Npc Mảnh Mai Cầm Kịch Bản Được Cả Đoàn Sủng Ái [Vô Hạn]

Chương 38

Mặt của ba cô bé nhỏ quen thuộc đến thế, trong bức họa “Mê Cung Dưới Lòng Đất” kia, Jenny và Na Na đang tổ chức tiệc sinh nhật đã chết trong tay Sâu, sau đó Lily gặp được ở bệnh viện cũng không thấy bóng dáng, mà hiện tại, các nàng đang chỉnh tề đứng trước mặt Thẩm Kha.

“Ngươi không thích sao?” Sâu rũ xuống đôi mắt, nhìn những ngón tay như ngọc của thiếu niên dính đầy máu của chính mình, cười mà càng hưng phấn.

Hắn dùng một tay khác nhẹ nhàng vỗ vai Na Na, ba cô bé nhỏ vốn dĩ không có ánh sáng trong mắt, giống như người nộm kia động đậy.

Na Na tung tăng nhảy nhót đi tới trước mặt thiếu niên, trên gương mặt hơi mập mạp trẻ thơ lộ ra một nụ cười đáng yêu, ôm cánh tay hắn ngẩng đầu nói: “Kha Kha! Ta đã về rồi, vui không?!”

Jenny ôm đèn lồng bí đỏ, trên mặt cũng hiện ra một đôi má lúm đồng tiền, chỉ vào hắn nói: “Con bướm.”

Lily còn mặc bộ quần áo bệnh nhân kia, so với tính cách hoạt bát của Na Na, nàng có vẻ ôn tĩnh hơn nhiều, chiếc kẹp tóc tinh xảo cài trên đầu kia vết nứt cũng đã chữa trị, nghiêng đầu trong mắt tràn ngập mong đợi nhìn thiếu niên.

Lời nói của Thẩm Kha kẹt lại trong cổ họng, không nói nên lời.

Hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ba cô bé nhỏ đứng trước mặt quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ đến thế.

Các nàng có ký ức của cơ thể này, mọi hành động nụ cười đều khắc phục lại người trong ký ức, nhưng vô luận học lại giống đến đâu, các nàng đều không phải.

Thẩm Kha nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, hắn buông lỏng tay đang nắm Sâu ra, đối với ba cô bé nhỏ gượng cười một cái: “Thực xin lỗi.”

Ngón tay Na Na nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng, nghi hoặc mà nhìn hắn: “Kha Kha vì sao lại nói thực xin lỗi?”

Thẩm Kha không trả lời, những lời này, hắn nói cho ba linh hồn đã mất đi kia.

Máu trên cổ tay Sâu đã ngừng chảy, hắn v**t v* đỉnh đầu Na Na, “Các nàng là quà tặng cho ngươi, ngươi không thích nói ta có thể đổi thành cái khác, chẳng qua……”

Quà tặng không được yêu thích, không cần thiết tồn tại.

“Không thích cũng không cần.” Thẩm Kha từng câu từng chữ mà nói, cuối cùng nhìn ba cô bé nhỏ một cái, không chút do dự rút tay mình ra khỏi lòng ngực Na Na.

Na Na sau khi nghe được, lập tức hoảng loạn, Lily cùng Jenny cũng xông tới, đôi mắt to ngấn nước làm người lo lắng.

“Kha Kha, ngươi không cần chúng ta sao? Là ta nơi nào làm không tốt sao? Ngươi không phải nói muốn vĩnh viễn làm bằng hữu với chúng ta sao?”

Mặc cho những cô bé nhỏ khóc mà lại đáng thương đến đâu, Thẩm Kha cũng không hề dao động.

Các nàng không còn là người ban đầu nữa, hắn sẽ không để những thứ thuộc về Sâu lưu lại bên cạnh mình.

“Nghe được chưa? Hắn nói không thích các ngươi.” Khi Sâu nói ra những lời này, Tinh Nguyệt và Rượu Vang Đỏ vừa lúc đột phá sự ngăn trở của hai con quỷ búp bê.

