Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 656.7 - Chương 656.657

656: Giận Dỗi


"H a ha ha, chờ câu này của con thôi đấy!!” Triệu Bộ Phàm càng cười vui vẻ hơn.

Triệu bá mẫu trừng mắt nhìn ông, cười nói: “Chàng thì hay rồi lại không coi mình là người ngoài.

Chàng biết một vò ‘Kiếm nam xuân, “Cổ tỉnh cống giá bao nhiêu không? Ít cũng mấy trăm lượng! Chàng làm bá bá mà còn không biết xấu hổ chiếm lợi của Tiểu Thảo?”“Triệu bá mẫu, người đừng khách khí thế! Con là vãn bối, biểu bá bá nhà mình mấy vò rượu, có gì chiếm lợi chứ? Không lẽ, người vừa nói không coi con như người ngoài chỉ là lời nói khách sáo thôi sao?” Dư Tiểu Thảo nũng nịu nắm tay Triệu bá mẫu, không đồng ý lời bà ấy nói.“Nha đầu Tiểu Thảo nói đúng, ta cũng không phải người ngoài!” Triệu Bộ Phàm cười híp cả mắt.Tiểu Thảo và Triệu bá mẫu tán gẫu chuyện nhà cửa, Triệu lão tướng quân ở bên cạnh cưới híp mắt thưởng trà, Triệu Bộ Phàm thì thỉnh thoảng nói mấy câu với sư huynh Phòng Tử Trấn.Nói chuyện một lát thì nói đến Triệu Hàm.

Tiểu Thảo quan tâm hỏi: “Triệu bá mẫu, tết năm nay Hàm ca vẫn ở lại canh gác ở Vệ sở sao? Đã nhiều năm như vậy rồi huynh ấy cũng chưa về ăn tết lần nào.

Có nhất thiết phải thế không?”“Còn không phải sao! Ban đầu bảo nó đi theo ông nội và cha nó lên Tây Bắc, nó lại ngang bướng như lừa, nhất định phải dựa vào chính sức mình tích góp quân công.

Năm ngoái ta mượn cớ sức khỏe không tốt lừa nó về, mới ở nhà hai ngày nó đã đi rồi! Cứ như cả Vệ sở thiếu nó thì sẽ rối loạn vậy!” Nói đến đứa con trai duy nhất này, Triệu bá mẫu lại tức anh ách, nhưng trong lòng lại càng thương con hơn: Lần trước con trai trở về, gầy hơn, cũng đen hơn...Triệu bá bá nghe vậy thì phản đối: “Đàn ông mà! Kiến công lập nghiệp, bảo vệ đất nước vốn là bổn phận.

Mấy năm nay biển không yên ổn, Hàm Nhi cũng đang giữ gìn thái bình một phương, nàng đừng kéo chân sau nó!”Triệu Bộ Phàm rất hài lòng với biểu hiện của con trai.


Bây giờ nó mới hơn hai mươi đã là Thiên tổng Lục phẩm.

Là một binh lính, không chiến đấu thì sao có quân công và thành tích? Mười mấy năm nữa Tây Bắc sẽ không có chiến sự lớn, ở bờ biển cũng tốt, ít nhất thì đám giặc Oa và cướp biển không dám trắng trợn đánh cướp như mấy năm trước nữa.Triệu bá mẫu không vui trừng mắt nhìn ông, thở dài nói: “Người ta thường nói, trước thành gia sau lập nghiệp.

Nha đầu Tiểu Thảo nhỏ hơn nó bốn năm tuổi mà sang năm cũng thành thân rồi.

Dư Hàng nhỏ hơn nó hai tuổi cũng sắp làm cha đến nơi.

Nó thì hay rồi, hai mươi mấy tuổi mà vẫn cô đơn lẻ bóng.

Người hàng năm không ở nhà như nó, bao giờ nó mới dẫn con dâu về nhà cho ta gặp chứ!”Triệu Bộ Phàm nâng ly trà lên uống một hớp nói: “Hàm Nhi mới hai ba, nàng gấp cái gì? Húc vương điện hạ còn lớn hơn nó hai tuổi, không phải còn chưa thành hôn sao?”Chu Tuấn Dương ở bên cạnh giúp đãi khách cảm thấy mình nằm không cũng dính đạn! Hừ! Gia còn lâu mới ngu ngốc như con trai các ngươi, rõ ràng là thanh mai trúc mã lớn lên bên tiểu nha đầu nhưng lại không hiểu rõ lòng mình, lại để gia chiếm được lợi...!Khụ, được rồi, gia phải cảm ơn hắn là loại chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nếu không sao gia có thể cưới được cô vợ tốt như vậy?Nhưng Triệu bá mẫu lại bị chồng mình làm càng buồn hơn: “Húc vương điện hạ đã sớm có mục tiêu, kiên nhẫn chờ Tiểu Thảo lớn.

