Chương 377:
Trong lòng Mai Hương tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Dư cô nương miệng lưỡi trơn tru, tiểu chủ tử lại thích dáng vẻ này của nàng.
Nếu đổi thành người khác, đã sớm bị đập chết rồi?“Đi, chúng ta đi làm bánh hoa đào! Mai hương tỷ tỷ, tỷ ngồi ở tiền viện chờ một lát.
Chờ bánh hoa đào ra lò, ngươi mang chút về cho Vương phi nương nương nếm thử.
Hoa đào có tác dụng dưỡng nhan, công hiệu giúp thư giãn làn da, thích hợp nhất cho nữ tử ăn và sử dùng” Dư Tiểu Thảo vừa nói như vậy, Mai Hương cũng động tâm ở lại vào trong phòng bếp làm trợ thủ cho nàng.Dư Tiểu Thảo chỉ giữ lại cánh hoa của những bông hoa đào vừa hái, sau đó ngâm toàn bộ chỗ cánh hoa đó vào nước muối nhạt.
Dư Tiểu Thảo nghe Mai Hương nói chỗ Tĩnh Vương phi có bột củ sen Tây Hồ cao cấp được hoàng cung ban tặng, cho nên đã để nàng ta trở về xin một ít mang đến đây.Không có máy xay, Dư Tiểu Thảo đành phải lấy chày giã thuốc ra để Dương Quận vương giã cánh hoa thành dạng sệt giúp.
Sau đó trộn với sữa dê đã được nấu qua với hạnh nhân để khử mùi tanh, bỏ hỗn hợp vào trong nồi hầm rồi trộn với bột củ sen, cho thêm đường trắng vào khuấy đều, đun với lửa nhỏ cho đến khi hỗn hợp đặc sệt lại.
Trong quá trình nấu phải khuấy liên tục cho đến khi hỗn hợp đặc sệt mượt mà.
Đổ dung dịch đã nấu vào trong đồ đựng và để nguội.Khi đã nguội cắt bánh thành những khối hình lập phương nhỏ, dán cánh hoa lên mặt trên.
Bánh hoa đào trắng như kem, phía trên lại được tô điểm bằng cánh hoa đào màu hồng phấn khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.Dư Tiểu Thảo lại nấu món ngọt "Hoa Thiên Cốt" ở kiếp trước - canh hoa đào.
Sau khi nấu gạo nếp với sữa dê thành cháo thì rải cánh hoa đào vào hỗn hợp.
Nếu thích ngọt, có thể thêm chút đường cát trắng.
Hai món điểm tâm ngọt từ hoa đào chiếm được tình cảm của tất cả phụ nữ, ngay cả Liễu thị cũng không nhịn được ăn thêm mấy khối.Cuối cùng, Chu Tuấn Dương vẫn đi theo Mai Hương trở về biệt viện Tây Sơn.
Mai Hương mang về một hộp đầy bánh hoa đào khiến cho bọn nha đầu bên cạnh Tĩnh Vương phi liên tục kinh hô: “Tay nghề làm điểm tâm của Dư cô nương còn tinh vi hơn cả đại sư phụ của Đạo Hương Thôn ở trong Kinh.
Bánh hoa đào này thật khiến cho người nhìn thèm nhỏ dãi!”Tĩnh Vương phi uống canh hoa đào, ăn bánh hoa đào mềm mại thơm ngọt, không khỏi cảm khái một câu: “Nha đầu Tiểu Thảo này, cũng không biết tương lai ai sẽ được lợi đây? Ai cưới được con bé chính là đại phúc tu được từ kiếp trước!”“Hừ! Nàng ấy hả? Tam tòng tứ đức không hiểu không tinh, ai cưới nàng còn không phải sẽ bị cái miệng kia của nàng làm cho tức chết sao.
Có thể gả đi được mới là lạ!” Chu Tuấn Dương nghe vậy trong lòng phiền muộn một trận.
Bánh hoa đào thơm ngọt cũng thay đổi hương vị, hắn lạnh lùng độc miệng một câu.Tĩnh Vương phi cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của con trai, tròng mắt xoay chuyển, trong lòng có chút sáng tỏ - đứa con trai ngốc này của nàng để ý đến tiểu nha đầu kia.
