Npc Mảnh Mai Cầm Kịch Bản Được Cả Đoàn Sủng Ái [Vô Hạn]

Chương 34

Hơi nóng phun tức ngay bên tai Thẩm Kha, mỗi chữ thốt ra, đều làm tai hắn hơi ửng đỏ.

Người phía sau trực tiếp túm hắn vào trong lòng ngực, hai người kề sát nhau, tựa như người thân cận nhất trên đời này.

“Bất ngờ sao?”

Bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Kha bị đối phương nắm lấy trong tay, từng ngón tay thon dài của hắn được y thưởng thức.

“Không quá bất ngờ.” Thẩm Kha chỉ ngẩn ra một giây liền phản ứng lại, eo thon của hắn bị cánh tay đối phương giam cầm chặt chẽ, hắn không làm sự giãy giụa vô ích, thực lực hai người không cùng một cấp độ, giãy giụa cũng vô dụng.

Nói thật, nghe thấy bốn chữ lại gặp mặt, tim hắn ngừng đập một nhịp, quay đầu lại nhìn thấy không phải người hắn tưởng tượng kia, liền bình tĩnh lại.

Những người khác còn có thể giao tiếp, như hiện tại gặp được Sâu, Thẩm Kha không biết đối phương sẽ làm ra chuyện gì, hai người bọn họ ở nhà ga đã coi như xé rách mặt rồi.

Già Nạp khẽ cười một tiếng, đôi mắt hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ thuần, giống như hồng ngọc lấp lánh rực rỡ, bên trong mang theo một tia vui sướng.

“Ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi không phải một con thỏ trắng nhỏ, bất quá ta càng thích.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng v**t v* mặt thiếu niên, “Tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ cỡ nào, thảo nào tên kia thích ngươi.”

“Tên kia?”

Già Nạp không hề kiêng dè vấn đề của thiếu niên: “Các ngươi đã gặp qua.”

“Là Sâu, hay là Bồ Câu Trắng, hay còn có người khác?” Thẩm Kha không hề tự luyến như vậy, cho rằng bọn họ đều thích mình, nhưng tên kia trong miệng đối phương, rất có thể là hai cái tên hắn vừa nói ra.

“Sâu? Hắn nói với ngươi tên này? Cũng rất phù hợp.” Già Nạp thay đổi phong cách trong điện ảnh, sự tao nhã thì vẫn như cũ, bất quá vẻ ác thú vị trên mặt chắn cũng không ngăn được, “Ngươi hẳn là cảm ơn ta, nếu không phải ta, hắn đã sớm tìm được ngươi.”

Ban đầu Già Nạp là muốn trêu chọc tên điên kia một chút, cho nên khi lập kế hoạch dung hợp phó bản, đã sắp xếp cho hắn một thân phận Viện trưởng, lại sắp xếp Phu nhân Viện trưởng cho vật nhỏ mà hắn cảm thấy hứng thú kia.

“Nhưng mà sau khi gặp ngươi, ta liền hối hận.”

Già Nạp nắm tay Thẩm Kha, bật đèn trong phòng, ánh sáng trắng rót xuống ngay lập tức, chiếu rõ những đồ vật nơi đây.

Trong phòng không có giường đệm, không có bàn, cũng không có giá sách, bốn phía được bố trí rất hồng hào, một góc đặt một chiếc bàn trang điểm, ở giữa bày một loạt váy cưới.

“Bởi vì ta tạm thời đổi ý, cho nên còn chưa kịp chuẩn bị nhẫn.” Già Nạp nâng tay Thẩm Kha lên, hôn lên chiếc nhẫn màu xanh kia, khi thẳng lưng lên, chiếc nhẫn từ trong ra ngoài biến thành màu đỏ.

Thẩm Kha: “……”

Đây là Tinh Nguyệt mượn cho hắn, xin hỏi biến thành như vậy còn có thể trả lại Tinh Nguyệt sao???? Bất quá hắn sáng suốt không nói ra chiếc nhẫn này không phải của hắn.

