Npc Mảnh Mai Cầm Kịch Bản Được Cả Đoàn Sủng Ái [Vô Hạn]

Chương 32

Bọn họ lại bẻ một hướng khác, tiếp tục chạy đến tượng thiên thần ở Bắc Hẻm Phố.

Ấn tượng đầu tiên tượng thiên thần mang lại cho người ta chính là cao, đứng dưới chân tượng thiên thần ngẩng đầu lên căn bản không thể thấy rõ toàn cảnh nó, nó giống như là người khổng lồ sừng sững trong trời cao, nhìn xuống vạn vật chúng sinh.

Đối diện bệnh viện bị dung hợp liền có một bức tượng thiên thần, lúc ấy Thẩm Kha ở lầu sáu, nhìn ra bức tượng kia còn cao hơn lầu sáu một chút, đại khái ở hơn hai mươi mét.

Căn cứ định vị mảnh chìa khóa trên bản đồ, mảnh chìa khóa này liền ở phần đầu tượng thiên thần, điều đó yêu cầu leo lên mới có thể lấy được.

Bọn họ lại lâm vào một nan đề, không có dây thừng hoặc công cụ khác, chỉ dựa vào sức lực của chính mình, rất khó leo lên được, bọn họ đi đâu tìm công cụ chuyên nghiệp?

Hơn nữa độ cao của tượng thiên thần cũng khiến người ta chùn bước, từ dưới lên trên có lẽ còn dễ dàng hơn một chút, từ phía trên xuống dưới chỉ cần trượt chân một cái là xong đời.

Lúc này Thẩm Kha lại có chút nhớ Tinh Nguyệt, dù sao người này giống như hộp bách bảo, muốn gì có nấy.

“Ta đi cho.” Hà Thần v**t v* mặt ngoài pho tượng, trải qua sự mài giũa của năm tháng, khiến pho tượng có chút thô ráp và có hố, cũng không phải là không thể leo lên, hắn nói, “Ta trước kia thích thử thách các môn thể thao cực hạn, cũng đã học qua một chút leo núi.”

Hà Thần mặc áo mưa hành động tương đối linh hoạt, những người khác bung dù lại càng không tiện.

“Ta, ta cũng thử xem, ta hẳn là có thể.” Thẩm Kha nhìn pho tượng cao không thấy đỉnh, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, lấy hết can đảm nói: “Dù sao ta không bị mưa máu quấy nhiễu.”

Hắn vừa dứt lời đã bị Hà Thần cùng những người khác ngắt lời: “Ngươi không được! Thể chất của ngươi căn bản không thích hợp leo lên, không cần cố mạnh.”

“Nhưng mà ở phía trên cũng có nguy hiểm, đi thêm một người sẽ tốt hơn.” Thẩm Kha không muốn để Hà Thần một mình mạo hiểm, khăng khăng muốn đi theo.

Hắn cũng không phải không tin Hà Thần, chỉ là pho tượng cũng không phải vật chết, nó cũng coi như là đồng sự của mình, vạn nhất bò đến nửa chừng, nó đột nhiên gây khó dễ, thì Hà Thần liền nguy hiểm, mảnh chìa khóa phó bản Khó Khăn không phải dễ dàng như vậy lấy được, Thẩm Kha chỉ hy vọng tượng thiên thần có thể nhìn vào mối quan hệ đồng sự mà cho hắn chút mặt mũi, đừng thêm phiền.

Bồ Câu Trắng thì như suy tư gì nhìn hắn, không cùng những người khác ngăn cản: “Ta sẽ ở dưới nhìn ngươi.”

Hà Thần thấy Bồ Câu Trắng đồng ý, sau khi thở dài một hơi không phản bác nữa, để thiếu niên đi theo phía sau mình, dựa theo quỹ đạo hành động của hắn mà leo lên.

Những người khác đều đồng ý, một mình Lưu Vũ Thần căn bản không cách nào làm thiếu niên thay đổi ý định, sắc mặt hắn rất khó coi, chất vấn nói: “Vì sao lại cho hắn đi lên?!”

Bồ Câu Trắng nhàn nhạt liếc hắn một cái, dùng bật lửa châm thuốc lá xong, chỉ nói hai chữ: “Đợi đi.”

Lưu Vũ Thần bị nhìn thoáng qua, vốn còn có một đống lời muốn nói, giờ phút này lại không thể nói ra.

Sắc mặt hắn tái nhợt, ngay vừa rồi, hắn cảm giác được một tia sát ý chói lọi, loại hàn ý đó nhanh chóng từ lòng bàn chân dâng l*n đ*nh đầu.

