Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 396.4 - Chương 396.397

Chương 396:


hơn một trăm người thôn Đông Sơn đi theo sau một con sói xám, yên lặng tiến về phía trong sơn động.

Nếu có ai phát ra âm thanh huyên náo, con sói xám cao bằng một người kia sẽ lập tức trừng đôi mắt xanh sâu kín gắt gao nhìn chằm chằm người đó cho đến khi họ yên tĩnh mới thôi.

Cho nên hơn một trăm miệng người, ngay cả đứa trẻ sơ sinh còn ôm trong ngực cũng đều im lặng, yên lặng bước đi trong bóng tối sâu thẳm trong sơn động.Chẳng mấy chốc, một tia sáng xuất hiện từ đỉnh sơn động, một sơn động lớn hơn nữa hiện ra trước mặt mọi người.

Đúng như lời Tiểu Thảo nói, sơn động rất lớn, chứa hơn ba trăm người cũng dư sức.

Điều hay nhất chính là ánh sáng trên đỉnh chiếu rọi vào như từng dải từng vạt ánh đèn sáng, khiến người ta không cảm thấy tối tăm.Sơn động rất khô ráo, bên trong có không ít cành khô và mỏm đá.

Các thôn dân thấy Tiểu Thảo dừng bước chân, tuyên bố mọi người cứ nghỉ ngơi ở chỗ này, lấy hộ gia đình làm đơn vị, tự lựa chọn một chỗ bằng phẳng đặt hành lý trong tay xuống, tiến hành quét tước đơn giản.Tạm thời an toàn rồi, những đứa trẻ được người lớn giữ đều tràn ngập tò mò về các sơn động xung quanh.

Sau khi biết được trong sơn động không có nguy hiểm gì, mấy đứa lớn hơn một chút bắt đầu thám hiểm trong sơn động.

Nhỏ hơn một chút thì vây quanh người nhà mình cười đùa đuổi bắt.

Trong sơn tiếng vang rất lớn, tiếng cười của bọn nhỏ khuếch tán tạo ra từng tầng từng tầng một khiến nó có vẻ ồn ào khác thường.Tĩnh Vương phi nhẹ nhíu mày lại, đầu có chút đau nhức.

Bà là người thích yên tĩnh.

Hơn một trăm người cả người già, phụ nữ và trẻ em đều chen chúc trong một sơn động, thật sự quá mức ồn ào đối với bà.

Nhưng bà cũng biết bây giờ là thời kỳ đặc thù, không thể có quá nhiều yêu cầu cho nên chỉ có thể thở dài nhịn xuống.Dư Tiểu Thảo né qua một đứa trẻ vừa mới tập đi, còn đi chưa vững, nàng đi đến bên cạnh Tĩnh Vương phi, nói với bà ấy: “Nương nương, bên này còn có rất nhiều động nhỏ.

Con và Mai Hương tỷ tỷ đi chọn một nơi thích hợp để ở.


Đến lúc đó chúng ta dọn vào.”Tĩnh Vương phi nghe vậy, nở một nụ cười, gật đầu nói: “Được, con và Mai Hương cẩn thận một chút, để Tiểu Bạch và Đại Hội đi theo.

Đi sớm về sóm!"Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua Đại Hội đang cúi đầu uống nước, dùng chân nhẹ nhàng chạm vào mông nó một cái.

Đại Hôi xê dịch mông sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn nàng một cái giống như có chút không kiên nhẫn vì bị nàng cắt ngang quá trình hưởng dụng nước linh thạch của mình.“Đại Hôi, uống no chưa? Uống no rồi thì đưa chúng ta đi tìm một sơn động có thể ở lại.

Tốt nhất bốn năm lối vào, không cần quá lớn, chứa được mười người là đủ rồi!” Dư Tiểu Thảo cũng mặc kệ Đại Hôi có thể nghe hiểu được hay không.

