Trước đây, nếu đổi thành người khác hỏi ra vấn đề như vậy, chắc chắn Tô Nhiên sẽ không quan tâm.
Nhưng mà, nếu người này là Tiểu Thảo, ngược lại Tô Nhiên cũng có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Dư cô nương xin yên tâm, có lẽ không phải là chuyện xấu đâu.”Yên tâm? Nàng có thể yên tâm sao? Từ sau khi Hoàng thượng đoán ra nàng có bàn tay vàng, nàng vẫn luôn cảm thấy trên cổ mình đang treo một thanh đao, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Ai biết ngày nào đó Hoàng thượng có thể bị rút gân, sinh ra sát tâm với nàng hay không.
Haizz...!xem ra vẫn chưa đủ khiêm tốn!Nói hay nhỉ, ngươi khiêm tốn ở chỗ nào? Lúc không có tiền làm ra đồ kho, còn bán biết bao nhiêu công thức gà quay vịt quay cho người ta, còn trồng ra rau xanh và dưa hấu trái mùa, mở tiệm đồ kho...!Từng việc từng việc, từng thứ từng thứ, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết thân phận của ngươi có được không?“Tiểu hoàng tử, ngài đi chậm một chút đi ạ, cẩn thận ngã đấy.” Không biết giọng nói của cung nữ nào đó truyền đến từ chỗ bụi hoa cách đó không xa.
Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn đi về phía hai người.Tô Nhiên dừng lại, hành lễ với bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trước mặt hai người, miệng nói: “Thỉnh an tiểu Hoàng tử!”Dư Tiểu Thảo cũng cong gối hành lễ theo.
Có lẽ vì bóng dáng nho nhỏ kia chạy quá nhanh, không kịp thu thế đâm thẳng về phía Tiểu Thảo, lập tức sẽ phải ngã nhào bên chân nàng.
Dư Tiểu Thảo vội vàng đứng thẳng người, cúi người xuống dùng hai tay đỡ lấy hai cánh tay của tiểu Hoàng tử, trong miệng nhẹ giọng nói: “Cẩn thận, đừng để bị ngã!”Hình như nhận ra gì đó, tiểu Hoàng tử vừa mới đứng vững người ngẩng đầu đưa mắt nhìn chằm chằm Dư Tiểu Thảo, nhíu chân mày nho nhỏ suy nghĩ một lúc lâu, mới bừng tỉnh kêu lên: “Ta nhớ ngươi! Lần trước lúc bị bệnh, thuốc đường ngọt ngào là do ngươi làm ra.
Người còn biết nấu cháo hải sản ăn ngon...”“Tiểu Hoàng tử thật thông minh, đã lâu như vậy rồi vẫn có thể nhớ đến chuyện trước kia.
Trí nhớ thế này cũng không phải người bình thường có thể làm được!” Dư Tiểu Thảo không keo kiệt từ ngợi khen.
Tiểu đệ trong nhà và Tiểu Lân Lân nhà mẹ nuôi đều là mấy cậu nhóc, nàng vẫn có chút kỹ năng để ở chung với bọn nhỏ.Quả nhiên, đứa bé lộ ra vẻ mặt ngại ngùng lại có chút đắc ý, lại chợt cong cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nhưng mà, vì sao sau đó ngươi không ở đây nữa? Cháo hải sản của mấy ngự trù nấu kém xa tay nghề của ngươi.
Lần này ngươi vào cung có còn ra ngoài không? Không bằng ta đi xin phụ hoàng, để ngươi ở lại trong ngự thiện phòng, ngươi nói có được không?”Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhìn thoáng qua quan phục trên người, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tiểu Hoàng tử, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, mỉm cười nói: “Tiểu Hoàng tử muốn ăn cháo hải sản, đợi sau khi gặp mặt Hoàng thượng xong, ta nấu giúp ngài một nồi là được.
