu ông lão mặc ý phục sang quý.
Ông lão lững thững đi tới trước cửa tiệm đồ kho, hô to một tiếng về phía Tiểu Thảo đang vùi đầu phục vụ khách hàng, nói: “Nha đầu, cân cho ta nửa cái đầu heo, một đôi lỗ tai heo.
Lỗ tai heo phải thái sợi, trộn lẫn với ớt chưng dầu nhé...”Người xếp hàng phía sau nhìn thấy trang phục có giá trị bất phàm trên người ông, thì không hề rống lên bắt ông xếp hàng như với ông già vừa rôi.Dư Tiểu Thảo nghe thấy giọng nói vô cùng quen tai, vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa thì ném luôn cả cái cân trong tay.
Thánh thần ơi, sao vị tôn đại Phật này lại giá lâm Phủ thành.
Nàng há miệng thở dốc, nhìn thoáng qua trang phục của Thái Thượng hoàng và người bên cạnh ông, cố gắng dằn tiếng hô “Thái thượng hoàng” vào trong cổ họng, cố nặn ra một nụ cười, hỏi: “Ngũ...!Ngũ gia, sao ngài lại xuất Kinh vào lúc này?”“Haizz...” Thái Thượng hoàng thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ ông bụng, nói, “Gia cũng không muối trời lạnh cóng lại chạy ra bên ngoài! Nhưng sâu thèm ăn trong bụng trỗi dậy quậy tung trời, gia cũng hết cách rồi!”Đức Toàn bên cạnh ông nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Chủ tử, bên ngoài trời lạnh, ngài vào phòng trước rồi hàn huyện với Tiểu Thảo cô nương nhé?”“Lắm miệng! Thân thể gia rất khỏe mạnh! Nhớ năm đó, gia vì đánh thắng một trận chiến phục kích, mai phục suốt ba ngày trên nền tuyết, đánh cho quân địch không kịp trở tay, kế hoạch toàn thắng - hắt xì!” Nói còn chưa dứt lời, Thái Thượng hoàng đã hắt xì một tiếng thật lớn.Dư Tiểu Thảo vội vàng buông cân trong tay, đi ra từ trong tiệm, mời ông lão vào trong viện.“Ngũ gia, ngài ngồi ở trên giường đất ấm áp trong phòng cho khách trước đã, ta đi nấu cho ngài chén bát canh gừng nóng hổi.” Dư Tiểu Thảo vốn muốn mời ông vài trong phòng khác, nhưng trạch viện này điều kiện có hạn, phòng khách không có tường ấm nên lạnh chẳng khác bên ngoài là bao.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải mời ông vào phòng cho khách.Giường đất trong phòng cho khách được đốt ấm áp, Thái Thượng hoàng cởi giày ngồi lên, thoải mái thở dài một hơi.
Ông nói với Đức Toàn ở bên hầu hạ: “Đức Toàn à, chúng ta đúng là không thể không phục tuổi già, trong xe ngựa còn có chậu than, ngươi lại có bệnh phong hàn.
Haizz...!Ngươi cũng mau cởi giày lên giường đất sưởi ấm một chút đi.”“Nô tài không dám...” Đức Toàn là lão thái giám đã hầu hạ Thái Thượng hoàng vài thập niên, ngày thường hầu hạ vô cùng chu đáo, nhưng tính tình hơi cứng ngắc.Thái Thượng hoàng lia mắt liếc xéo lão một cái, cười nói: “Có gì không dám chứ? Ngươi có chân thôi nên sợ hun gia sao?”Đối với lời nói đùa Thái thượng hoàng, Đức Toàn dùng có giọng rất nề nếp nói: “Bẩm chủ tử, nếu có bệnh hiểm nghèo, mùi cơ thể nặng sẽ không thể tiến cung hầu hạ chủ tử!”“Được! Bạn già đã vài thập niên, ta còn có thể không biết ngươi sao? Đi lên đi, đây là mệnh lệnh! Nếu ngươi cũng bị lạnh bị tới bệnh, vậy ai tới hầu hạ gia đây? Người khác hầu hạ ta đây rất không quen!” Sau khi Thái Thượng hoàng thoái vị, tính tình càng ngày càng phóng khoáng, ở trong mắt ông tôn ti đắt rẻ sang hèn gì đó chỉ là cái rắm!Đức Toàn thầm cảm động không thôi, thấy thái độ kiên định của Thái thượng hoàng, sau khi trịnh trọng cảm tạ chủ tử, lão cởi giày, ngồi xuống ở đuôi giường đất xa xa.