Già Nạp nhìn chiếc nhẫn màu đỏ như hồng ngọc dưới ngón tay trắng ngà, vừa lòng: “Vẫn là màu đỏ tôn ngươi hơn, tạm thời mượn hoa hiến phật một chút.”

Dứt lời, hắn thuận thế nắm lấy tay thiếu niên, đưa người tới trước mặt váy cưới, “Hôn lễ tiếp tục tiến hành, chẳng qua đối tượng kết hôn của ngươi hơi chút thay đổi một chút, ngươi hẳn là không ngại đi? Cô dâu xinh đẹp nhất thiên hạ, tới chọn một kiện váy cưới thuộc về ngươi.”

Thẩm Kha không thèm để ý chuyện đối tượng kết hôn của mình có thể tùy ý thay đổi, hắn nhìn những chiếc váy cưới hoa lệ vẻ mặt kháng cự: “Chọn có thể không mặc sao?”

Khóe miệng Già Nạp ngậm cười, ôn nhu cự tuyệt: “Cái khác có lẽ có thể, nhưng cái này thì không được.”

Thẩm Kha hít sâu một hơi, nói với chính mình bình tĩnh.

Người trước mặt này cũng là người của trận doanh “Hỗn Độn Tà Ác”, tạm thời trước không cần gây thù chuốc oán với hắn, chờ những người khác tới cứu viện.

Kỳ thật cái gọi là những người khác này, trông cậy cũng chính là Sơ Lục, dựa theo tính cách Lý Giản Sinh, bọn họ phản ứng lại ít nhất sẽ gõ cửa, nhưng trên thực tế Thẩm Kha hiện tại không hề nghe thấy động tĩnh gì.

Già Nạp trăm phần trăm đã dùng thủ đoạn gì đó, chỉ hy vọng bọn họ không cần xảy ra chuyện.

Một loạt váy cưới này, mỗi một kiện đều có thiết kế đặc biệt, tầng tầng lớp lớp, lụa mỏng tràn ngập, điểm xuyết ít nhiều đá quý lấp lánh rực rỡ dưới ánh sáng, đổi bất cứ một cô gái nào tới, đều sẽ tâm sinh hướng tới.

Nhưng mà, người hiện tại đang đứng ở chỗ này là Thẩm Kha.

Hắn chết lặng nhìn từng kiện váy cưới, làm bộ đang nghiêm túc chọn lựa, kỳ thật là đang kéo dài thời gian chờ Sơ Lục đi tìm, hắn cũng không nắm chắc, Sơ Lục nhất định sẽ giúp hắn.

Già Nạp ung dung đứng một lúc, đột nhiên nói: “Nếu ngươi khó lựa chọn, ta không ngại giúp ngươi chọn một kiện.”

Thẩm Kha: “……”

Hắn khó khăn chọn trong một đống váy cưới một kiện tương đối kín đáo và đuôi váy không lớn lắm, lấy nó ra, “Chính là cái này.”

Già Nạp chỉ vào phòng bên trái, trên mặt treo nụ cười chờ mong: “Ngươi qua bên kia thay, nếu một phút không ra, ta liền đi vào tìm ngươi.”

Thẩm Kha ôm váy cưới đi vào sau khóa trái cửa lại, đơn giản nghiên cứu một chút cấu tạo váy cưới xong liền bắt đầu thay quần áo, hắn không hề nghi ngờ câu nói một phút của Già Nạp là đang nói đùa.

Hệ thống đếm ngược cho hắn, chờ đến năm giây cuối cùng thì nó nhắc nhở: 【 Khóa kéo! Ký Chủ còn có khóa kéo! 】

Thẩm Kha vừa luống cuống tay chân mặc xong, chờ sờ đến khóa kéo phía sau thì, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng bị kéo ra, thời gian chuẩn xác đến giây không sai chút nào.

Cánh cửa này khóa trái và không khóa trái cũng như nhau, hắn cảm thấy sâu sắc căn phòng này lắp cái khóa mới của hoàng đế.

