Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 642.6 - Chương 642.643

642: Chuyện Vui Liên Tiếp


"Bớt đi! Huynh tưởng ta dễ gạt thế à! Khách của Dược thiện phường chúng ta hoàn toàn chẳng có chút xung đột nào với việc làm ăn của Trân Tu lâu cả.

Người đến Dược thiện phường đều có vấn đề về sức khỏe, muốn điều dưỡng.

Chứ có ai nhà giàu như vậy, chỉ vì h@m muốn ăn uống mà hở tí là tiêu một trăm lượng bạc cho một món ăn? Cho nên, người muốn đến Dược thiện phường ăn cơm và tổ chức tiệc đã ít lại càng ít! Hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc buôn bán của Trân Tu lâu cả, được chứ?” Dư Tiểu Thảo nói có lý có tình, không cho Chu Tam thiếu ăn vạ.Chu Tam thiếu muốn dùng kế ăn vạ moi mấy công thức nấu ăn mới từ chỗ nàng.

Với quan hệ của hắn và nàng, không cần phải vòng vo, nói thẳng ra là được.

Tiểu Thảo cũng rất rộng rãi đưa cho hắn mấy công thức nấu ăn mới.

Dù sao thì bây giờ nàng cũng là cổ đông của Trân Tu lâu, lấy công thức nấu ăn nhập cổ, tiền hoa hồng hàng năm cũng không ít!Việc làm ăn của Dược thiện phường càng lúc càng thịnh, dù là bán trong tiệm hay giao hàng đều là cung không đủ cầu.

Những lão tướng và lão thần từng đi theo Thái thượng hoàng chinh chiến, trên người ai mà không có vết thương cũ chưa khỏi hắn? Trước đây để đại phu khám, không nói thuốc rõ đẳng và khó uống, hiệu quả còn kém, không trị được tận gốc.Từ sau khi Dược thiện phường Dư Ký khai trương, nhóm con cháu lúc đầu ôm tâm tư muốn người lớn trong nhà nếm thử dược thiện thấy cơ thể của ông nội, cha càng ngày càng khỏe mạnh, dù là bệnh cũ cứ đến mùa đông là tái phát nay cũng không thấy đâu thì rất vui mừng, đồng thời cũng giúp Dược thiện phường tuyên truyền miễn phí.Một truyền mười, mười truyền trăm.

Thời đại này vấn rất trọng chữ hiếu, chỉ cần là nhà có điều kiện sẽ không ngại chi số tiền lớn ra đặt thuốc điều dưỡng thân thể cho trưởng bối trong nhà.

Phụ nữ ở thời đại này ít nhiều đều sẽ mắc phải một ít bệnh hậu sản, hoặc là vấn đề về kinh nguyệt này nọ.

Vì thế mà dược thiện điều dưỡng thể chất cho phụ nữ cũng là cung không đủ cầu.Sau năm mới, để đáp ứng yêu cầu của nhiều khách hàng, dịch vụ của Dược thiện phường lại mở rộng.

Chỉ tính việc giao hàng thôi đã thu được nhiều hơn việc bán trong lâu rồi.


Số nhân lực dự trữ Tiểu Thảo chuẩn bị ban đầu bây giờ đều đưa ra dùng hết, thậm chí còn thiếu.

Dương Liễu lại bắt đầu huấn luyện thêm một nhóm dược thiện sư.Vì tiền lương liên kết với số lượng và chất lượng dược thiện, tuy nhóm dược thiện sư khá mệt nhưng nghĩ đến lúc phát lương, ai nấy đều vui vẻ ra mặt.

Nhiều nhất thì một tháng có thể nhận được gần tám lượng bạc, khắp Kinh thành không thể tìm thấy nơi nào trả lương cao hơn giá này được.

Nghe nói ngày cả đầu bếp trưởng Vương mập đã làm việc cho Trân Tu lâu gần mười năm cũng chỉ kiếm được năm trăm lượng một tháng.Nhóm dược thiện sư của Dược thiện phường tính tới tính lui, mới làm việc được nửa năm mà đãi ngộ đã cao như vậy, tinh thần nhiệt tình với công việc của bọn họ càng lên cao, cố gắng biểu hiện thật tốt trước mặt Dương Liễu, sợ bản thân cố gắng không đủ sẽ bị sa thải.Việc làm ăn sôi động như vậy đương nhiên sẽ khiến nhiều người đỏ mắt.