Lại còn đính hôn với con bé vào mùa xuân năm ngoái nữa.

Nếu Hàm Nhi cũng làm vậy thì ta đã chẳng cần lo lắng!”Triệu bá mẫu nhìn Tiểu Thảo xinh xắn hoạt bát, trong lòng càng thêm phiền muộn.


Rõ ràng là nhà bà ấy biết nhà Tiểu Thảo trước, sao lúc trước lại không hẹn ước cho hai đứa nhỏ, bằng không làm gì có Húc vương nào ở đây! Con dâu vừa tốt tính vừa được việc, lại còn hợp tính bà ấy, đi đâu tìm bây giờ?“Triệu bá mẫu đừng lo lắng, nhân duyên đều đã được trời cao sắp xếp, duyên tới thì đương nhiên là nước chảy thành sông.

Hàm ca vừa ưu tú lại có gia thế tốt, nếu người tung tin ra, khuê tú trong Kinh thành không tranh nhau chảy máu đầu mới là lạ!” Dư Tiểu Thảo đùa vui, an ủi Triệu bá mẫu đang nôn nóng.“Chỉ mong như con nói! Ông trời phù hộ mau quyết định chuyện thành thân của nó, giải quyết nỗi phiền lòng của ta!” Triệu bá mẫu chắp hai tay vái trời xanh.Nói chuyện thêm một lát thì Tiểu Thảo đứng dậy nói: “Cha nuôi, người giúp con tiếp đãi nhà Triệu gia gia nhé, con vào bếp nấu mấy món.

Triệu gia gia, Triệu bá bá, Triệu bá mẫu, mọi người ở đây nhé, chờ lát nữa nếm thử tay nghề của con.” Còn Chu Tuấn Dương lại bị nàng sai đi tiếp chuyện Tô Nhiên.

Chu Tuấn Dương tỏ thái độ: Ta không muốn đi!Triệu bá mẫu cũng đứng dậy: “Sao bá mẫu có thể không biết tay nghề nấu nướng của con đây? Khi xưa ở thôn Đông Sơn, nguyên liệu nấu ăn, gia vị không đủ con cũng có thể nấu ngon.

Khi đó con chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa cao đến kệ bếp, nay mới chớp mắt thôi đã là đại cô nương rồi.

Đi, bá mẫu giúp con một tay.

Trước kia khi ở Tây Sơn chúng ta không chỉ cùng nấu một lần.

Thật nhớ cuộc sống hồi đó, tuy rằng hơi khó khăn nhưng cả nhà ở cùng nhau, náo nhiệt vui vẻ...”“Được rồi, nói mấy chuyện này có ích gì? Ta thấy nàng rảnh rỗi quá nên mới suy nghĩ lung tung!” Triệu Bộ Phàm cắt ngang lời bà ấy.

Thật ra thì ông cũng biết mấy năm nay bà ấy sống một mình ở Kinh thành không vui vẻ gì, nhớ cha và chồng ở biên cương xa xôi.

Nhưng mà đại trượng phu phải bảo vệ đất nước, kiến công lập nghiệp, sao có thể chỉ lo cho gia đình đây.Tiểu Thảo vội đổi đề tài nói: “Triệu bá mẫu, căn nhà ở thôn Đông Sơn năm nào cũng được tu sửa, đồ dùng trong nhà vẫn còn đầy đủ cả! Khi Hàm ca nghỉ phép thỉnh thoảng cũng đến đó ở hai ngày! Các hương thân trong thôn Đông Sơn thường xuyên nhắc đến mọi người.

Nếu bá mẫu rảnh rỗi thì về đó ở mấy ngày, thăm Hàm ca, tìm mẹ con trò chuyện.”Triệu bá mẫu cảm thấy đề nghị này không tồi: “Vậy cũng phải chờ sau khi con và Húc vương thành thân đã.