“Đi cứu người trước!”

Hai con quỷ búp bê kia còn muốn đuổi theo, bị một ánh lửa tận trời ngăn cản đường đi, trong đó con gần nhất không kịp né tránh bị dính phải tàn lửa, đầu ngay lập tức bốc cháy lên.

Quỷ búp bê trực tiếp chặt đầu mình xuống, trong khoảnh khắc lại mọc ra một cái đầu mới, nhưng muốn đuổi theo Tinh Nguyệt và Rượu Vang Đỏ thì đã không còn kịp rồi, thẻ bài bên người Bồ Câu Trắng vây quanh ở trên không, hắn một mình bám trụ ba con quỷ búp bê, giờ phút này đang gặp phải tình huống hai mặt thụ địch.

Chi Chi đá văng con quỷ búp bê lại lần nữa xông tới trước mặt mình, một phát súng bắn nát đầu nó xong tiến lại gần Bồ Câu Trắng, cùng hắn chia sẻ công kích.

Sâu không để ý đến hai người đã xông tới, tay hắn chậm rãi bóp lấy cổ Na Na, một tiếng "răng rắc", xương cốt đứt gãy.

“Vậy các ngươi không có giá trị.”

Ba cô bé nhỏ được Sâu chế tạo ra khác với những con quỷ búp bê kia, các nàng là quà tặng dành cho thiếu niên, tự nhiên càng thêm tinh xảo, cũng có tư tưởng của chính mình.

Các nàng biết ý nghĩa tồn tại của mình chính là lấy lòng thiếu niên, muốn biến thành bộ dáng thiếu niên yêu thích mới có thể sống sót, mà hiện tại —— thiếu niên cự tuyệt tiếp nhận các nàng.

Sự sợ hãi đối với Sâu của Jenny và Lily khắc sâu vào trong xương cốt, các nàng khẩn thiết muốn chứng minh giá trị của mình, lựa chọn đón đánh Tinh Nguyệt và Rượu Vang Đỏ phía sau.

Tinh Nguyệt nhảy dựng lên, hai chân cong lại, đầu gối dùng sức thúc vào bụng Jenny, Jenny bay ngược ra, nện mạnh vào trên tường.

“Ngươi đi đi.” Rượu Vang Đỏ giơ cao đường đao trong tay, cổ tay nhanh chóng run rẩy, lưỡi dao hàn quang bốn phía, ngăn chặn Lily cùng Jenny đang vặn vẹo tứ chi bò dậy.

Tinh Nguyệt không nói lời thừa, trên người hắn sáng lên ánh xanh, bao trùm đến chiếc dao găm trên tay hắn, mục tiêu của hắn rất minh xác, đâm tới trái tim Sâu.

Hồng quang trong mắt Sâu nhảy lên, hắn nhẹ nhàng bâng quơ né thoát đòn chí mạng, vô số sợi tơ trong suốt giống như kim thép xuất hiện xung quanh Tinh Nguyệt, rất dễ dàng liền đẩy Tinh Nguyệt vào tuyệt cảnh.

“Hắn chết ngươi sẽ khóc sao?” Sâu chậm rãi hỏi.

Thẩm Kha nheo mắt: “…… Sẽ không.”

Nụ cười trên mặt Sâu mở rộng: “Vậy ta giết bọn họ tất cả thì sao?”

Thẩm Kha trong lòng tự nhủ phải nhẫn nhịn, hắn nói: “Vậy ta vĩnh viễn sẽ không khóc.”

Tinh Nguyệt né tránh rất nhanh, chỉ chậm một chút như vậy, hắn liền sẽ bị đóng đinh trên tường. Từng sợi tơ xen kẽ trong không khí, hầu như bao phủ toàn bộ nhà thờ, hắn khi đặt chân, còn phải đồng thời né tránh sự tập kích của Sâu.