Chẳng qua chính nó còn chưa ý thức được chuyện đó, thằng nhóc chậm chạm này.Tĩnh Vương phi cố tình trái ý hắn, nói: “Sao Tiểu Thảo có thể không gả đi được? Loại tiêu chuẩn tam tòng tứ đức đánh giá nữ tử này đã sớm lạc hậu rồi, không phải Hoàng thượng đề xướng nam nữ bình đẳng sao? Dư Tiểu Thảo này trông trắng trẻo mền mại, đôi mắt to làn da trắng.
Sau khi lớn lên khẳng định không tệ chút nào.”Dừng một chút, bà ấy liếc mắt nhìn con trai nhỏ nhà mình một cái, tiếp tục nói: “Tiểu cô nương tính tình thuần lương, ngây thơ đáng yêu, tiến lùi có độ.
Hơn nữa có tay nghề nấu nướng cao siêu, đến cả Thái Thượng hoàng cũng khen không dứt miệng nữa! Người ta còn biết làm ăn buôn bán, cửa tiệm bán món kho mở một tiệm rồi lại một tiệm, cũng đã mở đến Kinh thành luôn rồi! Lúc trở về, muốn đi mua hai con vịt muối cũng không có chỗ xếp hàng.
Ai...!Không biết ngày mai chúng ta chuẩn bị chút vịt gì đó, bảo nha đầu Tiểu Thảo đến đây làm giúp mấy con vịt muối, con bé có đồng ý hay không nữa?”“Gia mở miệng, nàng dám không đồng ý?” Chu Tuấn Dương hừ mũi nói ra một câu như vậy.
Cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng chính hắn cũng không biết bản thân đang rối rắm điều gì.Tĩnh Vương phi chớp đôi mắt cực kỳ giống đôi mắt của con trai nhỏ, lại nói tiếp: “Tiểu nha đầu người ta cố kỵ thân phận của con, con cũng nên một vừa hai phải thôi, không nên lôi uy phong Quận vương ra bắt nạt người ta! Vừa rồi nói đến đâu rồi? Đúng rồi, Tiểu Thảo chẳng những có tài nấu nướng, chăm sóc hoa cỏ cũng rất có tay nghề.
Những hoa có danh phẩm của ta đều sắp chết cả, vậy mà tới tay con bé lại cải tử hoàn sinh.
Còn có tinh thần hơn cả khi vừa mới mua nữa!”“À! Đúng rồi! Tiểu nha đầu còn biết y thuật, không ngờ nó lại có thể cứu được cục cưng bảo bối của Hoàng hậu nương nương, rất có mặt mũi ở trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Thân thể này của ta cũng nhờ có con bé điều dưỡng mà không khác người thường.
Trước kia, đi hai bước đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, còn bây giờ đi mấy dặm đường núi cũng không thấy thở hổn hển.
Phụ vương con còn tưởng rằng là phong thuỷ Tây Sơn dưỡng người nữa!”Nói tới việc tổ chất thân thể càng ngày càng cường kiện lên, mặt mày Tĩnh Vương phi cũng trở nên hớn hở hơn.
Phu quân của nàng nói, chờ có kỳ nghỉ sẽ mang nàng du sơn ngoạn thủy, sống thế giới hai người nữa!“Còn có…” Tĩnh Vương phi càng nói càng hăng say.
Nhưng lại bị con trai nhỏ nhà mình cắt ngang.“Mẫu phi, Dư Tiểu Thảo kia không phải là đứa con lưu lạc bên ngoài của ngài và phụ vương chứ? Người tận hết sức lực khen ngợi nàng như vậy, hơi có chút cảm giác giống con hát mẹ khen hay!” Phiền muộn trong lòng Chu Tuấn Dương càng tăng lên.
Hắn cũng buồn bực: Bản thân vốn đã qua tuổi tranh sủng rồi, sao mẫu phi càng khen nha đầu kia, trong lòng hắn càng khó chịu chứ?Tĩnh Vương phi hung hăng trừng mắt nhìn con trai một cái.
Nếu Tiểu Thảo là con ruột của nàng, gia hỏa như con đời này sống một mình đi! Thật là cục đá thúi không hiểu phong tình Còn chưa thông suốt? Cho con biết them chút lợi hại đi!“Thật ra ta cũng muốn có một đứa con gái toàn năng như vậy làm tri kỷ! Đáng tiếc tiểu nha đầu đã bị phu nhân của Phòng Tử Trấn nhanh chân giành trước.
