Chương 385:
S au khi nói rõ với tiểu Quận vương, cuộc sống của Dư Tiểu Thảo cũng không có bao nhiêu thay đổi, chẳng qua chỉ càng ngày càng giống phương thức tiến hóa của loài chó mà thi.
Có đôi khi, Dư Tiểu Thảo cảm thấy Dương Quận vương có sự liều mạng giống hệt Tiểu Bạch nhà nàng.
Khi đối mặt với những người khác, có thể ngạo kiều đến mức dương đầu lên tận bầu trời nhưng chỉ cần Tiểu Thảo một ngoắc ngoắc tay gọi nó (hắn), thì đã vội tung ta tung tăng vẫy đuôi chạy tới.
DKhi những chiếc áo khoác dày được đổi thành những chiếc áo mỏng mùa xuân, những bông lúa mì trong đất bắt đầu tàn, hạt lúa dần trở nên căng mẩy, ý cười trên mặt các tá điền ở thôn trang của Dư gia càng ngày càng không thể che dấu được.
Cho dù là ông lão nhiều tuổi nhất thôn trang cũng chưa từng thấy qua những hạt lúa mỳ căng mẩy đến mức lớn như thế.
Năm nay nhất định được mùa! Lúa mì vụ đông được mùa đại biểu cho hơn nửa năm sau bọn họ có thể trải qua cuộc sống yên bình cơm no áo ấm! Từ khi đi theo chủ nhân bây giờ, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng dễ chịu, càng ngày càng có hi vọng! "Sau đầu xuân, những nhà có dư tiền trong thôn trang đều nghe theo đề nghị của đông gia, bắt một hai con heo con hoặc một hai chục gà con vịt con về nuôi.
Tương lai nuôi lớn không lo không bán được.
Chủ nhân nói sẽ dựa theo giá cả cao nhất trên thị trường để thu mua gia cầm gia súc của bọn họ.Lúc đầu xuân, rất nhiều nhà đều đến khai chút đất hoang trên núi hoang cách thôn trang không xa, trồng khoai lang đỏ gì đó.
Mặc dù bản thân không ăn đến nhưng có thể lấy ra cho heo ăn.
Núi hoang vô chủ, Dương Quận vương - chủ nhân bây giờ của Đường Cổ có qua lại với đông gia của bọn họ, tất nhiên cũng sẽ không so đo chút lợi nhỏ này.
Các tá điền của thôn trang Dư gia có thể đứng thẳng lưng ở trước mặt những nông hộ đang chán nản nghe ngóng xem thôn trang có cần người nữa hay không.
Lần đầu tiên bọn họ có loại cảm giác nở mày nở mặt.Ngoại trừ người Dư gia và quản sự được Quận vương gia phái tới, rất ít người biết được khế ước tám trăm mẫu đất ruộng của Quận vương gia bên cạnh thôn trang của Dư gia đã chuyển sang tên Dư Tiểu Thảo.
Khi khế ước viết tên Dư Tiểu Thảo đặt trước mặt nàng, biểu tình của nàng lúc đó nhất định rất ngốc.Chuyện này...!Còn chưa có phát triển lên trên mức bạn bè nam nữ đã giao tài sản vào tay nàng? Không sợ nàng lấy được khế ước ruộng đất sẽ trở mặt không nhận người nữa sao? Nhưng mà...!Thân phận tiểu Quận vương người ta vốn không phải chỉ có danh hão.
Nếu nàng thật sự dám làm như vậy, vậy nàng cứ xác định đi! Dư Tiểu Thảo bày tỏ áp lực quá lớn.
Hơn nữa nếu tương lai rạn nứt, phân chia tài sản cũng rất phiền toái.Nhưng không nhận, tiểu Quận vương người ta lập tức mặt dày cho ngươi xem.
Ngươi không thích kiểu này? Vậy đổi phương thức, giả bộ đáng thương ngốc nghếch cho ngươi xem! Dư Tiểu Thảo tự nhận bản thân rất không tiền đồ, chỉ chốc lát đã tan rã dưới mỹ nam kế.
Kết quả là kho bạc nhỏ của Dư Tiểu Thảo lại thêm khế ước đất tám trăm mẫu ruộng tốt.