Nhưng mà, trên người ta vẫn còn có việc, không thể đến ngự thiện phòng nhậm chức được.”“Tại sao? Một nữ nhân như ngươi, phụ vương có thể cho ngươi việc quan trọng gì chứ? Ở ngự thiện phòng đặc biệt chăm sóc bữa ăn hàng ngày cho ta, không phải càng có mặt mũi hơn sao?” Tiểu Hoàng tử sinh ra ở hoàng gia mưa dầm thấm đất, đương nhiên có mấy phần cảm giác vinh quang của hoàng gia.Đừng cho rằng trẻ nhỏ sẽ không hiểu được đạo lý.
Chỉ cần ngươi kiên nhẫn nói ý của mình cho cậu nhóc nghe, cậu nhóc vẫn có thể hiểu được.
Dư Tiểu Thảo không có cũng không dám có chút không kiên nhẫn nào, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoàng tử, ngài biết không? Tuy tài nấu nướng của vi thần tốt, nhưng không phải là sở trường nhất.”“Ồ? Vậy sở trường nhất của ngươi là cái gì? Là y thuật sao? Không đúng lắm, quan phục trên người ngươi không phải là trang phục của thái y!” Trên mặt tiểu Hoàng tử lộ ra mấy phần mơ hồ, lại mang theo vài phần chờ mong.
Người có thể nấu ra món ăn ngon như vậy, còn nói mình có sở trường càng lớn hơn, vậy chắc chắn sẽ lợi hại hơn rồi!Dư Tiểu Thảo cười tiếp tục nói: “Sở trường nhất của vi thần, không phải tài nấu nướng cũng không phải y thuật, mà là làm ruộng!”“Làm ruộng? Chính là rải hạt giống vào trong đất, sau đó lớn thành mầm cây nhỏ, cuối cùng kết quả ra lương thực sao?” Tiểu Hoàng tử chớp đôi mắt to, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa đáng yêu.“Tiểu Hoàng tử, ngài thật thông minh.
Không ngờ còn biết làm ruộng nữa à?”Lời của Dư Tiểu Thảo khiến tiểu Hoàng tử cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng mà vẫn rất thành thật nói: “Phụ hoàng mở một miếng đất nhỏ ở góc Tây Bắc của ngự hoa viên, đã từng dẫn ta đi trồng trọt cùng.
Ta còn giúp đỡ để hạt giống vào trong hố đất đấy! Lúc thu hoạch, phụ hoàng cho ta một cái lưỡi hái nhỏ, nghiền lúa mì ta gặt thành bột, làm thành màn thầu bánh bao, ăn ngon hơn bột mua bên ngoài nhiều!”“Tiểu Hoàng tử còn giúp đỡ làm ruộng à, thật là giỏi!” Dư Tiểu Thảo khen một câu, tiếp tục nói: “Ngài có biết vì sao Hoàng thượng trồng lúa mì ở ngự hoa viên không?”“Biết! Phụ hoàng nói, thiên hạ có rất nhiều dân chúng ăn không đủ no bụng.
Mỗi năm đều có trẻ con tuổi cỡ ta hoặc là vì không có thức ăn mà chết đói, hoặc là bị cha mẹ bán đi đổi thành lương thực...” Tiểu Hoàng tử quả nhiên rất thông minh, đương nhiên cũng không thể không liên quan đến sự dạy dỗ của Hoàng thượng.Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Vì tất cả trẻ con trong thiên hạ đều có thể ăn no bụng, vì tất cả cha mẹ trong thiên hạ không phải chia lìa với con cái, Hoàng thượng nghĩ hết mọi cách.
Vi thần có chút sở trường về làm ruộng, Hoàng thượng gạt bỏ suy nghĩ của số đông, chấp nhận cho một tiểu nha đầu là ta làm quan nông sự, quản lý tất cả công việc của hoàng trang.
Chính là vì có thể sớm ngày gây trồng ra hạt giống sản lượng cao, phân phát đến tay dân chúng trong thiên hạ.
Ngài thử nghĩ xem, lúc đầu sản lượng một mẫu ruộng là khoảng một trăm năm mươi cân, sau khi dân chúng nộp thuế, con dư lại chỉ có thể để cả nhà không chết đói.
Nếu sản lượng một mẫu ruộng tăng cao đến ba trăm cân thậm chí là năm trăm cân, nhưng vậy sẽ là tình cảnh như thế nào đây?”“Chẳng những dân chúng có thể ăn no bụng, còn có thể có lương thực dư!” Tiểu Hoàng tử không tới sáu bảy tuổi đã đi theo Hoàng thượng tiếp xúc một vài việc trong triều, nhất là chuyện liên quan đến đồng áng.
