601: Sắp Sinh
Tuyết rơi suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng ngừng lại vào ngày thứ tám. Không trung u ám dần dần tan đi, mặt trời bắt đầu nhô ra khỏi những đám mây.
Con ngựa trắng mang theo tộc đàn của mình đến ở trong chuồng ngựa bên cạnh trại nuôi ngựa. Nơi này có ăn có uống còn có người giúp đỡ kiểm tra thân thể, những ngày tháng trải qua cũng không quá khó chịu! Hơn mười con ngựa vốn bị bệnh, cũng đã sớm tung tăng nhảy nhót. Ngày mới vừa tốt lên, bọn chúng đã vui vẻ chạy ra, để lại những dấu chân hỗn độn ở trên nền tuyết.
Thảo nguyên bị trận tuyết lớn vùi lấp. Những năm trước vào lúc này, tộc đàn của bọn chúng nhất định đã chạy đến một nơi rất xa rất xa, tìm kiếm chút cỏ khô chôn dấu dưới nền tuyết để có thể miễn cưỡng no bụng, khi khát cũng sẽ gặm chút nước tuyết. Một số con ngựa thân thể không chống cự được với giá lạnh và thiếu đồ ăn sẽ sinh bệnh mà chết. Còn có những ngựa con bất hạnh sinh ra vào ngày ngày trời đông giá rét, còn chưa từng mở to mắt nhìn ngắm thế giới này một lần đã bị lạnh chết ở bên người ngựa mẹ.
Con ngựa trắng bước thong thả đi tới bên người một con ngựa đang mang thai, tiểu cô nương kia đã kiểm tra thân thể cho nó, nói là mấy ngày nay rất có khả năng lâm bồn. Cho nên đặc biệt chuẩn bị phòng sinh sạch sẽ thoải mái lại còn ấm áp cho ngựa mẹ.
Hả? Ngựa mẹ dường như có chút không thoải mái! Trời ạ, sẽ không phải sắp sinh chứ!! Vừa nhấc mắt thấy đến dáng vẻ không khoẻ của ngựa mẹ, nghe thấy được tiếng rên hơi mang thống khổ của nó, bước chân Tuyết Ngân cứng lại rồi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!
Đúng rồi! Tiểu cô nương kia đã nói, nếu có việc có thể đến trại nuôi ngựa tìm nàng! Nhưng khi vừa ra khỏi chuồng ngựa, Tuyết Ngân lại hoang mang dừng bước: Nhưng giờ đi tìm nàng ở đâu? Nàng ở hướng nào? Đúng rồi! Đi tìm con ngựa đen nhỏ, nó nhất định biết!!
Con ngựa trắng sải rộng bốn vó, lao nhanh bay nhanh ở trên nền tuyết. Nếu nhìn lại từ phía xa, nó giống như một cơn lốc xoáy tuyết trắng, cuốn lên từng lớp từng lớp tuyết, đang anh dũng lao về một hướng.
“Trời ạ? Trời đang tuyết lớn, ai lại thả Đạp Tuyết như vậy? Nếu nó bị lạnh cóng, Dư cô nương sẽ tức giận!! Hồ Tử, ngươi đi ngăn ngựa lại, mang về chuồng ngựa đi!” Một tiểu kỳ mang theo thủ hạ tuần tra khắp Hỏa khí doanh, vừa nhìn thấy con ngựa trắng đang chạy như bay ở trên mặt tuyết, tưởng lầm là Đạp Tuyết- ngựa của Tiểu Thảo cưỡi tới đây.
Hồ Tử là một thanh niên cao lớn cường tráng, vì có râu quai nón trên mặt nên được gọi thành như vậy. Khi hắn tuân lệnh tới gần con ngựa trắng, lại phát hiện trên người con ngựa không có dây cương và yên ngựa, thật sự không quá dễ dàng để có thể xuống tay. Nhưng điểm này cũng không làm khó được hắn, hắn làm tư thế chuẩn bị rồi tiến lên ôm lấy cổ con ngựa, xoay người lên ngựa, thành thục khống chế con ngựa đang chạy như bay lại.
Lúc này Tuyết Ngân cũng phát giác có người muốn “Gây rối” nó, hừ! Tiểu cô nương kia không phải nói nó ở trong trại nuôi ngựa có thể đi lại tự do, sẽ không có người can thiệp sao? Bây giờ lại vả mặt ư? Khi nào gặp được nàng nhất định phải chất vấn nàng rõ ràng mới được!