Đây chính là tình tiết xoay người một cái bỗng thành bà địa chủ mà!Khi lúa mạch bắt đầu chín vàng và vụ thu hoạch đã trong tầm mắt, bên cạnh Dư Tiểu Thảo có thêm mấy người tiểu Quận vương phái tới giúp đỡ.
Có rất nhiều quản sự quản lý trang viên có vài chục năm kinh nghiệm đồng ruộng, có rất nhiều quản lý cửa hàng có tay nghề, còn có rất nhiều ma ma có kinh nghiệm nuôi dưỡng phong phú...!Tóm lại, khi những người này được phân công đến từng cương vị phù hợp với từng người, Dư Tiểu Thảo và những người khác liên quan đến Dư gia đều thanh nhàn không ít.Thời tiết dần dần nóng lên.
Lúc ở nhàn rỗi, Dư Tiểu Thảo sẽ đi đến bờ biển bắt hải sản cùng bọn nhỏ trong thôn.
Hoặc sẽ lôi kéo Tiểu Liên cùng nhau thay áo da cá mập chống nước vào, sau đó bơi vài vòng trên biển, còn thi lặn cùng với mấy người lặn giỏi thôn bên xem ai có thể lặn sâu hơn.Trang Tiểu Mạc lặn giỏi ở thôn chài bên cạnh nhiều lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Khoảng thời gian từ cuối mùa xuân đến đầu thu, hắn có thể lặn đến độ sâu người bình thường không thể đến được, sau đó nhặt được không ít hải sản tốt: Bào ngư, hải sâm các loại.
Hắn thường xuyên có thể bán được chúng với giá không tồi.Thỉnh thoảng hắn sẽ tới thôn Đông Sơn bán giun thìa biển và hàu biển.
Người Dư gia cũng có ấn tượng không tồi với thiếu niên thuần phác lại thiện lương này, có đôi khi họ còn giữ hắn ở lại nhà dùng cơm.
Dư Hàng và hắn thân như huynh đệ, không có gì giấu nhau.
Những lúc Dư gia bận rộn, hắn cũng không coi mình là người ngoài, việc có thể giúp đỡ đều sẽ giúp một tay.Các con gái dần dần lớn lên, Liễu thị đối với hắc tiểu tử có khả năng này lại thêm vài phần tâm tư.
Cha mẹ Trang Tiểu Mạc đều đã qua đời, gia gia nuôi hắn lớn cũng không qua khỏi mùa đông năm trước.
Thân là một người mẹ từng bị mẹ chồng dày vò suốt mười mấy năm, đương nhiên nàng không hy vọng con gái sẽ dẫm vào vết xe đổ của mình.
Trên không có mẹ chồng chèn ép, dưới không có chị em dâu cô em chồng, vừa vào cửa đã có thể tự mình làm chủ, đây hẳn là con rể tốt nhất trong lòng không ít người mẹ?Liễu thị có thêm vài phần chú ý với Trang Tiểu Mạc.
Mối quan tâm này cũng không quá quan trọng nhưng nàng ấy càng ngày càng cảm thấy tiểu tử này đến nhà mình với mục đích không đơn thuần.
Mỗi lần hắn nhìn về phía con gái lớn của nàng đều nở nụ cười đặc biệt xán lạn, đôi mắt sáng lấp lánh.Mắt nhìn của tiểu tử này không tệ.
Không phải nàng khoe khoang, nhưng Tiểu Liên nhà nàng thật sự là cô bé có khả năng nhất trong thôn Đông Sơn này.
Đừng thấy Tiểu Liên nhà nàng mới mười hai tuổi, kho bạc nhỏ của con bé có khi còn nhiều hơn cả người làm mẹ như nàng đây.
Cộng thêm cả cửa hàng ở bến tàu sắp xây xong nữa, tương lai của hồi môn tuyệt đối là một trong những nhà đứng đầu thôn Đông Sơn.Nhưng...!Tiểu Liên nhà nàng mới chỉ có mười hai tuổi mà đã có người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Trong lòng Liễu thị vừa khổ sở lại vừa tự hào.