Từ lúc bắt đầu, Bồ Câu Trắng biểu hiện vẫn luôn là một quý ông có nguyên tắc, hiện tại hắn ý thức được, đối phương là không muốn tính toán chi li trước mặt thiếu niên, đã che giấu tất cả sự sắc bén.

Lý Giản Sinh và Lam Cửu không chú ý tới sự không thích hợp của Lưu Vũ Thần, người trước đã từng chứng kiến thân thủ của thiếu niên, lựa chọn tin tưởng hắn, còn người sau thì đang đắm chìm trong sự tự cảm động, cảm thấy chính mình thật may mắn, gặp được tất cả mọi người đều lương thiện đến mức chủ động gánh vác nguy hiểm.

Thẩm Kha đi theo phía sau Hà Thần, thân thủ hắn rất linh hoạt, luận kỹ thuật leo lên hắn cũng có, chẳng qua không thể biểu hiện quá thuần thục, hơn nữa thể lực không chống đỡ nổi cũng là một vấn đề.

Hà Thần thường xuyên quay đầu lại xem một chút, thiếu niên phía dưới tận lực duy trì thăng bằng, thân thể gầy gò đơn bạc tựa như gió thổi qua liền sẽ tan đi, đồng tử tràn ngập sợ hãi lại không chịu lùi bước, vẫn kiên cường tiếp tục hướng về phía trước bò, đôi môi đỏ bừng thường xuyên mở ra hít vào, dường như đang cổ vũ chính mình.

Nội tâm hắn lại bị xúc động, lần đầu tiên là bởi vì dung mạo khiến người ta kinh diễm kia của thiếu niên, sau lại là bởi vì trái tim vĩnh viễn đều giữ sự chân thành của hắn, tuy so sánh với Bồ Câu Trắng, người chơi phó bản Khó Khăn, có vẻ yếu ớt, lại vĩnh viễn nỗ lực hướng về phía trước.

Thể chất Hà Thần không tồi, hắn đã vượt qua không ít phó bản Trung cấp, có thể sống đến bây giờ cũng không phải là do vận khí, không dựa vào thiết bị mà leo lên tòa pho tượng này tuy nói là mạo hiểm, nhưng cũng không phải không có phần chắc chắn, hắn vì chăm sóc thiếu niên, cố tình thả chậm tốc độ.

Thẩm Kha không để ý đến Hà Thần liên tục quay đầu lại, hắn đang dùng giọng nói rất nhẹ đơn phương giao lưu với tượng thiên thần, tổng cộng có ba yếu tố, trước là khen ngợi: “Thực xin lỗi có chút mạo phạm, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy pho tượng xinh đẹp như vậy, ta quá kích động, cầm lòng không đậu mà liền muốn tới gần.”

Rồi sau đó là làm quen: “Thiên thần à, ta còn chưa được gặp qua, thật sự rất làm người ta hướng tới, ngươi đã gặp qua chưa? Thật muốn làm bạn bè với ngươi a, nói như vậy, ngươi liền có thể nói cho ta Thiên Thần trưởng thành bộ dáng gì, nhất định rất đẹp đi? Nhưng mà ngươi… có thể sẽ ghét bỏ ta không?”

Cuối cùng là uyển chuyển yêu cầu đồng sự đừng cử động: “Ta có chút sợ độ cao, nhưng mà ta quá thích ngươi, cho nên cũng muốn đi theo đi lên nhìn xem, kỳ thật ta hiện tại rất sợ hãi, dù sao ngã xuống khả năng sẽ ngã chết…”

Bộ lời nói thuật này, vẫn là học được từ chỗ Na Na, cô bé líu lo này đã cho hắn linh cảm.

Bọn họ ở chỗ này từng bước một bò lên, phía dưới đã không còn yên ổn được nữa.

Không biết có phải là phó bản không muốn cho bọn họ dễ dàng lấy được mảnh chìa khóa như vậy, một đám hình cảnh từ bốn phương tám hướng xông tới, nghe âm thanh nói chuyện phiếm lờ mờ phía dưới, dường như là nhận được dân chúng báo nguy.

Hình ảnh trong mắt Thẩm Kha là như vậy, còn trong mắt người chơi, thì lại là xuất hiện một đám quái vật cao lớn và vô cùng vặn vẹo vây quanh bọn họ.