Thái Thượng hoàng ném một chiếc chăn khác tới, để lão đắp lên trên đùi.Đức Toàn là người rất tận tâm, thời trẻ bị mắc chứng thấp khớp, hai ngày nay lão cứng đầu này lại không bằng lòng ngồi chung xe ngựa cùng với ông.
Cảm giác cưỡi ngựa đi đường trong gió tuyết, nhất định không mấy dễ chịu.Đắp chăn lên trên đùi, Đức Toàn lại lần nữa thầm nhớ lại ân đức của chủ tử.
Năm đó, sau khi tiền triều bị diệt, lão được phái vào cung, chờ cơ hội ám sát Thái Thượng hoàng lúc ấy vẫn là Hoàng thượng.
Nhưng chủ tử chưa bao giờ coi lão như nô tài, vẫn luôn dùng thái độ bình đẳng tôn trọng để đối xử với lão, cho dù đoán ra lão có tâm tư khác, cũng vẫn coi trọng lão như trước...!Sống với nhau lâu dài, đến hòn đá cũng được ủ ấm! Lão chối bỏ chủ tử cũ, một lòng một dạ đi theo bên cạnh chủ tử, thoáng cái đã ba mươi năm...!Lão chưa bao giờ hối hận, thậm chí có chút may mắn với lựa chọn lúc trước!“Khụ khụ khụ.” Tiếng ho khan của Thái Thượng hoàng cắt ngang hồi ức của Đức Toàn.
Lão vội vàng xuống giường đất, rót một ly nước ấm từ trong ấm trà, hầu hạ chủ tử uống trà.Đức Toàn nhìn sắc mặt chủ tử, có chút lo lắng nói: “Chủ tử, chuyến đi này không hề mang theo thái y tùy thị.
Nô tài đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem y quán nổi danh nhất Phủ thành ở đâu!”Thái Thượng hoàng xua xua tay, lắc đầu nói: “Không cần! Không phải chúng ta mang theo thuốc viên của Đồng Nhân Đường sao? Lấy một viên thuốc viên chữa cảm cúm trị ho ra, ta uống vào là không sao ngay thôi! Chút phong hàn nhẹ thôi mà, lẽ nào lại quật ngã được gia?”Dư Tiểu Thảo nấu xong canh gừng, nhỏ vào một giọt nước linh thạch, sau đó bưng tới.
Nhìn thấy thuốc viên trong tay Đức Toàn, nàng chần chừ một chút, nói: “Ngũ gia, có thể để dân nữ bắt mạch giúp ngài không? Là thuốc thì đều có ba phần độc, thuốc viên này tuy tốt, nhưng cũng không thể uống tùy tiện đâu!”“Ha ha...!Khụ khụ khụ,” Thái Thượng hoàng lại ho khan một trận, nhìn Dư Tiểu Thảo cười nói, “Gia thiếu chút nữa đã quên, ở đây còn có Dư tiểu thần y nữa!”.
D ư Tiểu Thảo nghiêm túc bắt mạch cho ông, nói: “Ngũ gia, ngài có triệu chứng cảm cúm rất nhẹ. Ngài không cần uống thuốc viên đâu, không biết ngài có mang theo nước đường trị họ của Đồng Nhân Đường ở đây không?”
Thái Thượng hoàng trợn trừng đôi mắt giống như chuông đồng, dọa nạt người: “Gia và những người bên cạnh đều là người trưởng thành, mang thứ đồ đó làm gì? Nước đường không phải cho tiểu hài tử uống sao?”