Hai đứa con gái đều ưu tú như vậy, còn có thể ở bên cạnh người làm mẹ này mấy năm nữa? Nàng vốn định giữ con gái đến năm mười tám mới hứa gả cho người ta nhưng tiểu Quận vương vừa nhìn đã biết không phải người có kiên nhẫn có thể chờ đợi được.
Chẳng lẽ con gái lớn cũng không thể ở lại thêm hai năm sao?Làm mẹ, trong lòng luôn mâu thuẫn như vậy.
Vừa không nỡ xa con gái lại sợ bỏ qua con rể tốt.
Liễu thị trong lòng hết sức rối rắm.Ở trước mặt Tiểu Liên, biểu hiện của Trang Tiểu Mạc thật sự rất ân cần.
Mỗi lần hai tỷ muội Tiểu Liên xuống căn cứ bí mật của các nàng ở dưới biển vui chơi, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt hai người.
Thỉnh thoảng hắn sẽ vớt một con ốc biển xinh đẹp lên từ dưới đáy biển hoặc là một đoạn san hô màu sắc rực rỡ, nếu không sẽ là một con sao biển nhỏ; sau đó sẽ tìm đủ loại lý do đưa cho Tiểu Liên.
Sợ Tiểu Liên không nhận, hắn còn nhân tiện đưa cho Tiểu Thảo một ít lễ vật nhỏ.
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết chất lượng của những lễ vật đưa cho Tiểu Thảo rõ ràng thấp hơn những thứ đưa cho Tiểu Liên một bậc.Rất nhiều lúc, Tiểu Thảo sẽ trêu đùa với cá heo nhỏ đã trưởng thành, hoặc sẽ cưỡi cá heo “Tàu ngầm” đến một nới sâu hơn, thuận tay lấy giúp Chu gia chút hải sản cực phẩm.
Mỗi lần xuống biển, Tiểu Thảo đều sẽ không trở về tay không.Dương Quận vương càng ngày càng dính người hơn.
Những lúc trong kinh không có công vụ gì, hắn đều sẽ đến ăn vạ ở thôn Đông Sơn.
Tuy nói đường huynh Hoàng thượng ngày càng coi trọng hắn, sắp xếp cho hắn không ít công vụ quan trọng, những hắn vẫn có thể hoàn thành hết mọi việc trong một thời gian ngắn.
Sau đó sẽ dành ra thời gian rảnh tới lui thôn Đông Sơn.Hoàng thượng đối với năng lực của tiểu đường đệ này càng ngày càng phải nhìn với con mắt khác, rất nhiều vấn đề người khác cảm thấy vô cùng nan giải nhưng chỉ cần tới tay hắn lại trở nên dễ như trở bàn tay.
Kết quả, càng ngày càng nhiều công vụ rơi xuống đầu hắn.
Nói một cách hoa mỹ thì chính là: Người tài giỏi thường nhiều việc.Cứ như vậy cho đến khi Chu Tuấn Dương nhân lúc không có ai mới dám lén lút kháng nghị, nói đường huynh Hoàng thượng làm chậm trễ kế hoạch theo đuổi vợ của hắn.
Lúc ấy Hoàng thượng mới bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra tên tiểu tử này liều sống liều chết hoàn thành nhiệm vụ, dành thời gian rảnh đi ra ngoài là vì muốn ôm mỹ nhân trở về! Sau khi nghe ngóng Hoàng thượng mới phát hiện tiểu tử này vậy mà lại nhìn trúng người bạn cùng xuyên qua như hắn.
Rất có mắt nhìn! Hạnh phúc của đường đệ không thể chậm trễ, người làm hoàng huynh như hắn đây phải hết sức ủng hộ.
Đến lúc này Chu Tuấn Dương mới được giải thoát khỏi sự bóc lột nặng nề của đường huynh.Sau mấy chuyến đi theo Dư Tiểu Thảo đến bờ biển, thấy nàng vui vẻ tựa như cá chơi đùa đuổi bắt với cá heo nhỏ ở trong nước biển, Chu Tuấn Dương nhất thời cảm thấy hết thảy nỗ lực và vất vả của bản thân đều đáng giá.Đã có thời gian khổ luyện kỹ năng bơi lội suốt một tháng trước khi ra biển, có đôi khi Chu Tuấn Dương sẽ xuống nước đi lặn và tìm kiếm hải sản cùng Tiểu Thảo.
