Nốt Ruồi Bên Má

Chương 9

Cậu Cả thở hổn hển, bộ dạng không mấy thoải mái, Hứa Trùy Nhi cảm thấy anh kỳ lạ, ngốc ngốc hỏi: “Cậu sao thế?”

Cậu Cả không trả lời, anh cau mày gắng sức bước xuống. Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng gõ, là thím đưa cơm đến gọi cửa, “Mợ Cả, là tôi đây, tôi vào nhé?”

Cậu Cả đang cởi trần, Hứa Trùy Nhi đang cầm thứ kia của anh, đỏ mặt lên hoảng sợ kêu: “Đợi, đợi đã đừng mở cửa vội!”

Cậu nói như vậy, người bên ngoài rất tò mò: “Ôi, mợ Cả, ban ngày ban mặt mà mợ làm gì vậy?”

Câu nói của bà mang hàm ý, cậu Cả rất tức giận, lưng bỗng run lên, róc rách tiểu ra, một dòng nước chảy thẳng vào chậu tiểu, vừa lưu loát vừa có lực, giống như một người đàn ông bình thường vậy.

Người bên ngoài có vẻ đã nghe thấy tiếng rồi, không ồn ào nữa. Hứa Trùy Nhi giúp cậu Cả vẩy sạch, ôm cậu lên giường, còn chưa kịp kéo quần cho cậu, cánh cửa bị bên ngoài đẩy vào, bà thím nhìn trộm về phía này, giả vờ nhận lỗi: “Thực sự không đợi được nữa, lão phu nhân cho gọi mợ đó!”

Hứa Trùy Nhi vội vàng lấy chăn đắp cho cậu Cả: “Lão phu nhân … gọi tôi?”

“Đúng, lão phu nhân”, bà thím nhắc lại từ này, cáo mượn oai hùm nói, “Đang ở nhà chính đợi mợ đấy.”

Hứa Trùy Nhi ngoan ngoan đi theo bà ta, sắp đến nhà chính rồi cậu mới nhớ ra, lúc nãy vội đi quá mà quên không rửa tay. Nhìn bản thân mình, váy đầy nếp nhăn, tay áo còn dính mùi mồ hôi: “Này thím”, cậu dừng lại vuốt tóc, “Tôi có cần phải sửa sang lại không.”

“Không cần, chỉ nói mấy câu mà thôi”, bà thím bước lên bậc thang, miệng cười nhưng lòng không cười nói, “Nào, vào đi.”

Cửa cao phòng rộng làm Hứa Trùy Nhi có chút sợ hãi, nhấc váy theo vào. Nhìn thấy bà thím nói thầm vào tai lão phu nhân mấy câu. Lão phu nhân năm nay đã đầu năm mươi, khuôn mặt có nét giống cậu Cả. Hứa Trùy Nhi cúi thấp đầu, không biết phải làm gì, ấp úng gọi một tiếng: “Mẹ.”

Lão phu nhân khoát tay, bảo bọn hạ nhân đi ra ngoài, lần tràng hạt ngọc bích lạch cạch: “Nha đầu này, hôm trước cùng cậu Cả làm gì trong phòng hả?”

Cái này làm sao nói đây, Hứa Trùy Nhi có chút xấu hổ, nhưng nghĩ rằng bà là mẹ của cậu Cả, liền nói thẳng: “Cậu Cả muốn đi tiểu, con giúp cậu, tiểu ra không ít đâu…”

Rầm! Lão phu nhân đập tay lên bàn: “Quỳ xuống!”

Hứa Trùy Nhi sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, cậu không quen quỳ nên ôm hai đầu gối ngồi xổm xuống. Lão phu nhân từ trên cao nhìn xuống quan sát thật kĩ cậu, xoi mói mái tóc lỡ của cậu, đôi chân to lộ ra dưới làn váy: “Nghe mọi người nói, cô rất không biết chừng mực.”

“Cái gì…là chừng mực?” Hứa Trùy Nhi nhỏ giọng hỏi.

Lão phu nhân chán ghét nheo mắt nhìn cậu: “Ban ngày ban mặc cởi quần cậu Cả, buổi tối cởi sạch cưỡi trên người cậu Cả làm loạn, chính là không có chừng mực.”

Cởi sạch… cưỡi? Hứa Trùy Nhi đứng dậy: “Con không cưỡi cậu cả, con không có cởi sạch quần áo, là ai nói bậy đấy!”

Lão phu nhân chưa từng gặp nữ quyến nào thế này, dám đứng thẳng kêu gào trước mặt bà: “Còn không chịu thừa nhận, bao nhiêu người nhìn thấy rồi, sáng nay cô còn ngồi trên đùi cậu Cả…chạm vào miệng cậu!”

Chạm miệng? Hứa Trùy Nhi oan ức vô cùng, lắc đầu biện luận: “Con, con đút bánh cho cậu Cả, cậu đã gầy như vậy rồi người không nhìn thấy sao?” Cậu không hiểu, không hiểu những người phụ nữ quyền quý này, “Cậu phải chịu bao đau khổ người không lo, còn không cho con đối xử tốt với cậu, người…” Cậu sốt rột lỡ nói một câu quá phận: “Người có còn là mẹ cậu không!”

Lão phu nhân đương nhiên là mẹ ruột cậu Cả, con trai bại liệt rồi, bà đã từng ngày ngày tới thăm, sớm tối bái Phật nhưng đều không có tác dụng. Một người con trai không đứng được dậy, bà vẫn còn có hai người con. Bà vẫn còn phải sống tiếp qua ngày, lẽ nào ngày nào cũng phải lấy nước mắt rửa mặt, ngày nào cùng phải hầu hạ thì mới là mẹ ruột?

“Ta không phải là mẹ ruột của nó thì làm sao cưới một người rồi lại một người cho nó!” Trong lòng Lão phu nhân cũng có nỗi khổ riêng, lúc này bà đứng dậy, trút giận lên Hứa Trùy Nhi, “Cưới cái loại không sạch sẽ như cô về còn chà đạp nó!”

“Con không có!” Hứa Trùy Nhi không làm việc trái với lương tâm, không một chút sợ hãi bà, “Người hỏi cậu Cả xem con đã từng coi cậu là ngựa để cưỡi chưa, hai người chúng con…hai người chúng con sống với nhau rất tốt!”

Hai người họ sống với nhau rất tốt. Lời này một cô gái khuê các có thể nói ra miệng sao. Lão phu nhân không nhịn được giận: “Không nói…Không nói cô coi cậu là con ngựa, là nói cô…” những lời đằng sau bà không nói ra miệng được đành quay về chỗ ngồi.
Bình Luận (0)
Comment