Lý Giản Sinh và Lam Cửu trốn phía sau Bồ Câu Trắng, loại cảnh tượng này bọn họ khẳng định không ứng phó được, chỉ có thể làm được không gây phiền phức cho Bồ Câu Trắng, Lưu Vũ Thần lại không muốn hoàn toàn dựa vào Bồ Câu Trắng, sau đó bị Lý Giản Sinh kéo lại.

Sự ồn ào nhốn nháo phía dưới Thẩm Kha chỉ phân tâm nhìn vài giây, hắn hiện tại người ở trên cao, cũng không có cách nào đi xuống giúp bọn họ.

Hắn và Hà Thần hành động vô cùng chậm rãi đi tới chỗ cao nhất, Thẩm Kha vừa ngẩng đầu liền thấy mảnh chìa khóa đang lấp lánh ánh vàng nhàn nhạt kia, nó đang vừa lúc được khảm ở giữa trán pho tượng.

Hà Thần cũng thấy, chẳng qua hắn không có biện pháp lập tức đi lấy, phía trên cùng rời xa nguồn sáng, tầm nhìn rất thấp, hắn cơ hồ là di động từng centimet, trở nên càng thêm cẩn thận.

Thẩm Kha thừa dịp không ai chú ý hắn, hít sâu một hơi, chậm rãi vòng đến phía sau tượng thiên thần, hắn cùng đồng sự chào hỏi một tiếng, thấy đồng sự không có dị nghị, liền rút mảnh chìa khóa ra.

Hắn nói lời cảm ơn xong, vừa chuẩn bị đi xuống, mắt cá chân đột nhiên căng thẳng, cúi đầu xuống, lại bị một bàn tay màu trắng của pho tượng đột nhiên vươn ra bắt được.

Thẩm Kha lẩm bẩm trong lòng: [ May mà là ta, đổi làm Lý Giản Sinh khác bọn họ đột nhiên tới như vậy một chút, không chừng sợ tới mức ngã xuống.]

Tượng thiên thần hiển nhiên không muốn cứ như vậy buông hắn rời đi, nó bị hai chữ bạn bè của thiếu niên tẩy não, hiện tại trong lòng chỉ nghĩ muốn làm bạn bè với thiếu niên, nhìn thấy đối phương phải đi, nó có chút uất ức.

Nó đã làm sai chỗ nào sao? Thứ thiếu niên muốn nó cũng cho, vì sao thiếu niên còn không muốn ở lại bồi mình.

“Thẩm Kha!” Hà Thần cũng thấy được bàn tay kia đang bắt lấy mắt cá chân Thẩm Kha, nhưng hắn hiện tại đang treo trên trời cao 20 mét tự thân khó bảo toàn, chỉ có thể lo lắng suông.

Thẩm Kha nhìn lướt qua phía dưới pho tượng, Bồ Câu Trắng dùng ngọn lửa kia nhảy lên trải ra một con đường, mang theo Lý Giản Sinh bọn họ bay nhanh đào tẩu, đồng thời cũng mang đi tất cả hình cảnh đuổi bắt bọn họ.

“Ngươi trước đi xuống trốn cho kỹ.” Hắn biết Bồ Câu Trắng là cố ý hấp dẫn hỏa lực, để cho bọn họ không bị vây công, vì thế nói với Hà Thần.

Leo lên tượng thiên thần bằng tay không, Hà Thần hiện tại cũng có chút cố hết sức, ở phía trên dừng lại càng lâu, liền càng có khả năng kiệt sức ngã xuống.

“Vậy ngươi làm sao bây giờ?! Ta không thể bỏ xuống ngươi!” Hắn lập tức phủ nhận đề nghị này.

“Ngươi ở phía trên cũng cứu không được ta.” Thẩm Kha trần thuật sự thật này, hắn có chút sợ đồng sự động thủ với Hà Thần, “Đi mau.”

Hà Thần nhìn sâu vào thiếu niên vẻ mặt vội vàng một cái, nhắm nghiền đôi mắt chua xót lại, vẫn là lựa chọn đi xuống. Hắn hiểu rõ thiếu niên nói đúng, cho dù ở phía trên cố cầm cự cũng không có biện pháp cứu người, đi cầu xin người khác giúp đỡ còn có một đường sinh cơ.

Nhìn Hà Thần bò đi xuống xong, Thẩm Kha bắt đầu giảng đạo lý với tượng thiên thần.

Hắn nguyên bản là muốn dùng đồ vật khác đổi mảnh chìa khóa với đồng sự, nhưng hiện tại thương thành đã đóng cửa, mà tích phân hắn cũng là số âm, căn bản không có đồ vật nào có thể lấy ra tay.