Mũi chân Tinh Nguyệt khẽ chạm vào vách tường, ở cú xoay người kế tiếp hắn thẳng tắp đụng phải sợi tơ lao tới trước mặt, trên người ngay lập tức máu tươi đầm đìa.

Hắn ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút, lấy một thủ đoạn rất cực đoan kéo gần thân vị lại, lục quang bao trùm dao găm buộc Sâu lui về sau nửa bước.

Lời Sâu muốn nói bị đánh gãy, lúc này hắn mới ngước mắt nhìn Tinh Nguyệt một cái.

Thẩm Kha thừa dịp hai người đánh nhau, lui về sau tới một góc, trộm nhặt lên chiếc nhẫn hồng ngọc bị Già Nạp ném xuống trước đó.

Tinh Nguyệt hoàn toàn không phải đối thủ của Sâu, trong chớp mắt, bị đánh mạnh một chưởng xong, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn có rất nhiều đạo cụ, trước tiên nhét một viên thuốc vào trong miệng, nhưng mà Sâu căn bản không cho hắn thời gian hồi phục, nhìn từ trên cao nhìn hắn, trong mắt lấp lóe ánh sáng thị huyết cùng sát khí vô biên, “Ngươi có thể chết rồi.”

Thẩm Kha chạy tới nhào về phía Tinh Nguyệt trước khi Sâu ra tay, nếu Sâu muốn giết Tinh Nguyệt, vậy phải giết cả hai người bọn họ cùng nhau.

Hắn chính là đang đánh cược, Sâu đối với hắn còn có hứng thú, tạm thời sẽ không giết hắn.

Nụ cười tàn nhẫn kia trên mặt Sâu rút đi, hóa thành một loại biểu cảm càng khiến người ta sởn tóc gáy nhìn chằm chằm thiếu niên: “Ngươi muốn cứu hắn?”

Hắn không hiểu, thiếu niên vĩnh viễn đều là như thế này, hắn có thể cười với người khác, nắm tay người khác, thậm chí liều mình đi bảo hộ người khác, nhưng hắn lại không muốn tiếp nhận một món quà của chính mình.

“Vì sao?”

Hắn đứng trước mặt hai người, nhìn thiếu niên trên người dính máu của người khác, một loại áp lực điên cuồng đang lan tràn trong lòng.

Trên người Thẩm Kha hiện lên ánh sáng màu xanh rất nhạt, bao bọc cả hắn và Tinh Nguyệt vào trong đó.

Hắn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo lại trên tay, thời gian hồi chiêu của cái đạo cụ cao cấp này có hơi không đúng lúc, bởi vì Sâu nhìn thấy ánh sáng xanh này, rơi vào một loại trạng thái rất quỷ dị.

Hắn không biết đạo cụ này có thể ngăn cản công kích của Sâu không, hoặc là kéo dài thêm một chút.

Sâu hiển nhiên rõ ràng tác dụng của cái đạo cụ cao cấp này, khi nhẫn xác định người chơi gặp nguy hiểm, liền sẽ triển khai cái chắn để bảo hộ.

“Nguy hiểm? Ta nguy hiểm sao?” Sâu cười lên, “Không, nó không biết, ngươi cũng không biết, ta không có khả năng sẽ tổn thương ngươi.”

Dược hiệu của Tinh Nguyệt phát huy tác dụng, hắn nhìn Sâu dần dần điên cuồng, ôm Thẩm Kha vào lòng, nửa ôm hắn lui về sau.

Thẩm Kha biết động tác này của Tinh Nguyệt sẽ chọc giận Sâu, nhưng hắn không ngăn cản, cũng không trấn an Sâu, trong lòng hắn vẫn luôn mặc niệm một con số.

“58, 59, 60!”

“Phanh!” —— một tiếng vang lớn làm mặt đất đều run rẩy vài giây.

Hoa văn màu vàng kim lan tràn trên nhà thờ màu máu, từng con sâu bị treo cổ, một người đàn ông mặc y phục đen, đội mũ trùm giẫm lên thi thể chất đống của sâu bước đến.