Nhưng mà dù bọn họ có đỏ mắt cũng chỉ dám nói nhỏ sau lưng mà thôi.

Hậu đài của “Dư Ký” quá mạnh, không phải ai cũng có thể đắc tội.

Không nói chủ nhân của Dư Ký là Quận chúa được Hoàng thượng sắc phong, chỉ nói thân phận vợ tương lai của Dương Quận vương thôi, dù là kẻ ăn chơi nào có bối cảnh gia đình cao đến đâu cũng không dám trêu chọc nàng, rất sợ Dương Quận vương trở về sẽ tìm bọn họ tính sổ!Không nói ngọn núi lớn Dương Quận vương, chỉ nói đến Thái thượng hoàng vẫn thường đến ăn ké một hũ “Phật nhảy tưởng”, bao hẳn một nhã gian riêng.

Đoan vương thì coi Dược thiện phường như nhà bếp nhà mình, luôn cải trang ra ngoài, đến Dược thiện phường ăn bữa ngon với Hoàng thượng và Hoàng hậu....!Mấy người này đều là nhân vật tai to mặt lớn, giậm chân một cái cũng đủ khiến giang sơn Đại Minh rung lên.

Có bọn họ làm chỗ dựa, dù người khác có ghen tị đến đâu cũng không dám giở trò.Dư Tiểu Thảo thật sự cảm nhận được cảm giác “Đếm tiền đến mỏi tay”.

Ở Kinh thành, nàng là một tiểu phú bà, nói là giàu nhất thì không dám khẳng định nhưng nếu có một bảng danh sách người giàu, nàng nhất định đứng một trong mười vị trí đầu.

Những phú hào khác ít nhiều đều mượn sức này nọ làm nên, mà nàng dựa vào chính sức lực của bản thân sáng tạo ra thần thoại kinh doanh trong Kinh thành.

Danh tiếng của Dư Tiểu Thảo lan xa, đại danh của nàng dù là trẻ nít năm tuổi hay ông già tám mươi đều biết.Cứ như vậy, lại một năm trôi qua.


Tình hình chiến sự ở Tây Bắc đã đến hồi kết, các bộ tộc Tây Cương đã bị Dương Quận vương thống lĩnh quân đội Đại Minh truy đuổi đến tận biên giới Ca-dắc-xtan, mà bọn chúng cũng không có năng lực tái chiến với Đại Minh lần nữa.

Tương lai ít nhất ba mươi năm tới biên cương Tây Bắc sẽ không có thêm trận chiến lớn nào.Chiến tranh sắp kết thúc, khoảng cách Dương Quận vương được về nhà đã không còn xa.

Trong một năm này, Dư gia có chuyện vui liên tiếp.

Đầu tiên là con trai út của Dư gia đoạt giải nhất trong kỳ thi Hương, nhận được danh hiệu Giải Nguyên.

Thiếu niên gần mười lăm tuổi này đã trở thành cử nhân đầu tiên trong lịch sử thôn Đông Sơn.

Đây không chỉ là chuyện vui của Dư gia mà cũng là chuyện vui của cả thôn.Sau đó là hôn sự của anh trai Tiểu Thảo.

Mùa xuân Dư Hàng mười chín tuổi thành thân với Lưu Tuệ Phương đã đính hôn từ nhiều năm về trước.

Hôn sự tổ chức ở tổ trạch Dư gia ở thôn Đông Sơn.

Đây là chuyện vui của lứa trẻ đầu tiên trong Dư gia nên tổ chức rất long trọng.

Tất cả quan viên lớn nhỏ, sĩ thân, hào thương và khách hàng có quan hệ làm ăn với Dư gia đều đến chúc mừng.Trong Kinh thành, ngay cả thế tử phủ Tĩnh vương cũng đến Đường Cổ thêm mặt mũi cho thông gia tương lai.

Còn có rất nhiều người quan hệ tốt với Tiểu Thảo đều sai người đến tặng lễ vật quý giá chúc mừng hôn lễ của chủ nhân tương lai Dư gia.Tiệc cưới tổ chức ở Trân Tu lâu Đường Cổ.

Bây giờ Trân Tu lâu độc quyền buôn bán ở Đường Cổ, quy mô mở rộng không ít.

Dư gia có rất nhiều khách đến nhưng vẫn có thể chứa được.Hôn lễ của Dư Hàng đã dẫn đến chấn động không nhỏ ở Đường Cổ, không còn kẻ nào nhìn ra Dư gia xuất thân “Chân đất” nữa.