“Ta bây giờ còn có chuyện phải làm, ta sẽ trở về thăm ngươi, buông ta ra trước được không?” Thẩm Kha ngữ khí mềm nhẹ, vẻ mặt chân thành.

Tượng thiên thần không dao động, kẻ lừa đảo, vừa rồi còn nói thích nó nhất, hiện tại lại phải đi!

“Như vậy đi, ta để lại một vật rất quan trọng ở chỗ ngươi, chờ ta bận xong ta lập tức quay lại.” Thẩm Kha móc ra một cái búp bê Barbie, này vẫn là Nhữ Nhữ đưa cho hắn, hắn toàn thân cũng chỉ có duy nhất một món đồ này.

“Nàng tên là Tiểu Duyệt, để nàng tạm thời thay thế ta bồi ngươi được không? Ngươi xem ta luôn mang theo nó liền đại biểu cho nó đối với ta cũng rất quan trọng, cho nên đừng lo lắng ta không trở lại.”

Tượng thiên thần bắt đầu do dự.

Thẩm Kha không ngừng cố gắng, lông mi như cánh chim run rẩy, đáy mắt mang theo sự mất mát: “Hay là nói ngươi không tin ta? Giữa bạn bè cơ bản nhất chính là sự tín nhiệm.”

Khuyên can mãi nói mười phút, tượng thiên thần đã bị thuyết phục, nó vươn một bàn tay màu trắng khác nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt Thẩm Kha, lại cẩn thận tiếp nhận cái búp bê Barbie kia, bàn tay đang bắt lấy mắt cá chân Thẩm Kha cũng buông lỏng ra, sửa thành ôm lấy eo hắn, chuẩn bị đưa hắn đi xuống.

Thẩm Kha rốt cuộc có thời gian nhìn xem thế cục phía dưới, còn chưa kịp cúi đầu, bên tai liền truyền đến một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, theo sau toàn bộ pho tượng bắt đầu lung lay.

Hắn trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc, còn chưa kịp làm rõ chuyện gì đã xảy ra liền kinh ngạc phát hiện, tượng thiên thần đang sụp đổ, hai cánh tay màu trắng đi theo hòn đá đứt gãy từng tấc, hắn thậm chí còn chưa kịp bắt lấy cái gì, cả người liền cùng với hòn đá cùng nhau rơi xuống.

Thẩm Kha không biết là ai phá hủy pho tượng, bất quá cũng không kịp suy nghĩ, độ cao này ngã xuống đi chỉ định phải trọng sinh, đến lúc đó hắn cùng pho tượng cùng nhau trọng sinh, kiếp sau lại làm bạn bè.

Hệ thống là thích hóng chuyện, nó sáng sớm liền khuyên Ký Chủ tự sát, nhưng Ký Chủ lại khăng khăng phải kiên trì làm nhiệm vụ.

Thẩm Kha sắc mặt tái nhợt mà nhắm mắt lại, trong đầu vô cùng vô ngữ nói với hệ thống: 【 Ngươi cười cái gì?! 】

Hệ thống lúc này mới phát hiện chính mình cười thành tiếng, vội vàng khôi phục thành bộ dáng nghiêm trang: 【 Ta nhớ tới chuyện vui vẻ. 】

Thẩm Kha đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết, nói đến đây là lần thứ hai hắn tử vong, và cũng đều là ngã chết.

Một giây, năm giây, mười giây…

Cảm giác rơi xuống rất nhanh biến mất, cơn đau đớn dự đoán không ập đến, Thẩm Kha rất nhanh phản ứng lại mình không chết, lập tức điều chỉnh biểu cảm, lông mi như cánh quạ treo nước mắt trong suốt, thân thể vẫn còn run rẩy, nhẹ nhàng mở to mắt sau, nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.

Tâm trạng hắn có chút phức tạp: 【 Ta lại bị Sơ Lục cứu, hơn nữa đồng sự có khả năng là bởi vì ta mới bị tạc, chỉ có thể chờ nó sống lại ta lại quay về tìm nó. 】

Hệ thống chỉ có thể duy trì nụ cười: 【… Hì hì. 】

Người tiếp được hắn mặc một thân quần áo màu đen, từ lần đầu tiên gặp mặt liền mang mũ trùm đầu vẫn không gỡ xuống, tròng mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, có chút khiến người ta nổi da gà.

Thẩm Kha lau nước mắt, khóe mắt một mảnh đỏ tươi, chờ Sơ Lục buông hắn xuống, mới lắp bắp nói: “Ta, vừa rồi quá sợ hãi, cảm ơn ngươi lại đã cứu ta.”