Sơn động lớn như vậy, động này thông với động khác giống như mê cung vậy, bắt nàng đi tìm khi nào mới có thể tìm được?Mai Hương cười phụt một tiếng: “Dư cô nương, cô nương nói với nó như vậy, nó có thể nghe hiểu sao?”“Đừng có mà xem thường động vật, đặc biệt là động vật có linh tính! Đại Hội không giống với những con chó sói bình thường khác, nó hẳn có thể hiểu ý của ta?” Dư Tiểu Thảo nói như vậy nhưng cũng không quá nắm chắc.Đại Hội đẩy Tiểu Hắc đang tranh uống nước với nó ra, liếm thêm hai ba ngụm nước linh thạch trong chậu nữa rồi lại liếm miệng một cái, mới quay đầu đi đến một cửa động không lớn trong sơn động.

Thấy Tiểu Thảo và Mai Hương không theo sau, nó còn quay đầu liếc mắt nhìn các nàng một cái, tựa như đang thúc giục các nàng.Tiểu Thảo ngầm hiểu, kéo Mai Hương theo sau.

Cửa động cao cỡ hơn một người, bên trong là lối đi hẹp dài đủ để hai người song song đi qua.

Đi khoảng năm mươi thước thì thấy được bên trong thoáng rộng thông suốt.

Sơn động này thuộc loại nửa kín, đỉnh là một lỗ hình bán nguyệt giống như một cái nắp đậy xuống.Có một lỗ thủng bên cạnh “Cái nắp”, nhưng đã bị mấy gốc cổ thụ nhỏ che kín.

Trong số đó có một gốc đào hoang cổ thụ, trên cây ra rất nhiều quả, không ít đã chín mọng chỉ đợi người tới hái.

Từ lỗ thủng này nhìn ra bên ngoài vừa vặn có thể ngắm cảnh sắc trong sơn cốc.

Lúc này, đã là hoàng hôn, ánh mặt trời màu cam rọi vào trong sơn động có vẻ ấm áp lại sáng ngời.Trên vách động trong sơn động có một loạt cửa động chỉnh tề giống như từng cánh cửa nhà.

Tiểu Thảo nhìn thoáng qua xem xét bên trong, các sơn động nhỏ này hẳn do có người đào mở, vách tường rất chỉnh tề, còn có để lại giường đá ghế đá.


Mỗi sơn động nhỏ đều giống như một nhà trệt có bảy tám chục phòng đơn, bên trong khô ráo thoải mái khoan khoái, tùy tiện quét tước một chút là có thể vào ở.Mai Hương rất kinh ngạc tham quan từng “phòng đơn” một, kinh ngạc nói: “Nơi này hẳn đã có người từng sống.

Không biết là ai tạo ra những sơn động này, chúng ta sẽ không chiếm chỗ ở của ẩn sĩ nào đó chứ?”Dư Tiểu Thảo nhìn bụi bẩn thật dày trên mặt đất, lắc đầu nói: “Nếu thật sự có người ở cũng là chuyện rất lâu trước kia.

Người trước trồng cây người sau hái quả, lợi cho chúng ta rồi.

Nơi này có tám “phòng”, cũng đủ chúng ta ở! Mai Hương tỷ tỷ, tỷ ở đây sửa sang lại một chút, ta đi mời Vương phi nương nương.”Chờ đến khi Dư Tiểu Thảo đưa Vương phi nương nương và người thân nhà mình tới đây, Mai Hương đã dọn dẹp gần như xong hết một gian tương đối lớn trong số các sơn động nhỏ.

Lúc này nàng ta đang dùng khăn ướt lau sạch giường đá trong động!“Ơ? Mai Hương tỷ tỷ, tỷ lấy nước từ đâu ra thế?” Dư Tiểu Thảo có chút kinh ngạc hỏi.Trên mặt Mai Hương giữ nụ cười tươi, nàng ta đi ra chỉ vào một cái máng đá chỗ lỗ thủng.

Nước suối chảy róc rách ra từ trên vách núi đá tụ lại trong máng đá, phần dư thừa sẽ chảy ra bên ngoài theo vách núi.“Đây thật là một nơi bảo địa phong thuỷ.