Dù mà mạng lưới quan hệ hay tài lực, vật lực của Dư gia đều có vị trí nhất định ở Đường Cổ.

Không ít người vốn coi thường Dư gia, cho rằng bọn họ chỉ là nhà giàu mới nổi dần dần đều cố gắng lấy lòng Dư gia, coi nhà họ là đối tượng đáng để kết bạn.Thân thích của Dư gia cũng đã đến thôn Đông Sơn từ sớm, giúp Dư gia chuẩn bị hôn sự cho Dư Hàng.

Sức khỏe của ông bà ngoại Dư Tiểu Thảo có đồ ăn dưỡng sinh mà nàng gửi đến nên tuy đã bảy mươi còn khỏe hơn cả nhiều người năm mươi trong thôn.

Không có bệnh tật, có thể đi liền mạch từ nhà đến thôn Đông Sơn mà không cần nghỉ ngơi.Ba anh em Liễu gia lui tới phủ thành và các châu huyện xung quanh, vận chuyển rau củ cho các cửa hàng.

Rau củ trưởng thành sớm vào đầu mùa xuân, dưa hấu, dưa bở cuối xuân đầu hạ, các loại hoa quả mùa thu, rau quả trái mùa vào mùa đông...!Một năm bốn mùa ít khi có thời gian rảnh rỗi.Ban đầu cậu cả của Liễu gia lo việc vận chuyển, cậu hai ở nhà trồng trọt thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ một chuyến, cậu ba làm việc ở bến cảng.

Sau đó cậu cả làm việc kiếm được không ít tiền lời, dần dần không xử lý hết công việc, cậu hai vừa nhìn hóa đơn mua bán hàng hóa thì thấy việc này thu được nhiều tiền hơn hắn ta ở nhà trồng trọt nên chạy theo giúp đỡ mấy lần, phát hiện ra một tuyến đường mới, từ đó cũng dẫn theo mấy chiếc xe ngựa cùng làm với anh cả.Sau này bến tàu xây xong, cậu ba chỉ có thể nhận một vài công việc lẻ tẻ vụn vặt, thành ra kiếm được ít tiền nhất.

Cậu cả bèn mời hắn làm chung, lui tới phủ thành và các châu huyện xung quanh.

Thật ra việc làm của bọn họ không khác nào bán sỉ lẻ rau củ ở thời hiện đại.Rau quả và rau củ trái mùa của Dư gia vừa sạch vừa ngon, đương nhiên trở thành hàng hóa khiến người khác tranh cướp! Không phải ai muốn mua cũng có thể mua! Ba anh em Liễu gia không chịu hạn chế về việc lấy hàng bán nên rất nhiều cửa hàng rau củ ở phủ thành và châu huyện xung quanh đều đồng ý nhập hàng từ chỗ bọn họ.

Tuy rằng lấy hàng phải trả thêm hai phần lộ phí so với mua trực tiếp từ Dư gia nhưng vẫn có lời.Đại cô của Tiểu Thảo vì muốn tham gia hôn lễ của cháu trai mà giao phó toàn bộ các cửa hàng đồ kho và dưa muối cho chưởng quầy, trở về thôn Đông Sơn giúp đỡ từ sớm.

Tuy rằng tiệm đồ kho vẫn để tên là “ Dư Ký” nhưng bây giờ nó đã trở thành sản nghiệp của đại cô.


Tiệm đồ kho và cửa hàng dưa muối làm ăn quá tốt, lại mở thêm mấy chi nhánh ở phủ thành, làm ăn rất phát đạt.Ngày tổ chức hôn lễ còn xuất hiện một người thân mà ai cũng không ngờ đến, chú Dư Ba của Dư Hàng.

Từ sau khi dọn đến phủ thành sinh sống, Dư Ba đã thay đổi tính tình, cố gắng học hành ba năm cuối cùng cũng thi đỗ tú tài như ý nguyện.

Trương thị dựa vào việc bán sỉ đồ kho của tiệm đồ kho Dư Ký, nuôi sống cả gia đình.

Hơn nữa còn có tiền dư mua mười mẫu đất ở ngoại thành, cho nông dân thuê.Dư Ba biết rõ khả năng của bản thân, thi đỗ tú tài đã là cực hạn, không thi nổi cử nhân nên mở một lớp học nho nhỏ ở thành Nam, dạy đám trẻ con học vỡ lòng kiếm ít thu nhập.Dư Ba và Trương thị đã lâu không xuất hiện trước mặt Dư gia.

