Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 686


Ngại vì sắp tới hôn sự của Kim An Quận chúa, vị đại nhân già mang lòng thương dân chúng này đã nhẫn nại đợi hơn nửa tháng ở Kinh thành.

Mỗi ngày ông ta đều ở lỳ trong ruộng thí nghiệm ở ngoại ô Kinh thành, ông ta cùng ăn cùng ở, cùng giao lưu phương pháp và kỹ thuật trồng trọt với các tá điền.

ng giáo hòng trọt với các các diễn Nhưng càng giao lưu ông ta lại càng kinh ngạc: Rõ ràng các bước ươm giống, cấy mạ, bón phân, chăm sóc bọn họ đều không mảy may thua kém chút nào, vì sao cây mạ trồng ra lại kém nhiều như vậy? Hạt giống là Hoàng thượng tự mình phê chuẩn phát cho, cũng chính ông ta tự mình vận chuyển, tuyệt đối sẽ không có điểm nào sai sót! Chẳng lẽ, quan trọng là ở Kim An Quận chúa, cũng chính là Húc vương phi bây giờ?Chẳng lẽ lời đồn đại là sự thật? Tin đồn càng truyền càng trở nên thất thiệt hơn.

Nói Húc vương phi là tiên nữ lo liệu việc đồng áng trên trời hạ phàm, thương xót Hoàng thượng yêu nước thương dân cho nên chia sẻ nỗi lo giải nạn giúp hắn ta, ban cho hạt giống sản lượng cao, giúp hắn cải tiến cây trồng sản lượng cao.

Còn có cả lời đồn nói, Hoàng thượng vì quốc kế dân sinh mà dốc hết tâm huyết, đã mệt mỏi đến hộc máu.

Trời xanh cảm thấu Hoàng thượng yêu dân như con cho nên phái tiên nữ xuống phò trợ hắn.

Nếu không sao khi Hoàng thượng gặp Húc vương phi lúc ấy mới hơn mười tuổi lại coi trọng như thế, không phải là không có nguyên nhân!Kết quả là lão đại nhân gửi lên một bản tấu chương chân thành cảm động, mục đích chỉ có một, đó chính là mong Hoàng thượng thương xót cho muôn vàn dân chúng Giang Nam, phái Trị túc nội sử Dư đại nhân đến Giang Nam, chỉ đạo công việc trên ruộng thí nghiệm ở Kim Lăng.Hoàng thượng nhận được bản tấu này lại cảm thấy buồn rầu không thôi.

Việc phái khâm sai xuống Giang Nam, nếu đổi thành quan viên khác, hắn đều có thể thoải mái phê chuẩn bản tấu chương này.Nhưng khốn nỗi Dư Tiểu Thảo người ta mới tân hôn năm ngày.


Bảy ngày nghỉ kết hôn còn chưa kết thúc, ngươi đã phái người ta đi công tác, vậy mà nói được sao! Nhưng nếu thật sự không phê chuẩn kịp thời thì sẽ lỡ mất thời gian canh tác.

Vị minh quân luôn luôn chú trọng nông nghiệp, lấy dân chúng làm gốc lúc này lại buồn rầu không thôi.

Từ ngự thư phòng trở lại hậu cung, hắn vẫn mặt ủ mày chau.

Hoàng hậu nương nương không nhịn được dò hỏi một câu, Chu Quân Phàm giống như trút bầu tâm sự vậy, dãi bày hết băn khoăn trong lòng mình.Hoàng hậu nương nương trầm ngâm một lát, cho hắn một ý kiến: “Hoàng thượng triệu Dư cô nương vào trong cung, hỏi ý kiến của nàng một chút, không phải là được rồi sao?”ở trong mắt nàng ấy, Dư Tiểu Thảo chẳng những có năng lực siêu quần, gan dạ sáng suốt hơn người, mà còn là người biết cân nhắc lấy đại cục làm trọng.

Từ chuyện nàng có gan một mình đi vào chốn hiểm nguy ở phía Bắc để cứu trại nuôi ngựa trong cảnh nguy nan, thì đủ để nhìn ra sự quyết đoán và tấm lòng của nàng.

Sau tân hôn phải tới Giang Nam, đôi vợ chồng son còn chưa thân mật đủ đã phải chia cách hai nơi, quả thật rất vô nhân đạo.