“Đạp Tuyết! Dừng lại, ngươi sẽ bị tổn thương vì giá rét!!” Hồ Tử thấy con ngựa muốn vòng qua hắn, chạy nhanh về một hướng khác, vội kêu lên tên con ngựa, hy vọng nó có thể thuần phục dừng bước chân lại.
Đạp Tuyết? Cái quỷ gì vậy?? Tên của nó không phải là Tuyết Ngân sao?? Tên này nhận sai ngựa ư? Không phải tất cả ngựa trắng đều gọi là Đạp Tuyết, có được không? Tuyết Ngân thấy Hồ Tử lại muốn tiến lên ngăn cản, bốn vó đột nhiên dùng lực một chút, bay lên trời, ngay lập tức phi người qua đỉnh đầu tên kia, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng lại trên mặt tuyết phía sau hắn. Tuyết bám vào vó ngựa, rải khắp mặt và đầu của Hồ Tử.
Chờ đến khi Hồ Tử phản ứng lại, con ngựa trắng đã chạy đi rất xa. Tên tiểu kỳ kia nhận thấy con ngựa bất phàm, nghĩ đến lời thủ lĩnh từng dặn dò, đi tới vỗ bả vai Hồ Tử, nói: “Là chúng ta nhận lầm rồi! Nếu không sai, con ngựa kia hẳn là con ngựa hoang đến tránh rét ở trại nuôi ngựa. Thủ lĩnh đã hạ lệnh chúng ta thấy thì trực tiếp làm lơ chúng nó! Vừa rồi là ta ra quyết định quá lỗ m ãng, ngươi không sao chứ?”
“Không sao cả! Nếu là ngựa hoang, nó chạy vào trong trại nuôi ngựa làm gì? Chẳng lẽ là tới khảo sát hoàn cảnh trại nuôi ngựa, quyết định có nên đến đây ở thường xuyên hay không?” Hồ Tử phủi sạch những bông tuyết mắc trên đầu xuống, cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Ha ha ha... rất có khả năng! Hoàn cảnh bên ngoài không hề thoải mái như trại nuôi ngựa, ở lâu tự nhiên sẽ không còn muốn đi nữa! Biện pháp của giáo đầu chúng ta còn có thể không dùng được nữa ư?” Tiểu kỳ và những binh lính khác cười ha ha xong, lại lần nữa như không có việc gì bắt đầu tuần tra.
Mấy ngày trước, bắt được đến mấy người ngoại tộc lòng mang ý xấu, cho nên cảnh giới của trại nuôi ngựa lại cao hơn mấy phần! Phía trên đã hạ lệnh xuống, ngoài lỏng trong chặt, nói không chừng có thể câu được cá lớn tới!
Tuyết Ngân rẽ trái rẽ phải trong trại nuôi ngựa, cuối cùng cũng tìm được chuồng độc lập của Hoắc Toàn Phong. Cửa khép hờ, nó nhẹ nhàng đá văng ra, bên trong tiểu gia hỏa đang nhàn nhã ăn bữa sáng- một bó cỏ khô thấm đẫm linh khí.
Nghe được động tĩnh, tiểu gia hỏa chậm rì rì xoay chuyển thân mình, nhìn thoáng qua phía cửa. Chỉ với một liếc mắt thờ ơ này, bữa sáng nhàn hạ thoải mái của Hoắc Toàn Phong đã hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, nó bày ra vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm tên “Ăn trộm” kia! Không phải tới đây cướp bữa sáng của nó chứ?
Giữa ngựa với ngựa có những phương thức trao đổi đặc biệt của riêng mình. Sau khi Tuyết Ngân biểu đạt ý đồ đến đây của mình xong, Hoắc Toàn Phong có chút không tình nguyện, tại sao nó phải giúp tên gia hỏa khiến người ta chán ghét này chứ? Nó đúng là rất ghi thù!! Nhưng gia hỏa này nói chuyện liên quan đến tương lai của trại nuôi ngựa, chủ nhân cũng đã nói: Chỗ ngựa con đó của bọn chúng chính là tương lai của trại nuôi ngựa! Nếu bởi vì tư oán của mình mà làm chậm trễ chuyện sinh ngựa con, chủ nhân sẽ không tức giận với nó chứ?