Lúc này, hắn ta mang lễ vật đến tham gia hôn lễ của Dư Hàng khiến người Dư gia rất kinh ngạc, hơn nữa cũng rất nhiệt tình chiêu đãi hắn ta.

Tuy ban đầu đúng là Dư Ba có hơi ích kỷ nhưng cũng chẳng làm gì có hại đến Dư gia.

Cái sai lớn nhất của hắn ta là có người mẹ như Trương thị.

Hôn sự của Dư Hàng vừa kết thúc không bao lâu thì Trang Tiểu Mạc mang sính lễ đến, trịnh trọng xin cưới thanh mai trúc mã Dư Tiểu Liên.Hôn sự của hai người tổ chức vào đầu mùa đông.

Lúc này Trang Tiểu Mạc không còn bán rau củ và hoa quả trong lều lớn nữa mà làm việc cung cấp hải sản cho các tửu lầu trong Kinh thành.Ban đầu vì sức tiêu thụ chóng mắt của món “Phật nhảy tường” ở “Dược thiện phường Dư Ký” nên cần nhập rất nhiều hải sản, tìm người khác cũng là tìm, không bằng giao việc này cho con rể tương lai Trang Tiểu Mạc.Trang Tiểu Mạc làm ăn mấy năm ở Đường Cổ cũng quen biết không ít người, có được được mạng lưới quan hệ nhất định.

Hơn nữa trước đây khi xuống biển bắt hải sản đã quen được mấy người bạn kiếm ăn nhờ biển nên đường đi không quá khó khăn.

Thế nên hắn nhập mua hải sản đều là loại ngon và tươi nhất trên thị truong.Chu Tam thiếu vô tình biết được chuyện này thì cũng giao việc cung cấp hải sản cho Trân Tu lâu cho hắn.

Cứ như vậy, việc buôn bán hải sản của Trang Tiểu Mạc dần dần nổi lên, rất nhiều tửu lâu trong Kinh thành đều liên hệ hắn, đồng ý hợp tác với hắn.

Chỉ trong một năm rưỡi, Trang Tiểu Mạc mới hơn hai mươi đã trở thành thương nhân cung cấp hải sản lớn nhất Kinh thành..

643: Chiến Thắng Trở Về


Vì mối quan hệ của hắn và Dư gia nên dù là ở Đường Cổ hay Kinh thành đều không có người dám quấy rối hắn. Việc làm ăn thuận buồm xuôi gió, hơn nữa hắn còn nắm giữ kỹ thuật chế băng của Dư gia nên không cần lo về độ tươi mới của hải sản. Các tửu lâu lớn trong Kinh thành đồng ý làm ăn lâu dài với hắn. Ngoài hải sản tươi ngon ra Trang Tiểu Mạc còn mở cửa hàng hải sản khô ở Kinh thành, làm ăn cũng không tệ.

Lại thêm một năm qua đi, Trang Tiểu Mạc kiếm được thêm không ít tiền. Hắn dùng bạc kiếm được mua một căn viện nhỏ ở Kinh thành, tương lai sau khi thành thân, Tiểu Liên muốn đến Kinh thành ở thì sẽ ở đây, nếu nhớ nhà thì về Đường Cổ. Lúc hắn chỉ có hai bàn tay trắng, Dư thúc và Tiểu Liên không hề chê bai hắn. Mấy năm này vợ chồng bọn họ cũng coi hắn như con ruột, giúp đỡ hắn rất nhiều, ngay cả việc làm ăn cũng do Tiểu Thảo muội muội sắp xếp giúp. Có thể nói, không có Dư gia sẽ không có Trang Tiểu Mạc ngày hôm nay!

Trang Tiểu Mạc luôn nhớ kĩ ân tình này, sau khi cưới còn đối xử tốt với Tiểu Liên gấp đôi. Cả đời hai người chưa từng cãi nhau, khi hai người ý kiến trái chiều, Trang Tiểu Mạc luôn suy xét ý kiến của Tiểu Liên trước. Dù sau này hắn lũng đoạn thị trường hải sản ở Kinh thành, trở thành thương nhân giàu có có tầm ảnh hưởng lớn, hắn cũng không thay đổi.