Ta nghe nói, Phòng phu nhân định chờ hai năm nữa sẽ đưa tiểu nha đầu vào Kinh, mang theo bên người, còn thay nàng lựa chọn một lang quân như ý.
Nha đầu Tiểu Thảo này ngoan ngoãn đáng yêu như thế, lại có một thân tài nghệ, khẳng định có không ít tài tử khiêm nhường có thể thấy được điểm tốt của con bé.
Nói không chừng sẽ tranh nhau đến vỡ đầu nữa! Không biết ngưỡng cửa của phủ tướng quân có thể bị dẫm bằng hay không đây?”“Tiểu nha đầu mới chỉ có mười một mười hai tuổi.
Phòng phu nhân đã chọn lựa thay nàng sớm như vậy ư, không khỏi có chút quá sớm chứ? Hơn nữa, một tiểu nông nữ nàng có thể tìm được ai tốt ở Kinh thành?” Chu Tuấn Dương cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa giận càng lúc càng bùng cháy.
Hắn cảm thấy càng ngày càng bực bội, muốn đập vỡ đồ vật, muốn đánh người!Tĩnh Vương phi cười cười, nói: “Con bé là nghĩa nữ của phủ tướng quân, lại có vài phần mặt mũi ở trước mặt Hoàng thượng Hoàng hậu, đến cả Thái Thượng hoàng cũng khen nàng không dứt miệng...!Có ba nhân vật tai to mặt lớn trong cung chống lưng, con nói con bé có thể tìm được người tốt hay không? Năm ngoái con bé trị hết bệnh cho tiểu hoàng tử, cũng đã có người tới chỗ ta thăm dò rồi đó!”“Ai? Kẻ nào mất trí như vậy? Năm ngoái Tiểu Thảo mới chỉ hơn mười tuổi, vẫn còn là đứa trẻ nữa! Tên kia sẽ không có sở thích luyến đồng chứ” Chu Tuấn Dương gần như vỗ án nhảy dựng lên, hai mắt phun ra lửa giận, tựa như muốn bắt tên gia hỏa đáng giận đó đánh cho một trận thật nặng.Tĩnh Vương phi trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Con nói cái gì vậy! Người hỏi thăm Tiểu Thảo là con dâu nhà Thủ phụ.
Nàng ta có một con trai nhỏ, tuổi tác tương đương với Tiểu Thảo.
Tuy còn tuổi nhỏ những đã bộc lộ tài năng ở Quốc Tử Giám, nói không chừng tương lai có thể vào Các giống như gia gia hắn!”Chu Tuấn Dương cực ít lui tới với các con em nhà quan gia trong Kinh.
Hắn nhíu lông mày dốc hết sức để suy nghĩ mới mơ hồ nhớ ra dáng vẻ của đứa cháu trai ưu tú nhà Thủ phụ: yếu đuối mong manh, mặt trắng giống như quỷ.
Tính tình cũng cứng nhắc, trông như một lão già cổ hủ.
Tiểu Thảo tính tình thoải mái tự do như vậy, nếu theo ở cùng với y không buồn chết mới lạ!“Mẫu phi, Tiểu Thảo tuổi còn nhỏ, ngài ngàn vạn đừng đứng ra giúp đỡ làm mai.
Tri nhân tri diện bất tri tâm(1).
Lỡ như tương lai Tiểu Thảo không được như ý, ngài lại thích nàng như vậy, trong lòng khẳng định sẽ áy náy! Cứ chờ mấy năm nữa rồi nói cũng không muộn!” Chu Tuấn Dương cực lực phản đối với cách mẫu phi làm mai cho Tiểu Thảo.(1)Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết mặt mà không biết lòng.“Không còn nhỏ! Tiểu cô nương ấy à, qua mười tuổi chỉ như thấy gió thổi qua, mỗi năm một dáng vẻ! Thoáng cái đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi! Ta cảm thấy cháu trai nhà Thủ phụ cũng không tồi, là người ôn nhuận, đối xử với mọi người hòa nhã, hơn nữa lại không có loại cảm giác cao cao tại thượng với vẻ ta đây.