“Ta tới giúp ngươi.” Già Nạp nói xong câu đó không đợi Thẩm Kha từ chối, đã kề sát lên nắm lấy tay Thẩm Kha, cùng hắn cùng nhau kéo khóa kéo chậm rãi hướng về phía trước.

Già Nạp có chút si mê nhìn tấm lưng trắng tinh không tì vết kia, theo khóa kéo hoạt động, được bao bọc dưới chiếc váy cưới lấp lánh này.

Thẩm Kha sau khi mặc xong váy cưới, liền lập tức xoay người qua, vẫn là đặt người dưới mí mắt thì sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Hắn thật sự sợ người gán cho người ta thân phận lung tung này làm bậy, vừa rồi khoảng cách hai người bọn họ rất gần, tay đối phương thường xuyên cọ đến lưng hắn, để lại một vệt cảm giác nóng rực trên da thịt.

Thẩm Kha không có quyền lựa chọn nói: 【 Hắn nhất định là cố ý. 】

Hệ thống rất nể tình phụ họa một câu: 【 Ai nói không phải đâu. 】

Thiếu niên mặc vào váy cưới có chút câu nệ, đôi mắt toát ra ánh sáng còn sáng hơn cả châu báu trên chiếc váy cưới kia, chiếc váy cưới tuyệt mỹ này chỉ có thể có tác dụng trang trí cho đối phương, làm hắn càng câu nhân tâm hồn.

Trong mắt Già Nạp toát ra sự tán thưởng, thiếu niên trước mặt giống như là bảo vật lưu lạc ở nhân gian, bộ dáng hắn hiện tại quả thực kinh diễm tháng năm.

“Ta thật không nghĩ để ngươi đi ra ngoài, gọi người khác thấy bộ dáng này của ngươi.”

“Bệnh phục mà ta nói rớt ‘Úc’ đạt tiêu chuẩn thư anh từ kia ta cởi ra ở đâu?” Thẩm Kha thử hỏi.

“Nếu ngươi muốn khỏa thân chạy thì.” Già Nạp kéo chiếc bệnh phục hắn thay ra, trong tay bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, chỉ trong nháy mắt liền thiêu rụi sạch sẽ.

Thẩm Kha: “……”

Hắn còn tưởng rằng chỉ có Bồ Câu Trắng sẽ chơi lửa.

“Cảm giác còn thiếu điểm gì đó.” Già Nạp như suy tư gì, lại từ trên một loạt giá gỡ xuống một chiếc khăn che mặt có rất nhiều kim cương vụn, cố định vững vàng trên đầu thiếu niên.

Già Nạp vừa lòng: “Đáng tiếc không có thời gian, bằng không còn muốn trang điểm cho ngươi trước.”

Hắn làm xong những thứ này, đưa Thẩm Kha đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, sau đó ngang ôm lấy hắn.

Đồng thời với Già Nạp nhảy xuống, cánh cửa phá theo tiếng, Sơ Lục một thân áo đen xuất hiện ở cửa.

Tiếng gió rít gào bên tai, Thẩm Kha theo bản năng ôm lấy cổ Già Nạp, sau đó phát hiện bọn họ cũng không có ngã xuống, mà là bắt đầu dẫm trên vách tường bay lên, cuối cùng đi tới trên sân thượng.

Thẩm Kha nhìn tầng lầu hai ba chục mét, kinh ngạc than: 【 Hắn là đang quay phim hành động sao? Loại không cần treo dây thép ấy. 】

Hệ thống: 【 Ai nói không phải đâu. 】

Thẩm Kha: 【… Ngươi khuôn mẫu hóa một chút đi. 】

Tuyệt đối là hệ thống đang triển khai trả thù hắn vì không nghe theo kiến nghị của nó.

Già Nạp tiếp đất xong, đôi đồng tử màu đỏ kia lóe lên một tia lạnh lẽo, khẽ cười một tiếng: “Người kia là kẻ điên.”

Thẩm Kha ngẩng đầu: “Ngươi đang nói Sơ Lục sao?”