Khi đó, chị em Dư gia luôn được các cô gái trong Kinh thành hâm mộ. Một người gả cho vương gia quyền thế, một người gả cho phú thương nổi danh, mà hai người này đều rất chung tình, cưng chiều vợ mình, dù là tình cảm hay hành động đều là một kiếp người chỉ yêu một người. Nhưng đây cũng là chuyện sau này..

Chuyện vui liên tục đến với Dư gia, việc bán hạt giống cũng càng lúc càng phát triển. Hạt giống lúa mì cho sản lượng cao đã được trồng phổ biển ở phía Bắc, dần dần phát triển về phía Hoa Trung, càng ngày càng có nhiều người phụ thuộc vào nông trường gây giống của Dư gia. Trong nông trường của Dư gia, dù là hạt giống ngô, khoai tây hay lúa mì vụ Đông đều không lo không có chỗ bán, luôn là cung không đủ cầu.

Mỗi khi đến vụ Hè Thu và vụ Thu, trước nông trường sẽ có rất nhiều thương nhân mua hạt giống đến đứng xếp hàng trắng đêm, rất sợ không mua được đủ hạt giống. Phải biết rằng toàn phía Bắc chỉ mua hạt giống từ nông trường Dư gia và căn cứ gây giống của hoàng gia.

Chỉ cần hạt giống tốt vừa vào kho là lập tức bị giành mau hết, có bao nhiêu bán bấy nhiêu. Cho dù triều đình ra lệnh bán bình ổn giá thì thương nhân bán hạt giống vẫn nhận được tiền lời nhất định. Cơ hội kiếm tiền đương nhiên phải biết nắm bắt, khổ cực một chút tính là gì?

Cuộc sống của Dư gia cũng như việc làm ăn của Tiểu Thảo ngày một tốt hơn. Nhưng mà con số càng ngày càng cao trong sổ sách cũng không thể ngăn được nổi nhớ của nàng dành cho ai kia.

Đã gần hai năm từ khi Chu Tuấn Dương rời Kinh thành đi đánh giặc. Tuy hai năm này hai người vẫn thường gửi thư cho nhau nhưng dù sao cũng bị chia cách bởi địa lý. Từ khi hắn xuất hiện trong cuộc đời Tiểu Thảo đến nay chưa có khi nào hắn rời xa nàng lâu như vậy. Nàng đã quen với việc có hắn ở bên cạnh bầu bạn, được hắn ân cần chăm sóc, được hắn cưng chiều. Dù nàng có bận rộn đến đâu cũng không lấp đầy được sự trống rỗng trong lòng, giống như nó mãi mãi sẽ không đầy khiến nàng hoảng hốt.

Hơn một năm này Tiểu Thảo cố gắng dùng sự bận rộn làm tê liệt bản thân, nàng vốn có thể không cần làm chưởng quỹ của căn cứ gây giống ở hoàng gia nhưng ngày nào nàng cũng chạy đến đó, thỉnh thoảng đóng góp vài đề xuất có hiệu quả. Chuyện này làm mấy quan viên và quản sự phụ trách quản lý căn cứ gây giống tưởng rằng mình nhàn rỗi quá nên hiệu suất công việc giảm. Vì đuổi kịp tốc độ của Dư đại nhân mà từ quan viên trong căn cứ đến các tá điền càng thêm cần cù chịu khó, đến mùa thu hoạch sản lượng lại tăng lên, đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.

Bởi vì sản lượng lúa mì vụ Đông năm sau cao hơn năm trước nên nếu đất phì nhiêu, cày sâu cuốc bẫm thì sản lượng 300 – 350 cân hoàn toàn không phải vấn đề khó. So với sản lượng 100 cân trước đây thì sản lượng hiện tại đã tăng gấp hai, gấp ba rồi. Việc gây giống thành công giống lúa mì vụ Đông cho sản lượng cao đã tạo phúc cho dân chúng Hoa Trung và Hoa Bắc có thể sống cuộc sống không lo thiếu cơm ăn.


Cứ như vậy, quan viên phía Nam đứng ngồi không yên bèn viết một lá thư xin Hoàng thượng phái Dư đại nhân đến phía Nam khảo sát, hơn nữa giúp đỡ bọn họ nâng cao sản lượng của lúa nước.