Là mối lương phối hiếm có cho tiểu cô nương.”“Lương phối gì chứ! Con chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đẩy ngã tên gà yếu kia, gió lớn cũng có thể thổi bay người y.
Tiểu Thảo thích gây hoạ như vậy, hẳn vẫn nên tìm một người cường tráng chút, thân thủ tốt chút mới có thể đi theo phía sau giúp nàng dọn sạch đám rắc rối nàng đã gây ra!” Chu Tuấn Dương cắt lời mẫu phi nói, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.Tĩnh Vương phi đang cười thầm trong lòng nhưng vẫn làm như rất tán đồng gật đầu một cái, nói: “Con nói rất có đạo lý! Nam nhân không thể bảo vệ nữ nhân thì coi là nam nhân gì chứ?”Không chờ đến lúc Chu Tuấn Dương thở phào, bà lại lại tiếp tục nói: “Trong lòng ta đã chọn được một người.
Dương Nhi, con cảm thấy con trai nhà thống lĩnh Cửu môn Đề đốc thế nào? Lớn hơn Tiểu Thảo bốn năm tuổi, cao lớn tuấn lãng, một thân võ nghệ, ngay cả Thái Thượng hoàng cũng rất tán thưởng! Nghe nói, sang năm tiểu tử kia chuẩn bị tham gia thi võ, còn muốn giành chức Võ Trạng nguyên nữa.”“Gã ta? Con trai của bại tướng! Sang năm muốn lấy được chức Võ Trạng nguyên còn phải hỏi con có đồng ý hay không trước!” Chu Tuấn Dương đang suy nghĩ sang năm có nên báo thi võ, giết khoảnh khắc uy phong của tiểu tử này hay không.
Mấy năm gần đây gia không ở trong Kinh, mèo nhỏ chó nhỏ gì cũng có thể xưng vương xưng bá! Đã quên lúc trước bị gia đánh đến khóc cha gọi mẹ thảm thiết rồi sao.“Hơn nữa, con nghe nói con trai nhà Cửu môn Đề đốc, năm mười lăm tuổi bên người đã nạp vài thông phòng, thiếp thất cũng nạp một người.
Nha đầu Tiểu Thảo kia đơn thuần như con thỏ trắng nhỏ vậy.
Nếu vào phải nhà như vậy, còn không bị những con cọp cái sói mẹ đó xâu xé sao?” Tóm lại chỉ một câu: Hắn! Không! Đồng! Ý!Chu Tuấn Dương không muốn nghe mẫu phi liệt kê thêm con em trong Kinh như thế nào ưu tú làm sao nữa, hắn đứng lên, nghiêm túc dặn dò: “Mẫu phi, tóm lại việc này ngài không cần đi theo xem náo nhiệt! Nếu có người nhờ ngài làm mai cho, ngài cứ giả bệnh không cần để ý tới! Miễn cho tiểu nha đầu chọn phải cuộc sống không vừa ý sẽ oán hận ngài!”Nói xong, không chờ Tĩnh Vương phi nói thêm gì nữa, hắn đã nhanh chân rời đi.
Chu Tuấn Dương đi vào trong viện của mình, ngược đãi bọn thị vệ suốt buổi trưa trên võ đường.
Hắn thao luyện những gia hỏa đó đến mức kêu cha gọi mẹ nhưng vẫn không thể làm tâm tình phiền muộn khởi sắc lên chút nào.Nhớ tới thiếu nữ nho nhỏ xinh đẹp đáng yêu tỏa sáng dưới cây đào kia, nhớ tới nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, nhớ tới giọng nói còn trong mát hơn cả nước suối...!Sao hắn có thể để những tên phàm phu tục thử làm ô uế sự tốt đẹp của nàng được?Nếu nàng gả đi, cũng không thể tùy tiện chọn nam nhân bên ngoài.
Khi hắn bị ác ma bị bóng tối cắn nuốt, sẽ không còn ánh sáng thánh khiết chỉ dẫn hắn đi ra bóng tối vô biên nữa; khi hắn bị giam cầm bởi lạnh lẽo và cô độc, sẽ không còn nụ cười ấm áp như tia nắng sưởi ấm tận đáy lòng hắn nữa...