Không phải con nói ngày kia cha mẹ con sẽ đến đây sao? Đến lúc đó mẹ con cũng bận tối mặt.”Nhắc đến hôn sự của mình, Tiểu Thảo không hề xấu hổ mà còn dám nói: “Đến lúc đó Triệu bá mẫu phải đến giúp con đó, nếu không một mình mẹ con lo không xong.”“Được, được, được!” Đến lúc đó ngày nào bá mẫu cũng đến giúp tiểu nha đầu không biết xấu hổ con chuẩn bị đồ cưới!” Triệu bá mẫu gí trán Tiểu Thảo.

Tiểu nha đầu này thật là, sao lại khiến người khác yêu thích như vậy chứ?Trong bếp, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị xong.

Đám người làm rửa sạch nguyên liệu, làm theo yêu cầu của Tiểu Thảo, cắt miếng hoặc cắt sợi, chỉ chờ “Đầu bếp” vào vị trí.

Trên bếp là một hũ “Phật nhảy tường” đang sôi sùng sục tỏa hương thơm hấp dẫn khắp phòng.“Đây là món tủ của Dược thiện phường- Phật nhảy tường phải không? Lời đồn không sai chút nào, chỉ ngửi mùi thơm này thôi cũng khiến người khác say mê rồi!” Triệu bá mẫu nhìn số nguyên liệu nấu ăn được xếp ngay ngắn trong phòng bếp, trong đó có thứ bà ấy biết có thứ không, trong lòng nghĩ không biết bà ấy có giúp được chút nào không.Dư Tiểu Thảo mặt dày ăn cắp thành quả của người đời sau cười nói: “Không phải hải sản ở thôn Đông Sơn chúng ta rất nổi tiếng sao? Lúc con rảnh rỗi bèn nghĩ, có thể dùng nhiều loại hải sản cao cấp, thêm vài nguyên liệu khác nấu thành một món ngon không! Vì thế mà Phật nhảy tường ra đời.


Chỉ tính nguyên liệu nấu ăn thì có hơn mười tám loại, có cả nguyên liệu quý như hải sâm, vi cá, bào ngư, mỗi cá nhám, nội tạng cá.

Hơn nữa con còn phát hiện, món ăn này có thể bổ khí bổ máu, lọc phổi nhuận tràng, chống đổ mồ hôi.

Không những ăn ngon mà còn có thể điều dưỡng thân thể! Nên dù nó có đắt một chút thì vẫn có nhiều người đồng ý trả tiền mua!"“Con khiêm tốn quá rồi, ai mà không biết danh sách đặt hàng ‘Phật nhảy tường’ của Dược thiện phường Dư Ký dài tận ba tháng sau!” Tuy Triệu bá mẫu ít khi ra ngoài nhưng tin tức lớn nhỏ trong Kinh thành không có mấy cái bà ấy không biết.“Vậy chỉ có thể chứng minh Kinh thành không thiếu người có tiền! Hoàng thượng lãnh đạo tốt thì con dân Đại Minh mới có thể càng ngày càng giàu có!” Dư Tiểu Thảo cười ha ha nói, động tác trên tay cũng không dừng lại.“Đây là nhân thịt sao? Không lẽ buổi trưa chúng ta ăn sủi cảo?” Triệu bá mẫu thấy nàng trộn thịt băm với củ năng băm nhỏ, lòng trắng trứng thì không nhịn được hỏi.Tiểu Thảo vừa viên thịt thành viên tròn vừa giải thích: “Con nấu thịt viên tứ hỉ, ngụ ý đời người có đủ phúc, lộc, thọ, hỷ, tất cả đều là chuyện tốt.”Chỉ trong chốc lát nàng đã viên được bốn viên, sau đó lại sai người bắc bếp, đun nóng dầu trong chảo rồi thả thịt viên vào, chiên đến khi vàng sáng thì vớt ra.

Sau đó đun nồi khác, đổ lượng nước ấm vừa phải, rồi đến nước tương, đại hồi, hành, gừng, sau cùng cho bốn viên thịt vào, đun lửa nhỏ, sau lại đun lửa to để lấy nước sốt.