Nếu như Chu Tuấn Dương ở đây, Tiểu Thảo sẽ đồng ý ngay, coi như triều đình trả phí cho nàng đến phía Nam du lịch một chuyến. Nếu người nào đó rảnh rỗi còn có thể đi cùng nàng, sắp xếp ổn thỏa cả chuyến đi, nàng không cần bận tâm gì hết, chỉ cần vui vẻ tận hưởng là được.

Nhưng mà sau khi Chu Tuấn Dương rời đi, những buổi tụ tập của đám bạn thân nàng cũng không có tâm trạng tham gia, chứ đừng nói đến việc đến phía Nam xa xôi. Nhưng mà Hoàng thượng cũng gọi nàng vào cung bàn bạc chuyện hạt giống lúa nước cho sản lượng cao, dù sao thì cũng không thể không nể mặt.

Vì vậy mà nàng trồng thử mười mẫu lúa nước ở nơi gần nguồn nước trong căn cứ gây giống. Lúc chọn hạt giống nàng cố ý để nhóm tá điền chọn những hạt gạo to tròn chắc mẩy, lúc cày đất cũng là cày sâu cuốc bẫm, sau khi gieo hạt xong còn dùng giấy bóng bao quanh ruộng.

Lớp giấy bóng này có tác dụng giữ nước, giữ đất, giữ phân bón và giữ nhiệt độ cho nước trong ruộng. Đương nhiên, lúc ươm mầm không thể quên cho thêm nước linh thạch đã pha loãng, đảm bảo hạt giống khỏe mạnh, chống sâu bệnh và cho sản lượng cao.

Đến cả nước trong ruộng nàng cũng động tay động chân. Nhiều quan viên trong triều đình cũng đang nhìn chằm chằm chỗ ruộng thí nghiệm này, Hoàng thượng cũng khá coi trọng lần thử nghiệm này. Nhưng mà Tiểu Thảo cũng biết không thể buff quá liều nên lúc động tay động chân cũng biết khống chế ở mức phù hợp.

Cho dù là vậy thì vụ thu hoạch Hè Thu năm nay, sản lượng lúa nước trong ruộng thí nghiệm cũng đạt đến hai trăm năm mươi cân. Ruộng màu mỡ nhất ở phía Nam được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận sản lượng cao nhất cũng chỉ hơn một trăm năm mươi cân. Nói như vậy thì sản lượng hai trăm năm mươi cân đúng là đất trong ruộng quá tốt.

Con số này vừa tung ra Dư Tiểu Thảo và căn cứ gây giống của hoàng gia lại danh tiếng vang xa. Quan viên phía Nam cũng kích động rơi nước mắt. Phải biết hai năm này các quan viên phía Bắc liên tiếp truyền đến tin vui, số liệu thông báo ra ngoài khiến các quan viên phía Nam hít khói. Rất nhiều người dân vốn không coi phía Bắc ra gì, nay lại coi nó như cái nôi cơm no áo ấm, có nhiều người còn chấp nhận rời xa quê hương đến phía Bắc kiếm sống... Các quan viên phía Nam thấy vậy trong lòng có thể thoải mái sao?

Nhưng mà ai bảo phía Bắc có người làm ruộng giỏi, không những trồng được cây ngô cho sản lượng cao mà con cải tạo được hạt giống lúa khiến con dân phía Bắc được ăn no. Lúc viết thư gửi Hoàng thượng các quan viên phía Nam cũng ôm ấp thử vận may. Dù sao phía Bắc nhiều ruộng khô, Dư đại nhân giỏi đến đâu cũng chưa chắc tinh thông việc trồng lúa nước.

Cũng may bọn họ chỉ làm thí nghiệm chứ không đất lành Giang Nam sẽ bị phía Bắc đè đến mãi mãi không thể trở mình! Trước đây quan viên phía Nam hâm mộ quan viên phía Bắc bao nhiêu thì nay bọn họ cảm kích Kim An Quận chúa bấy nhiêu, chỉ thiếu không coi nàng như Bồ tát sống! Năm thứ nhất thử gieo trồng lúa nước mà sản lượng đã tăng gấp đôi! Dựa vào kinh nghiệm trồng lúa mì vụ Đông, sang năm sản lượng sẽ còn cao hơn, Giang Nam được cứu rồi, con dân Giang Nam được ban phúc rồi!!


Danh tiếng của Dư Tiểu Thảo lại đứng ở một nấc thang mới trong triều đình. Rất nhiều đại thần già trước đây coi thường nàng, nay bị vả rát mặt. Tuy vậy trong lòng bọn họ cũng thầm nói có phải nha đầu nhà quê này được ông trời ưu ái quá hay không? Không những có thiên phú làm ruộng mà chuyện làm ăn cũng rất giỏi!

Bây giờ, củ khoai nóng bỏng tay trong triều đình chính là nàng! Nàng được ưu ái, vì ruộng thí nghiệm được mùa nên Hoàng thượng đã thưởng cho nàng không ít thứ tốt. Trong kho Dư gia, chỉ tính đồ được ban thưởng đã chiếm hơn nửa! Hơn nữa sản nghiệp nhà họ cũng có quan hệ mật thiết với cuộc sống của bọn họ. Người như vậy, người khác nịnh bợ còn không kịp, sao có thể có mắt không tròng gây chuyện với nàng chứ?

Một năm này dù là chuyện công của triều đình hay chuyện làm ăn của Tiểu Thảo đều xuôi chèo mát mái, nhưng nàng càng ngày càng ít cười. Người nàng ngày đêm nhớ mong không ở bên cạnh nàng. Ban ngày nàng cật lực làm việc, không để cho bản thân rảnh rỗi một giây phút nào.

Nhưng mà sức khỏe của con người có hạn, thân thể sẽ mệt mỏi, khi ở một mình, trong đầu nàng đều nghĩ đến tên đáng giận nào đó. Cảm giác nhớ nhung mà không thể làm gì này khiến nàng muốn bật khóc. Hai đời người mà Tiểu Thảo chưa bao giờ biết, hóa ra nhớ một người sẽ là cảm giác buồn bã không thôi, luôn quẩn quanh ở đáy lòng này.

Ngay lúc Tiểu Thảo gan to nghĩ ra ý tưởng, muốn đảm nhiệm chức quan viên vận chuyển lương thảo, lặn lội đường sá xa xôi đến Tây Bắc thăm người yêu thì bên đó truyền đến tin tức Trấn Tây tướng quân chiến thắng trở về.

Lúc Tiểu Thảo nghe thấy tin này, nàng lập tức cảm thấy xiềng xích giam hãm nàng đã đứt vỡ. Vừa nghĩ đến việc chỉ một đoạn thời gian nữa thôi là có thể gặp được nam nhân trung khuyển yêu nghiệt của mình, tâm trạng nàng lập tức như trời thu quang đãng sáng sủa, tất cả sương mù quấn quýt trong lòng đều bị đánh tan. Những vấn vương, đau khổ, cảm xúc bị thương kia hoàn toàn bị ném xa tận chín tầng mây. Nụ cười tươi như hoa đã lâu không thấy nay lại xuất hiện.

Đại quân Bình Tây còn chưa vào thành bóng người khiến Tiểu Thảo ngày đêm nhớ mong đã xuất hiện trong sân Dư phủ. Thấy bóng người quen thuộc, Tiểu Thảo vứt hết những rụt rè và thẹn thùng của con gái, nàng giống như thiêu thân lao vào lửa, chạy nhanh về phía Chu Tuấn Dương...

Có lẽ là do nàng chạy quá gấp và tâm trạng quá kích động nên trong lúc chạy nàng vô tình giẫm vào quần mình, thảm thương ngã nhào xuống đất.

Ngay lúc khuôn mặt nhỏ nhắn sắp tiếp đất mẹ thì một đôi tay khỏe khoắn xách nàng lên như xách gà. Tiểu Thảo đang vui mừng vì không phải hôn đất mẹ thì lại bị ấn vào một lồ ng ngực cứng như tường đồng vách sắt, cơ ngực cứng rắn suýt khiến nàng khóc vì đau. Mũi rất đau, nếu không phải mũi nàng thẳng nhất định sẽ bị hỏng mất! Tiểu Thảo đang lúc kích động vẫn còn nghĩ được chuyện này.

“Cẩn thận nào! Sao lớn thêm một tuổi mà vẫn bất cẩn như vậy?” Giọng nói từng xuất hiện trong mơ vẫn ưu nhã động lòng người như tiếng đàn cello, dễ dàng đi vào lòng người khác.

“Oa!” Tiểu Thảo đột nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, ôm cái eo rắn chắc của người trước mặt, chôn mặt vào trong ngực hắn khóc lớn. Chỉ trong chốc lát nước mắt đã ướt đẫm vạt áo hắn.

Bình Luận (0)
Comment