K hông biết khi đó, hắn có thể trở thành chiếc máy giết người, như ác ma vô tình sa đọa ở trong giấc mộng hay không? Trong ánh mặt trời ấm áp buổi trưa ngày xuân, Chu Tuấn Dương rùng mình một cái. Hắn vội vàng đi ra khỏi biệt viện, không tự chủ được đi về phía viện trạch của ngôi nhà gạch ngói xanh dưới núi.
“Nương nương, bữa trưa Quận vương gia chỉ dùng nửa bát canh hoa đào...” Mai Hương và Lan Hương mang cơm trưa trong phủ đến nhưng chỉ thấy bóng lưng rời đi của tiểu Quận vương, trong lòng có chút nghi hoặc về hướng đi của hắn.
“Đừng để ý đến nó, cứ mặc cho nó đói!” Tĩnh Vương phi tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều. Sau khi ăn mấy khối bánh hoa đào lại ăn thêm không ít đồ ăn.
Trong lúc không hay, bước chân của Chu Tuấn Dương lại bước vào đông viện của Dư gia lần nữa. Cả nhà Dư Tiểu Thảo đang chuẩn bị dùng cơm trưa, nhìn thấy bóng Dương Quận vương bước vào cửa thì đều rối rít ù đều rối rít đứng dậy.
Dư Hải cười xoa xoa tay, hỏi: “Quận vương gia, ngài đã dùng cơm trưa chưa? Nếu không chê, hãy cùng ăn một chút?”
Chu Tuấn Dương liếc mắt về phía bàn ăn một cái, thấy những món ăn phía trên không phải món chay như lời Dư Tiểu Thảo đã nói. Nghêu chưng trứng, cá dạ đỏ chiên giòn, cá hồi nướng... Đều là những món hắn chưa từng ăn. Vốn dĩ trong lòng Chu Tuấn Dương đã không thoải mái, giờ ngọn lửa trong lòng lại hừng hực thiêu đốt lần nữa.
“Dư Tiểu Thảo! Ngươi không thích gia như vậy? Ghét bỏ gia?” Trong giọng nói của Chu Tuấn Dương sặc mùi nguy hiểm.
Bỗng nhiên bị gọi tên, thiếu chút nữa Dư Tiểu Thảo bị xương cá đâm phải. Nàng dùng sức họ khan vài tiếng, phun miếng cá trong miệng ra, vội vàng tới dập lửa: “Tiểu Quận vương nói gì vậy? Cá dạ đỏ và cá hồi này là Xuyên Trụ thúc đưa đến sau khi ngài đi. Ngài cũng biết, cá biển để lâu thì sẽ không còn tươi cho nên...”
“Đừng có mượn cớ! Nói! Có phải ngươi thấy gia vô cùng phiền hay không? Không muốn giữ gia ở lại nhà ngươi dùng cơm?” Chu Tuấn Dương có chút cảm giác mình đang gây sự vô cớ, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi người khác.
Dư Tiểu Thảo ngăn người nhà muốn tiến lên giải thích giúp, cười tủm tỉm nói: “Quận vương gia ngài hiểu lầm rồi! Ngài thân phận cao quý như thế, vào Nam ra Bắc kiến thức rộng rãi, có món ngon mỹ vị gì chưa từng thưởng thức. Ngài nguyện ý ở lại nhà chúng ta dùng cơm là khẳng định tài nấu nướng của ta, chúng ta cảm thấy vinh hạnh còn không kịp nữa, sao có thể đẩy phần vinh hạnh này đi được chứ. Ngài thật có lộc ăn, ta mới nghĩ ra món cá hồi nướng than hương thảo, vừa nướng thành công thì ngài tới cửa...”
“Có phải hôm nay nếu gia không đến lần nữa thì sẽ không được ăn món mới này hay không?” Chu Tuấn Dương tiếp tục rảnh quá mà đi gây sự. Nhìn gương mặt tươi như hoa của Tiểu Thảo, nghĩ đến tương lai không biết vẻ đẹp này của nàng sẽ bày tỏ vì ai, một trận phiền muộn lại ập đến trong lòng hắn.