Hắn còn mang toàn bộ thu hoạch của bản thân ra để Tiểu Thảo làm cho hắn một bữa tiệc hải sản lớn.Chỉ là, khi hắn phát hiện bản lĩnh bơi lội mà hắn khổ luyện cùng lắm chỉ là múa rìu qua mắt thợ, trở thành kẻ kéo chân sau ở trước mặt Tiểu Thảo.
Vậy nên hắn cũng trở nên rất biết điều, tự mình trở thành một nhân vật quần chúng, yên lặng ngồi trên bờ biển nhìn Tiểu Thảo tự do rong ruổi ở trên mặt biển, ở dưới đáy biển.Lúc bắt đầu khi Tiểu Thảo lặn xuống nước thời gian dài một chút, hắn sẽ lo lắng sốt ruột, không nhịn được xuống biển đi tìm nàng.
Nhưng mỗi lần Tiểu Thảo đều sẽ ngoi lên ở một nơi rất xa, sau đó phất tay cười vui vẻ với hắn.
Dần dần, tuy hắn đã quen với việc Dư Tiểu Thảo ở đáy biển càng lặn càng lâu nhưng hắn vẫn sẽ không nhịn được lo lắng.Khi người tên Trang Tiểu Mạc xuất hiện, ban đầu còn khiến Chu Tuấn Dương có mấy phần cảm giác nguy cơ.
Ở trong lòng hắn, Tiểu Thảo tốt đẹp đến như vậy cho nên ngoài hắn ra tất nhiên cũng sẽ có những người khác nhìn thấy điểm tốt đẹp của nàng.
Cũng may, hắn đã nắm giữ kỹ xảo đọc tâm, phát hiện người trong mắt trong lòng người ta chính là chị vợ tương lai của hắn - Dư Tiểu Liên.Liếc nhìn Dư Tiểu Liên có bảy tám phần tương tự Tiểu Thảo, làn da có hơi đen, đôi mắt nhỏ hơn người thương của hắn một chút, cơ thể có hơi “đậm người”, Chu Tuấn Dương lại vô sỉ so sánh ánh mắt của bản thân với ánh mắt của Trang Tiểu Mạc - ánh mắt gì vậy chứ? Nếu so sánh hai tỷ muội với nhau, đương nhiên Tiểu Thảo nhà hắn xuất sắc hơn, đúng không?Hắn nơi nào biết, ở trong lòng những nhà nông hộ thì Tiểu Liên thân thể khỏe mạnh, chịu được khổ nhọc mới là nàng dâu tốt nhất được chọn.
Còn Tiểu Thảo mềm mại yếu đuối tựa như Lâm muội muội(1), giá thị trường sẽ kém hơn rất nhiều.(1) Lâm Đại Ngọc, nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu mộng của Tào Tuyết Cần.Đương nhiên, cũng có không ít nhà nhìn trúng của cải của Dư gia và tay nghề của Tiểu Thảo.
Bọn họ từng lặng lẽ ám chỉ ý muốn kết thân với mẹ Tiểu Thảo nhưng đều bị Liễu thị lấy lý do con gái còn nhỏ, muốn giữ lại thêm vài năm nữa để từ chối.
Nào ngờ, đùng một cái bên cạnh Tiểu Thảo xuất hiện một cái người muốn tống cổ cũng không được: Đại...!Boss! Liễu thị tỏ vẻ cũng rất bất đắc dĩ nha!Nói thật, một nhà Dư gia cực kỳ không xem trọng người con rể tương lai Chu Tuấn Dương này.
Câu thành ngữ “Tề đại phi ngẫu” thật sự đại biểu cho tiếng lòng của người Dư gia.