Hoàng thượng không ít lần cảm thán trước mặt Hoàng hậu, cậu bé liền nhớ kỹ trong lòng: “Vậy ngươi bây giờ, có thể trồng ra một mẫu đất hơn năm trăm cân lương thực rồi chứ?”Dư Tiểu Thảo khẽ lắc đầu, trong ánh mắt thất vọng của tiểu Hoàng tử, nàng kiên định nói: “Vi thần đang cố gắng đi về phương hướng đó! Tiểu Hoàng tử, chắc hẳn ngài từng nghe nói về chuyện của nông trang Dư gia ở Đường Cổ nhỉ?”“Ừ! Phụ hoàng từng nói với ta, Dư gia đã trồng ra sản lượng mỗi mẫu lúa mì khoảng ba trăm cân, nếu có thể phổ biến rộng rãi trong cả nước, không tới ba năm, dân chúng của Đại Minh sẽ cách cơm no áo ấm, thiên hạ thái bình không còn xa nữa! Dư gia thật sự là công thần của Đại Minh!” Dáng vẻ ông cụ non của tiểu Hoàng tử rất đáng yêu rất chọc cười, suýt chút nữa Dư Tiểu Thảo đã đưa tay véo một cái lên mặt cậu nhóc.“Đa tạ tiểu Hoàng tử khen ngợi! Sau này vi thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, tranh thủ sớm ngày trồng ra lúa mì và lúa nước sản lượng mỗi mẫu năm trăm cân.” Dư Tiểu Thảo trịnh trọng nói cảm ơn.Tiểu Hoàng tử ngạc nhiên nhìn nàng, nói: “Thì ra ngươi chính là người của Dư gia à? Ngươi nhận việc của hoàng trang, có thể đảm bảo cũng trồng ra lúa mì sản lượng cao ở Kinh thành không?”“Vi thần đảm bảo, sản lượng sẽ nhiều chứ không ít!” Chút lòng tin này, Dư Tiểu Thảo vẫn có.Tô Nhiên im lặng đứng chờ ở một bên, thấy cuộc trò chuyện bên này kết thúc mới nói: “Tiểu hoàng tử, Hoàng thượng vẫn còn ở đình Cẩm Lan triệu Dư đại nhân đến hỏi chuyện...”Tiểu Hoàng tử khoát khoát tay với Dư Tiểu Thảo, nói: “Việc chính quan trọng hơn, ngươi đến chỗ phụ hoàng bàn chuyện trước đi? Ngày khác có rảnh rỗi, ta bảo mẫu hậu truyền ngươi vào cung, trò chuyện lâu hơn một chút!”Chỉ là trò chuyện một chút à? Tiểu Hoàng tử ngài nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy, thật sự tốt sao? Muốn ăn đồ ta nấu, có gì không tiện mở miệng đâu? Dư Tiểu Thảo cũng không nói toạc ra, nói tạm biệt tiểu Hoàng tử, đi theo phía sao Đại tổng quản Tô Nhiên, chẳng mấy chốc đã đến đình Cẩm Lan.“Tiểu nha đầu, ngươi thật là kiêu ngạo nhỉ, để cho trẫm đợi một lúc lâu!” Chu Quân Phàm cười như không cười nhìn Dư Tiểu Thảo, nước trên lò đất ùng ục ùng ục bốc lên hơi nước.
Bàn tay thon dài của hắn ta nhẹ nhàng cầm ấm tử sa chạm rồng lên, rót vào trong tách...Đại tổng quản Tô Nhiên thuận tay nhận lấy ấm tử sa trong tay Hoàng thượng, dáng vẻ pha trà cảnh đẹp ý vui, giọng nói cũng như suối trong: “Mới vừa vào Ngự hoa viên thì gặp được tiểu Hoàng tử, cho nên chậm trễ một chút.”“Sau khi khỏi bệnh, thân thể của Văn Nhi tốt hơn rất nhiều.
Đây cũng là nhờ có Dư đại nhân!” Chu Quân Phàm nâng tách tử sa chạm rồng lên, nhẹ nhàng thổi đi lá trà bên trên, uống một ngụm nhỏ, nhàn nhạt lắc lắc đầu.
Ngay cả Đại Hồng Bào cực phẩm cũng không thể pha ra hương vị như trà dại của tiểu nha đầu.
Chẳng lẽ, đây cũng là công lao của Bổ Thiên Thạch trên cổ tay nàng sao? Nghĩ như vậy, tầm mắt của hắn ta không nhịn được liếc về phía đá ngũ sắc trên cổ tay Dư Tiểu Thảo.Nhạy bén nhận ra ánh mắt của hắn ta, Dư Tiểu Thảo giấu đầu hở đuôi giấu tay ra sau lưng, khuôn mặt cười giả tạo, vô cùng nịnh hót nói: “Tiểu Hoàng tử quý nhân nhiều phúc, cho dù không có vi thần, bệnh cũng sẽ khỏi hẳn.
Chỉ là ít phải chịu tội uống thuốc đắng ít hơn một chút mà thôi.
Vi thần không dám giành công.”“Giúp Văn Nhi uống ít thuốc đắng đi chính là công lao rất lớn.
Sau khi bệnh vừa tốt lên, Văn Nhi không chỉ một lần nhắc tới ngươi, kiên quyết tranh cãi với mẫu hậu của nó, y thuật của tất cả thái y trong cung gộp lại cũng không bằng ngươi.” Chu Quân Phàm để tách trà trong tay xuống, không rõ suy nghĩ trong mắt.Tiểu Thảo cười khan hai tiếng nói: “Tiểu Hoàng tử khen nhầm rồi, vi thần không gánh vác nổi đâu! Đây không phải là đắc tội hết tất cả thái y của Thái y viện rồi sao? Nếu sau này vi thần đau đầu phát sốt thì phải làm sao đây?”Tô Nhiên nhìn thoáng qua nàng, thầm nghĩ: Dư cô nương, cô nương quá thành thật rồi.
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy cũng đừng nói rõ ra chứ? Cô nương là đang oán giận tiểu Hoàng tử gây chuyện cho mình sao? Còn nữa, chỉ dựa vào chức quan nhỏ lục phẩm của cô nương, thật đúng là không có tư cách mời thái y đến phủ chữa bệnh cho cô nương.
Trừ khi...!Hoàng thượng khai ân.Chu Quân Phàm cho Tô Nhiên lui xuống, vẫy tay với nàng, chỉ ấm tử sa nói: “Với khả năng chế thuốc của ngươi, bệnh nhẹ cần gì phải mời thái y? Có quá khiêm tốn rồi không?”Không cho Tiểu Thảo mở miệng khiêm tốn mấy câu, hắn ta đã nói tiếp: “Từ khi uống trà ngươi pha ở thôn Đông Sơn, dường như mấy lá trà trong cung đều mất đi hương vị.
Đến đây, pha một tách trà giúp ta, để ta nếm thử kỹ thuật của ngươi.”Dư Tiểu Thảo cam chịu số phận cầm lấy ấm tử sa, mở nắp ra để tay lên trên thử thử đồ ấm, nói: “Pha loại trà này, không thể dùng nước sôi, khoảng tám mươi độ với vừa đúng.
Lần đầu tiên là rửa trà, pha lần ba lần bốn hương vị mới là tuyệt nhất.”Đối với trà đạo, nàng cũng chỉ hiểu biết lơ mơ mà thôi, vụng về pha trà, lại rót cho Hoàng thượng một tách, ý bảo hắn ta nếm thử xem hương vị thế nào.Chu Quân Phàm uống thử một ngụm, nhíu màu nói: “Ngươi là đang lừa gạt ta à? Trẫm muốn uống là nước trà giống như ở thôn Đông Sơn!” Còn thật sự cho rằng hắn ta bảo nàng biểu diễn trà đạo sao? Tùy ý bắt một tiểu thái giám ở trong cung tới, trình độ pha trà cũng chuyên nghiệp hơn ngươi.
Đúng là không nghe dạy dỗ mà!.