Có cái máng đá này, sau này chúng ta dùng nước cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Cũng chính là không muốn nói, nếu chỗ này không có suối, khi cần dùng nước hoặc phải đi múc nước từ vách núi cao hơn mười mét chảy xuống trong sơn cốc, hoặc phải vòng qua sơn động vừa rồi đi ra ngoài tìm nguồn nước, rất không thuận tiện!Lan Hương vội tìm ra một cái chậu từ chỗ người hầu, sau đó bắt tay làm cùng Mai Hương.

Chỉ chốc lát sau sơn động đã được quét tước sạch sẽ.

Trên giường đá đã trải chăn gấm mềm mại, trên vách động khắc một loạt các đài hình vuông tạo thành từng không gian để đồ nhỏ.

Đồ dùng của Vương phi nương nương đều được đặt chỉnh tề ở bên trong.

Tiểu Thảo đặt dạ minh châu ở chỗ cao nhất trong động đá, toàn bộ phòng giống như được thắp một bóng đèn, cực kỳ sáng rõ.Mấy cái sơn động còn dư lại, người Dư gia ở một cái, cả nhà Đại cô Tiểu Thảo ở một cái, nhà Đại gia gia ở một cái.

Còn lại bốn cái đều do ma ma quản sự và nha đầu Tiểu Thảo mang tới cùng chia sẻ với ma ma, nha đầu ở biệt viện.

Tôi tớ và thị vệ của biệt viện chỉ có thể ngủ tạm dưới đất trong góc “phòng khách” nào đó.Thời gian đã không còn sớm, mọi người vì chạy trốn mà cơm trưa cũng chưa kịp ăn, ai cũng đều đói đến mức bụng dán vào lưng.

Biệt viện Vương phủ mang không ít lương thực, dầu muối tương dấm các loại gia vị cũng rất đầy đủ.

Nhà Tiểu Thảo và các thân thích của nàng mang lương thực cũng đủ để mọi người ăn dăm ba bữa, huống chi còn có Tiểu Hắc Tiểu Bạch săn gà rừng thỏ hoang trở về.Đơn giản sửa sang lại sơn động nhà mình ở, giường đá bên trong rất lớn, giống một cái giường đất lớn dù mười mấy người ngủ trên đó cũng không cảm thấy chật.

Dư lão đầu ngủ ở phía trong cùng, tiếp theo là vợ chồng Dư Hải - Liễu thị, sau đó mới là Tiểu Thảo và Tiểu Liên.

Những nhà điều kiện không tốt, mùa đông vì tiết kiệm củi mà cả gia đình già trẻ mấy thế hệ đều chen chúc trên một chiếc giường đất là chuyện bình thường.Đặt đồ đạc của nhà mình lên trên giường đá, Tiểu Thảo mang theo Tiểu Liên đi ra chỗ gần lỗ thủng ngoài động, dùng cục đá kê lên làm một cái bệ bếp đơn giản, vo gạo bắt đầu nấu cơm.

Nàng nhìn sang phía bên kia, ma ma và nha đầu trong nhà bếp của Vương phủ cũng đang bận rộn.

Bệ bếp của bọn họ chia ra làm ba, nấu ba nồi cơm.

Hạ nhân và thị vệ trong Vương phủ cộng lại cũng ba bốn mươi miệng ăn, mọi người đều đói bụng cho nên lượng cơm cần rất lớn, nấu ít sẽ không đủ ăn!Dư Thải Phượng xách một bao gạo đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Thảo, giúp nàng nhóm lửa.

Suy nghĩ một chút, nàng ấy mở miệng nói: “Nếu không, hai nhà ta cùng nhóm lửa, như vậy có thể tiết kiệm chút!”Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại nói: “Đại cô, cô sang chỗ Đại gia gia hỏi một chút xem họ có muốn cùng nhóm lửa hay không? Hai nhà chúng ta hợp làm một, vẫn nên mở miệng mời một chút, chớ để nhà đại gia gia cảm thấy chúng ta không coi bọn họ như người thân.”Dư Thải Phượng cười một tiếng, nói: “Vẫn là Tiểu Thảo nghĩ chu đáo.