Thịt viên tứ hỷ màu sắc vàng óng, hương thơm bốn phía, đủ để thấy tài nấu ăn của Tiểu Thảo giỏi đến mức nào.Tiếp đó nàng nấu hết một loạt các món ăn nổi tiếng “Bánh nhồi thịt”, “Cá Tây Hồ sốt giấm”, “Sườn dê hầm”, “Bún thịt”, “Dồi cửu chuyển”...!Sau khi chuẩn bị xong tất cả thì bưng thức ăn nguội lên trước.

Gồm có sáu món “Vịt quay”, “Gà quay”, “Cánh gà ngâm ớt”, “Trứng bắc thảo đậu hũ”, “Tai heo kho”, “Nộm mộc nhĩ”.

Vì nàng nghĩ đến bàn cơm có nhiều đàn ông, mà phần lớn đàn ông đều không thịt không vui nên nàng nấu khá nhiều món mặn.Khi từng đ ĩa thức ăn đủ màu sắc ngập hương thơm bưng lên đặt trước mặt mọi người, Triệu Bộ Phàm không nhịn được bật thốt lên: “Tay nghề của nha đầu này có thể đến Trân Tu lâu làm đầu bếp đấy!”Chu Tuấn Dương không vui nói: “Đầu bếp của Trân Tu lâu đều do nha đầu nhà chúng ta huấn luyện giúp đấy! Trân Tu lâu mà không có nha đầu nhà chúng ta có khi còn không có chỗ đứng ở Đường Cổ nữa!” Ý của hắn rất rõ ràng: Dám so nha đầu nhà hắn với đầu bếp Trân Tu lâu, đúng là hạ thấp giá trị của nàng mà.Câu nói “Nha đầu nhà chúng ta” của hắn khiến Phòng Tử Trấn rất khó chịu, ông hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Bây giờ Thảo Nhi nhà chúng ta còn chưa phải người nhà Húc vương các ngươi.

Nói chuyện phải chú ý, đừng phá hỏng thanh danh của Thảo Nhi nhà chúng ta!” Đúng thật, cha vợ và con rể bắt đầu ganh nhau rồi.Cha vợ quyền to, vì có thể thuận lợi cưới được tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương nào dám đối đầu với Phòng Tử Trấn? Nhưng mà hắn vẫn bực bội trong lòng- còn có nửa năm nữa tiểu nha đầu là người nhà của hắn rồi! Dù sao cũng đã đính hôn, nói “Nhà chúng ta” có gì sai..

657: Bán Thảm Cầu An Ủi


Chu Tuấn Dương chuyển mắt phượng nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, nha đầu nàng còn cười rất vô tư. Mà điều khiến hắn giận là nàng còn tự tay múc cho Tô Nhiên một bát “Phật nhảy tường”, đã vậy còn giúp y thổi, sợ y bị bỏng...

“Khụ!” Chu Tuấn Dương giả vờ ho khan, thấy mọi người đều nhìn mình, ngay cả Tiểu Thảo cũng nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, hắn khẽ nhíu mày, ra vẻ không khỏe ai oán: “Ôi, không biết có phải do ở Tây Bắc quá cố sức không, ăn uống không ngon miệng, luôn cảm thấy cơ thể không thoải mái. Không biết có thể hồi phục như cũ không…”

Cha con Triệu lão tướng quân: ...

Cũng không biết lúc ai đó ở Tây Bắc luôn là đêm đánh lén quân địch bắt sống dê bò làm chiến lợi phẩm khao quân. Dương Quận vương là tổng chỉ huy đại quân ở Tây Bắc lúc đó lại ăn không ít thịt dê, bò. Hơn nữa hắn thường xuyên dẫn theo thân tín đi sâu vào thảo nguyên săn thú về ăn khiến đám thân tín của hắn béo lên một vòng. Người trong quân ai mà không biết Dương quận vương có một loại gia vị nướng đặc biệt, dê bò nướng xong hương vị thơm ngon khó cưỡng đây?

Hắn nói hắn không khỏe, Triệu lão tướng quân là người đầu tiên không tin! Ông cụ nhìn theo ánh mắt của Húc vương thì hiểu ra ngay- hắn ghen tỵ, bán thảm cầu an ủi!