Theo cách nhìn của Dư gia, con rể môn đăng hộ đối như Trang Tiểu Mạc mới là người bọn họ mong muốn.Con gái nhỏ ngây thơ đáng yêu, từ sau khi ra ở riêng chưa từng phải chịu ràng buộc và ủy khuất của bọn họ sao có thể chịu đựng được những quy củ trong cao môn đại viện chứ? Những kẻ nhà giàu, có ai không tam thê tứ thiếp, thê thiếp thành đàn đây? Cho dù Quận vương gia nhiều lần bảo đảm sẽ không có nữ nhân thứ hai tranh sủng với con gái nhà mình thì sao chứ? Lời nói của nam nhân, có mấy câu có thể tin tưởng?Tương lai nếu con gái nhỏ phải chịu ủy khuất gì, nhưng thân phận hai nhà cách quá xa như vậy, dù bọn họ có muốn lấy lại công bằng cho con gái cũng hữu tâm vô lực mà thôi!Chu Tuấn Dương tỏ vẻ rất ủy khuất, hắn biết rõ cha mẹ huynh tỷ Tiểu Thảo đang suy nghĩ điều gì, nhưng cho dù hắn bảo đảm thế nào cũng không có ai nguyện ý tin tưởng hắn.
Chẳng lẽ hắn không đáng tin như vậy sao? Ở trong lòng trên dưới Dư gia, vậy mà hắn lại thua kém một ngư dân Trang Tiểu Mạc chỉ là cô nhi.Hắn đường đường là con trai của Tĩnh Vương, là Quận vương Hoàng thượng thân phong, là quyền thần thế mạnh trong triều, vậy mà lại không bằng một tên đánh cá.
Chu Tuấn Dương tỏ vẻ rất không phục! Không phải các ngươi không xem trọng gia sao? Gia nhất định dùng hành động thực tế khiến các ngươi phải nhìn với con mặt khác!Kết quả là, vị sủng thê cuồng ma hơn cả Tĩnh Vương lại càng đi càng xa trên con đường sủng thê....
Sáng sớm, tiếng chim hót lanh lảnh đánh thức vạn vật đang say ngủ. Chú gà trống nhỏ trong chuồng gà ở hậu viện ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ vươn cổ gáy “ ó o” như một cái đồng hồ báo thức. Trước nhà sau nhà, lá rau xanh biếc tươi non, giọt sương sớm trong suốt lóe lên như đá quý.
Ở trong đó, có mấy người phụ nữ mặc quần áo vá đang siêng năng cần cù hái rau, rửa sạch đất bùn bằng nước sạch rồi bỏ vào trong giỏ trúc, sau đó chờ xe ngựa vận chuyển lên thị trấn.
Ở một góc gần tiền viện, trên giàn nho kết đầy quả xanh, có mấy chùm nho chín sớm đã thấy rõ màu tím thạch anh, tỏa ra mùi thơm mê người, khiến cho mấy ngời phụ nữ đến hái rau giúp đều tấm tắc khen:
“Tẩu tử, phong thủy nhà ngươi tốt thật đó, trồng cái gì cũng được mùa, hơn nữa còn sinh trưởng nhanh. Nhìn giàn nho này đi, người khác vào thu mới có thể ăn, giàn nho này nhà ngươi chắc nữa là chín hết rồi nhỉ?” qua hai ngày nữa là chín hết rồi nhỉ?”
“Đúng đó! Không lẽ nho - loại nho mới mà Quận vương gia mang về từ nước ngoài này là loại trưởng thành sớm?” Một người phụ nữ khá trẻ tuổi nói với giọng hâm mộ. Ai mà không biết Quận vương gia đối xử đặc biệt với Dư gia chứ, cũng không biết Dư gia hấp dẫn hắn ta ở điểm nào, suốt ngày thấy chạy đến Dư gia!
Liễu thị khom người nhổ cây cỏ dại trong đất trồng rau, cười nói với mấy người phụ nữ tới làm giúp: “Ta cũng không biết nho này tới từ đâu, lúc nha đầu Tiểu Thảo trồng, ta còn cảm thấy con bé trồng linh tinh, loại này không thể nào trồng được! Vừa trồng năm ngoái năm nay đã ra không ít quả rồi. Chờ khi nho chín, mỗi người các ngươi mang hai chùm về cho bọn trẻ con ăn thử xem ”
“Không cần đâu! Bây giờ nếu nhà ngươi muốn bán nho thì một lượng bạc một chùm có khi vẫn có người mua đó! Các lão gia ở trấn Đường Cổ chúng ta cũng không thiếu tiền!”