Được! Ta đi hỏi Đại bá nương một chút, xem bọn họ có tính toán gì không.”Không bao lâu, nàng ấy đã trở lại, cười lắc đầu với Tiểu Thảo, nói: “Nhà đại bá nói, bọn họ mang theo lương khô đến đây.

Buổi tối sẽ không nhóm lửa.

Còn nói, nhà bọn họ không ít người vẫn nên nhóm lửa một mình thôi.”Đang lúc nói chuyện, chỗ lỗ thủng sơn động có bóng người hiện lên.

Tiểu Thảo tập trung nhìn mới thấy là nhóm Trịnh trưởng thị vệ, phía sau mỗi người đều cõng một bó củi đốt.

Thì ra thị vệ Vương phủ ngại đi ra ngoài quá xa nên buộc dây thừng vào tảng đá bên cạnh cây trên lỗ thủng.

Dù sao cũng chỉ cao khoảng hơn mười mét, đối với người có công phu như bọn họ mà nói thì kéo dây thừng lên xuống cũng không phải chuyện tốn công sức gì.Trịnh trưởng thị vệ để lại cho Tiểu Thảo ba bó củi lớn, cũng đủ bọn họ đốt ba bốn lần.

Dư Tiểu Thảo có qua có lại, tặng cho bọn họ một con gà rừng Tiểu Hắc nhà mình bắt được.


Tuy không đủ cho bọn họ nhiều người như vậy ăn nhưng ít nhất trong thức ăn có thể thêm chút đồ ăn mặn không phải sao?Con thỏ hoang còn dư lại bị Tiểu Thảo lột da, hầm với khoai tây thành một nồi to.

Đặc biệt múc cho Vương phi nương nương và Đại gia gia bên kia mỗi người một bát.

Đến lúc nấu cơm, lại bỏ thêm vào bên trong lạp xưởng và thịt khô ăn còn dư từ mùa đông.

Vậy nên cho dù không có rau cũng rất thơm.

Trừ món này ra, Tiểu Thảo còn nấu một nồi canh rong biển.Người Dư gia và Lưu gia, mỗi người bưng một bát lớn, phía dưới là cơm thịt khô, phía trên là thỏ hoang hầm khoai tây.

Có lẽ do đói bụng nên mọi người ăn hết sức ngon miệng.

Ngay cả Lưu Phương Bình nhỏ nhất cũng ăn hơn nửa bát cơm và một muỗng thịt thỏ.Nhìn tiểu gia hỏa ăn hăng hái, Liễu thị đột nhiên buông bát đũa trong tay xuống, thở dài thật sâu.

Dư Thải Phượng thấy thế hỏi: " Làm sao vậy?”“Thấy Tiểu Phương Bình, muội lại nhớ tới Thạch Đầu nhà muội, không biết nó ở thị trấn có an toàn hay không.

Còn có Dư Hàng nhà muội, Tiểu Thảo nói giặc Oa cũng đến bến tàu, Tiểu Sa nó sẽ không gặp phải giặc Oa chứ.” Càng nghĩ như vậy, Liễu thị càng cảm thấy trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè nặng.Dư Thải Phượng an ủi em dâu nói: “Muội yên tâm, Tiểu Thạch Đầu ở thị trấn, còn cách bờ biển xa nữa.

Dù cho giặc Oa có đánh tới, không phải còn có nha môn quan phủ sao? Khẳng định còn an toàn hơn chúng ta bên này! Còn cả Tiểu Sa, muội lại càng không cần lo lắng.

Cha nuôi Tiểu Thảo là Đại tướng quân thân kinh bách chiến (1), thủ hạ binh cũng lợi hại, còn có thể bảo vệ không được nó?”(1) Thân kinh bách chiến: Đã trải qua rất trận chiến.

Ẩn dụ chỉ người có kinh nghiệm sống phong phúLiễu thị nghe nàng ấy nói như vậy, cảm thấy cũng hơi có lý, lo lắng trong lòng cũng buông xuống được vài phần.

Nhưng đồ ăn đã ăn được một nửa cuối cùng lại ăn vào không nữa.

Nuôi con một trăm tuổi ưu lo chín mươi chín.