Cái tính này của Chu Tuấn Dương chẳng lẽ Tiểu Thảo còn không hiểu? Hắn chỉ là thấy nàng múc cho Tô Nhiên một bát Phật nhảy tường nên ăn giấm thôi! Trước mặt nhiều người như vậy nàng cũng không tiện nói gì, chỉ im lặng múc cho hắn một bát, sau đó khẽ trừng mắt nhìn hắn nói: “Phật nhảy tường’ có thể trở thành món tủ của Dược thiện phường vì nó có tác dụng bổ khí bổ máu, lọc phổi nhuận tràng, chống đồ mồ hôi. Huynh ăn nhiều vào.”

Sau đó nàng lại múc cho mỗi người đang ngồi một bát. Tuy Triệu lão tướng quân không ở Kinh thành nhưng cũng nghe qua danh tiếng của Dược thiện phường Dư Ký, nhất là món “Phật nhảy tường” này, được rất nhiều quyền quý trong Kinh thành yêu thích. Triệu lão tướng quân cũng là người ham ăn, nên cũng sai người đến đặt trước ở Dược thiện phường. Ai ngờ rằng, bao gian đã được đặt trước tận mười ngày sau đó, món dược thiện “Phật nhảy tường” này thì phải xếp hàng tận ba tháng sau... Nói đi, muốn ăn đồ ăn ngon đâu có dễ gì!

Cũng may chủ nhân của Dược thiện phường Dư Ký là bạn bè thân thiết của Triệu gia bọn họ. Hôm nay nàng bày tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ có món “Phật nhảy tường”, hơn nữa còn do người sáng lập Dược thiện phường tự tay nấu. Vậy bọn họ phải thưởng thức tỉ mỉ mới được!

Trước tiên Triệu lão tướng quân dùng thìa múc một muỗng canh thổi cho bớt nóng rồi đưa vào miệng. Mùi thơm đậm đà, hương vị bùng nổ trong miệng. Ông cụ ăn thêm mấy miếng phẩm thêm vị rồi mới nói: “Những nguyên liệu nấu ăn này nấu chung cùng nhau hương vị phức tạp lại mới mẻ độc đáo mà vẫn giữ được nét riêng của từng loại. Vừa mềm vừa đậm đà, béo mà không ngấy, gia vị hòa tan trong từng món. Không tồi, không tồi! Đáng giá chờ thêm ba tháng!”

“Triệu gia gia, nếu người thích con tặng người một tấm thẻ chí tôn của Dược thiện phường. The hội viên chí tôn có quyền hạn rất lớn, không cần đặt trước, không cần chờ, muốn ăn gì thì ăn.” Thẻ chí tôn cả thể có năm tấm, được điêu khắc từ ngọc hòa điền, khảm kim cương hồng, nhìn qua rất xa xỉ. Trước mắt chỉ có hai người có thẻ chí tôn, một là Hoàng thượng, một là Tĩnh vương phủ.

Triệu lão tướng quân nghe vậy thì lắc đầu liên tục. Đùa chứ chỉ có Hoàng thượng mới được gọi là “Chí tôn”, Tĩnh vương thì là cha của Húc vương, cha chồng tương lai của Tiểu Thảo nên nhận cũng được. Ông cụ thì có tài đức gì mà dám nhận đãi ngộ ngang hàng với Hoàng thượng?


Dư Tiểu Thảo thấy ông cụ kiên quyết từ chối thì không miễn cưỡng ông cụ nữa mà chỉ nói: “Thật ra thì có tấm thẻ này hay không cũng không sao, con sẽ dặn sẵn chưởng quỹ, lúc người đến đó chỉ cần báo thân phận ắt sẽ có người dẫn người đến nhã gian riêng của con ăn cơm.”

Lúc này Triệu lão tướng quân mới gật đầu đáp ứng. Triệu Bộ Phàm ha ha cười nói: “Nhã gian riêng của con chỉ có Triệu gia gia mới được dùng sao? Vậy còn Triệu bá bá ta có thể hưởng ké không?”

“Đương nhiên là được rồi! Nhưng mà người và Triệu gia gia phải dàn xếp tốt, tránh chọn dùng chung một ngày.” Tiểu Thảo mỉm cười nói. Thật ra nàng rất ít khi đến Dược thiện phường ăn cơm, nhã gian giữ lại cũng rất ít khi dùng đến.

Hai cha con Triệu lão tướng quân nhìn nhau, đều rất hài lòng. Nha đầu Tiểu Thảo này không vì bọn họ rời khỏi thôn Đông Sơn, càng không vì thời gian xa cách lâu mà xa lạ với bọn họ.

Bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều ăn rất vui vẻ. “Bánh nhồi thịt” màu sắc tươi sáng, tươi ngon vừa miệng. “Thịt miếng rán” ngoài giòn trong mềm, chua chua ngọt ngọt khiến người khác càng muốn ăn nhiều. “Cá Tây Hồ sốt giấm” tươi ngon chua ngọt, lại còn có cả vị cua. “Bún thịt” mềm thơm, có mỡ có nạc, đậm đà thơm ngon.

Cha con Triệu gia khẩu vị giống nhau, đều thích ăn món “Dồi cửu chuyển”. Sau khi sơ chế sạch sẽ ruột heo thì chần trong nước rồi chiên lên, sau đó cho thêm mười mấy loại gia vị đun trong lửa nhỏ. Chua, ngọt, thơm, cay, mặn, ngũ vị đầy đủ, màu đỏ óng ánh, mềm ngon. Cả đ ĩa dồi gần như bị hai cha con ăn sạch.

Triệu bá mẫu xấu hổ che mặt, cũng may đây là nhà Tiểu Thảo chứ nếu đổi thành nhà khác có khi bà ấy sẽ bị nói là đối xử hà khắc với cha chồng và chồng. Nếu không thì sao hai người này lại như quỷ chết đói đầu thai vậy! Nhưng mà bà ấy vẫn rất tận tình gắp thức ăn cho hai cha con. Dù sao hai người đóng quân ở Tây Bắc nhiều năm như vậy ăn uống có khi đã không hợp khẩu vị chứ đừng nói đến được ăn ngon! Tây Bắc là vùng dân tộc kém văn minh, nào có món ngon gì đáng nhắc đến?

Sau bữa trưa, mọi người lại tụ lại tán gẫu, không thể tránh khỏi nhắc đến hôn sự của Húc vương và Tiểu Thảo. Hôn sự của hai người được tổ chức vào tháng ba mùa xuân năm sau, là Tĩnh vương phi cầm ngày sinh của hai người cho lão trụ trì của chùa Thiên An tính ra. Tuy chùa Thiên An không nổi danh bằng chùa Hộ Quốc hay chùa Bạch Mã nhưng nghe nói trụ trì rất giỏi tính ngày, rất nhiều người không quản nghìn dặm xa xôi đều đến chùa Thiên An nhờ ông tính ngày!

Lão trụ trì tính ra cho Tĩnh vương phi ba ngày, một là 6/3, một là 18/9, một là 12/12. Tĩnh vương phi không hề nghĩ ngợi chọn ngay 6/3. Tâm tư của con trai bà ấy còn không rõ sao? Cho đến bây giờ bà ấy vẫn không ngờ con trai mình kiên nhẫn như vậy, một mực quan tâm chăm sóc và chờ đợi tiểu nha đầu này tám, chín năm. Tâm trạng của con trai nhất định cũng giống như bà ấy, mong sao có thể càng sớm rước nha đầu này về nhà!

Cũng may con trai đã sớm công khai quyền sở hữu, nếu không với danh tiếng hiện giờ của Tiểu Thảo ở Kinh thành, có rất nhiều người muốn rước vợ, cô con dâu này về. Dù sao thì tài năng và tài sản kếch xù của nàng là cám dỗ trí mạng với rất nhiều người. Chỉ nói đến việc nàng được Hoàng thượng cưng chiều thôi, tạo được quan hệ tốt với nàng chỉ chẳng khác nào lọt vào tầm mắt của Hoàng thượng, có thể nói chuyện với rất nhiều quyền quý, quyền cao chức trọng.


Chu Tuấn Dương đương nhiên rất tán thành lựa chọn sáng suốt của mẫu phi. Bây giờ đã sắp tháng mười, không đến nửa năm nữa là đến tháng ba, sính lễ gì đó hắn và Tĩnh vương phủ đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Giống như sính lễ càng quý giá càng thể ý hiện được thành ý của hắn và Tĩnh vương phủ.

Căn nhà Hoàng thượng ban cho hắn cũng đã sai người tu sửa và trang trí lại. Đó là nơi tương lai hai người sẽ dọn đến ở nên hắn chuẩn bị ngày nào đó dẫn nàng qua đây để nàng nêu ý tưởng. Dù sao đây cũng là nhà tương lai của nàng, phải cố gắng khiến nàng cảm thấy thoải mái, hài lòng nhất thì thôi!