Từ miệng một người đến từ trận doanh “Hỗn Độn Tà Ác” nói ra người chơi khác là kẻ điên, ngược tai biết bao? Luận về kẻ điên, vẫn là hai tên Sâu và Già Nạp này thích hợp hơn.

“Hắn đồ sát cả một tòa nhà người.”

Nghe thấy câu nói này, đồng tử Thẩm Kha đột nhiên co chặt.

Già Nạp buông hắn xuống, cúi đầu v**t v* mái tóc đen nhánh như mực của hắn.

“Thích ngươi người cũng thật nhiều, làm người đau đầu.”

Chữ cuối cùng hắn vừa nói ra, Sơ Lục đã xuất hiện ở sân thượng, bọn họ chỉ cách nhau mười giây.

Gương mặt Thẩm Kha vốn dĩ bình tĩnh, khi nhìn thấy Sơ Lục, nước mắt trong khoảnh khắc chứa đầy toàn bộ hốc mắt, khuôn mặt tinh xảo đầy sự vô tội và sợ hãi, muốn nói lại thôi nhìn Sơ Lục.

Cảm xúc Sơ Lục không hề dao động, hắn giống như là bị mũ trùm đầu màu đen ẩn giấu vậy, làm người ta không thể thấy được dù chỉ một chút bên trong.

Hắn từng bước một tiến lên, mỗi bước chân rơi xuống, hoa văn màu vàng dưới chân sẽ mở rộng thêm một phần, nhìn kỹ, giống như một cái trận Bát Quái.

“Tìm chết.” Sơ Lục chỉ nói hai chữ này, không có ngữ điệu không mang theo tình cảm, chỉ là tự thuật một sự thật.

Già Nạp ở trước khi hoa văn màu vàng lan tràn đến lòng bàn chân mình, hơi cúi đầu, ghé tai thiếu niên thủ thỉ dịu dàng: “Ta phải đi rồi, vì khách quý đặc biệt được mời mà suy nghĩ, ngươi hẳn là sẽ mặc bộ váy cưới này đi tham gia hôn lễ, đúng không?”

Thẩm Kha đang nghĩ lát nữa đi tìm một bộ quần áo khác để thay: “…”

Hắn không đáp lại sự đe dọa tr*n tr** này của Già Nạp, chỉ là khẽ cắn môi đỏ, một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gương mặt, phảng phất người giam cầm hắn đã nói điều gì đó rất kh*ng b*.

Già Nạp còn muốn nói cái gì, nhưng thời gian để lại cho hắn không còn nhiều lắm, vật chắn hắn bố trí trước đó, sớm đã hóa thành bụi phấn khi Sơ Lục đi lên.

Hắn còn không muốn đối đầu với một kẻ điên như vậy.

Hắn buông lỏng hai tay, tùy ý thân thể mình ngã về phía sau, thân hình còn chưa tiêu tán, đã bị sợi vàng không biết từ khi nào được bện thành thiên la địa võng bao phủ, trên người trong chớp mắt liền bị cắt ra vô số vết thương.

“Thật là khủng khiếp.” Khóe miệng Già Nạp mang theo vết máu, mỉm cười với thiếu niên đang cúi đầu nhìn xuống, sau đó biến mất trong không khí.

Lông chim vẫn còn lả tả bay xuống, gió lạnh gọi Thẩm Kha hoàn hồn, hắn thu hồi tầm mắt, đối với Sơ Lục đang đứng trên cao lầu nhìn xuống lại có một nhận thức mới.

Già Nạp đại khái không đánh lại Sơ Lục, hoặc là hắn không muốn để mình đối đầu với Sơ Lục, mặt này chứng minh sự đáng sợ của Sơ Lục.

Đứng ở góc độ tư duy Già Nạp mà nói, Già Nạp không phải một người, hắn còn có một đồng lõa không đáng tin cậy—Sâu. Kẻ điên đối đầu với kẻ điên, kia mới gọi là có ý tứ.

Nói không chừng hắn sẽ nhìn thấy Nơ-tron ở cái gọi là hôn lễ kia.

“Cảm, cảm ơn, đây là lần thứ ba ngươi cứu ta.” Đôi môi đỏ của Thẩm Kha khẽ nhúc nhích, vài giọt nước mắt thuận thế rơi xuống, nện trên sàn nhà.

Hắn vừa định duỗi tay lau đi, ngẩng đầu, lại đâm vào cặp đồng tử màu đỏ đen kia, đôi mắt kia cùng cảm giác bệnh trạng Sâu mang lại không giống nhau, bên trong giống như là vực sâu không đáy, đối phương cái gì cũng không làm, là có thể làm người ta vô hình trung dâng lên sợ hãi.

Thẩm Kha ngẩn ra một hồi, lại phát hiện nước mắt trên mặt mình bị một ngón tay lạnh lẽo lau đi, Sơ Lục thản nhiên thu tay lại: “Không muốn khóc thì không cần khóc.”

Hắn buông xuống câu nói rất đơn giản này, dẫm lên bước đi, xoay người đi xuống lầu, hoa văn màu vàng giống như thủy triều chảy ngược, thu lại thành một điểm nhỏ, biến mất dưới chân hắn.

Thẩm Kha: “…”

Hắn xách váy, im lặng đi theo phía sau Sơ Lục.

Mặc dù hắn hiện tại diễn có hơi không đi vào lòng, nhưng bị chọc thủng tại chỗ vẫn có chút xấu hổ.

Xuống sân thượng xong, Thẩm Kha rốt cuộc hiểu rõ, cái gì gọi là máu chảy thành sông.

Già Nạp nói, Sơ Lục đồ sát cả một tòa nhà, phụ cận không có thi thể nằm ngang dọc, nhưng mà sàn nhà, vách tường, thậm chí trần nhà, không nơi nào không bị máu nhuộm đỏ.

Căn cứ thảm trạng nơi này, Thẩm Kha đã có thể hoàn nguyên ra có bao nhiêu người chết ở chỗ này.

Hắn xua đuổi những ý nghĩ này ra khỏi đầu óc, có một số việc không thể tránh khỏi, chuyện đã xảy ra hắn sẽ không suy nghĩ nhiều nữa, so với cái này, hắn vẫn là quan tâm một chút ba vị người chơi kia đi đâu rồi.

“Dưới lầu.” Sơ Lục không hề keo kiệt trả lời Thẩm Kha, hỏi đến mảnh chìa khóa thì, trực tiếp đưa mảnh chìa khóa còn dính vết máu cho hắn.

Thẩm Kha không đi nhận, hắn cũng không phải muốn Sơ Lục lấy đạo cụ thông quan, so với việc đặt những thứ này trên người hắn, không bằng giao cho Sơ Lục bảo quản.

Ít nhất Sơ Lục đủ mạnh, hơn nữa đứng ở mặt đối lập với trận doanh “Hỗn Độn Tà Ác”, không cần phải đi phỏng đoán thân phận hắn.

Nếu Sơ Lục vừa mới trực tiếp vạch trần, Thẩm Kha cũng liền không giả vờ nữa, hắn đem mảnh chìa khóa mình lấy được từ chỗ Sâu cùng giao cho Sơ Lục, đơn giản nói một chút ý tưởng tiếp theo của mình.

Phó bản xe buýt tuyến 174 này ngoại trừ điểm bắt đầu và điểm cuối ra, tổng cộng có 5 trạm dừng, Phòng Trưng Bày Tinh Nguyệt đã thông quan trước khi xe buýt phát nổ, mảnh chìa khóa Bắc Hồ ở trong tay Chi Chi bị bắt cóc, bên Hoa Viên Ánh Dương có Bồ Câu Trắng đi, bên Thiên Sứ Trấn này bọn họ vừa thông quan, chỉ còn thiếu Hẻm Nghề Thủ Công Lan Tử La cuối cùng.