Dư Tiểu Thảo trợn tròn mắt to, bày ra một bộ biểu tình sao có thể: “Ta đang định ngày mai sẽ làm tiệc rượu ngon nhất để đổi gió cho Quận vương ngài nữa! Món này là để chuẩn bị cho ngày mai đó! Nếu hôm nay ngài đã tới, vậy càng tốt! Thử trước xem đồ ăn có hợp khẩu vị của ngài không?”
Hơn hai năm tiếp xúc, Dư Tiểu Thảo đã hiểu rõ tính tình của Quận vương mặt lạnh, biết phải nói chêm, chọc cười như thế nào để có thể dập được lửa giận của hắn. Nhưng hôm nay, dường như không quá thành công!
“Bớt cợt nhả đi, còn đâu dáng vẻ của nữ hài tử nữa? Ngươi cứ như vậy, có thể gả ra ngoài được mới là lạ đó!” Miệng Chu Tuấn Dương nói ra những từ ngữ “Không hay” khiến người làm mẹ như Liễu thị vừa nghe xong, sắc mặt đã biến đổi. Dư Hải - người cưng chiều con gái đến phát điên cũng trừng mắt nhìn Quận vương gia với vẻ mặt rất không vui. Nếu không phải bận tâm đến thân phận của hắn, chàng đã sớm tiến lên xé xác hắn!
“Không gả được càng tốt! Ta có thể ở bên cạnh tận hiếu với cha mẹ. Đỡ phải đến nhà người khác bó tay bó chân, còn phải đấu với mẹ chồng, đấu với tiểu cô, đấu với tiểu tam... Nghĩ thôi cũng thấy mệt lòng!” Dư Tiểu Thảo lại tỏ ra không có vấn đề gì.
Liễu thị cũng mặc kệ có Dương Quận vương ở bên cạnh, trách mắng: “Nói cái gì vậy! Có nữ hài tử nào lại không gả chồng? Còn ăn nói linh tinh nữa, cẩn thận ta rút lưỡi con!”
Sự uy hiếp của Liễu thị không có chút uy lực nào với Tiểu Thảo. Nàng biết mẹ còn không nỡ động đến một đầu ngón tay của nàng nữa! Xuyên đến làng chài nho nhỏ này, điều khiến nàng vui mừng nhất chính là có cha mẹ yêu thương nàng, mặc cho nàng “Làm bậy”, có huynh đệ tỷ muội hòa thuận yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.
Nghe Tiểu Thảo nói xong, lửa giận trong lòng Chu Tuấn Dương đột nhiên trút xuống như một quả bóng xì hơi. Hắn không suy nghĩ nhiều buột miệng thốt lên: “Đừng lo lắng, nếu ngươi không gả được, gia sẽ đại phát thiện tâm lấy ngươi!”
Nào ngờ, Dư Tiểu Thảo vừa nghe vậy vẻ mặt tràn ngập kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ, liên tục nói: “Quận vương gia, ngàn vạn lần xin đừng! Ta cảm ơn ngài, thiện tâm của ngài vẫn nên dùng cho người khác đi? Tiểu nhân hành vi thô bỉ, dung mạo xấu xí, đừng làm bẩn vẻ ngọc thụ lâm phong, anh minh thần võ, và hình tượng thánh khiết cao không thể với tới của ngài!”
“Không sao cả, gia không chê ngươi!” Chu Tuấn Dương tâm tình sáng tỏ thông suốt, cảm thấy lấy nàng vào phủ cũng là một lựa chọn không tồi. Bây giờ tiểu nha đầu vẫn còn nhỏ! Không sao cả! Gia có rất nhiều kiên nhẫn chờ nàng lớn lên.
“Ta chê ngươi!” Dư Tiểu Thảo nhận thấy Dương Quận vương nghiêm túc, nói không lựa lời khiến vợ chồng Dư Hải và Dư lão đầu sợ tới mức tâm can run rẩy! Nếu chọc giận vị tôn đại thần Quận vương gia này, trên dưới Dư gia có thể không gánh nổi!