Lòng cha mẹ không có lúc nào là không vướng bận về con cái của mình..

Chương 397:

Liễu thị nào biết rằng, lúc này hai đứa con trai vướng bận trong miệng đang lớn gan trốn khỏi thị trấn, không ngại gió sương chạy tới thôn Đông Sơn.


“Đại ca, những giặc Oa đó không tìm được người trong thôn, có thể trực tiếp theo đường lớn đi đến thị trấn hay không? Nếu như vậy con đường này có lẽ đã không còn an toàn!” Trên mặt Tiểu Thạch Đầu tràn đầy lo lắng cho người nhà. Đợi ở trên thị trấn có lẽ sẽ được an toàn hơn chút, nhưng cha mẹ tỷ muội của bọn họ đều ở Tây Sơn, không biết an nguy thế nào, sao cậu có thể yên tâm được?


Dư Hàng trấn an vỗ vỗ đệ đệ đang ngồi phía trước mình, suy đoán nói: “Mục đích lên bờ cuối cùng của những tên giặc Oa đó vốn không phải giết người, quan trọng nhất vẫn là cướp đoạt tiền của. Các thôn dân vội vàng trốn được, có thể mang theo đồ vật có hạn, lương thực và vật phẩm dư lại cũng đủ cho chúng vơ vét một trận! Lúc này, bọn chúng hẳn đang đóng quân ở thôn Đông Sơn, thị trấn tạm thời được an toàn. Thạch Đầu, kỳ thật một mình ta trở về là được. Một đứa nhỏ như đệ trở về cũng không giúp được bao nhiêu chuyện!”




Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, không đồng ý nói: “Tuy rằng đệ không thể giúp được chuyện lớn lao nhưng lòng đệ ở cạnh bên mọi người. Người một nhà chia ra hai nơi lại cùng lo lắng an nguy của đối phương, loại cảm giác canh cánh trong lòng này khiến người ta rất khó chịu!”


Dư Hàng trầm mặc. Tiểu đệ mới chín tuổi nhưng đã là một Tú tài nhỏ. Tiên sinh của cậu bé luôn khen ngợi có thừa với cậu bé, trong nhà lại tràn ngập kỳ vọng với cậu bé. Dư Hàng không biết bản thân quyết định mang tiểu đệ trở về có chính xác hay không. Nếu tiểu đệ có sơ xuất gì, bản thân cậu làm sao đối mặt với cha mẹ muội muội trong nhà?


“Nhưng chúng ta muốn vào Tây Sơn thì cần phải đi ngang qua những nơi gần nhà chúng ta. Trong thôn, ngoại trừ nhà của trưởng thôn cũng chỉ có nhà chúng ta rộng rãi chút. Không biết trong viện có thể có giặc Oa hay không!” Điều Dư Hàng lo lắng không phải không có khả năng.


Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chút, nói: “Đệ biết một con đường nhỏ, có thể đi vòng qua gần nhà chúng ta, chỉ là khó đi chút. Đến lúc đó cũng không thể mang theo Tiểu Hội... Nhưng Tiểu Hội rất thông minh, chỉ cần chạy vào trong rừng, hẳn sẽ không bị những tên gia hỏa đáng chết kia bắt được chứ?”


Con lừa nhỏ Tiểu Hội này tràn đầy linh tính. Tới Dư gia đã sắp ba năm, nó đã vất vả cống hiến cho Dư gia rất nhiều. Mỗi một thành viên trong Dư gia đều có một loại tình cảm đặc biệt đối với nó. Buổi tối đặt nó vào trong rừng trên núi, có thể có nguy hiểm hay không? Có thể bị giặc Oa bắt giết ăn luôn hay không?


Nhưng bây giờ những lo lắng này đó cũng không có cách nào giải quyết được, đối đầu với kẻ địch mạnh, người cũng không biết có thể bình an vô sự hay không, huống chi một con lừa nuôi trong nhà.