Phía sau Sơ Lục còn đi theo Hà Thần, Bồ Câu Trắng bọn họ không biết từ lúc nào cũng đứng ở một bên, ba người Lý Giản Sinh còn đang thở hổn hển, trông có vẻ là đã trải qua một trận chiến đấu truy đuổi kịch liệt, là vừa chạy về.

“Ngươi không bị thương chứ?” Hà Thần quan tâm hỏi, hắn lúc ấy muốn đi tìm Bồ Câu Trắng, lại không nghĩ rằng lại gặp được một người chơi khác, xem thân thủ lưu loát kia hẳn là cùng Bồ Câu Trắng giống nhau là đến từ phó bản Khó Khăn, hắn lập tức cũng không tìm thấy Bồ Câu Trắng, chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, nói ra tình cảnh Thẩm Kha, hy vọng đối phương có thể đi cứu Thẩm Kha.

Bọn họ đều là người chơi phó bản Khó Khăn, hẳn là sẽ… ra tay tương trợ đi, hẳn là.

Cảm giác áp bách của Sơ Lục nặng hơn Bồ Câu Trắng nhiều, hắn xác thật tới cứu người, chẳng qua biểu hiện có chút kinh người, một chữ cũng chưa nói, trực tiếp… phá hủy pho tượng.

Lúc này Bồ Câu Trắng cũng mang theo người trở lại, bọn họ đều thấy được thiếu niên rơi xuống, trong khi những người khác còn chưa kịp phản ứng, bọn họ cùng lúc giẫm lên pho tượng chưa hoàn toàn tan thành từng mảnh nhảy lên, đi tiếp lấy thiếu niên giống như con bướm bị bẻ gãy cánh kia.

“Không có bị thương.” Đối với mấy người vây quanh hắn không ngừng hỏi han, Thẩm Kha vội vàng lắc đầu.

Lưu Vũ Thần trầm khuôn mặt: “Ta lúc ấy liền nói không cho ngươi đi, ngươi xem thiếu chút nữa liền có chuyện rồi đó?”

Thẩm Kha đã hoàn hồn, chỉ là hốc mắt còn đỏ, hắn không phản bác, trông vẻ rất ngoan ngoãn.

Hắn thấy một bóng đen rời khỏi tầm mắt, lập tức quay đầu lại, phát hiện Sơ Lục cứu hắn đã xoay người qua, đối phương từ đầu đến cuối không nói một lời, xem bộ dáng này cũng không tính toán cùng bọn họ cùng nhau đi.

“Khoan đã!” Thẩm Kha tay mắt lanh lẹ bắt lấy gấu áo Sơ Lục, “Ngươi, ngươi muốn đi đâu?”

Hắn nói chuyện lại nhẹ lại mềm, bởi vì vừa mới mới khóc xong, còn mang theo một chút nức nở vội vàng, nghe lại như là tiểu sủng vật sắp bị vứt bỏ vậy.

Sơ Lục dừng lại một lát, lại nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Khu nhà nhỏ Minh Dương.”

Đó là địa điểm một mảnh chìa khóa mảnh nhỏ khác, cũng là nơi tiếp theo Thẩm Kha muốn đi, hắn lại không hề bất ngờ Sơ Lục sẽ biết.

Bồ Câu Trắng sau khi tiếp được thiếu niên, liền từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng đứng, nhìn hai người tương tác.

Bọn họ rõ ràng mới gặp mặt, thiếu niên lại dường như rất ỷ lại Sơ Lục, thậm chí chủ động nắm lấy gấu áo Sơ Lục, giờ khắc này thiếu niên, mãn tâm mãn nhãn đều là đối phương, không thể không nói —— rất chói mắt.

Bồ Câu Trắng vuốt bật lửa trong tay, hắn nghĩ, câu nói tiếp theo của thiếu niên, có phải là muốn mời Sơ Lục cùng bọn họ đồng hành không?

Nghĩ đến đây, hắn bước về phía trước một bước, ngước mắt lộ ra một nụ cười: “Xem ra vận khí chúng ta không tồi gặp được người quen, nếu ngươi đi Khu nhà nhỏ Minh Dương, vậy chúng ta đi Hoa Viên Ánh Dương, vừa lúc phân hai đường để tiết kiệm thời gian.”

Nói xong, hắn vươn tay về phía thiếu niên: “Lại đây, chúng ta cần phải đi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment