Lại nói tiếp, vẻ ngoài của Ngô Quân Linh cũng có nét giống Tiểu Thảo, nhưng cũng không quá giống.
Làn da trắng nõn như ngọc nhưng lại không mịn màng không tỳ vết như Tiểu Thảo.
Đều là mắt to thuần khiết không tạp chất nhưng đôi mắt của Tiểu Thảo sáng hơn, có thần hơn, luôn toát ra vẻ không lo không nghĩ, thỉnh thoảng lại thoáng hiện vẻ gian xảo.
Đều là dáng người nhỏ nhắn nhưng Tiểu Thảo nhà hắn chưa bao giờ tạo cảm giác ốm yếu cho người khác, lúc nào cũng tràn đầy sức sống...Còn nữa, cảm giác của hắn đối với hai người cũng khác.
Đều là khóc, Tiểu Thảo hơi lộ ra biểu cảm buồn bã hắn đã đau lòng muốn dâng cả thế giới đến trước mặt nàng.
Nhưng thiếu nữ trước mặt khóc trông như hoa lê dưới mưa lại có một loại mỹ cảm khác, mà hắn lại chỉ hơi chán ghét.Trừ Tiểu Thảo ra, trước nay Chu Tuấn Dương không hề biết thương hoa tiếc ngọc các tiểu cô nương khác, hắn vẫn lạnh lùng nói: “Những chuyện ngươi nói lúc đó gia mới chỉ sáu bảy tuổi, sao còn nhớ được? Nhưng mà trí nhớ của biểu muội tốt thật, chuyện ba bốn tuổi cũng thuộc như lòng bàn tay!”Vẻ mặt Ngô Quân Linh tái nhợt, hơi nhăn mày, bộc lộ cảm giác yếu đuối khiến người khác muốn bảo về: “Biểu ca, lúc cha muội làm việc ở bên ngoài, bởi vì bất đồng ngôn ngữ nên muội khá hướng nội,, không hay giao tiếp với người khác nên bà ma ma thường xuyên kể chuyện ở Vương phủ cho muội nghe.
Lúc đó chúng ta vui vẻ không lo không nghĩ...”“Khi đó hai chúng ta đều còn nhỏ.
Nam nữ sau bảy tuổi có khác biệt, dù sao ngươi và ta chỉ là biểu huynh muội, chuyện giữa nam nữ vẫn phải chú ý!” Chu Tuấn Dương nói xong còn không quên cắm thêm con dao nữa vào tim nàng ta “Dì, biểu muội cũng đã mười bảy rồi nhỉ? Cũng nên đến tuổi lấy chồng rồi! Nếu như các người không chọn được đối tượng thích hợp thì dưới trướng của ta có không ít Tướng quân tuổi trẻ tài cao, xuất thân cũng không tệ.
Ta có thể tiến cử cho ngươi!”“Biểu ca...” Vẻ mặt của Ngô Quân Linh trở nên tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.
Mang theo cảm xúc đập nồi dìm thuyền, nàng ta hít một hơi thật sâu nói “Biểu ca, sao huynh lại đối xử tuyệt tình với Linh Nhi như vậy? Không lẽ là vì chức quan của cha ta quá thấp, thân phận của ta không xứng với huynh?”Chu Tuấn Dương mất kiên nhẫn nhíu mày, hắn đã nói rất rõ ràng, tại sao nàng ta còn muốn dây dưa như vậy, nhất quyết phải xé rách quan hệ mới cam tâm à?“Sao biểu muội lại nói thế? Không phải vừa nãy ngươi mới nói chỉ coi gia như ca ca ruột sao? Huynh muội với nhau, nói gì xứng hay không xứng?” Tuy Chu Tuấn Dương không đọc được suy nghĩ của nàng ta nhưng hắn cũng không ngu.
Ngô Quân Linh vẫn chỉ là thiếu nữ được nuôi trong khuê phòng, tuy có chút tâm cơ nhưng cũng không mưu tính sâu đến đâu.