Nhưng...!lỡ như người ta vui vẻ tình nguyện chờ lệnh thì sao?Ngày tân hôn thứ sáu, Dư Tiểu Thảo bị triệu vào trong cung.


Trên đường đi đến Cung Khôn Ninh của Hoàng hậu, nàng lại gặp được Thái tử điện hạ ở trước thượng thư phòng.“Dư đại nhân không cần đa lễ.” Chu Hãn Văn dừng một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi một câu, “Nghe nói hôm trước trong phủ Húc vương tổ chức một buổi tụ họp hoàn toàn mới lạ, rất náo nhiệt rất thành công.

Mấy thư đồng ở Thượng thư phòng của cô cũng may mắn được mời đến, cô còn được mời thưởng thức bánh quy bọn họ tự tay làm nữa...”Thái tử điện hạ ngài mang vẻ mặt ấm ức và tiếc nuối “Vì sao không mời bản bảo bảo” ngài cuối cùng là muốn đòi gì đây nào? Có thể đừng nhìn chằm chằm vi thần bằng ánh mắt siêu dễ thương như vậy được không? Thật sự khiến trong lòng vị thần cực kỳ áy náy.

Trong lòng Dư Tiểu Thảo toát mồ hôi như thác đổ! Bây giờ Đại hoàng tử ngài là Thái tử - thân phận quá cao quý, ta nào dám tùy tiện mời ngài.

Nếu lỡ trong quá trình ngài cải trang vi hành xảy ra mảy may sai lầm gì, đầu vị thần có còn nữa hay không?“Vậy thì...!nếu Thái tử điện hạ muốn ăn bánh quy, lần sau vi thần nhất định sẽ mang các loại hương vị vào cung cho ngài lựa chọn.

Hoàng thượng nói có chuyện gấp tìm vi thần để bàn bạc, vi thần thất lễ không tiếp được...” Tô Ly tổng quản nhìn Dư đại nhân giống như có lửa đốt dưới mông, bước thật nhanh về phía Cung Khôn Ninh thì trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Nén cười, Tô Ly cũng cáo tội với Thái tử điện hạ rồi rời đi.Trong nháy mắt Chu Hãn Văn ngẩn ra.

Dư đại nhân nhìn thì chân vừa ngắn vừa nhỏ, không ngờ khi chạy lại nhanh như vậy.

Cậu là nước lũ mãnh thú sao? Khiến người ta chỉ sợ tránh không kịp? Dư đại nhân, đường thẩm tốt của ta, thứ ta muốn không phải là bánh quy mà ta thú vui tham gia hội làm bánh quy kìa, như vậy có thể thả lỏng cả thể xác và tinh thần một chút!Hòa thượng chạy được miếu không chạy được! Không phải “Điểm tâm Sáng Ý” của ngươi sắp khai trương sao? Ta không tin không tìm được cơ hội đi trải nghiệm một phen! “Tiểu Đức Tử, đi, đến Thượng thư phòng!!” Đi hỏi nhóm thư đồng đó thời gian khai trương cụ thể, nắm được tư liệu rồi chuẩn bị trước lo gì có biến cơ chứ!Dư Tiểu Thảo thoát khỏi tầm mắt của Thái tử điện hạ, lau mồ hôi trên trán một phen, nàng thả chậm bước chân, vừa quẹo một cái đã chạm mặt Nghi Công chúa đang đi đầu phía đối diện.


Dư Tiểu Thảo lại vội hành lễ chào hỏi dành cho hoàng tử, hoàng nữ một lần nữa.“Đều là người một nhà, Dư thẩm thẩm không cần đa lễ.” Nghi Công chúa mới mười hai tuổi đã duyên dáng yêu kiều, kế thừa tướng mạo ưu tú của hoàng gia, môi hồng răng trắng, mắt to mũi cao, đáng yêu giống như búp bê vậy.“Thần không dám nhận xưng hô này của Nghi Công chúa!” Dư Tiểu Thảo thấy dáng vẻ như có chuyện muốn nói của Nghi công chúa, trong lòng mơ hồ đổ mồ hôi, đây là cùng ủ mưu ngăn cản nàng ư? May mắn hôm nay ra ngoài đúng giờ, nếu lỡ như đến trễ, Hoàng thượng cũng không thể trách tội nàng được!“Sao lại không dám? Đại hôn của Dư đại nhân và đường thúc, Đan Nghi còn nợ đường thẩm ngươi một câu chúc mừng nữa!” Nghi Công chúa do Lệ phi sinh ra, cũng mang tính tình nhu mì giống như mẹ mình.“Đa tạ Nghi Công chúa, Nghi Công chúa có lòng rồi!” Trong lòng Dư Tiểu Thảo thầm nghĩ, cửa cung sao lại cách Cung Khôn Ninh xa như vậy chứ? Lúc này nàng chỉ hận không thể một bước vào thẳng trong Cung Khôn Ninh.Không phải chỉ là một lần sáng tạo điểm tâm thủ công thôi sao? Có đến mức khiến hoàng tử hoàng nữ đều nhớ thương như vậy không? Haizz...!Cổ nhân thật đáng thương, hoàng tử hoàng nữ trong thâm cung càng đáng thương, các hình thức giải trí thiếu thốn tới cực điểm.