Cho dù không tình nguyện, Hoắc Toàn Phong vẫn rất “Thức thời” dẫn theo tên “Ăn trộm” đáng giận kia đi vào viện nơi chủ nhân sống. Nhìn cửa viện quen thuộc, tiểu gia hỏa vui vẻ nhảy nhót chạy vội qua, trong miệng phát ra một tiếng hí vang vui mừng- chủ nhân, Hoắc Toàn Phong ngươi thương yêu nhất tới này! Đã lâu không gặp, có nhớ ta không?
Tuyết Ngân không có tâm tình thưởng thức dáng vẻ
Quảng cáo
ngớ ngẩn của nhóc con, ngựa mẹ mang thai trong chuồng ngựa còn chờ tiểu cô nương cứu mạng nữa! Nó vội vàng nện bước, ép Hắc Toàn Phong ở phía trước đến lảo đảo, lần theo hơi thở nó quen thuộc, đi thẳng đến viện của Tiểu Thảo.
Trong đại viện hạ nhân dọn tuyết vừa nhìn thấy Hoắc Toàn Phong- khách quen của viện, mang theo một con con ngựa trắng xinh đẹp lại đây, tất cả đều sôi nổi lộ ra ánh mắt tán thưởng. Làm việc trong trại nuôi ngựa thời gian dài, gần như mỗi người đều có thể phân biệt huyết thống và phẩm tướng của ngựa. Con ngựa trắng này tuyệt đối là ngựa thuần huyết nghìn dặm, có thể phân cao thấp với ngựa cưỡi của chủ nhân!
Lúc này Dư Tiểu Thảo vừa mới rửa mặt xong, nàng mặc một áo váy màu hồng nhạt, đang trên giường đất bên cạnh bàn ăn bữa sáng ngon miệng. Ngồi đối diện là hai vị đẹp trai một thân đồ đen và một thân đồ trắng, mỗi người mỗi vẻ dung nhan tuấn mỹ nhưng đều là trai đẹp, rất thích hợp để ăn với cơm! Dư Tiểu Thảo cảm giác cháo trắng sáng sớm cũng có vẻ ngon hơn không ít.
Đột nhiên, trong viện xuất hiện xôn xao rất nhỏ, những tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ truyền đến. Dư Tiểu Thảo kỳ lạ nhìn thoáng qua phía ngoài, lại bị rèm cửa thật dày cách trở tầm mắt. Chu Tuấn Dương buông bát cơm trong tay, giương cao giọng hỏi bên ngoài: “Có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Nghênh Xuân truyền vào từ bên ngoài: “Bẩm Dương Quận vương, một con con ngựa trắng xông vào trong viện, bọn hạ nhân đang chuẩn bị đuổi nó đi!”
“Con ngựa trắng? Không phải là Tuyết Ngân chứ? Nó chuẩn bị mang theo đàn ngựa rời đi, cho nên tới từ biệt?” Dư Tiểu Thảo đặt bát cháo đang kề bên miệng xuống, dùng khăn tay Chu Tuấn Dương đưa qua lau miệng, lê giày da xuống dưới giường đất.
“Mặc áo khoác lông chồn vào, bên ngoài rất lạnh!” Chu Tuấn Dương không nhịn được dặn dò một câu, thấy tiểu nha đầu nghe lời tùy ý để Ngô Đồng quấn nàng kín mít, mới yên tâm thu hồi tầm mắt.
“Hừ hừ!” Tô nhiên dùng khăn lau khóe môi, lộ ra một ý cười hứng thú dạt dào, “Không nghĩ tới Dương Quận vương lạnh lùng tàn ác bạo ngược như sư tử, vậy mà lại có một mặt cẩn thận săn sóc như vậy. Sư tử cuồng nộ hóa thành mèo sư tử, thật khiến tạp gia mở rộng tầm mắt!”
Chu Tuấn Dương cười nhàn nhạt, cũng không cảm thấy cách làm của bản thân có gì không ổn, phản kích nói: “Luôn luôn cô độc một mình không thích qua lại thân mật với người khác như Tô tổng quản, khi làm việc cũng thay đổi không ít? Nói giống như chỉ có mỗi gia cưng chiều nha đầu kia vậy!”