Nhưng mà trạm dừng Hẻm Nghề Thủ Công Lan Tử La này hiện tại bọn họ đi tác dụng không lớn, để tối đa hóa thời gian, bọn họ tốt nhất là gom đủ tất cả mảnh chìa khóa rồi mới đi trước, sau đó ở nơi đó tìm được khuôn đúc chìa khóa, dung hợp mảnh chìa khóa.

Hiện tại mảnh chìa khóa rải rác, phân biệt nằm trong tay những người khác nhau, cần thiết phải tụ tập lại giao mảnh chìa khóa cho cùng một người mới được.

Ba người Lý Giản Sinh dưới lầu là bị bắt phải chạy xuống, bọn họ kinh hồn táng đảm trốn ở phía sau một bức tường, nhìn tòa nhà D.

Bọn họ đã tận mắt thấy Sơ Lục dẫm trên thi sơn huyết hải từ trước mặt bọn họ thong dong đi qua, hơn nữa không hề có bất kỳ ý tứ quản bọn họ.

Hà Thần rất có nhãn lực không theo sau, hắn ngay lập tức đã nghĩ thông suốt nguyên do bạo động của đám quái vật này, nhất định là bị thứ gì đó thao túng.

Cũng may mục tiêu chính yếu của bọn quái vật chính là Sơ Lục, hắn thừa dịp còn chưa bị đám quái vật từ trong phòng chạy ra vây quanh, gọi hai người còn lại một đường lao xuống lầu hai, cuối cùng từ hành lang lầu hai nhảy xuống.

Lý Giản Sinh vừa chạy vừa nôn nóng hỏi: “Chúng ta cứ như vậy đi rồi? Thẩm Kha còn ở phòng 401 mà!”

Lưu Vũ Thần thì không nói gì, thuần túy là bị sự ra tay của Sơ Lục làm chấn động, lúc ấy con quái vật kia khi cách hắn chưa đến nửa mét đã trực tiếp nổ tung trước mắt, tầm mắt hắn có một khoảnh khắc xuyên qua huyết nhục bay lượn trên không trung, thấy được gương mặt Sơ Lục dưới mũ trùm đầu màu đen tràn ra vô hạn sát ý.

Lúc ấy hắn cơ hồ cho rằng đối phương muốn giết cả hắn luôn.

Hà Chấn bình tĩnh nói: “Xem cái thế này, người bắt đi Thẩm Kha không bình thường, chúng ta ở lại cũng không đối phó được, trốn đi xem… Sơ Lục xử lý như thế nào.”

Hắn nghĩ nghĩ, hình như thiếu niên là xưng hô vị người chơi này bằng cái tên đó.

Bên này náo động quá lớn, những tòa nhà khác cũng lờ mờ truyền đến tiếng vang, tình cảnh hiện tại cũng không an toàn, tốt nhất là lập tức rời khỏi Khu nhà nhỏ Minh Dương.

Ý niệm này của Hà Thần vừa dâng lên, đã bị đè nén xuống, bọn họ cần thiết phải chờ thiếu niên kia đi xuống.

Thời gian từng giây trôi qua, khoảng cách bọn họ đi xuống chỉ vừa qua năm phút, Hà Chấn nhẩm đếm trong lòng, năm phút không dài, hắn lại cảm thấy trôi qua chậm chạp bất thường.

Hắn nhớ lại một quyển sách tâm lý học viết, khi một người ở vào trạng thái bất an lo lắng chờ đợi, hắn sẽ sống một ngày bằng một năm.

Sơ Lục đồ sát cả tòa nhà kỳ thật chỉ dùng chưa đến năm phút, ba người không trốn bao lâu liền chờ tới cửa thang máy mở ra.

Lý Giản Sinh nhìn chằm chằm cửa thang máy mở ra, bọn họ cách thang máy tòa nhà D cũng không phải rất gần, khi nhìn thấy người tới thì lập tức ngơ ngác.

Hắn hỏi: “Vị đại lão kia… hắn mang ai xuống dưới??”

Bình Luận (0)
Comment