“Đúng đó, đúng đó! Năm lượng bạc một quả dưa hấu còn giành giật để mua nữa là! Năm nay nhà ngươi trồng mười mấy mẫu dưa hấu còn không đủ bán còn gì. Nhất là bên Phủ thành, từng xe dưa hấu chở đến đó bán, một xe một hai trăm lượng bạc. Đó nào phải dưa hấu mà là bạc đấy!”
Đây cũng là chuyện khiến người khác hâm mộ không ngớt! Dư gia đúng là có món nghề trồng dưa hấu thật. Nghe nói chủ đất Lý Tam Tài ở thôn bên nghe ngóng được Dư gia thôn Đông Sơn phát tài nhờ bán dưa hấu, không biết ông ta lấy được hạt giống dưa hấu ở chỗ nào mà trồng tận mấy chục mẫu. Dưa hấu Dư gia sắp bán hết thì dưa hấu nhà ông ta mới chỉ lớn như nắm tay, hơn nữa còn thưa quả, sản lượng đúng là đáng lo ngại mà!
Nghe những lời bàn tán của bọn họ, Liễu thị chỉ cười không nói. Nhà nàng ấy bán rau, bán dựa hấu, nuôi heo, bán đồ kho kiếm được không ít tiền, đương nhiên là có người ghen ghét rồi. Có tôn đại thần Quận vương gia ở đây, không ai dám làm chuyện xấu, cũng không ai dám bàn tán gì nhiều. Ví dụ như Lý Tam Tài ở thôn bên. Có lẽ là do ông ta ươm hạt không đạt tiêu chuẩn nên quả dưa kết ra cũng chẳng ra hình ra dáng. Cũng không biết sau khi dưa hấu lớn có khá hơn không...
Tiếng bàn tán của nhóm phụ nữ càng lúc càng lớn. Dư Tiểu Thảo dụi mắt mở cửa, tay sửa sang lại đầu tóc rối bù, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ hån.
Trong vườn rau, có một hai nhà có con trai chạc tuổi Tiểu Thảo, thấy nàng thì ánh mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng nhiệt tình hơn nhiều. Ánh mắt vợ Hải Tinh híp thành một khe hở: “Haizz! Tiểu Thảo càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, còn giống tiểu thư khuê các hơn cả đại tiểu thư trong thành nữa!”
“Gọi là gì... Thiên sinh lệ chất! Vợ Đại Hải, ngươi cũng giỏi thật đó, nhà ngươi có mấy cô con gái, ai mà không phải người có tài chứ? Vợ Đại Hải, năm nay Tiểu Sa nhà ngươi đã mười bốn rồi nhỉ? Cũng sắp đến tuổi cưới vợ rồi.” Chỉ trong hai năm, Dư gia trở thành nhà giàu số một số hai trong thôn, đám nhỏ nhà họ cũng lớn dần lên, giống như một miếng thịt béo bở thơm ngon, bị một đám “sói đói” nhìn chằm chằm!
Liễu thị có chút khó xử nhìn người hỏi, thở dài nói: “Mọi người không biết đó thôi, mấy đứa nhỏ nhà ta, đứa nào cũng có suy nghĩ riêng. Hôn sự của chúng, người làm mẹ như ta cũng không dám chuyên quyền độc đoán. Phải được bọn nhỏ đồng ý mới được!”
Vợ Hải Tinh trợn to hai mắt nói: “Từ xưa tới nay, hôn sự của con cái không phải đều do cha mẹ định đoạt, mai mối dẫn lời à? Người làm mẹ như ngươi còn không quyết định được thì ai có thể chứ?”
“Đúng đó, đúng đó! Vợ Đại Hải, không phải người làm tẩu tử như ta nói ngươi, chứ ngươi và Đại Hải huynh đệ quá nuông chiều mấy đứa nhỏ rồi! Mấy đứa con nhà chúng ta, nếu dám không nghe lời thì đã sớm ăn mấy bạt tai rồi! Hai đại nha đầu nhà ta còn không phải do ta và cha nó quyết định sao? Nhìn chúng nó bây giờ đi, cuộc sống cũng phải rất không tệ à?”
Người vừa thăm dò hôn sự của Dư Hàng là cháu dâu của trưởng thôn, mọi người đều gọi nàng ta là Chí Dân tẩu tẩu.
“Đó là cách nhà ngươi dạy con, lại thương con nên tìm chồng cho chúng đều là người có tài cả.” Một phụ nữ có quan hệ không tệ với nàng ta ở bên cạnh khen một câu.
Trên mặt vợ Chí Dân lộ vẻ đắc ý và tự hào, cười không chút khiêm tốn gì: “Nói đến việc dạy con, ta cũng không sợ xấu hổ nói mấy đứa con gái của ta dù là việc bên ngoài hay việc trong nhà đều có thể làm tốt. Nhất là con gái nhỏ của ta, thêu thùa rất giỏi, bộ vỏ gối uyên ương hí thủy nó thêu được phường thêu trong trấn ra giá một lượng bạc mua về. Bọn họ còn nói tài thêu thùa giỏi như vậy, có bao nhiêu bọn họ mua bấy nhiêu!” Nói xong còn liếc nhìn Liễu thị đầy thâm ý.
Liễu thị chỉ chuyên tâm vào công việc nên không để ý lắm, nhưng Tiểu Thảo đang rửa mặt dưới giàn nho lại nghe thấy. Nàng thầm buồn cười trong lòng, gần đây vận đào hoa của mấy huynh đệ tỷ muội nhà nàng rất vượng, ca ca tuấn tú chững chạc của nàng cũng bị người khác dòm ngó. Nhưng mà nàng nhìn ca ca mình, hình như đối xử với Tuệ Phương tỷ tỷ có chút khang khác đấy! Lúc nào phải tìm cơ hội thăm dò mới được.
Vợ Chí Dân thấy Liễu thị không đáp lời nàng ta thì có chút tức giận trong lòng. Nàng ta là mẹ nhà gái, vốn không nên chủ động nói chuyện này. Nhưng mà Dư gia thật sự quá nổi tiếng, Tiểu Sa là con trai trưởng Dư gia, cũng là một đối tượng tốt.
Tiểu Vân là đứa con nhỏ nhất của nàng ta, trên còn có anh chị, gần như chưa phải làm việc nặng nhọc gì, trừ thêu thùa ra cũng chỉ có thể nấu mấy món ăn đơn giản. Nếu như gả cho gia đình bình thường trong thôn thì vừa phải xuống bếp vừa phải làm việc nhà, nàng ta không nỡ!
Cho nên nàng ta ngấp nghé con trai trưởng của Dư gia. Với tài lực hiện tại của Dư gia, mua hai nha hoàn về làm việc nặng cũng dư sức, nếu như con gái út của nàng ta có thể gả đến đó thì chỉ cần chờ hưởng phúc thôi!
Nàng ta nghĩ như vậy nên tiếp tục nói: “Vợ Đại Hải, hôn sự của Tiểu Sa, ngươi nhất định phải có tính toán rõ ràng! Nó là anh cả trong nhà, trưởng tẩu như mẹ, phải tìm một đối tượng ôn nhu hiền huệ, hào phóng khéo léo, còn phải hiếu thuận nữa. Nếu không mấy đệ đệ muội muội của nó, còn có hai người khi về già, có thể sẽ khổ đó...”
Trong thôn, chuyện có con dâu cưới về nhà ngang ngược không nói lý, đuổi cha mẹ ra khỏi nhà không thèm quan tâm không phải không có, cho nên vợ Chí Dân nói thế cũng không sai.
“Chí Dân tẩu tẩu, ngươi nói thẳng ra là Tiểu Vân nhà ngươi và Tiểu Sa rất hợp nhau đi. Cần gì phải vòng vo như vậy?” Người nói chuyện là người có con gái cũng vừa đến tuổi cập kê, nghe vợ Chí Dân nói như vậy thì có chút không vui. Hóa ra con gái nàng ta hiền huệ hào phóng còn con gái người khác đều chanh chua đanh đá sao?
Chuyện này còn chưa ra đâu với đâu, vợ Chí Dân đương nhiên sẽ không để con gái út mình cưng chiều chịu chút danh tiếng xấu nào. Nàng ta trợn mắt nhìn người phụ nữ kia nói: “Ta chẳng qua chỉ nghĩ quan hệ giữa chồng ta và Đại Hải huynh đệ không tệ, nhắc nhở em dâu một chút mà thôi. Tự nhiên lôi Tiểu Vân nhà ta vào làm gì? Tiểu Vân nhà ta muốn dáng có dáng, muốn tay nghề có tay nghề, tính cách dịu dàng, trước nay chưa từng tranh chấp với ai cả. Đứa con gái ngoan như vậy, ta còn muốn giữ nó ở nhà thêm hai năm nữa đấy!”