Vốn dĩ thái độ Tô tổng quản đối với tiểu nha đầu khiến hắn rất khó chịu, từ sau khi Tiểu Thảo dệt cho y một chiếc áo lông màu trắng, Tô tổng quản lại càng cưng chiều tiểu nha đầu vô hạn hơn nữa. Chu Tuấn Dương ở một bên nhìn, cảm thấy y như đang coi Tiểu Thảo là con gái để cưng chiều!
Lão thái giám chết tiệt, bản thân không sinh được con gái liền tranh cướp tiểu nha đầu với hắn! Chu Tuấn Dương chửi thầm không thôi: Kiên quyết không thể! Nghĩ đến tương lai trên con đường cầu thân của mình lại có thêm một “Cha vợ” bi3n thái làm khó dễ, Chu Tuấn Dương liền hận không thể đóng gói gia hỏa này đưa về Kinh thành ngay!!
“Nha đầu Tiểu Thảo kia, khiến người ta thương yêu như vậy, ta không thương con bé còn thương ai?” Tô Nhiên cố ý để lộ ra áo lông vừa giữ ấm lại thoải mái bên trong... cho ngươi tức chết, tên quỷ hẹp hòi này!
Chỉ cần nghĩ đến khi Tiểu Thảo tặng áo lông cho y, vẻ mặt táo bón của Dương Quận vương lúc đó, trong lòng Tô Nhiên lại vui sướng vô cùng. Còn cố ý muốn xin tiểu nha đầu nguyên bộ bao tay, khăn quàng cổ. Có thể khiến tiểu tử thối kia khó chịu, y lại càng vui vẻ!
Tiểu Thảo không phải nói coi y như ca ca sao? Anh vợ làm khó dễ em vợ tương lai một chút cũng là chuyện hiển nhiên, không phải sao? Dẫu sao một tiểu cô nương khiến người người thương yêu như vậy, lại bị con sói hoang lớn này ngậm đi, dù là ai lòng dạ cũng sẽ không thuận, không phải sao? Dư gia không dám làm ra chuyện gây khó dễ cho con rể, Tô Nhiên y đương nhiên sẽ làm giúp!! Muốn thuận lợi lừa con gái người ta nuôi mười mấy năm đi, nào có dễ dàng như vậy?
Trong phòng hai nam nhân tuấn mỹ ngươi trừng ta, ta nhìn chằm chằm ngươi, tầm mắt va chạm kịch liệt trong không trung b ắn ra tia lửa dữ dội. Nếu một hủ nữ như Tiểu Thảo ở đây, không biết đã YY ra một màn đam mỹ gì nữa!
Dưới sự phiên dịch của Tiểu Bổ Thiên Thạch, từ chỗ con ngựa trắng Tiểu Thảo biết được có ngựa mẹ sắp sinh, bèn sai Nghênh Xuân đi mời Vương thú y qua. Tuy trong tay nàng có thần khí gian lận, nhưng cũng chỉ có thể giúp con ngựa giảm bớt ốm đau, chuyện đỡ đẻ cho ngựa, nàng thật sự không thể làm được.
Nàng mang theo hòm thuốc của mình, bò lên trên lưng con ngựa trắng, đi thẳng đến gian phòng ở bên cạnh trại nuôi ngựa kia. Trong đàn ngựa không có quá nhiều trường hợp sinh vào mùa đông, Tiểu Thảo có chút không yên tâm, cảm thấy bản thân ở một bên trông coi kĩ càng sẽ tốt hơn chút.
Tiểu Hoắc Toàn Phong thấy chủ nhân dù một ánh mắt cũng không cho nó, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người tên “Ăn trộm” kia, trong lòng vô cùng khó chịu, bộc phát chút tính khí nhỏ ở trong viện, cuối cùng được Ngô Đồng dùng hai viên đường trấn an lại.
Không được, nó không thể để tên ăn trộm kia bắt cóc chủ nhân đi được, nó cũng muốn có nhiều chút cảm giác tồn tại! Tiểu Hoắc Toàn Phong không màng rét lạnh, chạy chậm một đường bên ngoài trại nuôi ngựa. Cuối cùng cũng đuổi kịp lão thú y ở phía trước đang đi đến chuồng ngựa mới.