Chu Tuấn Dương lại nhướm mày, mắt phượng nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Gia có chỗ nào không xứng với ngươi? Gia là Quận vương trong triều thánh thượng thân phong lại được ban đồng ý với gia, ngươi sẽ là nữ chủ nhân của toàn bộ khu vực Đường Cổ. Ngươi muốn mở cửa hàng ở đâu thì mở cửa hàng ở đó; ngươi muốn mua đất ở đâu thì mua đất ở đó. Dù có không muốn làm gì, gia cũng có thể nuôi ngươi! Tuổi tác của gia, tuy lớn hơn ngươi sáu bảy tuổi nhưng người ta thường đều nói, nam nhân lớn tuổi hơn chút mới biết yêu thương nữ nhân! Còn có, dung mạo của gia cũng không kém, mang đi ra ngoài cũng không mất mặt. Ngươi có điểm nào không hài lòng về gia?”
Dáng vẻ hắn trịnh trọng đẩy mạnh tiêu thụ của bản thân đến kỳ lạ lại khiến Dư Tiểu Thảo thêm một trận đau đầu: “Gia của ta, chỗ nào ngài cũng tốt! Là ta không xứng với ngươi...”
“Gia đã từng nói, gia không chê ngươi!” Ngay lúc đầu khi Chu Tuấn Dương thốt ra lời này, còn nghi ngờ có thể do xúc động. Nhưng nếu tỉ mỉ suy nghĩ, có thể giữ lại một tia sáng mặt trời ở bên cạnh trong cuộc đời của hắn cũng có thể xem là một lựa chọn sáng suốt. Như vậy, toàn bộ những rối rắm của hắn ở biệt viện đều được giải quyết dễ dàng.
Dư Tiểu Thảo có loại xúc động muốn cắn người, nàng vừa thấy biểu tình sợ ngây người của mọi người trong nhà thì đã biết không thể trông cậy vào bọn họ. Nàng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tiểu Quận vương! Ngài cũng biết, cha mẹ ta coi trọng ta bao nhiêu. Bọn họ sẽ không đồng ý để ta phải làm thiếp cho người ta. Ngài sẽ không dùng quyền thế bức người làm thiếp chứ?”
“Ai nói ta để ngươi vào phủ làm thiếp?” Chu Tuấn Dương khinh thường nhìn nàng một cái. Tiểu nha đầu thiếu đầu óc này phải vào hậu viện lung tung rối loạn, không mấy ngày nhất định sẽ bị người ta giày vò đến chết. Còn may từ trước đến nay nội viện của phủ Tĩnh Vương đều tương đối thanh tĩnh. Khi còn trẻ tuy phụ vương có chút hoang đường nhưng trước mắt cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất là mẫu phi.
Sau khi Đại ca cưới Đại tẩu cũng đã đuổi hết những nha đầu thông phòng trước kia ra ngoài. Mà hắn ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Mười tám mười chín tuổi, hắn vẫn là một đồng tử kê (trai tân). Nếu như bị những tên ăn chơi trác táng trong Kinh biết được, bọn họ còn không chê cười hắn đến chết mới là lạ. Nha đầu thúi này còn có gì không hài lòng?
Dư Tiểu Thảo xụ mặt, nói: “Trắc phi, bình thê các loại, ở trong mắt ta cũng giống như làm thiếp. Tính ta có chút bá đạo nhỏ. Đã là một nhà, không cho phép bất cứ kẻ nào tới chia sẻ nam nhân của mình!”
Dư gia người che mặt: Tiểu nha đầu không biết xấu hổ này! Mới bao lớn mà dám há miệng “Nam nhân” ngậm miệng “Nam nhân”! Không được, chờ Quận vương gia không biết phát điên cái gì này đi rồi, nhất định phải dạy dỗ con bé một chút, xem lời gì nên nói lời gì không nên nói!
“Vừa vặn! Gia cũng chán ghét những nữ nhân làm ra vẻ, tâm tư không thuần đó! Hậu viện chỉ một nữ nhân là đủ rồi, nhiều hơn sẽ gây tai họa xáo trộn gia đình!” Chu Tuấn Dương còn nhớ rõ ngọn nguồn khiến tính tình hắn thay đổi lớn như vậy - chính là do tiện nhân muốn hại mẫu phi hắn kia! Ngày thường giả bộ thánh khiết như bạch liên hoa, kỳ thật bên trong là nữ nhân lòng dạ hiểm độc như rắn rết!