Dư Tiểu Thảo rơi nước mắt đồng tình cho họ một hồi, cũng may mắn: May mắn nàng không xuyên không vào trong cung, nếu không...!sợ là ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.“À thì...!lần sau khi Dư thẩm thẩm tổ chức tụ họp sáng tạo các loại bánh thủ công có thể cho Đan Nghi một tấm thiệp hay không? Đan Nghi muốn tự tay làm bánh kem cho phụ hoàng và mẫu phi...” Nghi Công chúa chớp đôi mắt to đen lúng liếng, bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn Dư Tiểu Thảo.Dư Tiểu Thảo bỗng nghĩ có nên mở một phường bánh ngọt thủ công nhỏ ở trong cung nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các Hoàng tử Công chúa, thậm chí cả các phi tần hay không? Nàng cũng không dám tùy tiện đưa thiệp mời vào trong cung, lỡ xảy ra chuyện gì thì ai lo?“Ặc...!Nếu Hoàng thượng và Lệ phi nương nương đồng ý, cửa lớn phủ Húc vương lúc nào cũng rộng mở chào đón Công chúa.” Dư Tiểu Thảo không dám nói hết lời, chỉ đành giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, đẩy trách nhiệm lên người cha mẹ Nghi Công chúa.Tổng quản Tô Ly đã bảo đảm với sư phụ, ở trong cung sẽ chăm sóc tốt cho Dư cô nương.

Lúc này, y kịp thời nhảy ra, cứu Dư đại nhân đang trong dầu sôi lửa bỏng: “Dư đại nhân, Hoàng thượng còn đang chờ ở Cung Khôn Ninh nữa...”Tuy rằng Nghi Công chúa không có được câu trả lời vừa lòng nhưng biết được phụ hoàng triệu Tiểu Thảo vào cung vì việc công thì chỉ đành trơ mắt nhìn nàng chạy mất!“Công chúa không cần khổ sở, không phải Húc vương phi đã nói rồi sao? Ngài có thể xin phép Hoàng thượng đến phủ Húc vương làm khách mà! Nghe nói, Húc vương phi có sở thích tự tay làm bánh ngọt, nhất định trong nhà sẽ có đầy đủ dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn.

Nếu ngài muốn trải nghiệm thú vui làm bánh kem cũng không phải không thể mà!” Tiểu cung nữ bên cạnh cô bé thấp giọng an ủi chủ tử mình.“Nhưng mà… một mình học làm bánh ngọt rất buồn chán.

Không có mọi người, sẽ không có cảm giác náo nhiệt!” Nghi Công chúa cũng từ chỗ cháu gái bên nhà mẹ của Lệ phi mà biết được buổi tụ họp trước đó vài ngày kia đã đạt được lời nhất trí khen ngợi của tất cả các khuê tú trong kinh.

Đáng tiếc, nàng là con cháu hoàng gia, không thể dễ dàng ra khỏi cung cho nên đành bỏ lỡ buổi tụ họp sáng tạo này.Khi Dư Tiểu Thảo bước vào ngưỡng cửa của Cung Khôn Ninh, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thật sợ trên đường đi lại bị các hoàng tử hoàng nữ chặn thêm lần nữa.Hoàng hậu nương nương thấy nàng tới tay không, vờ nghiêm túc nói: “Vài ngày trước, mùi thơm tản ra từ Húc vương phủ đã truyền khắp toàn bộ hoàng thành.