Chỉ trong chốc lát, đã đi tới đường mòn theo lời Tiểu Thạch Đầu nói. Để vào núi, cần phải vượt qua một đỉnh núi. Tuy rằng không quá cao nhưng lại có chút dốc, người có thể miễn cưỡng leo lên, còn Tiểu Hội thì chỉ có thể bất lực. Mặc kệ Tiểu Hôi nghe có hiểu hay không, sau khi Tiểu Thạch Đầu cẩn thận dặn dò con lừa nhỏ vài câu mới vỗ nó mông một cái để nó mau chóng tìm một nơi trốn đi. Tiểu Hội dùng đôi mắt to ướt nhẹp có chút không nỡ nhìn Tiểu Thạch Đầu một cái. Nó liếm liếm tay cậu bé, đi một bước lại quay đầu ba lần đi về phía rừng cây gần đó. D




Hai huynh đệ Tiểu Thạch Đầu nương ánh trăng u ám leo lên núi. May mắn hai huynh đệ đều leo núi từ nhỏ, chút dốc nhỏ này không phải vấn đề quá lớn đối với bọn họ. Hai canh giờ sau, hai huynh đệ đã đi tới trước mảnh rừng núi sương mù kia.


"Hựuuuuu..."


"Hựuuuuu..."




"Hừ hừ. . ."


Một loạt tiếng sói tru liên tục khiến vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Thạch Đầu lộ ra vẻ tươi cười: “Đại ca, bọn Đại Hôi tới đón chúng ta kìa!”


Vừa dứt lời, một bóng dáng màu đen bay vụt ra từ trong màn sương mù màu trắng, hưng phấn nhào về phía Tiểu Thạch Đầu. “Tiểu Hắc, ngươi chậm một chút! Bây giờ ta không thể ôm được ngươi!”


Tiểu Thạch Đầu lanh mắt thấy bóng đen này chạy như bay đến, sợ nó không biết nặng nhẹ bổ nhào lên người cậu bé. Thân thể nhỏ này của cậu sao có thể chịu được Tiểu Hắc nặng hơn năm mươi cân.


Không cần cậu nhắc nhở, Tiểu Hắc vẫn rất biết đúng mực. Bóng dáng nhanh như chớp kia của nó phanh gấp tại chỗ cách Tiểu Thạch Đầu ba thước, cộng thêm quán tính khiến chân nó trượt về phía trước hai mét, đến khi dừng lại vừa vặn đầu nó có thể để ở bả vai Tiểu Thạch Đầu.


Đã nửa tháng không gặp Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Hắc có vẻ rất hưng phấn. Nó để đầu lên vai cậu bé cọ cọ tại chỗ đó, còn dùng đầu lưỡi thô ráp liếm tay và mặt Tiểu Thạch Đầu. Phía sau nó, Đại Hôi và Tiểu Bạch, bước đều nhịp trang trọng, vững vàng đi tới bên này.


Tiểu Thạch Đầu xoa xoa cổ Tiểu Hắc, lại đi qua vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch rồi xoay người bò lên trên lưng Đại Hôi. Đại Hôi ghét bỏ run người, Tiểu Thạch Đầu gắt gao túm chặt ở trên người nó, để không bị nó hất văng xuống.


“Đại Hôi, ngươi không thể luôn mi cao mắt thấp như vậy. Nhị tỷ đối với ngươi thế nào, ngươi cũng đều thuận theo đến cùng giống như mèo nhỏ vậy. Đến lượt ta thì đủ loại không được. Gần nửa năm không gặp, cho ta cưỡi một chút...” Hai tay hai chân Tiểu Thạch Đầu quấn ở trên người Đại Hội bày ra một bộ dáng vô lại.


Dư Hàng lại đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, có chút không yên tâm nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, cha mẹ và muội muội ta bọn họ tới chưa? Có bình an hay không?”


Tiểu Thạch Đầu vừa nỗ lực giằng co để không bị Đại Hội hất xuống vừa cười ha hả nói: “Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều ở chỗ này, cha mẹ và Nhị tỷ bọn họ khẳng định cũng ở đây. Mảnh núi rừng cũng chỉ có đệ và Nhị tỷ quen thuộc. Có Nhị tỷ dẫn đường, tuyệt đối không thành vấn đề!”


Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu một cái, gật đầu một cái với Dư Hàng, sau đó xoay người quay đầu lại nhìn Dư Hàng một cái ý bảo cậu đi theo. Tiểu Thạch Đầu bên kia cuối cùng cũng bị Đại Hội hất văng xuống. Cậu vỗ vỗ bụi đất bám trên áo dài, làm mặt quỷ với Đại Hôi sau đó cũng đi theo phía sau Đại ca vào cánh rừng.


Tiểu Bạch mang theo hai huynh đệ đi vào sơn động thông bốn hướng, vòng qua sơn động lớn nơi các thôn dân ở. Chỉ lát sau bọn họ đã đi tới cửa động nơi người Dư gia ở. Chỗ đó có hai thị vệ trấn giữ phòng ngừa những các thôn dân lại đến quấy rầy.


Thì ra lúc chạng vạng, Trương thị mang theo Dư Đại Sơn tới làm ầm ĩ. Lương thực bọn họ mang theo đều ném hết lúc giặc Oa đuổi tới. Nhìn thấy hai con sói nhỏ bắt được con mồi, hai mẹ con họ bèn muốn đến xem xem có thể giả đáng thương xin chút đồ ăn hay không. Trương thị ỷ vào việc bản thân dẫu sao vẫn từng là phu thê với Dư lão đầu, ông già kia sẽ không trơ mắt nhìn mẹ con bọn họ đói chết chứ? Bây giờ cực phẩm này mới nhớ tới bà ta và Dư lão đầu là phu thê. Lúc Dư lão đầu bệnh nặng sắp chết, bà ta không nhớ một phân một hào ân tình nào!


Người Dư gia cũng không mang nhiều lương thực lắm, không biết những tên giặc Oa đó khi nào mới rời đi nữa, sao có thể chia lương thực ra cho đôi mẹ con sói mắt trắng này? Lúc chạy trốn trong rừng, Lý thị bị giặc Oa tách ra, sống chết chưa rõ, cũng không thấy Dư Đại Sơn thương tâm bao nhiêu. Quả nhiên ứng với câu “Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mỗi người bay một hướng”!





Mẹ con Trương thị da mặt dày, còn muốn tiếp tục làm ầm ĩ. Tĩnh Vương phi bị bọn họ ồn ào đến đau đầu nên cho bọn họ hai miếng bánh bột ngô, để thị vệ ném hai mẹ con ra ngoài. Hơn nữa còn phái hai thị vệ trấn giữ ở lối vào, không phải người hai nhà Dư, Lưu thì không cho tùy tiện vào! Có Vương phi nương nương ở đây, hai mẹ con cực phẩm này không còn dám nhảy nhót, đành xám xịt quay về sơn động lớn.


Hai thị vệ quen biết hai huynh đệ Dư gia, tuy rằng kinh ngạc hai huynh đệ này sao lại trở về lúc này, nhưng vẫn thuận lợi cho đi vào. Lúc này đã là đêm khuya, mấy nhà đều đã ngủ say. Hai huynh đệ mới vừa vào sơn động, Trịnh trưởng thị vệ đang ngủ dưới đất ở bên ngoài đã cảnh giác mở mắt, tiếp theo dùng ánh sáng nhạt của cây đuốc soi rõ dáng vẻ của hai người mới chỉ cho hai huynh đệ sơn động nhỏ người Dư gia ở, sau đó làm động tác yên lặng với bọn họ.


Hai huynh đệ thấy thị vệ và tôi tớ nằm ngổn ngang đầy đất thì cẩn thận vòng qua bọn họ, đi tới sơn động nhỏ nơi người nhà ở. Nhờ cây đuốc mờ nhạt, hai huynh đệ thấy được người thân đang ngủ say, hốc mắt nhất thời nóng lên, lo lắng ngẹn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được.


Trải qua một ngày mạo hiểm chạy trốn, người Dư gia ngủ cũng không thể yên giấc. Huynh đệ Dư Hàng vừa mới vào sơn động, Dư Hải đã mở mắt. Nhìn thấy hai huynh đệ phong trần mệt mỏi, quần áo xốc xếch, chàng nhất thời ngồi bật dậy, hồi lâu không lên tiếng, cho rằng bản thân còn đang nằm mơ nữa.