Cha con Triệu lão tướng quân và Tô Nhiên Đại tổng quản đều tự cho mình là bên nhà gái tham gia thảo luận sính lễ và đồ cưới.

Đang nói chuyện không biết thế nào lại rẽ đến “Trí Ngọc trai của Chu Tuấn Dương. Trương chưởng quỹ của Trí Ngọc trai đúng là một nhân tài, dù chủ tử không ở trong Kinh thành hơn một năm ông ta cũng có thể xử lý tốt việc buôn bán, hơn nữa còn càng ngày càng phát triển. Nhất là việc buôn bán phỉ thúy, làm ăn vô cùng thuận lợi.

Tuy rằng dân chúng biên ải Tây Nam hung dữ, còn sống không có trật tự nhưng mấy thuộc hạ của Chu Tuấn Dương có kém gì, bọn họ cũng không phải loại ăn chay. Trương chưởng quỹ tự mình đến Tây Nam tìm được nơi nổi danh nhất về phỉ thúy rồi mua hai mỏ đá phỉ thúy thô vừa mới bắt đầu khai thác ở Mạt Cảm, sau đó lại tạo quan hệ với mấy chủ quặng có thế lực ở quanh đó. Chuyến đi đầu tiên ông ta đã kéo về hơn hai mươi xe phỉ thúy. Kể ra thì thời đại này giao thông còn chưa phát triển, đúng là làm khó ông ta thật!

Xe phỉ thúy vừa kéo trở về Trương chưởng quỹ rất biết điều, lập tức mời Tiểu Thảo đến chọn. Nàng phát hiện một khối phỉ thúy xanh để vương lớn như quả bóng rổ nhỏ trong số đó, vui vẻ cầm về. Ngoài ra nàng còn chọn thêm một khối phỉ thúy đỏ và một khối đá mỡ vàng.

Không thể không nói nhân phẩm của Trương chưởng quỹ khá tốt, mua hai mỏ đá phỉ thúy thô, tần suất khai thác được đá còn rất cao. Trong mười khối có một khối to, trong hai mươi xe có gần mười khối pha lê hoặc băng chủng.

Tiểu Thảo đồng ý yêu cầu của Trương chưởng quỹ, giúp chọn ra mấy khối phỉ thúy coi như hàng bán chạy trong cửa hàng. “Đại sư” phỉ thúy được Trương chưởng quỹ mời tới sau khi thấy được đá phỉ thúy Tiểu Thảo chọn thì khen ngợi không ngớt. Không ngờ rằng Kinh thành Đại Minh ngọa hổ tàng long, một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp lại nhìn phỉ thúy chính xác hơn cả người đã nghiên cứu đánh giá phỉ thúy mười mấy năm như ông ta.

Sau khi trang sức được làm từ phỉ thúy tung ra thị trường, màu sắc tươi sáng, sáng bóng, chạm trổ tinh xảo nhanh chóng được nhiều người yêu thích. Trang sức làm từ phỉ thúy giá cả không rẻ nhưng không ngăn được các phu nhân và khuê tú trong Kinh thành yêu thích.

Đặc biệt là Tĩnh vương phi ở hội ngắm hoa đeo nguyên bộ trang sức phỉ thúy xanh đế vương tham gia. Màu sắc đậm đến mức có thể nhỏ giọt xuống kia ở dưới ánh mặt trời ánh lên màu xanh biếc của bầu trời nhưng nhìn kĩ lại thì lại là màu xanh lá chói mắt, chớp mắt cái có thể biến thành màu xanh của biển cả, màu sắc biến đổi liên tục đẹp không sao kể xiết. Chúng nó càng tô thêm vẻ sang trọng và cao quý của Tĩnh vương phi, rất gợi cảm.

Ngoài ra, Tiểu Thảo còn tổ chức “Hội ẩm thực”, mời khắp các khuê tú trong Kinh thành đến tham gia. Trong buổi tụ họp, đồ ăn ngon không còn là chủ đề chính mà các khuê tú thảo luận mà là vòng tay phỉ thúy đỏ đẹp như ánh chiều tà trên cổ tay Tiểu Thảo và trâm hoa bằng phỉ thúy đỏ trên đầu nàng, màu sắc đỏ tươi sáng rỡ, phẩm chất tinh tế.

Bình Luận (0)
Comment