Dư Tiểu Thảo không biết hắn có phải nghiêm túc hay không, có chuyện gì vui khi lấy một tiểu nông nữ như nàng chứ? Nàng nhíu khuôn mặt nhỏ, tìm mọi cách thoái thác: “Tiểu Quận vương, từ xưa đã có câu: Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Hôn sự của ngài còn phải chờ Vương gia và Vương phi làm chủ. Ngài tùy tiện nói ra như vậy cũng quá không tôn trọng nhà chúng ta rồi?”
Lúc này Dư Hải mới có cơ hội chen vào một lời: “Thảo Nhi nói rất đúng! Nếu không phải Quận vương gia ngài thân phận cao quý, bằng không kẻ phóng đãng như thế đã sớm bị chúng ta đuổi đánh đi rồi! Tuy chúng ta chỉ là nhà bá tánh bình thường nhưng Thảo Nhi cũng là viên minh châu trên tay nhà chúng ta. Há có thể để cho ngươi nói mấy câu thì đã cướp đi?”
Chu Tuấn Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha vợ tương lai, gật đầu nói: “Dư thúc ngài nói đúng! Tiểu tử mạo muội rồi! Ngài yên tâm, hôn sự của ta, ta sẽ tự mình làm chủ! Lần này trở về ta sẽ viết thư mời phụ vương tới biệt viện. Ngày khác phụ vương mẫu phi ta sẽ tự mình tới cửa viếng thăm, bàn lại chuyện hai nhà...”
“Từ từ! Chờ một chút!” Dư Tiểu Thảo vừa không lên tiếng, hôn sự của mình đã bị định đoạt. Nàng cao giọng cắt lời cha và tiểu Quận vương, “Tiểu Quận vương, xin ngài suy nghĩ kỹ lại lần nữa. Không nên hành động theo cảm tính. Hai người không có tình cảm, làm sao có thể bên nhau lâu dài?”
“Tiểu Thảo, người chán ghét gia sao?” Trong lòng Chu Tuấn Dương có chút không xác định. Rất nhiều khuê tú trong kinh nghe qua danh tiếng của hắn thì gặp hắn luôn mang theo sợ hãi, trong sợ hãi lại có chút cảm xúc ái mộ phức tạp. Hắn sợ Dư Tiểu Thảo nghe được quá khứ của hắn cho nên không thích hắn.
Dư Tiểu Thảo lắc đầu, con ngươi Chu Tuấn Dương chợt sáng ngời. Dư Tiểu Thảo có chút đau đầu nhìn Quận vương gia tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, bất đắc dĩ nói: “Không chán ghét không có nghĩa là thích! Cái mà ta hướng tới là lưỡng tình tương duyệt(1) chứ không phải phu thê tôn trọng nhau như khách.”
(1)Lưỡng tình tương duyệt có nghĩa là cả nam và nữ đều có mối quan hệ tốt với nhau và có sự cộng hưởng cảm xúc bên trong.
“Chỉ cần không chán ghét thì không có vấn đề lớn! Không phải có cách nói 'lâu ngày sinh tình' sao? Lúc mẫu phi ta gả cho phụ vương ta cũng chỉ mới gặp phụ vương ta vài lần mà thôi. Không phải sau khi cưới cũng rất hạnh phúc sao? Trong măt snhững phu nhân trong Kinh kia, có ai không hâm mộ mẫu phi ta được một mình chuyên sủng?” Điều Chu Tuấn Dương không nói rõ chính là phụ vương hắn ngẫu nhiên gặp được mẫu phi hắn trước, nhất kiến chung tình(2). Đoạn nhân duyên này là phụ vương tự mình giành lấy được!
(2)Nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên
“Không phải tất cả nam nhân đều là kẻ si tình giống Tĩnh Vương gia!” Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ rất bất lực. Ai đó mau tới cứu nàng, đưa tên Quận vương gia không biết đột nhiên phát cái gì điên này đi đi!
“Con giống cha! Ta là nhi tử của phụ vương, phụ vương có thể làm được, ta cũng có thể làm được!” Chu Tuấn Dương chém đinh chặt sắt. Tuy rằng còn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân đối với tiểu nha đầu là gì nhưng dẫu sao có thể gặp được một người con gái không khiến hắn chán ghét phiền lòng, dù tuổi tác có chút nhỏ nhưng hắn cũng không muốn buông tay!