“Cha! Đừng lo lắng, chúng con không sao cả.” Tiểu Thạch Đầu đi đến bên giường đá, kéo cha tay, nước mắt bỗng tụ lại trong hốc mắt.


Lúc này Dư Hải mới tin không phải nằm mơ, chàng đánh giá trên dưới hai đứa nhỏ lại một lần, dùng giọng nói mang theo tức giận nói: “Hai đứa nhỏ các con, không thành thành thật thật đợi ở thị trấn, sao lúc này chạy về đây? Đêm khuya, nếu gặp phải dã thú gì đó vậy phải làm sao!”


Giọng nói của Dư Hải đánh thức tất cả những người khác. Nhìn thấy Dư Hàng và Tiểu Thạch Đầu, người nhà vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Liễu thị gắt gao ôm thật chặt hai huynh đệ vào trong ngực, có chút nghĩ mà sợ quở trách bọn họ. Dư Tiểu Thảo yên lặng nhìn hết thảy trước mắt, cảm thấy người một nhà ở bên nhau dù có khó khăn lớn thế nào cũng không làm khó được bọn họ!


“Ca, Thạch Đầu, chắc hai người chưa ăn cơm chiều đúng không? Trong nồi còn thừa chút cơm thịt khô, chỉ là có hơi nguội!” Dư Tiểu Thảo thấy miệng của hai người đều có da khô bong lên, đoán bọn họ hẳn đều chưa ăn uống gì từ chiều đến bây giờ.


Tiểu Thạch Đầu có chút miến cưỡng giãy giụa ra khỏi trong lòng ngực Liễu thị, cười lấy lòng Tiểu Thảo, nói: “Vẫn là Nhị tỷ thương đệ! Đệ và Đại ca lo lắng cho mọi người, đi gấp, dọc theo đường đi ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống nữa. Đệ sắp chết đói mất thôi!” Lời còn chưa dứt, bụng nhỏ của cậu bé đã phối hợp kêu vài tiếng “ục ục”, chọc những người khác đều trở nên vui vẻ.


Bên này huynh đệ Dư Hàng đang ăn ngấu nghiến cơm nguội, bên kia Kinh thành đã nhận được từ mật hàm từ Đường Cổ khẩn cấp tám trăm dặm đưa tới. Hoàng thượng vừa thấy giặc Oa xâm phạm, thế này sao để yên được? Hắn ta triệu một đám đại thần đến ngự thư phòng nghị sự suốt đêm.


Khu vực Đường Cổ là đất phong của Dương Quận vương, tự nhiên sẽ không giấu giếm hắn. Chu Tuấn Dương vừa nghe Đường Cổ có giặc Oa, số lượng rất nhiều lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, hung hãn dị thường, nhìn không giống như giặc Oa bình thường thì nhất thời nóng nảy. Mẫu phi và vợ tương lai của hắn đều ở thôn Đông Sơn đó!


“Hoàng thượng, thôn Đông Sơn có giặc Oa hay không?” Chu Tuấn Dương ngắt lời chúng đại thần đang nghị luận, nôn nóng hỏi.


Hoàng thượng trầm trọng gật đầu một cái. Chu Tuấn Dương lập tức xoay người đi ra khỏi Ngự thư phòng! Tin tức đưa từ Đường Cổ đến đây, trình đến trước mặt Hoàng thượng. Hoàng thượng triệu tập tất cả bọn họ đến đây, khoảng thời gian chậm trễ ở giữa đâu chỉ một hồi một lát? Không biết mẫu phi và Tiểu Thảo thế nào rồi? Những tên thị vệ đó có thể bảo vệ hai người chu toàn hay không? Chu Tuấn Dương chỉ hận mình không để lại nhiều thị vệ ở biệt viện chút. Hơn hai mươi thị vệ kia rốt cuộc có thể có bao nhiêu tác dụng.


Bình Luận (0)
Comment