Hôm nay vào cung, sao lại không mang chút điểm tâm cho bản cung nếm thử?”“Ặc.” Dư Tiểu Thảo nghẹn một chút, bày ra dáng vẻ đứng đắn nghiêm nghị, “Vi thần sợ mang đồ ăn vào cung, nếu có sai sót gì xảy ra, sẽ bị lộ nhược điểm.”“Được rồi! Lời này của ngươi cũng quá giả đi, trước kia cũng không phải chưa từng ăn.

Nếu đến cả ngươi trẫm cũng không dám tin tưởng, vậy sau này còn có thể tin ai?” Chu Quân Phàm tỏ ý bảo nàng tự nhiên, đợi sau khi nàng ngồi xuống mới nói.Dư Tiểu Thảo cười ha ha, nói: “Thần sợ hãi, e rằng sẽ phụ thánh ân...”“Thôi nào! Đừng ở đó giả vờ nữa!” Chu Quân Phàm chỉ vào điểm tâm trong tay nàng, nói, “Nếm thử tay nghề của ngự trù mới trong cung đi.


Đây là món điểm tâm ăn vặt chính gốc Kinh thành đó.”“Tạ Hoàng thượng ban thưởng!” Dư Tiểu Thảo tuân lệnh một câu, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng thưởng thức.

Ừm...!hương vị không tồi! Hả? Nhân đậu bên trong bánh dường như có hương vị kỳ lạ.

Nếu không phải nàng được nước linh thạch cải tạo, ngũ giác trở nên nhạy bén, sợ rằng không thể phát hiện được đâu! Đột nhiên, bụng nàng quặn đau từng cơn...!đệch! Không thể nào? Hoàng thượng muốn mạng nhỏ này của nàng cũng không cần dùng thủ đoạn hạ độc chứ!!“Làm sao vậy?” Hoàng hậu nương nương thấy sắc mặt nàng đột thay đổi, đầu đầy mồ hôi, trong nháy mắt môi phát tím, tay ôm bụng vẻ mặt vẻ mặt đau khổ thì lập tức hoảng sợ, “Mau truyền thái y!!”“Ai?! Kẻ này ẩn mình cũng đủ kín!! Vậy mà dám động tay động chân vào đồ trong cung!!” Chu Quân Phàm vỗ án giận dữ.

Hôm nay hắn triệu Trị túc nội sử vào cung, trên dưới triều đình đều biết cả.

Bây giờ thân phận của Dư Tiểu Thảo đã không còn đơn giản chỉ là quan tứ phẩm nữa, nàng còn là Vương phi mà Húc vương coi như trận bảo.

Nếu nàng xảy ra chuyện ở trong cung, trong cơn thịnh nộ, không biết Húc vương sẽ gây ra chuyện gì!! Mục đích của người này là muốn khiến hắn mất đi lương thần thương yêu nhất, vua tôi bất hòa, nước nhà mất đi bình yên! Một cục đá trúng ba con chim, thủ đoạn tàn nhẫn, ý đồ đáng chết!!“Hừm...!điểm tâm bị hạ độc này không phải ý của Hoàng thượng?” Dư Tiểu Thảo nhìn thấy phản ứng của Hoàng thượng Hoàng hậu, thì thầm yên tâm hơn rất nhiều.“Ngươi hoài nghi trẫm? Trong đầu ngươi chỉ có phân ư? Ngươi và Tuấn Dương là phụ tá đắc lực của trẫm, trẫm não tàn đến mức nào mới có thể tự chặt đứt cánh tay mình chứ?” Chu Quân Phàm bị nàng chọc giận, hận không thể cạy đầu nàng ra, nhìn xem bên trong có phải trống không hay không! Bạn đangHoàng hậu nương nương tiến lên đỡ lấy cánh tay của Tiểu Thảo đang từ từ khụy xuống đất, sau đó cùng cung nữ đỡ nàng đến ngồi xuống nhuyễn tháp.Hoàng hậu nghe vậy, liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái.

Hoàng thượng đã gấp đến độ nói lời thô tục, có thể thấy được hắn quý trọng Dư đại nhân đến mức nào.“Ừm...!Nếu không phải...!ý của Hoàng thượng.

Vậy thần...!có thể uống thuốc rồi...!” Đau quá, đau quá! Bụng nàng đau như khi bị đau ruột thừa cần phẫu thuật lúc nhỏ, đau chết người mất!.

Bình Luận (0)
Comment