Tình còn chưa đến, sở hở càng ngày càng nhiều.“Biểu ca!” Ngô Quân Linh vô cùng đau lòng “Ta không tin huynh không biết ta có cảm tình với huynh, tại sao huynh lại đối xử với ta nhẫn tâm như vậy?”Chu Tuấn Dương lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khỏe miệng cong lên thành nụ cười châm biếm “Nữ nhân có ý với gia không chỉ có một mình ngươi.
Nếu ai gia cũng đáp lại thì cả ngày ngập trong son phấn, chẳng làm nên tích sự gì rồi!”Giang Mỹ Vân muốn mở miệng mấy lần nhưng vừa nghĩ đến con gái đã cảnh cáo bà ta bớt nói đi, tránh làm hỏng chuyện lớn của nàng ta.
Lúc này, bà ta không nhịn được nữa xông lên hét với Chu Tuấn Dương: “Sao ngươi có thể đối xử với biểu muội ngươi như vậy? Linh Nhi nhà ta muốn sắc có sắc muốn tài có tài, có điểm nào không xứng với ngươi? Con bé luôn chung tình với ngươi, ngươi lại tổn thương con bé như vậy, ngươi còn là đàn ông sao?”“Gia có phải đàn ông hay không không đến lượt một phu nhân của tiểu quan ngũ phẩm như ngươi nói!” Vẻ lạnh lùng trong mắt Chu Tuấn Dương càng lúc càng rõ hơn, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh “Biểu hiện của Ngô đại nhân lúc còn tại chức cũng tạm được.
Biết tại sao ông ta lại nhậm chức ở trong nha môn Thanh Thủy không? Vì ông ta có một bà vợ tham lam ngu xuẩn, tự cho mình là thông minh, không biết tiến lùi! Trong nhà đã không yên ổn làm sao trị thiên hạ?”Nếu đổi lại thành người biết nghĩ chút sẽ tự hiểu ra rồi tự trách bản thân, nhưng hiển nhiên Giang Mỹ Vân không phải loại người này.
Nghe Chu Tuấn Dương đánh giá mình như vậy, hai mắt bà ta đỏ hồng, khuôn mặt dữ tợn giống như muốn ăn thịt người đến nơi: “Mẫu thân ngươi dạy ngươi kiểu gì vậy? Lại dám gán tội dì mình như vậy, không tôn trọng trưởng bối, nực cười! Công việc của phu quân ta, nếu như phủ Tĩnh Vương các ngươi chịu ra mặt nói hộ vài câu thì đâu phải lăn lộn đến chức quan như vậy giờ? Là do phủ Tĩnh Vương các ngươi lạnh lùng, không nể tình họ hàng...”“Mẹ...” Ngô Quân Linh muốn ngăn mẹ nàng ta nổi khùng nhưng đều bị bà ta bỏ lơ.
Nhìn vẻ mặt càng lúc càng lạnh lẽo và giận giữ của anh họ, trong lòng nàng ta càng ngày càng tuyệt vọng.“Câm miệng! Ngươi xứng làm trưởng bối sao? Một đứa con thấp kém do kỹ nữ thanh lâu sinh ra, ai cho ngươi lá gan dám chỉ trích mẫu phi của gia?” Chu Tuấn Dương cảm thấy trong cơ thể có thứ tâm ma hung hăng nào đó đang rục rịch, hắn cố nén cảm giác muốn ra tay bóp chết Giang Mỹ Vân, lặng lẽ niệm tâm kinh trong lòng.
Hiển nhiên tâm kinh đối với hắn đã vô dụng.Thôi xong! Chu Tuấn Dương thở hồn hển, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ gương mặt tuấn tú, trên trán nổi gân xanh.
Hai mắt hắn đỏ đậm, biểu cảm vặn vẹo dữ tợn, hoàn toàn không nhìn ra khuôn mặt tuấn tú trước đó.
Một luồng khí tức hung bạo lập lức tỏa ra giống như ma quân giáng thế, dọa sợ Ngô Quân Linh phải lùi về sau mấy bước, mềm chân ngồi bệt xuống đất.Giang Mỹ Vân ở gần Chu Tuấn Dương nhất, càng là đứng mũi chịu sào, bà ta bị luồng khí mãnh liệt cuồng bạo đó đánh vào người, lảo đảo suýt ngã, đảo mắt một cái rồi hôn mê.Bởi vì mẹ con Ngô gia tiếp đãi khách ở trong nhà nên Lưu tổng quản võ công cao cường và Đổng thị vệ đều được phục vụ trà nước ở ngoại viện.
Lưu tổng quản nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong không khí, vội vàng vứt bỏ ly trà trong tay, thầm kêu không tốt rồi nhanh chóng phi thân vào trong nhà.
Đổng thị vệ thấy vẻ mặt Lưu tổng quản thay đổi đột ngột cũng cảm giác được có chuyện không hay, hắn ta cũng lập tức theo sát ông ấy.
Đại quản sự đang ở phòng khách ngoại viện tiếp khách sững sờ ba giây: Có chuyện gì vậy?Cũng may căn nhà của Ngô gia không lớn, ngoại viện và nội viện chỉ cách nhau một phòng khách, Lưu tổng quản nhảy mấy bước đã đến nơi.
Thấy bộ dàng quen thuộc này của chủ tử, Lưu tổng quản nhanh chóng xông lên, muốn thừa dịp chủ tử còn thần trí kéo hắn đến nơi trống trải không người, tránh việc hắn làm người khác bị thương.“Lưu...!Lưu tổng quản, biểu ca ta sao vậy?” Ngô Quân Linh thấy Lưu tổng quản và Đổng thị vệ đều đến thì run rẩy đứng dậy, đôi môi tái nhợt mấp máy rất lâu mới nói được một câu.Vẻ mặt của Đổng Đại Lực rất khó coi, hắn ta trừng mắt nhìn nàng ta, nói: “Đã mấy năm rồi chủ tử không bị phát tác! Các ngươi cũng có bản lĩnh thật đấy, có thể chọc chủ tử mất khống chế…”“Tiểu Đổng, đừng nhiều lời với nàng ta, mau đưa chủ tử đến chỗ Dư cô nương đi!” Lưu tổng quản tiến lên muốn điểm huyệt của chủ tử, trì hoãn thời gian bùng nổ của hắn lại bị đôi mắt tràn ngập tơ máu của Chu Tuấn Dương hất ra!“Không ổn!” Lưu tổng quản cảm giác được lý trí của chủ tử đã bị tâm ma chiếm đoạt hoàn toàn, với võ công bây giờ của chủ tử, ông ấy cùng lắm chỉ có thể kiềm chế hắn trong 30 phút, “Tiểu Đồng, ngươi mau đến Dư phủ dẫn Dư cô nương đến đây.
Ta kìm chân chủ tử trước!”“Dư cô nương?” Đổng Đại Lực hơi do dự, chủ tử trân trọng Dư cô nương như vậy, nếu như vô tình làm Dư cô nương bị thương, sau khi chủ tử tỉnh táo lại không xẻo sống hắn ta mới lạ!“Tiểu Đổng, ngươi do dự gì chứ? Không lẽ ngươi muốn Ngô gia bị huyết tẩy sao? Mau lên! Ta không kiên trì được bao lâu đâu!” Lưu tổng quản xách Giang Mỹ Vân đã ngất xỉu lên, ném về phía Ngô Quân Linh hét lên “Mau dẫn mẹ ngươi vào phòng trong đi, không muốn chết thì nhất định đừng đi ra!”Lúc này Chu Tuấn Dương cảm thấy xung quanh khắp nơi đều là ác ý, bóng người xung quanh lay đồng, có người mắng hắn rất cay độc, có người muốn dồn hắn vào chỗ chết, có người muốn hại mẫu phi hắn… Hắn có cảm giác muốn phá hủy tất cả.
Cứ như vậy, hắn vận mười thành công lực, đánh về một phía có luồng ác ý mãnh liệt…Lưu tổng quản cũng rất nhanh, thân thể còn nhanh hơn cả suy nghĩ, ông ấy nhanh chóng vọt sang một bên, trong nháy mắt khi ông ấy di chuyển, nơi ông ấy vừa đứng giống như bị bom oanh tạc vậy, xuất hiện một cái hố sâu, cây cột nhà trong phòng khách đứt gãy thành hai đoạn, nóc nhà cũng vì thế mà lắc lư.Ngô Quân Linh đang dùng sức kéo mẹ vào phòng trong thì bị cảnh này dọa đến tái mặt, suýt chút nữa bỏ lại mẹ nàng ta trốn một mình.
Giây phút nguy hiểm luôn có khả năng kích thích tiềm lực của con người, động tác kéo mẹ của nàng ta đột nhiên trở nên nhanh hơn rất nhiều, giây phút cuối cùng Chu Tuấn Dương phát hiện, nàng ta đã hoàn toàn rời khỏi phòng khách.Lúc này phòng khách đã thay đổi hoàn toàn.
Bàn, ghế, giá đựng đồ cổ, đủ loại đồ vật quý giá đều biến thành mảnh vụn.
Lưu tổng quản khó khăn né tránh đòn tấn công của chủ tử, có mấy lần suýt bị đánh trúng.Đống phế tích lộn xộn trong phòng khách càng lúc càng nhiều, mặt đất cũng lộn xộn giống như trải qua một trận đấu kịch liệt vậy.
Lưu tổng quản bất đắc dĩ chỉ có thể di chuyển ra bên ngoài, ở đó địa hình trống trải, lại dễ dàng né tránh.
Ông sớm đã không phải đối thủ của chủ tử, chỉ có thể dựa vào né tránh kéo dài thời gian.
Hy vọng Đổng Đại Lực có thể thuận lợi tìm được Dư cô nương.Cũng may ông trời nghe được tiếng lòng của ông ấy, lúc Đổng thị về đến Dư phủ, Dư Tiểu Thảo vừa trở về từ cửa hàng kem, cổng còn chưa bước vào.“Dư cô nương, chủ tử chúng ta đang chờ ngươi đến cứu!” Tuy Đổng Đại Lực không biết ý đồ thực sự của việc Lưu tổng quản bảo hắn ta mời Dư cô nương đến nhưng mấy câu này cũng không khoa trương chút nào.
Đúng là cứu mạng thật mà, cứu Lưu tổng quản và tính mạng toàn Ngô gia.Dư Tiểu Thảo thấy Đổng thị vệ luôn điềm tĩnh lại rối loạn mất bình tĩnh, nói chuyện cũng lộn xộn, sự lo lắng trong lòng tăng lên, không hỏi đầu đuôi đã quay ngựa lại, lạnh lùng nói: “Chủ tử ngươi ở đâu? Mau dẫn đường!”Đổng Đại Lực chạy như điên đến, không biết đã phóng qua bao nhiêu nóc nhà, lúc này chưa kịp lấy hơi đã lập tức đoạt lấy dây cương trong tay Nghênh Xuân, kéo nàng ta xuống rồi phóng lên ngựa, mau chóng dẫn người đến Ngô gia.Nha đầu Nghênh Xuân bị kéo xuống rất bất ngờ không kịp phản ứng lại, suýt chút nữa ngã chổng vó, nếu không phải có Ngô Đồng đỡ nàng ta, hừ, nhất định sẽ ê mông lắm! Sau khi Nghênh Xuân đứng vững thì nhìn theo bóng lưng đã rời đi của Đổng Đại Lực, hung hăng mắng mấy câu mà vẫn cảm thấy chưa hả giận.
Nàng ta cởi giày thêu, dùng sức ném về phía tên đáng ghét đó.
Đổng Đại Lực và Tiểu Thảo đã sớm không thấy bóng dáng, đương nhiên là không ném đến rồi.Tiểu nha hoàn nghênh đón ở cổng vội chạy đến nhặt giày thêu của nàng ta về, ngồi xổm xuống giúp nàng ta đi vào.
Ngô Đồng khuyên nhủ: “Nhất định là có chuyện gấp, nếu không Đổng thị vệ sẽ không sợ hãi như vậy.”.