Dư Tiểu Thảo giải thích nói: “Nước đường phần lớn dùng các loại dược vật tương đối ôn hòa để phối chế, không có tác dụng phụ, lại tương đối có hiệu quả khi điều trị các chứng cảm cúm, họ khan nhẹ thông thường. Ngũ gia, nguyên căn của ngài rất tốt, uống nước đường thì chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi, cần gì phải khổ sở uống thuốc viên rồi lại làm mất khẩu vị chứ?”
Thái Thượng hoàng Chu Hoài Dung suy nghĩ cẩn thận, tiểu nha đầu nói rất có đạo lý, đừng để ý là uống thuốc gì, chỉ cần thấy hiệu quả mau là tốt trễ ông thưởng thức mỹ thực! rồi, đừng chậm trễ ông thưởng thức mỹ thực.
Sau khi uống một ngụm nước đường, Chu Hoài Dung dùng nước ấm xóa đi vị ngọt trong miệng, gấp không chờ nổi nói: “Nha đầu, mau cắt chút thịt đầu heo cho gia đi, còn có tai heo nữa. Đức Toàn, sai người mang ngự rượu tới đây luôn đi. Uống chút rượu, ăn rau trộn thịt đầu heo, vĩ vị đó... đúng là cuộc sống thần tiên!”
Đức Toàn ngoảnh mặt đi, nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, hỏi: “Tiểu Thảo cô nương, chủ tử ta bị bệnh, có thể ăn đồ dầu mỡ, có thể uống rượu không?”
Không chờ Dư Tiểu Thảo nói tiếp, Chu Hoài Dung đã trợn trừng mắt trâu, lớn tiếng nói: “Sao lại không thể chứ? Chỉ là cảm cúm nhẹ mà thôi, ta đã uống canh gừng, cũng đã uống thuốc. Tiểu Thảo nha đầu không phải đã nói chẳng mấy chốc bệnh sẽ khỏi hẳn hả?! Đức Toàn, đừng lằng nhằng nữa, mau đi mang rượu tới đây!”
Đức Toàn không động chân mày, tầm mắt vẫn tập trung ở trên người Tiểu Thảo như cũ. Dư Tiểu Thảo tươi cười với lão, nói: “Có thể ăn thịt, nhưng rượu thì cho dù thế nào cũng không được uống!”
Thấy Thái Thượng hoàng còn muốn lên tiếng, nàng lại tiếp một câu: “Khi bị bệnh kỵ nhất là rượu, nếu như bệnh tình nghiêm trọng, chỉ sợ sau này đến thịt cũng phải kiêng, ăn uống thanh đạm...”
Chu Hoài Dung nghe vậy thì vội dẹp ngay suy nghĩ muốn uống rượu. Ông ấy không muốn dưới sự giám sát của Đức Toàn, mỗi bữa đều giống thỏ trắng nhỏ - ăn chạy!
Lúc này cũng đúng lúc ăn cơm trưa, Dư Tiểu Thảo cắt một đĩa thịt đầu heo ít mỡ nạc nhiều cho Thái thượng hoàng, trộn cùng với tỏi băm, rồi thêm chút dầu mè. Còn cắt thêm một đĩa tại heo trộn ớt chưng dầu, cắt nửa con gà quay. Nàng tự tay xào mấy món ăn chay, bày một bàn trên giường đất.
Chu Hoài Dung oán trách vài câu với thịt đầu heo quá nạc, trên tay lại rất vội vàng cầm màn thầu gắp thịt đầu heo, từ từ thưởng thức các món ăn. Ông ăn hết sạch tất cả các món ăn mặn trên bàn, canh cũng uống một bát đầy, món chay lại như không hề động vào. Ăn xong, ông thỏa mãn xoa bụng, nằm ở trên giường đất híp mắt nghỉ ngơi.
Dư Tiểu Thảo chuẩn bị cho Đức Toàn tổng quản và mấy vị ngự tiền thị vệ mặc thường phục khác một bàn đồ ăn phong phú, các món ăn phần lớn là đồ ăn trong tiệm đồ kho, thêm mấy món xào linh tinh. Tay nghề của nàng, làm tất cả mọi người ăn đều cảm thấy hài lòng. Vốn dĩ, ngày tháng Chạp đi theo chủ tử ra ngoài là chuyện rất vất vả, nhưng bọn thị vệ biết chủ tử tới thôn Đông Sơn, lúc không có ai còn thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu để tranh suất đi theo. Thị vệ đã từng ăn đồ Dư Tiểu Thảo nấu, không một ai không nhớ thương.