Bước chân hắn nhìn như rất chậm, kỳ thật trong khoảnh khắc đã tới trên đài rồi.

Tay Thẩm Kha bị móng tay cào ra máu nắm chặt lại rốt cuộc buông lỏng ra, nửa giờ, không nhiều không ít. Nếu Sơ Lục chậm một chút nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể đầy đất.

Hắn kéo tay Tinh Nguyệt: “Không cần xen vào ta, ngươi đi giúp bọn họ!”

Vết thương nghiêm trọng trên người Tinh Nguyệt đã hồi phục gần như xong, hắn gật đầu, đặt Thẩm Kha ở bên cạnh Lý Giản Sinh bọn họ xong, chạy về phía Bồ Câu Trắng bên kia.

Bồ Câu Trắng, Chi Chi, cùng Rượu Vang Đỏ đều là một chọi hai, nhìn qua rất là cố sức, trên người cũng đều treo màu (có vết thương), bất quá K cùng Lý Tai bên kia là một chọi một tạm thời chiếm ưu thế, bên này có Tinh Nguyệt tham gia cũng đảo ngược thế cục lại.

Kỳ thật nhân vật quan trọng nhất vẫn là Sơ Lục, hoa văn màu vàng kim hắn mang đến tràn ra hơi thở vô cùng kh*ng b*, phàm là nơi bị bao phủ đến đều bị nhanh chóng thanh tràng, sâu bọ cùng máu thịt đầy đất ngay lập tức bị nuốt chửng hầu như không còn khi tiếp xúc với kim quang.

Sâu không triệu hồi quỷ búp bê về, hắn lặng lẽ nhìn bóng lưng thiếu niên, hồng quang trên người càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn lúc này cho người ta cảm giác đã không còn hơi thở người sống, trong nhà thờ chỉ có nơi hắn đứng là không bị xâm chiếm bởi hoa văn màu vàng kim, bóng dáng của hắn tan chảy ra, hình thành một cái hố đen.

Sâu đứng ở chính giữa hố đen, từng đứa trẻ em da trắng bệch bò ra, cùng với sâu bọ khổng lồ không kịp nhìn gọi người ta nhìn mà da đầu tê dại.

Bài ca dao thanh thúy dễ nghe phát ra từ miệng trẻ em, vang vọng toàn bộ nhà thờ, rõ ràng là giọng nói thánh thiện nhất của trẻ con, lại đánh thức sự sợ hãi sâu nhất trong lòng mọi người, một loại cảm giác nghẹt thở không thể vứt bỏ vây quanh trong lòng.

Lý Giản Sinh ban đầu là che lại chân bị thương ngồi dưới đất, cho đến cuối cùng bất tri bất giác đã cắm tay mình vào máu thịt bên trong, Thẩm Kha bẻ tay hắn, kêu lớn một tiếng: “Che tai lại, không được nghe!”

Lam Cửu, Lưu Vũ Thần cùng Hà Thần xé rách tóc mình, đấm đầu mình, gặm thực cánh tay mình, bọn họ ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn.

Ánh sáng xanh trên nhẫn Thẩm Kha bao phủ bốn người cùng vào, nhưng chỉ có thể ngăn chặn công kích vật lý, căn bản không có cách nào che chắn bài ca dao.

Trong tình huống Thẩm Kha một mình loay hoay mấy tay, bốn người rốt cuộc tỉnh táo lại.

“Bịt tai các ngươi lại!!! Thật sự không được thì niệm chú thanh tâm trong lòng, chúng ta tìm cơ hội đi ra ngoài!”

Bài ca dao này càng nghe càng lún sâu, nơi này không có cách nào ở lại.

“……”

Bốn người tỉnh táo lại nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà thờ trong lòng chấn động, trong đầu chỉ có một ý niệm —— điều này thật là người có thể làm được sao?