Người phụ nữ kia bĩu môi thầm nghĩ: Khuê nữ nhà ngươi đúng là chưa từng tranh chấp với người khác, nhưng mà sao ngươi không nói, khuê nữ ngươi nói một câu với người lạ liền đỏ mặt, nói không thành câu đi? Một đứa con gái nhà nông được nuông chiều như tiểu thư, chưa làm việc nặng bao giờ. Đều là nông dân với nhau, ai sẽ chọn một đại tiểu thư về nuôi báu cô trong nhà chứ.
Đâu có bằng được con gái nàng ta, có sức lực, có thể làm việc ngang đàn ông! Mà nàng ta cũng không nghĩ xem con gái nàng ta dáng người cao lớn thô kệch, nhìn bóng lưng thôi cũng thấy giống đàn ông rồi...
Mấy người phụ nữ làm không biết mệt đều nêu ý kiến cho Liễu thị nghe, nội dung không ngoài “chọn dâu trưởng như thế nào là hợp nhất”.
“Tuệ Phương, đến sớm thế?” Giọng nói của Dư Hàng truyền đến từ cửa lớn, mấy người phụ nữ lập tức im lặng, rướn cổ lên nhìn ra ngoài cổng.
Chỉ thấy trưởng nữ Lưu Tuệ Phương của nhà Lưu Xuyên Trụ xách giỏ trúc nhỏ, cười khanh khách đứng ngoài cửa nói chuyện với con trai lớn của Dư gia.
“Tiểu Sa ca, hôm nay huynh không đi giúp thu hải sản à?” Đôi mắt Lưu Tuệ Phương sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên người có tinh thần phấn chấn đặc trưng của thiếu nữ, dưới ánh mặt trời có chút động lòng người.
Dư Hàng không tự chủ nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng tràn đầy nhu hòa ấm áp: “Việc thu mua hải sản đã chuyển nhượng cho cả nhà đại gia gia rồi. Gần đây ta theo cha bận lo chuyện ruộng dưa.”
“Lại nói, ta còn chưa cảm ơn Tiểu Sa ca đã tặng dưa hấu cho nhà ta đâu, từ trước đến nay ta chưa từng ăn loại quả nào ngọt như vậy!” Đứa trẻ nhà nông không hay ăn vặt, trừ quả trên cây trên đất nhà mình trồng thì rất ít khi chịu chi tiền đi mua những thứ khác, nhất là trái cây đắt dọa chết người!
Ý cười trong giọng nói của Dư Hàng càng đậm hơn: “Muội thích thì tốt! Đào muội muội ta trồng trong hậu viện hai ngày nay là chín rồi, lát nữa muội mang một giỏ về... cho cha mẹ và đệ đệ muội muội của muội ăn thử.”
“Cây đào đó không phải là Tiểu Thảo nói để làm đào ngâm và mứt sao? Huynh lấy quả đào muội ấy trồng, đã được muội ấy đồng ý chưa?” Giọng nói của Lưu Tuệ Phương trong trẻo dễ nghe, tràn ngập vui sướng.
Tiếng cười của Dư Hàng truyền đến: “Muội muội ta đâu phải người hẹp hòi, mấy quả đào thôi mà. Hơn nữa muội cũng là tỷ muội tốt của muội ấy, không cần ta nói thì khi đào chín, muội ấy cũng mang cho muội một ít ăn thử thôi.” Mấy người phụ nữ trong sân ta nhìn ngươi người nhìn ta.
Trong nhà vợ Hải Tinh chỉ có hai tiểu tử mười mấy tuổi, hôn sự của Dư Hàng chẳng liên quan gì đến nàng ta hết. Nàng ta nhìn Liễu thị trêu chọc nói: “Xem ra chúng ta không cần lo lắng cho hôn sự của Tiểu Sa đâu. Nó đã tự chọn ý trung nhân cho mình rồi.”