Thái Thượng hoàng uống canh được Dư Tiểu Thảo nấu bằng nước linh thạch. Bởi vậy, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, Chu Hoài Dung cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, sảng khoái tinh thần, kể cả những mệt nhọc khi đi đường cũng tan thành mây khói.
Chu Hoài Dung ăn no ngủ đủ rồi, liền gọi Dư Tiểu Thảo tới trước mặt, thương lượng với nàng: “Nha đầu, tiệm đồ kho ở Phủ thành này của ngươi làm ăn khấm khá đấy! Có định mở thêm chi nhánh hay không?”
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ chút, nghiêm túc nói: “Ở đây ta đang thiếu nhân lực nghiêm trọng, một cửa hàng còn không lo liệu hết được việc ấy! Đâu còn tinh lực đi mở cửa tiệm thứ hai?”
Chu Hoài Dung trợn trừng mắt trâu, đập bàn một cái nói: “Nhân lực? Gia có đây! Nếu không ngươi xem thế này nhé, ta bỏ ra nhân lực, cửa hàng, tài chính, còn ngươi đưa ra kĩ thuật, hai ta hợp tác mở một tiệm đồ kho chính tông ở Kinh thành. Ngươi không cần quan tâm gì cả, chỉ cần phụ trách dạy đầu bếp có thể làm ra món thịt đầu heo có hương vị như ngươi làm là được, kể cả tiệm ngươi cũng không cần tới. Lợi nhuận đều cho ngươi tất, gia không lấy một xu!”
Cái gì? Thái Thượng hoàng ngài có phải bị ngốc hay không vậy? Hay là có nhiều tiền quá không biết tiêu đi đâu cho hết? Bỏ tiền, bỏ người, xuất lực còn bỏ ra cả cửa hàng, lại đưa tất cả tiền kiếm được cho người khác, mình không lấy một xu? Miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy, thật sự rơi trúng đầu nàng sao? D
Dư Tiểu Thảo chần chừ một lát, hỏi: “Ngũ gia, không phải ta đã đưa công thức nấu đồ kho cho ngài rồi hay sao? Ngữ trù trong cung cũng đã học được cách nấu đầu heo kho rồi, sao ngài còn muốn mở thêm một cửa tiệm làm gì?”
Vừa nói tới những ngự trù và đầu bếp không biết cố gắng đó, Chu Hoài Dung nổi giận: “Đừng nói nữa, khi có ngươi ở đó ngự trù trong cung kho đầu heo còn có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng. Nhưng ngươi vừa rời khỏi hoàng cung, bên cạnh không còn ai giám sát nữa, tay nghề lại lập tức giảm sút! Còn giảo biện nói đã làm theo công thức của ngươi rồi. Ngươi nói có đáng giận hay không?”
“À thì... Có lẽ bọn họ quen làm những món tinh tế cao nhã, đối với món đầu và nội tạng heo kho dân dã như vậy, sẽ có chút coi khinh và kháng cự. Tâm lý và thái độ quyết định tay nghề, cho nên mới không đạt được yêu cầu của Ngũ gia ngài đúng không ạ?” Dư Tiểu Thảo rất rõ ràng nguyên nhân, nhưng lại không thể không vắt óc kiếm cớ cho các ngự trù.
Chu Hoài Dung suy nghĩ một hồi, có thể có lý do khác được à! Ông tức giận mắng mấy đầu bếp tự cho mình là cao siêu kia một hồi.
Dư Tiểu Thảo cười ha ha, nói: “Ngũ gia, chẳng lẽ ngài chưa từng hoài nghi ta không truyền công thức chính gốc cho ngài, hoặc là giữ lại một chút tài nghệ?”
Chu Hoài Dung liếc nàng một cái, vô cùng khẳng định nói: “Không đâu! Nha đầu nhà ngươi lá gan nhỏ như hơn kiến, không có gan giở thủ đoạn với gia. Hơn nữa, ngươi ở trong cung tay cầm tay chỉ dạy những lão già đó, dưới sự chỉ đạo của ngươi, rõ ràng là có thể làm ra đầu heo kho hương vị chính tông. Ngươi vừa đi, hương vị liền không đúng nữa rồi, nhất định là mấy lão già đó lười biếng! Không được, nha đầu, ngươi nhất định phải hợp tác với gia, mở một tiệm đồ kho! Nếu không, khi gia muốn ăn thịt đầu heo kho chính tông, lại còn phải chạy tới Phủ thành hoặc thôn Đông Sơn! Gia lớn tuổi rồi, không chịu nổi bôn ba nữa...”
Được lắm, khổ nhục kế cũng lấy ra dùng rồi! Thái thượng hoàng, nhưng đây không phải chiến trường, không có đất cho ngài dùng võ đâu!
“Nếu Ngũ gia ngài đã nói như vậy, ta cũng không thể không biết điều, đúng không? Vậy như thế này đi, chọn địa điểm, trang hoàng, chọn người, quản lý, mua sắm... ta sẽ nhất quyết không hỏi đến. Ta chỉ phụ trách huấn luyện ở phòng bếp! Nhưng ta cũng không phải kẻ tham lam, đến lúc đó lợi nhuận chia đôi!” Dư Tiểu Thảo nghĩ đề nghị của Thái Thượng hoàng đương nhiên rất tốt, nhưng trong lòng nàng không thoải mái lắm, kéo Thái Thượng hoàng ngồi chung một thuyền, cửa tiệm này nhất định không ai dám ngáng chân.
“Được! Gia quả nhiên không nhìn lầm người, nha đầu ngươi cũng là người nhân nghĩa! Ngày mai, gia sẽ trở về sắp xếp, tranh thủ để tháng Chạp có thể khai trương…”
Thái thượng hoàng, ngài cũng quá nóng vội rồi đấy nhỉ? Hôm nay đã là mùng mười tháng Chạp, chờ ngài về tới Kinh thành, sau đó chọn địa điểm, trang hoàng gì đó, không hai ba tháng sao có thể hoàn thành được chứ?
Dư Tiểu Thảo nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, Thái Thượng hoàng người ta cũng không phải là nhất thời nảy lòng tham, nên đã sớm để ý cửa tiệm rồi. Cửa tiệm là một cửa hiệu điểm tâm lâu đời, ông dùng một gian cửa hàng địa thế tốt hơn, giá cả cũng cao hơn để cố ép người ta đổi cho mình, còn bồi thường cho người ta không ít bạc coi phí bồi thường.
Chờ hai mươi tháng Chạp, khi Dư Tiểu Thảo được đón tới Kinh thành, cửa hàng được sửa chữa rất nhỏ, cũng đã có thể đạt được tiêu chuẩn khai trương. Sau bếp ngoài lò nướng, còn tăng thêm sáu bệ bếp, các loại đồ làm bếp vô cùng đầy đủ, nhân viên đã thạo việc từ lâu, chỉ chờ “Chủ bếp” là nàng tới đây!
Dư Tiểu Thảo lần này tới Kinh thành, chẳng những mang theo nha hoàn si mê trù nghệ Dương Liễu, còn đem cả tỷ tỷ Dư Tiểu Liên tới đây. Tay nghề nấu đồ kho, Dư Tiểu Liên đã học được rõ mười mươi, đồ kho làm ra chính tông hơn cả Tiểu Thảo. Có lao động miễn phí như vậy tới giúp đỡ, sao lại không cần chứ.
Dư Tiểu Thảo dạo một vòng ở phía sau bếp, còn đặc biệt tới xem giếng nước ở hậu viện, cầu xin Tiểu Bổ Thiên Thạch chuyển nước bên trong thành nước linh thạch, mấy chiếc lu nước lớn cũng không buông tha. Nàng để Dư Tiểu Liên chỉ đạo mấy người đầu bếp Thái Thượng hoàng phái tới làm đồ kho, Tiểu Liên nghiêm khắc trấn cửa ải phối chế gia vị, độ lửa cũng có nàng ấy quan sát kĩ lưỡng.
Tiểu Thảo thì cùng với Dương Liễu, tay cầm tay dạy nàng ta làm gà quay và vịt quay. Vịt muối, vịt hun khói thì dạy cho đầu bếp khác. Dù sao Thái Thượng hoàng đã bảo đảm với nàng, những đầu bếp đó rất đáng tin cậy, bọn họ sẽ tuyệt đối không truyền công thức ra ngoài. Vì không muốn cạnh tranh với Trân Tu lâu, nàng đã đặc biệt yêu cầu phải hạn chế lượng tiêu thụ bán ra với những món ăn trùng với Trân Tu lâu.
Bận bịu hai ngày, Thái Thượng hoàng tự mình thu xếp tiệm đồ kho, cuối cùng đã khai trương. Vốn dĩ, ông chỉ định kiêm tốn đốt dây pháo, yết biển, vậy là coi như khai trương. Đâu ai ngờ, ngay từ khi ông bắt đầu đổi cửa hàng với cửa hiệu bánh ngọt, thì đã bị rất nhiều người theo dõi rồi. Tin Thái Thượng hoàng rảnh rỗi không có việc gì, muốn mở một cửa hàng giết thời gian, nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu Kinh thành. Mỗi hành động trước khi tiệm đồ kho khai trương đều có vô số con mắt trong bóng tối nhìn chăm chú. D
Ngày khai trương đó, trọng thần quan lớn trong triều, thế gia quý tộc, còn có rất nhiều lão thần đã cáo lão cũng ùn ùn kéo đến, nối liền không dứt. Đại tổng quản Đức Toàn ra mặt, thay Thái Thượng hoàng nghênh đón từng đợt từng đợt khách tới chúc mừng. Cũng may, những người này, ngoài những lão thần đi theo Thái Thượng hoàng lập được công lao trên lưng ngựa ra, những người khác đều vô cùng thức thời, sau khi để lại quà tặng thì tự động ra về.
Từ buổi sáng đến giữa trưa, người đến chúc mừng nối nhau không dứt, Đức Toàn tổng quản và mấy tiểu thái giám thủ hạ của lão nhận quà tặng đến mỏi tay. Ngay cả vị trong cung kia cũng góp vui viết phúc tự, đóng khung thật đẹp, sau đó để Tô Nhiên tổng quản đưa tới đây, nói là treo ở trong tiệm cho hoàng gia gia thêm thể diện. Nếu đổi lại là người khác, nhận được tranh chữ ngự bút sẽ thấy rất có thể diện, nhưng Thái Thượng hoàng lại ghét bỏ cháu trai keo kiệt, nhiều thứ đáng giá như vậy không tặng, lại tặng một bức bùa quỷ vẽ!
Tất cả những gì bên ngoài không phải một nông nữ nho nhỏ Dư Tiểu Thảo này có thể tiếp xúc được. Nàng thành thành thật thật truyền thụ trù nghệ ở phòng bếp phía sau, tranh thủ khiến những đầu bếp đó sớm đảm đương được cương vị của mình, để nàng có thể bứt ra trở về ăn Tết với người thân chứ!
Cũng may những đầu bếp này cũng không phải người vụng về, cơ sở đều rất vững chắc, nên nói một hiểu mười. Ba ngày sau khi khai trương, phần lớn đầu bếp đã có thể độc lập hoàn thành món ăn. Chị em Dư gia lại quan sát trong phòng bếp thêm mấy ngày, cảm thấy có thể hoàn toàn buông tay, ngay cả đầu lưỡi bắt bẻ như vậy của Thái Thượng hoàng cũng cảm thấy những đầu bếp đó có thể xuất sư, mới thả hai chị em rời đi.
Trước khi, hai chị em dưới sự bảo vệ của thị vệ đi dạo Kinh thành, còn mua không ít thứ tốt mà không thể mua được ở Phủ thành và Đường Cổ, chuẩn bị quà cho tất cả mọi người trong nhà. Tới ngày hai tám tháng Chạp, hai chị em mới trở lại thôn Đông Sơn. Cả nhà nhìn thấy hai chị em đều rất vui mừng, cho rằng hai người đã không kịp trở về ăn Tết nữa!