602: Mong Trở Lại
Ngựa con được sinh ra cũng coi như thuận lợi. Có lẽ do mấy ngày này ăn đồ ăn có chứa linh khí, trạng thái của ngựa mẹ rất tốt, sau khi Tiểu Thảo đến không lâu, ngựa mẹ đã tự mình thuận lợi sinh hạ một con ngựa con lông tóc cả người đều có màu đỏ đậm. Sau khi Vương thú y đi vào, kiểm tra thân thể cho ngựa mẹ và ngựa con, kết luận trạng thái hai mẹ con đều không tồi thì rời đi.
Hoắc Toàn Phong chen vào trong đám người, tò mò nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa xấu hoắc, ngay cả đứng cũng không vững kia, sau đó ghét bỏ quay đầu tránh ra. Chính vì nó lại sợ tình thương của chủ nhân đối với mình sẽ phải chia sẽ với gia hỏa xấu xí này, cho nên đành ngoan ngoãn ở một bên chờ, cứ như là hai bản với thường ngày. Ngay cả khi Tiểu Thảo cho ngựa con uống một giọt nước linh thạch, nó cũng không có đi giành ăn.
Ngựa con có huyết thống không tồi, ở trại nuôi ngựa suốt một mùa đông, có nước linh thạch giúp nó tạo nền tảng, tương lai tiểu gia hỏa nhất định không thua kém con ngựa Tuyết Ngân! Dư Tiểu Thảo nhìn ra trong đàn ngựa hoang, còn có mấy con ngựa mẹ đang mang thai, bèn đặc biệt sắp xếp một nhân viên chăn nuôi có kinh nghiệm tới chăm sóc những con ngựa mẹ và ngựa con tương lai sẽ sinh ra. Tất cả bọn chúng đều là hy vọng của trại nuôi ngựa! Nàng không tin, ngựa con từ nhỏ đã sinh ra rồi trưởng thành ở trong hoàn cảnh yên ổn thoải mái như trại nuôi ngựa, tương lai sẽ nỡ rời khỏi “Gia viên” của mình được?
Đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa cho đàn ngựa hoang, thời gian đã âm thầm tới gần tháng Chạp. Thừa dịp thời tiết tốt, Dư Tiểu Thảo mang theo mấy nha hoàn, lục tục thu thập hành lý, chuẩn bị lên đường về kinh.
Trong lúc đó, trại nuôi ngựa đã bắt được mấy tên gian tế chà trộn vào muốn hạ độc nguồn nước, sau khi trải qua thẩm vấn, xác nhận bọn họ đến từ bộ lạc Thổ Cáp Nhĩ1, là trò do người huynh đệ não tàn của Tiêu Vinh kia làm ra.
Lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là HelloKitty! Chu Tuấn Dương tức giận bừng bừng, xách theo mấy tên gian tế này, mang theo một đội binh tướng của Hỏa khí doanh, xông vào mọi nẻo đường, tập kích Thổ Cáp Nhĩ vào ban đêm, đốt cháy toàn bộ đồ tiếp tế cho mùa đông của bọn họ. Hơn nữa còn treo thật cao đầu của mấy tên gian tế lên trên cột cờ ngay cửa doanh trướng của bọn họ. Đối với những gia hỏa dã tâm bừng bừng như thế này, nhất định phải cho hắn một trưởng thật mạnh, nếu không hắn không thể nhớ kĩ!
Các dũng sĩ của bộ lạc Thổ Cáp Nhĩ lúc đó mới nhận ra những khẩu súng phun ra tia lửa kia có thể lấy đi sinh mệnh của bọn họ. Chờ sau khi thất bại thảm hại, bọn họ mới chân chính ý thức được bộ lạc bên ta và quân đội Đại Minh chênh lệch đến nhường nào. Người ta không động đến ngươi, không có nghĩa kiêng kỵ ngươi, mà là căn bản không đặt đám bọ chó nhỏ như bọn họ vào trong mắt.
Trong trời đông giá rét, những dân tộc du mục ở quan ngoại giống như bọn họ muốn có được một chút đồ ăn và một số đồ tiếp tế thiết yếu, thật khó càng thêm khó. Lương thảo dự trữ đã bị đốt cháy hơn phân nửa, đại biểu cho rất nhiều người của bộ lạc Thổ Cáp Nhĩ phải chịu đói hơn nửa mùa đông giá rét. Lại cộng thêm thủ lĩnh mới nhậm chức ngu ngốc bạo ngược, khiến cho quan tướng cấp thấp và bá tánh bộ lạc phía dưới có tâm lý mâu thuẫn, hết sức hoài niệm Đại vương Tiêu Vinh anh minh trước kia!
Tiêu Vinh dưỡng thương trong biệt viện ở ngoài trại nuôi ngựa, sớm đã mang theo hai tâm phúc trung thành và tận tâm, lén quay về bên trong bộ tộc, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đoạt lại đại quyền. Hắn ta thừa dịp tên đệ đệ ngu xuẩn kia của mình muốn lấy trứng chọi đá, cứng đối cứng với Hỏa khí doanh của Dương Quận vương, nhân cơ hội lúc nhóm thủ hạ binh tướng mâu thuẫn kịch liệt, bèn tập hợp một đội ngũ trung thành với mình, nhanh chóng bắt được bào đệ và đám quân sĩ phản đồ kia chỉ trong một lần, giành lại quyền nắm giữ Thổ Cáp Nhĩ trong tay.
Lúc này, trong bộ lạc đã gặp phải nguy cơ thiếu lương nghiêm trọng. Tiêu Vinh triệu tập các tướng lĩnh trong bộ tộc, công khai biểu đạt tâm ý muốn quy phục Đại Minh, vì các con dân tranh thủ hy vọng sống sót của mình. Mặc dù có một số tướng lĩnh phản đối, nhưng đại đa số người đều sôi nổi bỏ phiếu tán đồng sau khi nghe hắn ta bình tĩnh phân tích nguy cơ tồn vong của bộ tộc.
Tiêu Vinh biểu đạt thành ý quy phục của mình với Dương Quận vương. Chu Tuấn Dương cho người ra roi thúc ngựa truyền tin tức về trong kinh, Hoàng Thượng cũng nhanh chóng phái quan đàm phán đến, ký kết hiệp nghị cùng với Thổ Cáp Nhĩ. Thổ Cáp Nhĩ cúi đầu xưng thần với Đại Minh, mỗi năm đều phải tiến cống. Đại Minh cũng cho Thổ Cáp Nhĩ vay đủ số lương thực, hơn nữa giữa hai tộc người cũng mở ra chợ chung, tiến hành lui tới trao đổi thương mại hữu hảo...
Nhưng những chuyện này đều không thể ảnh hưởng tới tâm tình nôn nóng muốn về nhà của Tiểu Thảo. Năm nay, nàng nên trở về thôn Đông Sơn ăn Tết? Hay là đưa người nhà đến Kinh thành ăn Tết? Có chút rối rắm nhỏ, nàng vẫn muốn trở về sớm một chút, trưng cầu ý kiến của cha mẹ.
Trong nội tâm của Chu Tuấn Dương mỗi ngày đều ngóng trông tuyết rơi, bão tuyết cũng được, có thể chặn bọn họ ở quan ngoại không thể quay về mới tốt. Cứ như vậy, hắn có thể cùng tiểu nha đầu ăn Tết chỉ có hai người cùng nhau! Đương nhiên, nếu có thể đóng gói Tô tổng quản chướng mắt kia ném trở về, lại càng tốt!
Đáng tiếc, thời tiết lại không như hắn mong muốn. Từ sau khi bước vào tháng Mười một gần như đều là ngày nắng, hắn tìm đủ loại lý do kéo dài thời gian trở về, cũng không thể kéo đến một trận bão tuyết như hắn chờ đợi.
Người sáng suốt như Tô Nhiên đã sớm nhìn thấu quỷ kế của hắn. Cho dù Tô Nhiên cũng muốn cùng nha đầu Tiểu Thảo trải qua một cái Tết Âm Lịch vô cùng náo nhiệt, nhưng hắn lại không muốn để cho thằng nhãi con Chu Tuấn Dương kia được như ý. Trong lúc Chu Tuấn Dương còn muốn tiếp tục tìm cớ kéo chân Tiểu Thảo không cho nàng trở về, Tô Nhiên một câu đánh chết tâm tư của hắn: “Nếu Dương Quận vương thật sự bận đến không thể thoát thân, ta có thể đứng ra, hộ tống nha đầu Tiểu Thảo hồi kinh!”
Chu Tuấn Dương bị Tô Đại tổng quản làm cho tức chết: Lão thái giám này! Y tuyệt đối cố ý!! Cố ý không hòa hợp với hắn, cố ý hủy đi kế sách của hắn, cố ý xúi giục tiểu nha đầu tăng tốc hồi kinh! Càng khiến cho hắn tức giận hơn chính là, khi Tô tổng quản nói ra những lời này, tiểu nha đầu còn liên tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Nàng cứ như vậy muốn bỏ hắn lại, đi theo tên Tô Nhiên đẹp mã kia sao?
Rơi vào đường cùng, hạ tuần tháng Mười một, dưới sự thúc giục của Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương không thể không khởi hành hồi kinh. Hành lý khi trở về nhiều thêm mấy xe da lông trân quý. Đương nhiên, quý giá nhất vẫn là vài gốc dược liệu quý báu trong hòm thuốc của Tiểu Thảo!
Khi vừa bước vào tháng Chạp, Tiểu Thảo cuối cùng cũng về tới Kinh thành. Trong gió tuyết, vợ chồng Phòng Tử Trấn nhận được tin tức đã tới đây, ở lại trong Đình Thập Lí ở ngoại ô Kinh thành nghênh đón con gái trở về.
“Cha nuôi, mẹ nuôi! Trời lạnh như vậy, còn bắt các người phải ra khỏi kinh đón con!” Dư Tiểu Thảo xuống xe, liền nhào vào trong lòng ngực Phòng phu nhân. Lăn lộn ở bên ngoài gần hai tháng, càng đến gần Kinh thành, Tiểu Thảo càng hoài niệm hết thảy trong kinh, nhớ nhung người thân trong kinh. Cha nuôi mẹ nuôi tới đón nàng, khiến nàng vừa hạnh phúc vừa cảm động- nàng cũng có người nhớ mong!
Phòng phu nhân cẩn thận đánh giá con gái nuôi một vòng, thấy nàng da dẻ hồng hào, trên mặt còn giống như nhiều thêm chút thịt, nhéo tới xúc cảm càng thoải mái hơn. Đỡ tiểu nha đầu đứng thẳng, phát hiện trong khoảng thời gian này dường như nàng cao lên, đường cong thân thể cũng dần dần hiện ra, cả người như đóa hoa nở rộ, càng ngày càng kiều diễm.
Bà yên lòng, cười nói: “Cha nuôi con đó, mới vừa vào tháng Chạp đã không ngừng đi hỏi thăm ngày các con về; mấy ngày trước biết được trong hai ngày nay các con sẽ trở về từ chỗ Tĩnh vương, liền đứng ngồi không yên, mỗi ngày đều chạy đến bên này. Cho dù sáng sớm hôm nay tuyết rơi, cũng không ngăn cản được bước chân của ông ấy. Ta lặng lẽ tính toán, chắc là hôm nay các con sẽ về đến, cho nên cũng đi theo lại đây nhìn xem. Thật đúng là có thể chờ được con về, hai mẹ con ta còn không phải tâm linh tương thông sao?”
Dư Tiểu Thảo ôm cánh tay mẹ nuôi, lắc đi lắc lại, yêu kiều hỏi: “Chỉ có cha nuôi nhớ con thôi sao? Chẳng lẽ mẹ nuôi không nhớ thương con gái ư?”
“Làm sao không nhớ thương được chứ? Từ lúc con vừa rời khỏi Kinh thành, nàng ấy đã bắt đầu nhắc mãi bên tai ta: Thảo Nhi chỉ là một nữ hài tử, có thể thích ứng với cuộc sống ở quan ngoại không? Bây giờ Thảo Nhi đã đến trại nuôi ngựa ở quan ngoại chưa? Thảo Nhi có thể bị ngựa bắt nạt hay không? Khi nào Thảo Nhi mới trở về? Thảo nhi cũng nên trở lại rồi chứ? Sao lại đi lâu như vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ... Nói đến mỗi ngày ta đều đầu váng mắt hoa, ngay cả tiểu đệ đệ kia của con cũng học theo nhắc mãi khi nào tỷ tỷ mới trở lại!” Phòng Tử Trấn xoa xoa mái tóc đen bóng mềm mại của con gái, bắt chước dáng vẻ bất đắc dĩ, tố cáo vợ mình.
Chu Tuấn Dương canh giữ ở một bên, chờ một nhà ba người đoàn tụ xong, mới đi lên chào hỏi hai vị bố mẹ vợ tương lai này, cuối cùng lại đổi lấy một ánh mắt không thích, xem thường của Phòng tướng quân- đều tại hắn, lôi con gái đến nơi xa xôi như quan ngoại, đi giúp hắn xây trại nuôi ngựa gì đó. Một nữ hài tử, phải ở trong hoàn cảnh ác liệt như quan ngoại, giúp hắn xử lý trại nuôi ngựa, vừa nghĩ cũng đã thấy mệt!!
Phòng Tử Trấn trực tiếp làm lơ người làm Quận vương như Chu Tuấn Dương, nhiệt tình tiếp đón Tô tổng quản, hơn nữa còn cảm tạ y đã chăm sóc giúp con gái ngoan của bọn họ. Chu Tuấn Dương: Rõ ràng là gia chăm sóc tiểu nha đầu, có được không, có chuyện gì liên quan đến tên thái giám chết bầm kia?
“Muốn ôn chuyện, trở lại trong kinh rồi nói cũng muộn. Ở đây vừa gió lại vừa tuyết, đừng để khuê nữ nhà ta lạnh ốm mất!” Phòng phu nhân lôi kéo tay Tiểu Thảo, lên xe ngựa của nàng. Sau khi vào xe ngựa, thấy bên trong rất rộng rãi, hơn nữa còn được trang bị tương đối đầy đủ, trải thảm da lông, còn có đệm gối dựa ngồi cũng thoải mái. Lại thêm có chậu than ở góc xe ngựa khiến cho bên trong vô cùng ấm áp dễ chịu, lúc này Phòng phu nhân mới yên tâm.
Tiểu Thảo rúc vào bên người mẹ nuôi, hai mẹ con ríu rít kể chuyện. Phòng phu nhân nói cho nàng một tin tức tốt: “Cha mẹ con biết con nhận công việc đi quan ngoại, đoán chắc phải vào tháng chạp mới có thể trở về. Bọn họ không đành lòng con ngựa xe mệt nhọc, còn phải chạy về Đường Cổ bên kia, cho nên đã quyết định hạ tuần tháng Chạp sẽ mang theo cả nhà tới Kinh thành.”
“Cha mẹ con muốn tới Kinh thành ăn Tết ư?! Vậy công việc làm ăn bên Đường Cổ phải làm sao bây giờ?” Trong thôn trang ở Đường Cổ có hơn một nghìn mẫu lều lớn rau củ. Ngày thường, đều do cha và đại ca quản lý, bọn họ có thể rời khỏi sao?
Phòng phu nhân vỗ vỗ tay con gái, nói: “Quản sự thôn trang làm cái gì để ăn không biết? Đất đai, lều lớn nhiều như vậy, nếu đều tự tay chủ nhà làm lấy, còn phải thuê quản sự làm cái gì? Con đó, tuổi còn nhỏ, nhưng lại thích nhọc lòng. Lều lớn rau củ của nhà con cũng không phải trồng năm đầu tiên ở Đường Cổ, thôn trang nhiều người có kinh nghiệm như vậy, cha mẹ con chỉ rời khỏi hơn một tháng, có thể xảy ra cái gì được chứ?”
“Cũng đúng! Phụ trách rau củ trong lều lớn đều là Đinh quản sự, nhìn thì trẻ tuổi nhưng lại rất có năng lực! Giờ cũng đúng lúc nên khảo nghiệm y, nếu không được, vẫn nên thay quản sự mới sớm một chút, không thể để cha con và đại ca phải mệt muốn chết!” Dư Tiểu Thảo dùng sức vỗ vỗ đầu nhỏ của mình.
Phòng phu nhân chỉ chỉ trán nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Đã chạy nhiều ngày như vậy, hẳn rất mệt mỏi đúng không? Dựa vào trên người ta ngủ một lát, đợi tới nơi ta gọi con! Trở về phủ Tướng quân với mẹ trước, tiểu đệ con đã sớm la hét nói nhớ tỷ tỷ. Con còn không trở lại, nó sắp muốn đại náo thiên cung rồi!” “Tiểu đệ” trong miệng bà đương nhiên chính là con ruột bà tự mình sinh ra, năm nay chỉ mới hơn ba tuổi- bạn nhỏ Phòng Hạo Lân.