Hoa văn màu vàng kim dưới chân Sơ Lục chuyển động nhanh chóng, mặt trên lờ mờ hiện lên một tia văn tự tối nghĩa, lơ lửng chậm rãi ở giữa không trung, những văn tự này chỉ khiến người ta nhìn thoáng qua liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, càng không cần thử hiểu rõ nó.

Hai người giao thủ giống như phim khoa học viễn tưởng, căn bản không thấy rõ thân ảnh, Bồ Câu Trắng bọn họ chống cự được bài ca dao xong, bất chấp cái khác trực tiếp kéo chiến trường ra cửa, hai người này không chỉ là thực lực mạnh, đánh nhau hoàn toàn không quan tâm sống chết của người khác.

Thẩm Kha không chút nghi ngờ, Sơ Lục trở về nhìn thấy đồng đội đều đã chết, mắt cũng sẽ không chớp một cái.

“Bọn họ làm thế nào xuất hiện trong đội ngũ người chơi?” Rượu Vang Đỏ cùng Chi Chi liên thủ chém chết một con quỷ búp bê xong, phát ra câu hỏi từ linh hồn.

Rượu Vang Đỏ tự nhận là một người chơi bình thường, nhưng hai người này tùy tiện nhắc một người ra liền có thể san bằng cái phó bản này đi?!

“Ta cũng rất muốn hỏi a?!” Lý Tai lòng còn sợ hãi, may mắn Sâu không ngay từ đầu đã làm thịt bọn họ, nếu không bọn họ không một ai có thể ngăn lại.

“Tóm lại chúng ta chạy ra khỏi nhà thờ trước rồi nói, đây không phải nơi người ta ở!”

Bài ca dao dựa vào tâm trí của bọn họ vẫn chưa thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng thời gian dài liền khó nói, ít nhất nàng hiện tại đã cảm thấy bắt đầu bực bội.

Chi Chi cùng Rượu Vang Đỏ liên thủ hoàn toàn g**t ch*t một con quỷ búp bê xong, nàng phân tâm nhìn hướng thiếu niên, phát hiện hắn ở đó rất an toàn xong liền chuyên tâm đối phó quỷ búp bê.

Sâu và Sơ Lục chế hành lẫn nhau, nhìn bộ dáng không nhanh như vậy có thể phân ra thắng bại, quỷ búp bê Sâu để lại dưới sự phối hợp của mọi người, rất nhanh đã mài chết ba con.

“Mấy con còn lại các ngươi đối phó hẳn là không thành vấn đề, bài ca dao này hẳn là có ảnh hưởng rất lớn đối với Thẩm Kha bọn họ, ta dẫn bọn hắn rời đi trước.”

Đầu ngón tay Bồ Câu Trắng kẹp một tấm bài, nhìn màu sắc và hoa văn của quân hề trên mặt bài, mặt lộ vẻ khó xử: “Ta cảm thấy rất khó đi ra ngoài.”

“Chẳng lẽ Sâu còn có chuẩn bị ở sau?!” Bồ Câu Trắng từ trước đến nay sẽ không bắn tên không đích, hắn nói như vậy nhất định có lí do của hắn, Chi Chi lập tức cảnh giác xung quanh.

“Không phải.” Bồ Câu Trắng lắc đầu, hắn ném tấm bài poker trong tay hướng lên không trung, khóe miệng giương lên nụ cười quen thuộc của mọi người: “Bởi vì —— ta còn chưa chơi đủ, làm sao có thể cho các ngươi đi đâu?”

Hắn dứt lời là lúc, trong tay không biết từ khi nào cắt đứt một cây sợi tơ mang theo ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy thẳng tắp c*m v** mặt Chi Chi.

Quân hề màu sắc và hoa văn trên bài poker xoay tròn trên không trung, tro tàn giống như điểm đen bay tán loạn, dừng lại trên quần áo cùng mặt đất trong khoảnh khắc, ánh lửa đen tuyền chiếu rọi trên mặt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment